Xẹt!
Người Sát Thủ Thần Triều hóa thành một cái
bóng, thanh huyết kiếm phía trước đột phá cấm kỵ thời không, tràn ngập sát khí
không hề bỏ qua, phát động một chiêu sấm sét.
Keng!
Tia lửa bắn ra như sao băng, Diệp Phàm dùng bí
quyết chừ Hành tránh né trong khoảnh khắc, chi ra một đạo mũi nhọn trước người,
huyết kiếm không hề động đậy, chi rung keng keng.
Sát ý lạnh thấu xương, ngập trời như mành thú
thái cổ chạy như điên quét qua đất bằng man hoang vọt tới, cực kỳ hung bạo, một
tên sát thủ vương khác lao tới.
Một chiêu của bọn họ không hiệu quả cũng không
rời đi, mà muốn dùng thực lực vương giả tuyệt đối đánh chết Diệp Phàm, mạnh đến
mức giết Giáo chủ như cắt cỏ.
- Đang chờ các ngươi tới!
Diệp Phàm thật sự nổi giận, hao hết tâm lực đối
phó Vương tộc thái cổ, kết quả lại bị đối đài như thế.
Hắn cũng không dùng đến thiên kiếp, không muốn
tiêu hao vào lúc này, nhưng không muốn để hai người này chạy, dù rằng bọn họ là
Vương khủng bố Tiên Tam Trảm Đạo.
Ầm!
Ở xa xa, hầu tử ra tay, vung cây gậy sắt lồi
lõm, đây là hung binh thái cổ năm xưa, hắn hóa thành đạo ánh sáng vàng đập thẳng
về phía một tên sát thủ vương.
Hắn đã Tiên Tam Trảm Đạo, tuy rằng mới bước
vào, nhưng dù sao cũng là con ruột của Cổ Hoàng, thực lực hùng mạnh bám sát
Vương tu hành nhiều năm.
Một người bỏ qua Diệp Phàm đón đỡ cản trở hầu
tử, muốn kéo dài thời gian cho tên còn lại hạ gục Diệp Phàm. Cho rằng sẽ không
sao, bởi vì Tiên Tam giết Giáo chủ còn không đơn giản như ngắt hoa.
Diệp Phàm không chút che giấu, lập tức tế ra bộ
thánh xác, hắn tuyệt đối không bỏ qua hai tên nay.
Ầm!
Như thác lũ ngập trời, một cỗ huyết khí xuyên
thấu trời, uy áp hùng hồn tràn ngập nhìn từ xa như một cái lò lửa màu vàng bao
trùm nơi này.
Thánh uy!
Thánh uy không thể cản nổi!
- Đi!
Tên sát thủ vương đương trường hoảng sợ gọi
tên còn lại, quay đầu bỏ chạy, bọn họ chưa bao giờ chiến đấu ngay mặt với kẻ mạnh
hơn, chủ yếu là ám sát.
- Hôm nay các ngươi một cái cũng không được
đi!
Diệp Phàm rống giận, rống to một tiếng bùng
lên một cỗ gợn sóng vàng, tràn ra như sóng biển.
Phốc!
Tên sát thủ vương kia đương trường phun máu
thiếu chút rớt khôi bầu trời, dù là không phải pháp tắc Thánh nhân, nhưng cũng
ngang bậc với tiếng sóng âm bùng nổ, tự nhiên là hắn không chịu nổi.
- Đúng, một tên cũng không được chạy!
Hầu tử vung cây gậy đuổi giết tên sát thủ
vương khác.
Xoạt!
Hai tên sát thủ vương ẩn vào hư không, biến mất
tại chỗ. Nhưng Diệp Phàm vẫn cười lạnh, đạp bí quyết chừ Hành đuổi giết, bí thuật
này vô dụng với hắn, bởi vì đã sớm đọc sách cổ Thiên Đình.
Ầm!
Lúc này hắn không vận dụng pháp tắc, một quyền
đánh ra, huyết khí hoàng kim sôi trào như biển ập thẳng tới.
Phốc!
Hư không tan vỡ, một người phun máu té ra,
không quay đầu đã tiếp tục trốn, huyết kiếm đã gày, một tay gấp khúc dị dạng.
