Thần Vương tuyệt thế khẽ vung động hai tay, mọi
thứ đối với hắn thì đều như đang dừng lại, mái tóc bạc của hắn bay múa, ánh mắt
kiên nghị, không chút động tâm nào, dứt khoát vẽ ra những đường quỳ tích của đạo
cực kỳ huyền ảo.
Chỉ có Diệp Phàm là nhìn hiểu được, hắn đang
diễn hóa ra Đấu Chiến Thánh Pháp, là thánh pháp có lực công kích mạnh nhất vào
năm ngàn năm trước, hiện tại nó lại một lần nữa được tỏa sáng trước thế nhânỂ
Mà lần này, Thần Vương dùng thân phận Thánh
nhân để thi triển, tái hiện lại thuật công phạt vô địch, có lực công kích tối
cường này.
Âm!
Trời đất như vỡ tan, một cái hỏa lô đỏ thẫm
như máu hiện ra, nhanh chóng biến lớn, che phủ cả khoảng không trên bầu trời,
phía trên mặt của nó có khắc có thần điểu, thái dương và các loại đồ án cổ xưa
khác.
Các luồng sương mù bao quanh nó đỏ như máu, nở
rộ ánh sáng rực rỡ, cái thánh lô này có đủ loại pháp tắc đan xen vào, phát ra
hàng ngàn vạn tiếng gào thét, trấn áp xuống dưới, không người nào có thể kháng
cự được.
- Ngươi mang đến Đế binh Cực Đạo!
- Đây chẳng lẽ là Hằng Vũ Lô của Khương gia
sao?
Mấy vị Cổ Vương đều kinh sợ, lông tóc dựng đứng,
từ tận đáy lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực, bọn họ không thể chống lại
được, bị áp tới mức không ngừng hạ thấp xuống.
- Không, đây là công phạt thánh thuật mà hắn hắn
diễn biến ra, đây không phải là Đế binh... Hắn cực kỳ đáng sợ!
Một vị Cổ Vương cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Mọi người đều rung động, đại chiến long trời lở
đất, có tu sĩ Nhân tộc nói:
- Đây nhất định là Đấu Chiến Thánh Pháp, diễn
biến ra các loại thuật công phạt cái thế.
- Là thánh thuật công kích số một từ tận năm
ngàn năm trước, là thần thoại không thể đánh vỡ được!
Mọi người đều rất kích động, sau khi tiến vào
cảnh giới Thánh nhân, Bạch Y Thần Vương lại càng trở nên vô địch, vẫn như cũ là
mang phong thái độc nhất vô nhị của một vị Thần Vương tuyệt thế.
Các tộc thái cổ đều lộ ra vẻ kinh hãi trên
khuôn mặt, mọi người đều rất khiếp sợ, một người dùng lực áp chế cả sáu vị
Thánh nhân, đây là loại phong thái cường đại tới mức nào? Chính là cường giả
cái thế vô song, là Vương trong các vị Thánh nhân.
Trên bầu trời, cái thánh lô được bao phủ bởi
những đám mây đỏ như máu, che khuất cả bầu trời kia tiếp tục ép xuống, khí thế
không thể chống cự, ép cho thân thể của sáu vị cổ Vương đều cong lại, sắp sửa
quỳ rạp xuống mặt đất.
Phong tư tuyệt đại vẫn không giâm chút nào so
với năm xưa, thánh thuật có lực công kích số một từ năm ngàn năm trước vẫn như
cũ là thần thoại không thể đánh vỡ.
Phong thái của Bạch Y Thần Vương vẫn như trước,
dõi theo hắn ra tay, mọi người đều cảm thấy máu trong người như sôi lên, cùng
nhau rống lớn, ai nấy đều vô cùng kích động, nhiệt huyết mênh mông.
