Năm đó, Thần Vương bi thống, anh hùng tuổi xế
chiều, một người đơn độc ra đi, tiến vào vùng đất hoang dã, chỉ cầu được chết,
khiến cho trong lòng hắn đau đớn vô cùng, lại không đủ sức giúp đỡ.
Hôm nay, rốt cục cũng được nhìn thấy hắn hiện
trên thế gian, trong lòng Diệp Phàm vô cùng kích động, bởi vì Thần Vương là người
mà hắn kính trọng nhất.
Trên đầu Thần Vương vẫn là mái tóc bạc trắng
như tuyết, trong suốt lấp lánh, thân thể oai hùng, phong thái tuyệt thế. Hắn chỉ
vừa xuất hiện, đã làm cho người ta có một loại câm giác núi cao như hùng vĩ, chọc
thẳng lên trời, khiến họ câm thấy tất cả đều yên lặng lại, tình thế nguy hiểm đều
được hóa giải, hắn như một cây cột bất hủ chống đỡ cả trời cao.
Rất nhiều người đều kích động, không ít người
lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên mi, ánh mắt đều đỏ lên, bị áp lực đè
nén lâu như vậy, mỗi người đều vô cùng chờ đợi một vị Thánh nhân của Nhân tộc
giá lâm cứu vớt.
Bảy vị Tổ Vương cũng không thể không quay đầu
lại, thấy được con người phong tư siêu phàm này, ai nấy đều khẽ nhảy dựng trong
lòng, sắc mặt lạnh lùng cũng bị ngưng trệ lại.
- Thần Vương...!
Diệp Phàm bước tới gần, hành đại lễ với hắn,
giọng nói gần như đã nghẹn ngào, tràn ngập cảm tình chân thành tha thiết.
- Đứng lên đi!
Thần Vương Khương Thái Hư tự tay dùng sức nâng
hắn lên.
Áo trắng như trong một bức tranh, phong thái
vô thượng khi xưa dường như vẫn còn hiện hữu trước mắt, khiến cho tất cả mọi
người đều có câm xúc mênh mông. Vương giả trên đời cũng không ít, nhưng trong
thiên hạ này chỉ có duy nhất vị Bạch Y Thần Vương này được người ta tặng thêm
hai chữ “tuyệt đại” mà thôi.
Ánh trời chiều nhiễm đỏ cả vùng đất, toàn thân
Thần Vương phát ra ánh sáng rực rỡ, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đã chiếu sáng
tâm hồn của tất cả mọi người, khiến người ta cảm thấy được chỉ cần một minh hắn
là đã có thể nâng cả bầu trời này lên.
- Thần Vương!
- Thần Vương tuyệt thế!
Vào giờ khắc này, cũng không biết ai là người
hô to lên đầu tiên, nhưng những người khác thì đều hô to theo, cùng nhau hò
hét, âm thanh rung động cả trời đất.
Vào đúng thời điểm tuyệt vọng này, có một người
đi đến, đạt được hiệu quả như vậy, khơi dậy bầu máu nóng từ trong tim của tất cả
mọi người, khiến cho rất nhiều Cổ tộc đều kinh hãi từng trận.
Mà bảy vị Vương thái cổ cũng đều lộ ra dị sắc,
trong mắt có các luồng sáng kỳ dị đang lưu động, lẳng lặng đứng nhìn.
Thần Vương là một người rất bất hạnh, thành
danh từ khi còn là một thiếu niên, sớm đã thành công Tiên Tam Trảm Đạo, trở
thành Vương giả đại thành, nhưng trời cao ghen ghét anh tài, ngay khi hắn đang
sáng rọi như mặt trời ban trưa thì lại bị nhốt ở sâu bên trong Tử Sơn. một lần
bị nhốt này kéo dài tận bốn ngàn năm.
Sau khi trở về, tất cả đều đã thay đổi, một đời
anh hùng cũng đã đến tuổi xế chiều, sắp già mà chết, không có chuyện gì thống
khổ hơn chuyện này cả, vốn có thiên tư vô địch, nhưng lại chỉ có thể yên lặng
chờ đợi khoảnh khắc sinh mệnh chấm dứt.