- Quả nhiên ngươi chiếm được truyền thừa Thiên
Đình!
Sát thủ vương khẽ gầm lên.
- Úm!
Diệp Phàm quát lớn, Phật giáo lục tự chân
ngôn, khối thân thể cùng rung lên, liền trào ra cuộn sóng vàng, hư không phía
trước lại sụp đổ.
- A...
Sát thủ vương hét thảm, hắn đánh ra thần tắc
không tổn thương được thánh xác, lại bị thương nặng.
Ánh mắt Diệp Phàm bắn ra tia nhọn lạnh lẽo,
triển khai bí quyết chữ Hành, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng lao tới, vươn tay bắt lấy.
Nếu nói tốc độ, không có một vương giả nào so
sánh được với hắn, căn bản không thể chạy thoát được, Diệp Phàm chộp lấy hắn
như bắt một con gà chết.
Ở xa xa, hầu tử ngạc nhiên, tuy rằng Hỏa Nhăn
Kim Tinh không để tên sát thủ vương kia trốn thoát, nhưng cũng đã sắp mất đi
cái bóng, không thể hoàn toàn phá vỡ bí thuật ẩn thân của Địa Ngục.
Ầm!
Diệp Phàm chạy tới đánh ra một quyền, đánh tên
gầy teo kia ra khỏi hư không, đánh ra một cái Phiên Thiên Ấn xuống dưới.
- A...
Một tiếng hét thảm, người này cũng gãy xương đứt
gân, kết quả hầu tử đánh xuống một gậy dập nát nửa người.
Diệp Phàm như kéo con chó chết ném hai tên sát
thủ chung một chỗ, bộ dạng đều bị thương nặng, cả người co giật.
- Ta liều sống liều chết tiến vào Tử Sơn, hao
hết tâm lực trấn áp Thần Linh Cốc, ngay cả Nguyên Thiên tổ sư cũng bỏ cả mạng
vào, lúc đó thì các ngươi ở đâu? Vừa đổi được một thời kỳ yên bình, các ngươi
liền không ngồi yên muốn nhảy ra giết ta, lột da các ngươi.
Diệp Phàm đá một cái thiếu chút đạp nát đầu một
người, trong lòng sôi trào lửa giận, hai tổ chức sát thủ tới ám sát vào lúc này
khiến hắn khó mà bình tĩnh được.
- Hai tên này không đúng, Tiên Tam Trảm Đạo
nhưng không mạnh như thế, dường như xảy ra vấn đề.
Hầu tử rất sắc bén.
- Bọn họ là bán nguyên thần.
Đoạn Đức bước tới, rất thuần thục sờ soạn một
trận trên thân hai người, kết quả hung hăng đạp hai cái, nói:
- Còn sát thủ vương gì chứ, ngay cả một món bảo
bối ra hồn cũng không có.
Nhân vật trọng yếu Sát Thủ Thần Triều đều rất
cẩn thận, luôn sẽ để lại một đường sống, đây là thể xác Vương thể do tiền nhân
lưu lại, không phải chân thân, chi dùng nửa nguyên thần nhập chủ mà thôi.
- Khó trách sao mà yếu như vậy, không tương xứng
với thực lực Vương giả.
Hầu tử nói.
Diệp Phàm vươn tay ra cướp đoạt nguyên thần của
bọn họ, kết quả đầu hai người nổ tung tại chỗ, nháy mắt thành tro.
- Không chỉ độc với kẻ địch, cũng rất ác với bản thân, một nửa
nguyên thần bị hủy như thế.
Lý Hắc Thủy thở dài.
- Địa Ngục, Nhân Thế Gian, các ngươi không xóa
tên, ta sẽ tự xóa mình.
Diệp Phàm nhìn về phía xa, giọng cứng rắn nói.
Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ đuổi giết
đám người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Ngô Trung Thiên kẻ chết người bị thương, mất
tích, thù hận khó cởi.
- Hiện giờ muốn sáng lập đại giáo khoáng thế,
hay là tìm tới mật địa hai đại Thần triều?