Trên vòm trời, cái thần lô màu máu kia vẫn
đang nở rộ hào quang vô cùng vô tận, các ráng mây đỏ lượn lờ xung quanh, thần tắc
buông xuống, tiếng gào thét của đại đạo vang lên bên tai không dứt.
Sáu vị Cổ Vương cong lưng lại, dần dần hạ xuống,
không chịu nổi thần uy này, cho dù cùng đối kháng thì cũng vô dụng, mỗi một khối
xương cốt trong cơ thể đều ở vang lên, sắp sửa nổ tung.
Khắp trời đất là một mảnh mờ mịt, khắp nơi đều
tràn ngập ánh sáng mờ ảo, đâu đâu cũng là pháp tắc, một cái thần lô đỏ thẫm như
máu, đứng sừng sững như một ngọn núi lớn, chiếu rọi cả vòm trời.
Mọi người đều bị khuất phục, sáu vị Thánh nhân
liên thủ cũng không địch lại, ở ép tới mức sắp phải quỳ xuống, chuẩn bị hình thần
câu diệt hoàn toàn.
Mọi người không thể không rung động, Bạch Y
Thánh nhân thực sự cũng không phải là chỉ có hư danh, Đấu Chiến Thánh Pháp có một
không hai, ngay cả Hằng Vũ đế lô cũng có thể diễn biến ra, còn có điều gì mà hắn
không thể làm được?
- A…!
Sáu vị Thánh nhân đều kêu to, tất cả đều há mồm
hộc máu, thân thể gần như gập lại, nếu như không quỳ xuống lạy thì sẽ thân tử đạo
tiêu ngay lập tức.
Rốt cục, vị Cổ Vương thứ bảy cũng ra tay, hắn
rất cường đại, hóa thành một luồng sáng vô cùng vô tận, trắng xóa một mảnh, giống
như một dải ngân hà buông xuống, thân thể đã dung hợp với đạo.
- Ngàn thế bất hủ, vạn kiếp bất phôi, đạo pháp
khôn cùng, khai thiên lập địa!
Vị Cổ Vương này rất cường đại, giống như đạt
được bất tử trong những luồng ánh sáng vô cùng vô tận này, hắn cầm trong tay một
thanh thần phủ thật lớn, chém thẳng xuống, muốn xé toạc cả không gian do huyết
lô bao phủ, giống như đang khai thiên tích địa, các luồng hỗn độn khí lao vọt
ra.
Không thể không nói, người này cực độ cường đại,
đất, lửa, gió, nước thay đổi liên tục, khí tức của một thế giới mới vọt tới, hắn
dùng chiếc thần phủ bổ ra tất cả mọi thứ, ánh sáng hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt
lao ra.
Những thứ này cũng không phải là hư ảo, mà
chính là Thái Sơ lực thật sự, tràn ngập khí tức vạn vật mới sinh, giống như mọi
thứ quay lại thời điểm mà đạo được sinh ra kia.
Âm!
Đối mặt với những thứ này, hai tay Bạch Y Thần
Vương kết ấn, các ráng mây đỏ bốc hơi, Hằng Vũ Lô rực rỡ không ngừng bay lên,
trực tiếp chặn lại một búa này.
Trên thân lô có chín con Thần Hoàng lao ra,
còn có một vầng mặt trời hiện ra ngay tại chỗ, đây là một loại đế uy, căn bân
không giống như được diễn biến ra, mà dường như là Đế binh Cực Đạo chân chính
xuất hiện.
Va chạm kịch liệt nổ ra, vầng thái dương kia
va chạm với thần phủ, phát ra ánh sáng bất hủ, khắp thiên địa đều sụp đổ.
Âm!
Tại giờ khắc này, mọi người đều mất đi thính
giác, cái gì cũng đều không nghe được, âm thanh thật lớn khiến cho rất nhiều
người đều chảy cả máu tai ra, không thể chịu được.
May mắn là đại chiến cách đó khá xa, nếu không
mọi người đều phải chết, trở thành bụi bặm, ngay cả vết máu cũng không còn sót
lại.