Mà đáng buồn hơn chính là, người yêu dấu trong
tim lại vì cứu hắn mà chết, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, với trái tim tang
thương và trải nghiệm đau khổ như vậy, ôm lấy thi thể lạnh như băng của Thái
Vân tiên tử, dưới ánh nắng chiều thê lương, mái tóc bạc bay múa, đi về cuối
chân trời.
Hễ là ai biết được về cuộc đời của Thần Vương
thì đều nảy sinh câm xúc từ tận trong tâm khảm, vì những điều này mà bi thương,
vì hắn mà bất bình, vận mệnh thật cam go trắc trở, là một nhân tài khiến cho rất
nhiều người đều phải đau lòng cho hắn.
Năm xưa Thái Dương Quân Vương, một trong Song
Tử Vương tại Trung Châu, từng bị hắn đánh gục, hiện tại đã sắp sửa tiến vào cảnh
giới Đại Thành rồi. Mà không lâu trước đây, một trận chiến mà Man tộc thiết kỵ
đạp nát Bắc Nguyên, lại công bố ra chuyện Hắc Ám Ma Vương, nội tình của Vương
gia bị giết, khiến cho tên này mất đi tin tưởng chứng đạo.
Còn có bao nhiêu chuyện cũ không muốn người
khác biết, đều là khi trẻ tuổi thì gây nên. Có chiến tích huy hoàng như vậy, nếu
là không phải bị hoang phế bốn ngàn năm, hắn sẽ trưởng thành tới mức nào?
Mỗi khi nhớ tới, đều khiến cho người ta phải nắm
chặt tay mà tiếc hận, là vì Thần Vương mà tiếc hận, đây mới chính là anh tài
ngút trời chân chính.
- Cuối cùng cũng có kẻ có chút bộ dáng, đi ra
một Thánh nhân!
Một vị Cổ Vương lạnh lùng lên tiếng.
Tất cả đều yên lặng lại, mọi người đều đặt sự
chú ý lên vị Vương giả áo trắng trong sân, có lẽ nên gọi là Bạch Y Thánh nhânỂ
Nhung là, trong tâm khảm mọi người thì lại
càng nguyện ý gọi hắn là Bạch Y Thần Vương, đây không phải một loại thành tựu,
mà là một loại phong hào độc nhất vô nhị.
- Một vị Thánh nhân không quá giống với những
người khác!
Tên nam nhân duy nhất chưa từng lên tiếng
trong số bảy vị cổ Vương bỗng nói, khẽ nhíu mày, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Khương Thái Hư!
Thần Vương bình tĩnh lên tiếng, trong mắt rất
có thần thái, giống như một dải ngân hà trong đêm, rạng rỡ sinh huy.
Không có khí tức Thánh nhân, càng không có uy
thế khiếp người, nhưng hắn chi đứng ở nơi đó, lại có thể ngang sức ngang tài
cùng với bảy vị cổ Vương, cũng không có một chút yếu thế nào.
Đây là cảm giác mà mỗi người đều có, không biết
là thật hay vẫn là ảo giác, nhung trong lòng họ đều vững tâm trở lại, Thần
Vương đến đây giống như một thanh Định Hải Thần Châm, khiến cho tất cả mọi người
đều an tâm.
- Vì sao ta cảm giác ngươi không giống với các
thánh giả khác?
Một Cổ Vương thu liễm vẻ lạnh lùng lại, trên mặt
hiện ra một luồng nghi ngờ.
- Không giống nhau, ngươi và ta thuộc những chủng
tộc khác nhau, đạo mà chúng ta ấn chứng cũng không giốna nhau.
Thần Vương nói.
- Không đúng, rốt cuộc thì ngươi chứng loại đạo
nào, tuyệt đối cường đại hơn so với các thánh giả bình thường!
Vị Cổ Vương này trầm giọng nói.