Lý Hắc Thủy hỏi.
Bọn họ nhất trí cảm thấy nên vận dụng quan hệ
tìm kiếm các manh mối về hai đại Thần triều, hiểu biết thông suốt, dù sao cũng
là truyền thừa bất hủ xưa nay.
- Trước kia ta tâm huyết dâng trào xây một cái
Quáng Giáo, hôm nay dời đến một chỗ ốc đảo, chúng ta có thể tụ tập ở đó.
Diệp Phàm chi rõ nơi đó.
Hầu tử đi một mình quen rồi, nhưng tỏ vẻ không
lâu sau sẽ đến Quáng Giáo góp sức, Đoạn Đức lại vỗ ngực nói nhất định sẽ tìm
nghĩa trang Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, đào sạch toàn bộ.
Lý Hắc Thủy có thể đi mời mười ba đại cường đạo,
Cơ Tử Nguyệt cùng với huynh trưởng càng không cần nói, Cơ gia có quá nửa tin tức
tuyệt mật, hướng đông còn có thể hỏi Man tộc lão.
Đại hắc cẩu tỉnh lại hết men say, nhe răng nhếch
miệng gào thét hỏi là ai đánh lén hắn, mọi người nhất trí chỉ về phía Đoạn Đức.
- Con bà nó, các ngươi đúng là độc ác mà, đạo
gia ta độn!
Đoạn Đức vù một cái không thấy bóng, lập tức
biến về phía chân trời.
- Gâu, gâu, gâu!
Đại hắc cẩu đuổi giết trăm dặm, vuốt cục u to
trở về, gào thét sau này nhất định phải thu Đoạn mập mạp làm nhân sủng.
Cuối cùng bọn họ chia nhau đi, Lệ Thiên cùng Yến
Nhất Tịch không biết thế giới này, ánh mắt tối đen, chỉ có thể đi theo Diệp
Phàm.
- Phải đi trả bảo vật.
Diệp Phàm nói, chuyện Bắc Vực, chư thánh thái
cổ ngủ đông, công hành viên măn, Thôn Thiên Ma Quán trả cho chủ nhân ở Dao Trì,
thánh xác thì không thể không trả lại.
Lại đi vào tiểu thế giới của Thanh Giao Vương,
đoàn người Diệp Phàm được tiếp đón quy cách cực cao, rất nhiều cổ Yêu ra đón.
Diệp Phàm cũng không sơ sót, cho nên đáp lại mỗi
lễ tiết, tiếp đó gặp Xích Long lão đạo, lại cảm tạ Thanh Y con Giao Vương, trả
lại thánh xác.
Đây là một kiện binh khí hình người vô địch,
tuy rằng Yêu tộc rộng rãi, nhưng còn không hào phóng tới mực tùy tiện tặng người
ta một bộ thánh xác.
Hơn nữa thiên hạ hôm nay sóng ngầm dữ dội, lúc
nào cũng có thể nghênh đón hắc ám náo động, Yêu tộc rất cần bộ thánh xác này,
dùng nó thúc đẩy Binh khí Yêu Đế thì uy lực sẽ tăng bội lần.
- Còn muốn gặp Như Ngọc không, nếu cần thì ta
có thể gọi nàng từ Tây Mạc về.
Xích Long đạo nhân nói.
- Không cần, trong thời gian dài cũng không cần.
Diệp Phàm thở dài, nói với hắn đủ chuyện:
- Ta hy vọng vĩnh viễn không cần Thanh Đế xuất
thế, ngày đó vĩnh viễn không tới.
Nói xong, Diệp Phàm đứng dậy trong lúc ánh mắt
Xích Long lão đạo nhấp nháy tia sáng, đi ra ngoài đại điện.
Hắn muốn đi gặp một vị cố nhân, lần trước đến
đây gấp gáp chủ yếu vì mượn thánh xác, căn bản không ở lại lâu, hôm nay mới
bình tĩnh lại.
- Đi gặp người?
Lệ Thiên hắc hắc cười hỏi.
- Một cái yêu tinh.
Hắc Hoàng bĩu môi, nó cũng không quên yêu tinh
Tần Dao kia, lúc đó cung điện bị sập, bởi vậy bị chôn sống.