Đây là một lần tấn công đáng sợ, vầng thái
dương trên Hằng Vũ Lô nổ tung, mà thanh khai thiên cự phủ kia cũng vỡ nát, trở
thành những luồng sáng bắn ra bổn phía.
Va chạm tạo thành sóng công kích cực kỳ kinh
người, giống như đục thủng một cái lỗ trên tận chín tầng trời, đây là một hồi đại
hủy diệt, trong Dao Trì, một vài trưởng lão cả kinh kêu lên, một ít trận vãn
bên ngoài tịnh thổ thiếu chút nữa đã bị xé rách, lực công kích của một trận chiến
này quá mức cường đại.
Nơi đây, có vô số trận vãn, được xây dựng để
làm chiến trường do Thánh nhân sáng lập ra, trong lòng đất có chôn vô số khối cổ
thạch, có một bộ phận là do Tây Hoàng khắc lên.
Năm đó Dao Trì di dời, những thứ này cũng
không thể đưa tới toàn bộ, nhưng bộ phận trọng yếu nhất thì đều được mang tới
đây.
Đây là Thánh nhân chi chiến, có thể hủy thiên
diệt địa, chiến trường được chuẩn bị riêng dành cho bọn họ đều thiếu chút nữa
đã bị đục thủng, xuất hiện một ít vết rách.
- A...!
Vị Thánh nhân thứ bảy kêu to, mái tóc đầy đầu
bay múa, đôi mắt trợn lên, nhưng lại không ngăn được chín con Thần Hoàng cùng tấn
công, bị ép xuống hạ phong.
Ầm!
Trên bầu trời, thần lô đỏ thẫm như máu bay lên
cao, sau đó đột nhiên áp xuống, lần này trấn áp cùng lúc cả bảy vị cổ Vương.
Mọi người đều ngây dại, đây là loại nào chiến
lực a, một người đơn độc trấn áp cả bảy vị Thánh nhân, chiếm cứ thượng phong,
đây là biểu hiện cực kỳ kinh diễm.
Trong bảy vị cổ Vương này thì có bổn người vừa
mới bước vào cảnh giới này, vẫn chưa tiến được xa, nhưng ba người còn lại thì đều
rất cường đại. nhất là một người cuối cùng còn là siêu cấp đáng sợ, nhưng vẫn
như cũ không địch lại hắn.
- Cho ta lên...!
Bảy người cùng rống to, âm thanh vang lên tận
mây xanh, khiến cho cả vùng trời cũng phải lay động, truyền đi mấy vạn dặm, quy
tắc thiên địa cũng đều phải phát run.
VỊ Thánh nhân thứ bảy gia nhập, khiến cho bọn
họ trở nên đáng sợ hơn, họ muốn nâng cả thánh lô màu máu kia lên, muốn chấn vỡ
nó trên không trung.
Vào lúc này, từ thiên linh cái của mỗi một vị
Thánh nhân đều vọt lên một luồng huyết trụ, gần như muốn đánh nát cả trời đất,
bọn họ thật sự liều mạng, vận dụng tất cả lực lượng mà minh có.
- A...!
Tiếng hô với khí thế ngất trời vang lên, đánh
vãng cả lực lượng thời gian năm tháng, muốn đập sụp cả không gian, phát ra âm
thanh ù ù cộng minh, như là thiên quân vạn mà đang chen chúc lao xuống, cho dù
đinh tai nhức óc thì cũng không đủ để hình dung, bảy vị Thánh nhân cùng gầm
lên, cắt nát tất cả mọi thứ.
Thánh lô màu máu ở bị nâng lên, sắp sửa bị
đánh vãng ra, bảy vị Thánh nhân bộc phát ra lực lượng không gì so sánh nổi, vận
khí tới mức mái tóc trên đầu cũng dựng đứng lên, huyết khí mênh mông như biển,
xuyên thấu qua thiên linh cái mà ra.
