Già Thiên

Chương 1212: Chương 1212: Ngôi đền Thái Dương






Thái Dương Tinh rất lớn, nhiệt độ càng dọa người, dù là thành thánh cũng không dám tùy tiện đến gần. Diệp Phàm là Thánh thể Nhân tộc, đến chỗ này cũng cảm thấy sóng nhiệt ập tới.

Ngọn lửa bừng bừng phun trào, bên trong Thái Dương Tinh nóng rực khủng bố, đây là cấm địa Sinh Mệnh trời sinh, không ai rảnh rỗi chạy đến nơi này.

Xưa nay chỉ người tu luyện đạo thuật hành hỏa mới có thể tới, Thái Dương Tinh sôi trào đầy tràn lực lượng căn nguyên.

Diệp Phàm mở ra Thiên Mục, tìm kiếm trên Thái Dương Tinh rộng lớn. Hắn có thể dựa vào khí tức đã quen khi quyết đấu với hai đại Kim Ô ngày trước. Nơi này là cấm địa Sinh Mệnh, chỉ cần có một chút dao động lộ ra là có thể lập tức tìm được.

- Một ngôi đền đổ nát xa xưa...

Hắn giật mình, trong lòng chấn động, ở sâu trong Thái Dương Tinh lại thấy một ngôi đền, dù đã sụp đổ, nhưng vẫn hiện ra khí thế to lớn.

Đây là một chuyện kỳ dị, giữa ngôi sao nóng cháy, trảm đạo tiến vào sẽ hóa thành tro, Thánh nhân cũng phải cẩn thận.

Mà ở nơi này lại có một ngôi đền, loại đá xây thành nó chắc chắn cỡ nào? Vậy mà vẫn có thể bảo tồn không bị nóng chảy.

Diệp Phàm tới gần, quan sát cẩn thận tòa Cổ Miếu xây bằng đá này, nhìn thấy được đồ văn đặc thù thời đại thần thoại.

Đó là một loại cúng bái nguyên thủy, khi đó dân chúng tôn sùng mặt trời, trên đá có khắc Thần Nhật, cũng có Thần Điểu, rất sống động.

- Không phải tảng đá kỳ dị, mà là bên trên đó phù văn đặc biệt bảo trì ngôi đền bất hủ, không bị ngọn lửa nóng tổn hại.

Diệp Phàm lẩm bẩm, ngôi đền này suy tàn không ra hình, nóc bị thổi bay, cột đá bên trong gãy đổ chỉ còn lại cái bệ.

Hắn dẫm lên đá tách tách, truyền ra tang thương như những năm thái cổ, làm người ta chìm trong không khí đặc biệt.

- Đây là di tích tiền sử, thật quá xa xưa, từ năm thái cổ, hơn trăm vạn năm trước cuối cùng đã trải qua những năm tháng gì?

Diệp Phàm cảm thán.

Ngôi đền đá loang lổ, tảng đá xám xịt, đạo văn in dấu vết bất diệt, hắn ở đây tìm hiểu một lát mà kinh ngạc.

Cổ điện trường tồn được khắc văn lạc không chỉ là một loại pháp trận, cũng là một loại thánh quyết tránh lửa, không thể coi thường, có thể coi là một loại bí thuật độc đáo.

- Có thể bất diệt trong Thái Dương Tinh Hỏa, bảo tồn trăm vạn năm. Cái này... là thần quyết.

Diệp Phàm từ kinh ngạc biến thành kinh hãi, trong lòng bắt đầu cân nhắc có thể là một loại huyền ảo vô thượng.

Ra vào trời trăng, đi giữa Cửu U, đây là năng lực cơ bản của đại thần thông thời cổ, là thể hiện của người mạnh nhất.

Tối thiếu cũng là do một vị Đại Thánh lưu lại?

Diệp Phàm tập trung tìm hiểu, một loại khí tức quen thuộc rất giống với Diệp Đồng, có lực lượng huyết mạch truyền thừa.

