Mười hai năm, quay đầu lại là cảnh còn người mất,
rừng thông chỉ còn một ngôi mộ, không còn gặp lại cô gái đã xa khôi thế gian.
Gió nổi lên, đám người Khổ Trúc mang đến hoa
trắng nốn lăn trên ngôi mộ, ánh mặt trời rũ xuống một tia thê lương, để lại một
chút hương thơm như một đời của Tần Dao.
Ai là khách qua đường trong sinh mệnh của ai,
đóa hoa tán lạc, tấm bia lạnh băng, mộ phần lẻ loi, không cần câu trả lời,
không cần nói nhiều.
Bầu trời rải cơn mưa phùn, rải rác làm ước
cánh hoa trắng, hoàn tan mùi hương, thêm một tia lạnh lẽo.
- Lần trước ngươi tới gặp Xích Long tiền bối
liền rời đi, không nghỉ chân một lát, đến giờ ngươi có còn nhớ nơi này còn có cố
nhân, một cô gái từng qua lại với ngươi ngày xưa?
Giọng Kim Yến trở nên rất cao, có vẻ rất kích
động, nắm chặt tay trừng Diệp Phàm.
- Ngươi vội vàng như vậy hay sao, có chuyện lớn
kinh thiên động địa chờ ngươi đi làm, phải đi vá trời hả? Nơi này có một cô gái
nằm trong quan tài lạnh băng, thật sự bé nhỏ không đáng như thế hay sao? Ngươi
sớm quên, dù là ở lại chớp mắt cũng được.
Kim Yến chỉ vào hắn, cả người run lên, rất phẫn nộ.
Một mảnh rừng thông, một ngôi mộ, một người, bầu
trời thê lương, mưa rơi, Diệp Phàm đứng thật lâu, lúc này mới có thể nói được.
Tần Dao đã như đóa hoa tàn, sinh mệnh đến cuối,
bừng lên như pháo hoa, sau đó trở về bóng tối yên lặng vĩnh viễn.
Đám người Kim Yến, Khổ Trúc đã rời đi, trên
núi chỉ còn lại một mình Diệp Phàm, bước đi trong mưa rơi sàn sạt, một mình hắn
cùng ngôi mộ này.
Mưa càng lúc càng lớn, rốt cuộc trút ầm ầm tưới
ướt cả người hắn, nước mưa không ngừng rơi, môi hắn cử động, giọng khàn khàn trộn
lẫn không rõ ràng trong tiếng mưa.
Hắn đã thành tựu Thiên Nhãn Thông, có thể nhìn
thấu qua bùn đất vào phần mộ, nhìn quan tài thủy tinh dưới lòng đất, cô gái lạnh
băng nằm yên tĩnh.
Hương tiêu ngọc vẫn, dung nhan không đổi, lẳng
lặng thê lương nằm trong quan tài, gần trong gang tất mà không chạm đến, cách
xa như trời đất.
Một bước sống, một bước chết, dù chỉ cách một
tầng đất mà khó chạm đến, cách xa u minh khó mà kéo lại.
Diệp Phàm ngồi ở phần mộ, đặt tay trên bùn đất,
mặc cho mưa to trút xuống người, nhẹ nhàng nói từng lời, mài cho tới hừng đông.
Ngày hôm sau còn chưa dứt mưa, chỉ là nhỏ hơn,
trong rừng thông đầy sương mù, Diệp Phàm nhìn lại phần mộ lần cuối, từng bước
xuống núi, đi rất chậm để lại từng dấu chân.
Dưới núi, đám người Kim Yến, Khổ Trúc đang đứng
nhìn trong mưa bụi.
Rốt cuộc Kim Yến không nhịn được, thét lên chỉ
về phía hắn, nói rất nhiều như đang phát tiết phẫn uất.
Có những lời sắc nhọn khó nghe, rất tổn thương
người, nhưng Diệp Phàm không có cách nào phản bác, có những lời chưa chắc không
phải thật, đâm sâu vào tim hắn.
- Ta nói cô này, dùng khoan dung độ lượng, Diệp
Phàm sao muốn đến cảnh này, ai muốn thấy cố nhân bi thương, ai muốn gặp sinh ly
tử biệt, nếu không phải hắn có chuyện gấp, làm sao không nghỉ chân được?