Mọi người đều cả kinh kêu lên, đối mặt với tất
cả những thứ này, mọi người thật sự sợ hãi, nếu như Khương Thần Vương cũng bị
đánh bại, vậy thì còn có ai có thể ngăn con sóng dữ được nữa?
Lúc này, Bạch Y Thánh nhân trở thành Thánh giả
Nhân tộc duy nhất mà mọi người có thể dựa vào, là trụ cột tinh thần của bọn họ.
Mọi người đều sợ hãi, thân thể đều không kìm nổi
run rẩy, Nhân tộc thật sự đã bại không dậy nổi, không có nhiều cổ Vương như vậy,
Thánh nhân cũng rất thưa thớt, một khi chết đi thì hậu quả là không thể tưởng
tượng được.
- Mong trời cao che chở cho Thần Vương!
Rất nhiều người âm thầm cầu nguyện.
Áo trắng tung bay phần phật trước gió, Khương
Thần Vương phát ra một tiếng thét dài, âm thanh rung động khắp bốn phương tám
hướng, chấn động cả bát hoang, hắn từ trên trời giáng xuống, toàn thân phát ra
ánh sáng chói lọi, đạp chân lên trên Hằng Vũ Lô.
Đây là một bức tranh vĩnh hằng, rất nhiều năm
sau mọi người đều không quên được, phong tư vô địch của Thần Vương tuyệt thế hiển
lộ ra hết, không thể nghi ngờ.
Bạch y trắng hon tuỵết, Thần Vương Khương Thái
Hư chân đạp Hằng Vũ Lô, ép nó hạ xuống, áp chế cho cả bảy vị Thánh nhân không
ngừng lao xuống dưới, không ai có thể địch nổi.
- A...!
Bảy vị Thánh nhân cùng rống to, tất cả đều há
mồm phun ra một búng máu, từng khối xương cốt đều xuất hiện vết rạn, bọn họ giờ
đã trở nên tuyệt vọng rồi, vị Thánh nhân này của Nhân tộc có thể nói là Vương
trong số các Thánh nhân.
Bọn họ bảy người cùng hợp lực lại cũng không
thể lay chuyển được hắn, bị hắn đạp chân trên Hằng Vũ Lô, đè ép xuống, ai nấy đều
sinh ra từng trận cảm giác vô lực, mất đi dũng khí trong một trận chiến này.
- Sau thời đại thái cổ, những người chứng đạo
thành Thánh nhân thì đều đáng sợ như vậy sao?
Vị Cổ Vương cường đại nhất kia nói, ý chí của
hắn là cứng cỏi nhất, nhưng lúc này cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Toàn thân bọn họ phát ra tiếng vang răng rắc,
các loại pháp tắc đảo ngược, sắp sửa hủy diệt thân thể bọn họ. Hon nữa, đúng
lúc này, thân thể bọn họ sắp sửa không chống đỡ được nữa, sắp phải quỳ lạy xuống
dưới, dùng một tư thế phi thường khuất nhục, ngã xuống dưới chân Bạch Y Thần
Vương.
- Thần Vương vô địch!
Mọi người rống to, vẻ mặt kích động, kia cảnh
tượng bại vong đáng sợ kia cũng không xuất hiện, Bạch Y Thần Vương dùng tuyệt
thế phong tư, chỉ dùng sức lực bản thân trấn áp tất cả bảy vị Thánh nhân.
- Thần Vương tuyệt thế!
Tuy rằng nên gọi là Bạch Y Thánh nhân, nhưng mọi
người càng có thói quen gọi hắn là Thần Vương tuyệt thế, bởi vì gọi như vậy lại
càng có thể biểu hiện rằng hắn không giống với người thường.