Gió lạnh thổi qua, toàn thân Diệp Phàm lạnh
băng, ngọn núi kia từng trận cây thông reo, lầu các trống rỗng không một chút sức
sống.
Ở trong rừng tùng, chỉ có một ngôi mộ lẻ loi,
đắp đất không lớn, dựng một khối bia đá, rõ rằng khắc tên Tần Dao.
Diệp Phàm cảm thấy lạnh lẽo, lại đến nơi này,
cố nhân đã hương tiêu ngọc vẫn, cách xa trời đất.
- Sao lại thế này?
Hắn thất thần, tiếp đó vô cùng thương cảm, đi
xa mười mấy năm, trở về chỉ gặp được phần mộ của nàng, hắn ngây ngẩn trước phần
mộ.
- Có chút áy náy, hay là có chút thương cảm?
Năm đó ngươi có thể gặp nàng vài lần, nhưng ngươi chưa từng làm, cuối cùng một
mình vượt qua tinh vực.
Một cô gái áo vàng xuất hiện, lạnh lùng nói.
Diệp Phàm nhận ra nàng, tên là Kim Yến, là một
cô gái yêu tinh ở tiểu thế giới, lúc đó khiến người ta rất chán ghét, nhưng nay
nghe lời của nàng lại không sinh ra một chút tức giận, chỉ có im lặng.
Từng trận tiếng thông reo, nơi này thật thê
lương, lẻ loi, chỉ có một ngôi mộ nhỏ làm người ta thương cảm.
Tiếng bước chân khẽ truyền đến, ba nam tử Yêu
tộc xuất hiện, là Bạch Phượng, Kim vũ, Khổ Trúc, là người theo đuổi Tần Dao trước
kia.
- Nàng đi lúc nào?
Diệp Phàm im lặng thật lâu mới hỏi.
- Qua đời không đầy hai trăm ngày.
Bạch Phượng đáp.
- Hả?
Diệp Phàm ngẩn ngơ, tương đương với khi hắn trở
về.
- Sau khi biết ngươi trở về, nàng rất vui mừng,
nhưng liền nhanh chóng im lặng, bắt đầu liều mạng khổ tu.
Giọng khàn khàn của Khổ Trúc nói.
- Vỉ sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm nhìn hắn.
- Bởi vì ngươi cùng chúng ta như người hai thế
giới, tu vi quá cao, nàng liều mạng đuổi theo, kết quả xảy ra chuyện.
Khổ Trúc trầm thấp nói.
- Rất bụồn cười phải không?
Kim Yến lau nước mắt, đặt bó hoa trắng trước
phần mộ, nói:
- Đối với ngươi, có lẽ nàng chỉ là một người
khách qua đường, không là gì cả, còn đối với nàng, thì rất khác.
Gió lớn, tiếng thông reo ù ù như thổn thức, phần
mộ lẻ loi làm người ta sầu não, Diệp Phàm ngơ ngác đứng đó.
- Nếu ngươi chưa từng xuất hiện, nàng sẽ sống
rất tốt, có lẽ đã kết làm đạo lữ với một trong mấy người Khổ Trúc đại ca.
Lời nói bình tĩnh truyền đến trong gió, như lưỡi
dao chém vào tim Diệp Phàm, khiến hắn càng im lặng, không nói nên lời, chỉ cảm
thấy một cỗ chua xót.
- Không cần thương cảm, không cần mất mát, bởi
vì không cần. Nhiều năm sau, có lẽ ngươi sẽ còn nhớ nàng, thậm chí ngẫu nhiên
có chút chua xót, nhưng thì sao chứ? Nàng chẳng qua là một đoạn cảnh tượng khắc
sâu trong đời ngươi, nhưng cảnh tượng chi là cảnh tượng, vĩnh viễn sẽ không
đóng dấu trọng yếu nhất trong nội tâm của ngươi.
Kim Yến làm người ta ghét, nói ra lời khiến Diệp
Phàm không thể cãi lại, cũng không thể cãi, những câu chọc thẳng vào vết thương đẫm máu.