Lệ Thiên nói.
- Đi thôi.
Diệp Phàm ngăn cản Lệ Thiên không cho hắn nhiều
lời, từng bước đi xa, rời khôi nơi làm hắn Ầm đạm không biết nói gì.
- Tiểu cô nương kia không còn nữa, chết như thế
thật đáng tiếc mà.
Hắc Hoàng lẩm bẩm.
Con đường tu hành xa xăm, có không biết bao
nhiêu tu sĩ ngà trên con đường đó, kỳ thật mỗi một cửa có rất nhiều người không
vượt qua mà ngà xuống, những người thành công mới thành anh tài.
Đây vốn là một con đường vô tình, đặt chân vào
đó sẽ trải qua rất nhiều tàn khốc, nghe danh đều là những nhân tài truyền thuyết
nổi tiếng thiên hạ, ai lại đi chú ý một tu sĩ nhỏ bé điêu tàn.
Trên thực tế, từng chuyện từng màn bi ca trên
con đường tu giả, chỉ là trừ người hùng bá một phương ra, ai mà chú ý vui buồn
của người khác?
Yến Nhất Tịch vỗ vai Diệp Phàm, không nói nhiều,
bọn họ rời khôi đây, đi một hơi chín vạn dặm.
- Chúng ta đi đi đâu về đâu?
Lệ Thiên hỏi.
- Ta muốn đi độ kiếp.
Diệp Phàm nói.
- Chọn nơi nào?
Hắc Hoàng cười khan.
- Dùng đầu óc của ngươi, cẩn thận nghĩ lại cho
ta, tìm ra một chỗ trọng địa của Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian, ta muốn tìm nơi
như vậy chống lại thiên kiếp.
Diệp Phàm rất nghiêm túc nói.
Hắn phong ấn một phần nguyên thần trong Thần Nữ
Lô của Yến Nhất Tịch, không chứa trong Tiên Thai của mình, cưỡng ép kéo dài kiếp
phạt giáng xuống.
- Để bổn hoàng nghĩ kỹ đã, năm tháng quá xa, mấy
chỗ ngố ngách đó quá lâu rồi không nhớ, hôm nay sắp quên sạch rồi.
Đại hắc cẩu vò đầu suy nghĩ.
Mấy người bọn họ bắt đầu đi lung tung ở Bắc Vực
như một đám bóng ma, lại như tử thần, mấy người đều hiểu Diệp Phàm nghẹn cả người
đầy buồn bực, cần phải tìm người chém giết một trận.
Mấy ngày nay bọn họ cố tìm vấn đề thoải mái,
miễn cho không khí quá nặng nề, cũng không lảng tránh cái chết của Tần Dao.
- Lệ mỗ luôn luôn đi qua vạn bụi hoa, nếu rời
đi mười hai năm thì sao chứ, có lẽ không ít người vỗ tay mừng rỡ, con bà nó!
Lệ Thiên nguyền rủa.
- Điều này là các ngươi không được, học tập bổn
hoàng đây. Bằng đại nghị lực, đại trí tuệ, không biết sợ chém hết thảy, chôn nó
trong phần mộ, vĩnh viễn không phiền não.
Nói tới đây, Hắc Hoàng chọc chọc Diệp Phàm,
nói:
- Đối với ngươi là thêm một loại từng trải,
nói không chừng cơ hội Tiên Tam Trảm Đạo sẽ đến trước.
- Trảm đạo...
Diệp Phàm nhìn phía xa, nói:
- Đi thôi, tìm Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian rồi
tính.
- Ta nói tiểu tử, ngươi suy nghĩ kỹ chưa,
tương lai muốn trảm đạo?
Hắc Hoàng nghiêm túc nói.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Không phải ta muốn trảm là trảm, còn phải
cân nhắc cho kỹ, có lẽ chém cả người ta là tốt nhất, ràng buộc xiềng xích nhiều
quá.
"………" Hắc Hoàng, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều một
biểu tình hết biết nói.