Áo trắng phiêu động trước gió, Thần Vương
Khương Thái Hư đứng trên Xích Huyết Thần Lô, chiếu rọi khắp vòm trời, như là một
ngọn đèn chiếu sáng khắp thiên hạ, đứng trên một ngọn núi nhỏ, đè cả bảy vị
Thánh nhân dưới thân lô dưới chân.
Đây là một loại khí thế đứng trên đỉnh cả, bễ
nghễ thiên hạ, phong thái nhìn xuống vùng đất mênh mông, ngay cả Thánh nhân
cũng phải quỳ lạy dưới chân hắn.
Hình ảnh này đã trở nên vĩnh hằng, bất kể bao
nhiêu năm, vẫn đều khắc sâu trong nội tâm mọi người, không bao giờ có thể phai
mờ được.
- A...!
Bảy vị Thánh nhân sắp bại vong, không thể chịu
nổi loại uy áp này, ngửa mặt lên trời rống giận.
Nhưng mà, ngay tại giờ khắc này, Bạch Y Thần
Vương nở nụ cười sáng lạn, thu lại uy thế vô thượng, hóa tan đi Hằng Vũ đế lô,
thu liễm lại rất cả khí tức.
Y phục hắn vẫn trắng như tuyết, không một hạt
bụi, đứng thẳng trên không trung, cũng không hạ sát thủ ép chết bảy vị Thánh
nhân này, cũng không bắt họ phải chịu khuất nhục quỳ lạy xuống.
Cả trời đất đều yên tĩnh lại, ai nấy đều ngẩn
người, ngay cả bảy vị Thánh nhân cũng không hiểu ra sao, trở nên sững sờ, không
biết nói gì, không biết nên làm gì.
Không có ai ngờ được rằng Bạch Y Thần Vương
vào thời khắc mấu chốt lại thu tay, không có ép cái thần lô đó xuống dưới, bất
cứ người nào cũng hiểu được rằng vừa rồi hắn tuyệt đối có thể giết chết bảy vị
Thánh nhân kia. Hơn nữa còn có thể bắt bọn họ quỳ xuống một cách khuất nhục mà
chết, thanh danh một đời thả trôi theo dòng nước, tạo cho hắn khí phách cùng uy
danh vô thượng.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, sắc mặt bình
thản, đứng thẳng dưới ánh nắng chiều, phong thái bất phàm.
Mỗi bộ tộc thái cổ đều có sắc mặt trắng bệch,
bảy vị Thánh nhân cứ như vậy mà thua trong tay một người, làm khiếp sợ tâm hồn
người khác, rất nhiều người đến cả hai chân cũng gần như nhũn ra.
- Tại sao không ra tay?
Một vị Cổ Vương trầm giọng hỏi.
- Cứ giết đi giết lại, bao giờ mới chấm dứt, lần
này là vạn tộc thịnh hội, chứ không phải là sát sinh thịnh hội!
Thần Vương đáp.
Bảy vị Cổ Vương đều trầm mặc, trong lòng bọn họ
khó có thể bình tĩnh lại được, có chua xót cũng có mất mát, cứ như vậy mà bị
đánh bại.
- Hiển lộ thực lực, nhưng lại không bá đạo, hắn
là một vương giả chân chính, con đường tương lai của hắn nhất định sẽ đi xa hơn
chúng ta rất nhiều!
Một vị Cổ Vương khẽ thở dài.
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc cảm thấy khó hiểu, vì
sao không giết mấy vị Thánh nhân này, như vậy thì sẽ ít đi một đại địch đáng sợ,
có rất ít người hiểu được tâm tư của Thần Vương.
- Chúng ta đã bị đánh bại, tạ ơn không giết!
Vào lúc này, bảy vị Thánh nhân cùng nhau khom
người thi lễ, kinh sợ tất cả mọi người.
Bất kể là chư hùng cổ tộc hay là Nhân tộc, tất
cả đều trố mắt nhìn trân trối, Tổ Vương cường đại như vậy, cho dù chết cũng
không bao giờ bớt ngông nghênh, lúc nào cũng không kính trời, không bái đất, lại
càng không thi lễ đối với những người cùng giai.