- Đây là...

Trong lòng hắn chấn động, không lẽ đây là hành cung Thái Dương Thánh Hoàng? Nếu là thế, đủ khiến thiên hạ rung động.

Diệp Phàm ngộ đạo, khắc tất cả dấu ấn vào trong tâm hải, tập trung tìm hiểu, chiếm được một loại đạo thuật cổ xưa, có thể ra vào mặt trời mà không bị thiên hỏa tổn thương.

Mà đây chỉ là một loại đạo thuật cơ bản, là giai đoạn đầu, còn có pháp môn tiếp sau. Điều này làm hắn kinh ngạc, chẳng lẽ trong Thái Dương Tinh còn lưu giữ truyền thừa vĩ đại hay sao?

Diệp Phàm tìm khắp ngôi đền, cố thu lấy đạo thuật cổ xưa này. Trong quá trình này cũng thấy khí tức hai tên Kim Ô, bọn họ đã tới đây.

Hắn hóa thành ánh lửa đuổi theo, hai Kim Ô cổ tìm được cổ pháp, có thể sẽ ở phía trước.

Đúng như Diệp Phàm dự liệu, ở Thái Dương Tinh còn có ngôi đền đá khác, cũng không đầy đủ, vốn là cung điện to lớn lại phân tán rải khắp nơi.

Hắn nghi chân một lát ở Cổ Miếu thứ hai, ghi tạc đạo văn cũng Ngự Hỏa Thần Quyết trong lòng, vừa nghiền ngẫm vừa đuổi theo.

"Có nhiều cung điện lớn như vậy..."

Đến sau, Diệp Phàm kinh sợ, tổng cộng mười mấy ngôi đền, nắm giữ đạo thuật hành hỏa ngày càng rắc rối ảo diệu, quả thật là vô địch.

Có thể câu thông toàn bộ lực lượng Thái Dương Tinh cho mình sử dụng, nếu người tu thành Thái Dương chân kinh ở nơi này, quả thật là vô địch.

- Đúng rồi, đây là hình thái ban đầu của Thái Dương Cổ Kinh, năm đó Thánh Hoàng Nhân tộc tìm hiểu giai đoạn đầu đều khắc ghi lại.

Diệp Phàm hiểu được, không mạnh mẽ lấy hết vào trong tay, mà đi thẳng dọc theo đường, chậm rãi hiểu rõ, cảm ngộ suy nghĩ khi Thánh Hoàng Nhân tộc sáng lập loại đạo này.

Có cổ điện hoàn toàn hủy diệt, chỉ còn lại nền móng, có khi chỉ còn mấy khối đá, đạo pháp về sau đã thất truyền từ lâu.

Không có pháp nguyên vẹn, Diệp Phàm lại nắm giữ loại đạo cảnh này, đó là tinh túy ngự hỏa, tăng lên pháp môn vô thượng khống chế căn nguyên vũ trụ.

Người khác nhau, đạo khác nhau, mỗi một người chứng đạo đều có con đường khác biệt, đây là cảm ngộ sâu nhất của hắn.

Dọc theo đường đi, hắn diễn hóa Ngự hỏa quyết, sau đó thúc đẩy mấy bộ Cổ Kinh, diễn hóa pháp luyện thành một lò.

Hắn bắt đầu từ hoàng kim viên, chân thân Hóa Long làm đường cong, tiếp theo đạo ngã cũng thệ ngã đi ra trở thành cực âm cũng cực dương, làm cho thần hình tiếp cận hoàn mỹ.

Đến cuối cùng, hắn không còn theo đuổi đạo thuật Thánh Hoàng, khi đi qua điện đá chỉ tìm hiểu đạo pháp trên đường, toàn thân phát ra ánh sáng.

Trong cơ thể, mấy bộ Cổ Kinh đồng thời vận chuyển, phát ra thiên âm rất lớn, bề ngoài thần thánh trang nghiêm như Tiên Vương hạ giới.