- Ngươi sẽ không nói thật chứ, chém mình, nói
đùa, xưa nay có ai làm thế, muốn tự sát cũng không cần như vậy.
Hắc Hoàng mắng.
Diệp Phàm nói:
- Trảm đạo là chuyện rất xa xưa, mấy đại yêu
nghiệt mạnh nhất lịch sử so sánh với Đại đế trẻ tuổi, cuối cùng đều ngã xuống,
còn đạo của ta dường như rất khó trảm, độ kiếp trước rồi nói sau.
Hắc Hoàng dựa theo trí nhớ xa xưa, tìm rất nhiều
chỗ cũng không có manh mối, mười mấy vạn năm chìm nổi, biển biến ruộng nương, rất
nhiều nơi xưa đã biến dạng.
Hơn nữa năm đó nó cũng không quá rõ hai đại
Sát Thủ Thần Triều, cũng không biết trọng địa ở đâu, chỉ mơ hồ nghe nói một
chút.
Một ngày, bọn họ đi vào vùng núi hoang ngoài
thành Khai Nguyên Bắc Vực, lập tức nghỉ lại, tiếp đó đi vào trong núi.
Bởi vì nghe Lý Hắc Thủy nói tới, gia gia Lý Hằng
của hắn vì cứu bọn họ chết trận ở nơi này, mấy người quyết định đi tế lễ một
phen.
- Hẳn là dốc đá kia.
Một cây mâu gày cắm trên vách đá, vết máu hình
người đã khô cạn, nhìn mà ghê người, có thể tưởng tượng cảnh thảm thiết khi đó.
Lý Hắc Thủy từng khóc nói gia gia của hắn bị
lão sát thủ Địa Ngục Thần triều dùng trường mâu đóng đinh sống vào vách núi.
Có thể tưởng tượng một lão nhân tóc trắng xóa
vì cứu con cháu mà chết trận, nhìn mũi mâu gày cùng vết máu khô cạn, mấy người
đều nghiến răng.
Nửa tháng sau, Hắc Hoàng dẫn bọn họ vào phía
tây Bắc Vực, nó còn nhớ nơi này xưa kia xảy ra một chuyện liên quan đến Địa Ngục
Thần triều.
Đi vào một mảnh sơn mạch xa xưa, không còn sức
sống, không một ngọn cỏ, vẫn không có gì. Bọn họ gần tuyệt vọng, ngay cả hóa thạch
sống như đại hắc cẩu cũng không tìm được, còn ai biết chứ?
- Tìm được rồi!
Đột nhiên, Hắc Hoàng kích động kêu lên, chỉ
vào cái cái dấu vết sắp bị năm tháng xóa mất, gọi là ám tích Địa Ngục.
- Nhất định là bọn họ ở trong mảnh sơn mạch
này, đứng lên, đừng bị chúng phát hiện, từ từ tìm kiếm.
Rốt cuộc tìm được một ít manh mối, tự nhiên bọn
họ vô cùng cẩn thận.
Ước chừng mất mấy ngày, bọn họ nấp trong tối
nhìn thấy một tên áo đen biến mất ở trên sườn núi mới lao ra đánh vào.
- Đúng rồi, ta hiểu rồi, chỗ này có một cái tiểu
thế giới, là do Thánh hiền viễn cổ mở ra, là một chỗ mật địa trọng yếu của Địa
Ngục.
Hắc Hoàng nói.
Địa Ngục trừ điện phủ cổ xưa nhất là căn cơ của
bọn họ, còn có mười tám tầng Địa Ngục, là từ phần gốc chia ra mười tám nhánh.
Mười tám tầng Địa Ngục cực kỳ trọng yếu, đều
là tiểu thế giới trong những năm thượng cổ, độc lập ngoài thế gian, đều là trọng
địa bí mật khó mà tìm ra được.
- Tiểu thế giới do Thánh hiền mở ra, nội tình
của bọn họ thật dày, các người chờ ở ngoài, ta đi độ kiếp.
Diệp Phàm nói.
Nghĩ tới Bàng Bác đến nay không rõ sinh tử, Liễu
Khấu bị đánh nát vụn, Đông Phương Dã nhuộm máu rơi xuống núi, gia gia của Lý Hắc
Thủy bị đóng đinh sống, từng món nợ máu hiện lên, trong lòng hắn máu nóng sôi
trào.