Trong vùng trời đất này, trừ khi có Đại đế cổ
sống lại, nếu không thì bọn họ sẽ không phục tùng trước bất kỳ ai, nhưng ngay
lúc này họ lại hướng về phía Thần Vương cúi đầu.
Là vương giả chân chính, khiến cho cả đại địch
cái thế cũng phải dùng lễ mà kính, tâm sinh kính sợ, vô cùng bội phục. Bạch Y
Thần Vương là minh chứng tốt nhất cho việc gần như không thể xảy ra này.
Khiến cho Tổ Vương khom lưng, làm cho Thánh
nhân thái cổ thi lễ, đây là một loại vinh quang không thể tưởng tượng được,
trên thế gian này làm gì có ai có thể làm được?
Một trận chiến này, Bạch Y Thần Vương không giết
chết một địch thù nào, áo không dính máu, nhưng nhất định sẽ danh chấn thiên hạ,
kinh động vạn tộc, mọi người đều phải kính sợ.
- Chúng ta đã khinh thường Nhân tộc rồi, ngươi
là một vương giả chân chính!
Bảy vị Thánh nhân lại một lần nữa thi lễ với
Thần Vương, sau đó xoay người rời đi.
Mọi người đều ngẩn ra, từ xưa đến nay, có mấy
người được hưởng loại lễ tiết tôn sùng này?
Mọi người suy tư một lát thì đều hiểu được, Thần
Vương không giết là đúng, bảy người này hắn muốn giết thì bất cứ lúc nào cũng
có thể diệt trừ, nhưng nếu giết chết rồi, đại tộc thái cổ mỗi sẽ điên cuồng trả
thù, Nhân tộc khó mà chống lại được.
Dùng việc không giết để khuất phục đối thủ, hiệu
quả còn hon xa so với chỉ dùng vũ lực, khí phách cũng rất có lực chấn nhiếp.
- Mấy vị đều đã đến Dao Trì, sao không đi vào
ngồi xuống nói chuyện một chút!
Thần Vương lên tiếng giữ lại.
Bảy vị Tổ Vương khè dừng lại, sau đó chần chờ
một lát, cuối cùng xoay người, cùng Bạch Y Thần Vương đi vào bên trong tịnh thổ.
- Không cần khinh thường rằng chúng ta đồng loạt
ra tay, bời vì nếu ngay cả một cửa này mà cũng không quan được, vậy thì Nhân tộc
thật sự không có hi vọng nữa. Không chỉ có mấy người chúng ta không tin rằng Vô
Thủy còn sống, còn có một vài người cường đại hon cũng cho rằng như vậy, bọn họ...
hẳn là đều đã đến rồi.
Bảy vị Cổ Vương đối với việc liên thủ đối địch cũng không cảm
thấy xấu hổ, rất thẳng thắn thành khẩn nói ra chân tướng sự việc.
Bảy người này khôi phục lại vẻ lạnh lùng, bọn
họ cũng không kích động giống như Cổ Vương đầu rồng, bọn họ chỉ ngồi đối diện với
Bạch Y Thần Vương, hoàn toàn hờ hững, xem nhẹ những người khác.
Đây nhất định là một đêm không ngủ. bời vì một
khi mặt trời mọc, không ai biết được vận mệnh chờ đợt mọi người là gì, Thần
Vương liệu có thể đon độc một mình đối kháng với cả thiên hạ được không?
Rất nhiều người nghĩ đến vấn đề này, tâm tình
đều trở nên trầm trọng, khó có thể ngủ say được, mọi người cảm thấy một đêm này
thật là dài, hon nữa còn hy vọng nó sẽ vĩnh viễn kéo dài mãi.