Cơ thể hắn lưu chuyển ánh sáng, mỗi một tấc cơ thể tràn ngập lực lượng. Thân thể Diệp Phàm tiêu tan, không ngừng xảy ra biến hóa, máu hoàng kim trong người lưu động như sấm nổ, nếu có người ở đây thì sẽ bị chấn tới hôn mê.

Thật khó tường tượng đây là một loại lực lượng như thế nào, khó trách thân thể hắn mạnh mẽ tới cực hạn, có thể đập nát thân thể Thánh nhân.

Diệp Phàm bước đi, nơi đi qua như chân long nhảy vọt, gần như hư ảo.

Hắn biến đổi rất đặc biệt, chốc lát hóa thành đường cong hoàng kim, một hồi hóa thành hình người, cất bước song song với hai cực âm dương thệ ngã đạo ngã hóa thành.

Đây là đại đạo tái thể!

Lúc này, ở trước trán có một người lùn màu vàng bước ra, phun nuốt Thái Dương Hỏa Tinh, thu lấy tinh khí khắp nơi, toàn thân sáng lạn.

Ở ngoài thần hình, nguyên thân muốn giãy khói trói buộc độn đi, đánh vỡ vũ trụ trói buộc vượt lên trên.

Vào lúc này, Diệp Phàm không thử phục hồi hỏa thuật cũng đại đạo của Thánh Hoàng Nhân tộc, không ngừng câm ngộ, có thu hoạch rất lớn.

Năm đại bí cảnh trong người đồng loạt rung động như truyền ra tiên âm, thân thể lột xác, tràn ra từng đợt thánh uy nhè nhẹ, thần thức càng cô đọng, ánh sáng chói mắt không dính hạt bụi.

Lúc này Diệp Phàm siêu thoát, tạm thời quên thứ khác, thân thể cất bước, người lùn vàng xếp bằng trước mi tâm, hai người hòa làm một như thần linh.

Chân thân không ngừng biến ảo trong hoàng kim đồ, đây là đại đạo tái thể, còn tên lùn vàng kia chính là đạo.

Hắn dẫn động hỏa tinh vô tận của Thái Dương Tinh rửa tội bản thân, toàn thân trong suốt, ngày càng mạnh mẽ thần diệu phi thường, khí tức Thánh nhân, ánh sáng bất hủ che thể.

Vốn tới đây đuổi giết hai tên cổ Kim Ô, nào ngờ có một phen kỳ ngộ này, để cho thân tâm Diệp Phàm trải qua rèn luyện, đây là một loại tích lũy lắng đọng cảnh giới.

Diệp Phàm dựa vào Tiến Hóa Dịch, hai năm qua tu vi đột nhiên tăng mạnh, lao thẳng đến trước, thực lực tăng lên có phần quá nhanh. Mà nay có kỳ ngộ này, hắn như trải qua trăm vạn năm, hóa ra thần hình, ngộ đạo suy ngẫm.

Hẳn củng cố đạo quả, căn cơ của đạo, nhìn lại một đường dấu chân rõ ràng, mỗi một bước đều vững chắc.

- Tiến Hóa Dịch phải sử dụng cẩn thận...

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Con đường này không dài, nhưng lại làm hắn xúc động mạnh, nhìn dấu chân Đại đế Cổ, hắn cũng để lại dấu ấn của mình.

Thật lâu sau, hắn bình tĩnh lại, phía trước xuất hiện cung điện rất lớn, bảo tồn gần như đầy đủ.

Năm tháng trôi qua, nó vẫn sừng sững không ngã, dấu tích loang lổ, tắm trong hỏa tinh Thái Dương, tản ra tang thương vạn cổ.

Thái Dương Cổ Miếu!

Diệp Phàm thấy chữ này, viết bằng thần văn, đây là ngôn ngữ thông dụng của các tộc, sớm hơn những năm trước thái cổ, nghe nói do thần linh sáng tạo.