- Từ hôm nay trở đi, Địa Ngục thiếu đi một tầng,
đây là thu món nợ đầu tiên.
Tiếng nói Diệp Phàm âm trầm vang vọng khắp dăy
núi, hắn đã tìm được cửa
vào, thu hồi nguyên thần trong Thần Nữ Lô, từng
bước đi vào.
Mới đầu, Hắc Hoàng Lệ Thiên Yến Nhất Tịch còn
có chút lo lắng vào theo, kết quả cả người đầy khói đen nhanh chóng rút lui.
- Không có lý lẽ mà, lôi kiếp lớn như vậy, còn
có tia chớp hình người cùng cung điện Thiên Đình?
Trước kia Lệ Thiên chưa bao giờ nhìn thấy
thiên kiếp đáng sợ như thế.
- Chúng ta lui đi, nơi này không an toàn, tiểu
thế giới này sẽ hòng mất, bị chặn bên trong thì xong rồi.
Hắc Hoàng nhe răng miệng phun khói, cả người dựng
hết lông tóc.
Bọn họ quyết đoán lui ra thật xa mới dừng lại,
đúng như dự liệu, tiểu thế giới tồn tại từ thượng cổ, mười mấy vạn năm đã sớm
không ổn định, thiên kiếp phủ xuống liền sụp đổ.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mảnh tiểu thế
giới này bị đánh thủng, nối liền với bên ngoài, có thể nhìn thấy mọi thứ, tia
chớp hóa thành biển, sấm nổ bùng lên màu tím chói lọi.
Đó là thảm kịch nhân gian, tiểu thế giới tan vỡ
xuất hiện thấy được đủ mọi thảm cảnh, từng bóng người hóa thành tro bụi, cung
điện không đếm hết thành phế tích.
Nơi này là trọng địa sát thủ, cao thủ như mây,
mọi người độ kiếp bị động không. thể trốn thoát, cho dù phá vây đi ra thì kiếp
vân vẫn bao phủ trên đầu, sấm vang chớp giật không ngừng giáng xuống, không có
chỗ trốn.
Nhất là Diệp Phàm hóa thành tia chớp hình người
đuổi giết cao thủ khắp nơi, nơi đi qua bất cứ ai cũng thành tro bụi.
- Có một vương giả!
- Nơi này còn có một vương giả hùng mạnh!
Bọn người Hắc Hoàng, Lệ Thiên nhanh chóng phát
hiện tồn tại siêu cấp, thực lực khủng bố, thiên phạt của hắn vô biên vô hạn như
biển rộng.
- Là một tên sát thủ vương ám sát Diệp Phàm lần
trước, là khí tức của hắn, không ngờ chân thân ở đây!
- A...
Nơi nơi là tiếng hét thảm, không ngừng có người
hóa thành tro bụi, đúng với cái danh hiệu địa ngục nhân gian, chẳng qua lúc này
là người ta tới lấy mạng bọn họ.
Còn chưa xong, Diệp Phàm xông tới tập trung
vào sát thủ vương, biển lôi điện khủng bố hơn giáng xuống chém hắn thành tro bụi.
Một trận chiến san bằng nơi này, chỉ còn lại
phế tích rộng lớn cũng những đống tro tàn hình người.
Hôm nay chấn động Đông Hoang, mật địa Địa Ngục
bị người ta phá hủy, từ nay thiếu đi một tầng Địa Ngục.
Diệp Phàm thả ra lời nói, nếu Nhân Thế Gian
cùng Địa Ngục muốn chơi, hắn chơi tới cùng, tiếp theo hắn muốn săn giết Thần tử
cùng Thần nữ của bọn họ.
Đồng thời, hắn treo giải khắp thiên hạ, cung cấp
tiền thưởng lớn, mặc kệ là cung cấp tin tức Sát Thủ Thần Triều hay là đi giết bọn
chúng, đều sẽ có tiền thưởng trên trời.
Thiên hạ sôi trào, một mảnh xôn xao, một người
chỉ thẳng khai chiến với hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ? Mọi người rung động.