Một đêm này thật dài, dường như là vĩnh viễn
không kết thúc, ai cũng không biết sau khi bình minh lên thì sẽ có chuyện gì
phát sinh, rất nhiều người thức trắng đêm không ngủ được, vẻ mặt tiều tụy và sầu
lo, ai nấy đều cảm thấy rất khó khăn.
Rốt cuộc, trời cũng sáng lên, án nắng dịu nhẹ
từ phía đông chiếu tới, cắt qua sương mù, chiếu thẳng vào trong Dao Trì.
Mật trời mới mọc màu đỏ rực, chiếu sáng khắp
nơi, trong vùng tịnh thổ này, sương mù lượn lờ, suối chảy róc rách, các phiến
lá còn lấp lánh ánh sương, hồ nước gợn sóng, các cánh hoa tươi đẹp đều nở rộ,
lóe sáng.
Không khí tươi mát ùa tới, trong dãy núi này,
sương mù sáng mờ, phản chiếu ánh mật trời, hiện ra đù loại màu sắc, cảnh vật rất
xinh đẹp và tường hòa.
Nhưng tại một sáng sớm tinh thần bừng bừng phấn
chấn này, tâm tình mỗi người đều rất trầm trọng, điều cần tới rốt cuộc cũng sắp
tới, vạn tộc thịnh hội được mở ra, các cổ Vương cường đại sắp sửa hàng lâm.
Trên một ngọn núi, Bạch Y Thần Vương ngồi xếp
bằng, đón ánh bình minh mà phun nạp, dưới ánh nắng mới, trông hắn rất siêu trần
thoát tục, không nhiễm chút bụi bặm nào. Diệp Phàm đứng ngay bên cạnh hắn, kể lại
rất kỳ càng tỉ mỉ những gì đã trải qua trong mười mấy năm vừa rồi.
Một đêm này, Diệp Phạm có thể ngồi cùng một chỗ
với Khương Thần Vương, khiến cho rất nhiều tu sĩ đều hâm mộ không thôi, đây là
khát vọng của tất cả mọi người nhưng không thể thành hiện thực được, người kia
hiện tại đã như là một vị thần rồi.
Trên một vách núi khác, bảy vị cổ Vương cũng
đang ngồi xếp bằng, sắc mặt bọn họ hờ hững, cũng không cảm xúc dao động gì, mãi
cho đến khi ánh bình minh dâng lên, bọn họ mới cùng nhau mở mắt.
- Đến rồi!
Một vị Cổ Vương nói.
Lời này vừa thốt ra, kéo mọi người trở về hiện
thực, bọn họ sắp phải đổi mặt với một hồi phong bạo cuồng mành như trời biển,
các Tổ Vương cường thế lên sân khấu, bọn họ không tin rằng Vô Thủy Đại đế còn sống,
tất nhiên sẽ có va chạm kinh thiên xảy ra.
Trong lòng mọi người đều dâng lên vẻ lo lắng,
vẫn đứng trên mặt đất không nhúc nhích, yên tĩnh chờ một khắc kia đến, áp lực rất
trầm trọng, gần như mọi người ngừng lại cả hô hấp.
Rốt cuộc, tiếng thần chung vang lên, có Thánh
nhân cực kỳ cường đại giá lâm, truyền vào bên trong tịnh thổ, cần chủ nhân của
mỗi giáo đi ra nghênh đón.
Điều gì nên tới cũng đã tới, bất kể như thế
nào cũng không né tránh được, đến tột cùng là một đại thế cùng chung sống yên
bình, hay là sẽ mở ra một thời kỳ loạn lạc hắc ám, tất cả đều sẽ được công bố
trong ngày hôm nay.
Vào thời điểm này, không ai có thể bình tĩnh
được, đây là một cuộc đàm phán có thể được ghi trong sử sách, liên quan đến
tương lai của các tộc, ảnh hưởng rất sâu xa.