- Đây là một tòa thần miếu vứt bỏ của Thái Dương Thánh Hoàng, lúc đó ngài ấy đã tới Bắc Đẩu Tinh Vực...

Diệp Phàm thì thầm.

Thái Dương Thánh Hoàng pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, trong truyền thuyết để lại dấu chân ở không ít tinh vực, Bắc Đẩu cũng có nghe nói.

Cung điện không có cấm chế chặn người, nhưng truyền ra khí tức bàng bạc uy nghiêm khiến người ta không khỏi kính sợ, không thở nổi.

Nơi này không có ký hiệu Đại đế, chỉ có người sau khắc lên một ít dấu vết thần thoại, nhưng mà được bảo tồn đầy đủ, vô cũng rộng lớn.

Văn lạc ẩn chứa đạo thuật ngự hỏa cũng pháp trận cao thâm, hai con cổ Kim Ô ở trong đền có vẻ rất kích động.

- Thật là hành cung của Thái Dương Thánh Hoàng, ghi nhớ cho kỳ những đồ vặn này, có lẽ sẹ là manh mối tìm được Bất Tử Phù Tang Thần Thụ, đây là thứ Đại đế tộc ta rất muốn có được.

Nơi này gần với trung tâm Thái Dương, hỏa tinh tràn lan vô cũng cuồng bạo, nhưng mà ngôi đền đá hùng vĩ xưa nay vẫn không bị phá hủy.

Thánh nhân bình thường không đến được chỗ này, bởi vì sẽ bị đốt thành tro, hai tên cổ Kim Ô sinh ra từ trong lửa, trời sinh không sợ hỏa tinh, vì vậy không sao cả.

- Ồ, chỗ này có một cái truyền tống trận, cấu thành vực môn thần bí, nơi này đi đến đâu?

Một tên Kim Ô kinh dị, ở giữa cung điện là một mảnh văn lạc màu vàng.

Bọn họ nhanh chóng thúc đẩy trận này, một cánh cửa vàng mở rộng giống như cổng tiên, chói mắt ngàn vạn thần quang.

- Đó là... ở bên trong Thái Dương Tinh... ở đó có người... hắn đang ngủ say.

Hai tên cổ Kim Ô biến sắc, làm thế nào cũng không ngờ được ở cuối truyền tống trận xa xưa này có tồn tại thần bí khó lường như vậy.

- Chẳng lẽ là... thần linh thời kỳ thần thoại?

Bọn họ cảm thấy môi run lên, cả người run rẩy, bởi vì cảm giác được từng cổ khí tức vô thượng nhè nhẹ truyền tới.

Ở sâu nhất trong Thái Dương Tinh, có một người đang ngủ say.

Thật nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, tuy rằng xung quanh là ánh lửa nóng cháy, nhưng bọn họ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Bọn họ chầm chậm triệt tiêu pháp lực, sợ làm bừng tỉnh tồn tại kia, đóng vực môn lại, thật lâu không nói.

- Nơi này là một mảnh di tích tiền sử, đó là loại người nào? Chúng ta phải trở về Hỏa Tang Tinh bẩm báo Đại đế, nơi này có thể có bí ẩn rất lớn.

- Ừ, nghe nói tên nhãi Thánh thể Nhân tộc kia đang tìm chúng ta, nếu đi ra ngoài phải cẩn thận, dù sao cường giả tiếp viện tộc ta đã bị giết.

- Thánh thể, chờ điện hạ vô thượng tộc ta đến đây, vẩy một cái thần vũ cũng chém chết hắn cả chục lần.

- Ta thật chờ mong mùi vị thánh huyết, chờ tộc ta chân chính phủ xuống cổ tinh này, lấy đầu hắn cũng không muộn.

Hai tên cổ Kim Ô oán hận nói, nào không biết Diệp Phàm đã tới trước điện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.