Những người ở đây đều giật mình, nhất là các tộc
thái cổ thậm chí còn sợ hết hồn, có thể khiến cho vị cổ Vương này nói ra như vậy,
đủ để thuyết minh vị Bạch
Y Thánh nhân trước mắt này còn mạnh hơn so với
hắn.
- Thời đại khác nhau, mỗi một vị Thánh giả của
Nhân tộc đều không giống với người thường!
Khương Thần Vương bình thản nói.
Nhung mà, những lời này vừa được nói ra, lại
như một luồng sấm sét nổ ra, khiến cho mấy vị cổ Vương ở đây đều chấn động, lần
đầu tiên sắc mặt thay đổi.
Mà những người khác, chỉ có một vài người đoán
ra ý tứ bên trong, sau đó cũng vô cùng sợ hãi.
Đây là thời kỳ sau thời đại thái cổ, sớm đã
khác xưa rất nhiều, thiên địa khó cho phép Thánh nhân xuất hiện, không có ai có
thể chứng đạo, cho dù là Vương giả thì cùng gần như không thể sinh ra được.
Những năm gần đây là một niên đại khiến cho
các tu sĩ tài ba trác tuyệt cũng phải tuyệt vọng, không có tư chất ngút trời
thì không thể trảm đạo, không thể tăng tiến tu vi. Cho dù có tu luyện đến bạc
trắng đầu thì cũng không thể thành công được.
Mà trước thời thái cổ thì lại khác, quy tắc
thiên địa vẫn chưa thay đổi, Vương giả cũng không quá hiếm thấy, mỗi đại tộc đều
có Thánh nhân, đạt tới tu vi như vậy dễ dàng hơn so với hiện tại rất nhiều.
Trong thiên địa hiện nay, Vương giả đại thành
đều hiếm như lông phượng sừng lân, vô cùng thưa thớt, độ khó để đạt tới mức này
còn không thấp hơn so với việc thành Thánh vào thời kỳ trước, điều kiện hà khắc
như vậy, làm gì còn dám bàn đến chuyện bước tới cảnh giới Thánh nhân nữa?
Những năm gần đây, rứiừng người có thể Tiên
Tam Trảm Đạo đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, ai nấy đều có con đường độc
đáo của riêng mình, dưới sự thúc đẩy của đủ loại cơ duyên to lớn. không thể bắt
chước theo được.
Dưới tình huống mà thiên địa không cho phép
thành Thánh, mà vẫn có người bước tới cảnh giới này, điều này còn cần phải có ý chí và thiên tư
cường đại tới cỡ nào mới được?
Trong bối cảnh này mà vẫn có thể thành tựu
Thánh nhân, vậy thì mỗi một vị đều là thiên tài tuyệt thế, không giống với người
thường chút nào.
Mặc dù bọn họ chỉ là bước vào cảnh giới này những
bước đi đầu tiên mà thôi, nhưng cũng rất đáng sợ rồi, bởi vì bọn họ là Vương của
Thánh nhân, là những người thành công trong hoàn cảnh và điều kiện không thể có
khả năng chứng đạo này.
Bạch Y Thần Vương là ai? Là người được tặng
thêm hai chữ “tuyệt đại”, bản thân còn là một Vương thể, cộng thêm trong loại
điều kiện gian nan này, hắn hoàn toàn xứng đáng được xưng là vua của các Vương
giả.
- Thời đại khác nhau...!
Một vị Cổ Vương tự nói, trong lòng dâng lên
kinh đào hải lãng.
Nhân tộc Thánh nhân gần như không thể sinh ra,
nhưng chỉ cần có một người xuất hiện, thì đều là cường giả siêu cấp, kinh diễm
tới mức dọa người, làm cho trong lòng bọn họ vô cùng kiêng kị.
- Vạn tộc thịnh hội sắp sửa bắt đầu, chư vị
không định đi vào dự hay sao?
Thần Vương mời, hắn đầu bạc như tuyết, tư thế
oai hùng vĩ ngạn, lời nói rất
bình thản công bằng.