- Hoà đàm...! Bộ tộc yếu nhược cũng chỉ biết
dùng mỗi từ này thì phải, các ngươi lấy cái gì mà đàm phán cùng ta?
Từ bên ngoài tịnh thổ truyền tới một thanh âm
trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút nể mặt nào cả.
Ở trong ánh nắng sớm, ba thân ảnh cao lớn đi tới,
long hành hổ bộ, tất cả đều mặc chiến y, khí tức băng hàn lành liệt, lóe ra ánh
sáng kim loại lạnh lẽo sáng bóng, bộ giáp ngoài được dùng thần kim luyện chế
thành, tất cả đều là thánh phẩm.
- Tốt lắm, các vị cố nhân đều đã đến đây, vậy
thì cùng nhau tiến vào Dao Trì thôi, ta muốn nhìn một chút, xem ai có thể ngồi
xuống đàm phán với chúng ta!
Mọi người đều kinh sợ, trước sau tổng cộng có
tất cả mười một vị Thánh nhân tự thân tới đây, tất cả đều có pháp lực ngập trời,
giống như các vị thần đang từ thời viễn cổ đi tới đây.
- Vậy thì đi vào trong Dao Trì a. nhìn một cái
xem truyền thừa mà Tây Hoàng lưu lại có chỗ nào đặc biệt!
Lai giả bất thiện, tuy rằng mười một vị cổ
Vương cũng không biết có cố ý phóng khí tức ra ngoài hay không, nhưng bọn họ đi
cùng nhau, khiến cho khí tức tại đây trở nên cuồn cuộn mãnh liệt, mọi người căn
bản không chịu được, gần như tất cả đều quỳ sát trên mặt đất.
Mọi người hoảng sợ, cũng không phải là một,
hai vị, mà là mười mấy người, ngay cả khi Thần Vương có phong thái vô thượng,
nhưng làm sao có thể chống lại nhiều người như vậy được? Mọi người đều tuyệt vọng.
Đây căn bản không phải là một lần giao phong
ngang tay, nếu thật sự đại chiến nổ ra, những người này lập tức sẽ chiếm cứ ưu
thế áp đảo, mà số này còn không phải là tất cả, phía sau khẳng định còn có người
đang tới đây nữa.
Trên bầu trời buông xuống các luồng khí mênh
mông to lớn, vừa to vừa trầm trọng, Tiên Lệ Lục Kim tháp đứng sừng sững ở trong
một tiểu thế giới, như ẩn như hiện, hỗn độn khí mênh mông cuồn cuộn.
- Khí tức của Đại đế cổ, đó chính là Tâỵ Hoàng
Tháp trong truyền thuyết sao, nhìn không rõ a, ta thật ra rất muốn cầm lấy nó
trong lòng bàn tay, quan sát cẩn thận xem thế nào!
Một vị Cổ Vương trong số này ngửa đầu nhìn,
sau đó cười lạnh nói.
Trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt, đây
là đang khiêu khích sao, có lẽ tương lai không lâu sau thật sự sẽ phát sinh
chuyện như vậy, bọn họ sẽ tấn công trọng địa của Nhân tộc để đoạt lấy Đế binh.
Một vị Cổ Vương nhắc nhở:
- Bớt tranh cãi đi, nhờ đâu cái tháp này rơi
xuống, tất cả chúng ta sẽ trở thành tro bụi đó.
Mà một vị Thánh nhân khác thì lại nói:
- Dao Trì rất có khả năng làm như vậy, nhưng tối
thiếu đã có hai kiện Cổ Hoàng binh nhắm ngay nơi này rồi, nếu như thực sự muốn
động thủ, ai thành tro tàn thì còn khó nói lắm.
Sau khi mười một người này tiến vào, đổi mặt với
Tây Hoàng Tháp cũng không có một chút áp lực nào, bắt đầu không coi ai ra gì, nhận xét mọi thứ
trong Dao Trì tịnh thổ.