- Không đáng để ta đi vào ngồi, không có ai đủ
tư cách ngồi với ta, vậy thì làm gì được gọi là thịnh hội? Ta ngồi chờ tới mức
héo khô thì cũng không có ai có thể ngồi cùng bàn với ta được, lấy ai mà trò
chuyện?
Một vị Cổ Vương vô tình vạch trần vết sẹo, khiến
cho rất nhiều tu sĩ Nhân tộc sinh lòng tức giận, lại không đủ sức để phản bác,
nếu không có Khương Thần Vương đến đây, mọi việc sẽ đúng như lời hắn nói.
- Ta ngồi đàm đạo với các ngươi, như thế nào?
Bạch Y Thần Vương nói.
- Ngươi rất bất phàm, chúng ta đang muốn lĩnh
giáo, trước qua một cửa này của chúng ta rồi nói sau!
Một vị Cổ Vương tiến lên, vừa bước lên đã ra
tay.
Phía sau lưng hắn sinh ra ba mươi sáu đôi thần
sí, cùng nhau vô, lập tức có vô số quầng sáng Thiên Cương phát ra, tạo thành một
thanh thiên đạo thần kiếm, bổ thẳng xuống dưới.
Đây lậ thanh kiếm do vô sổ thần tắc không đếm
được tạo thành, là một kích mạnh nhất của hắn, tranh đấu giữa Thánh nhân thì có
khi chỉ dùng một kích sẽ phân thắng bại, quyết sinh tử.
Trong ánh trời chiều, toàn thân Khương Thái Hư
đều bị ánh sáng màu vàng mờ. ảo lượn lờ, hắn chỉ dùng một động tác, chính là dựng
ngón tay lên, chém xuống.
Keng...!
Thiên đạo chi kiếm dưới hai ngón tay của Thần
Vương thì đã bị gãy đôi, thần tắc hóa thành làn khói mờ ảo tan biến, hóa thành
một mảnh ánh sáng đẹp mắt, biến mất trên không trung.
Ầm!
Một cuộc đại chiến đáng sợ hơn được nổ ra, lần
này có tới sáu vị Thánh nhân cùng ra tay, ngoài một vị cổ Vương không tham dự,
tất cả đều cùng lên tấn công, cùng nhau trấn áp Bạch Y Thần Vương.
Hàng vạn luồng thiên đạo, các dải tơ do đủ loại
ánh sáng hình thành, kết hợp vào một chỗ, hóa thành một cái roi ba cạnh bổ xuống
dưới, âm thanh thiên đạo liên tục vang lên, tràn ngập bốn phía, các luồng sáng
nhiều màu đua nhau buông xuống.
Đây là đòn sát thủ mà sáu vị Thánh nhân cùng hợp
sức tế ra, có thể tranh đoạt tạo hóa cùng với thiên địa, tranh rực rờ cùng với
nhật nguyệt, hai loại khí tức tường hòa và sát phạt cùng hợp lại đánh tới.
- Vô lượng quang, vô lượng kiếp, vô lượng
năng, vĩnh viễn trấn áp!
Sáu người cùng hét lên, âm thanh vang vọng
trên trời dưới đất, cũng không biết đã truyền đi bao nhiêu vạn dặm.
Phía trước hư không tan vỡ, ánh sáng hỗn độn
như ẩn như hiện, ngay tại chỗ bổ ra một cái tiểu thế giới, sinh ra một loại khí
tức khai thiên lập địa.
Đây là một lần công kích cường đại tuyệt luân,
cả bầu trời ngập tràn trong ánh sáng nhiều màu, trên mặt đất xuất hiện một đóa
Thần Liên, các loại ánh sáng hội tụ cùng một chỗ, trở thành một vùng thần hải.
Mọi người đều ngã xuống, mặc dù cũng không bị
công kích, nhưng lại không chịu nổi uy áp từ trên trời đè xuống này, cả thế giới
gần như là bị hủy diệt.