Bên trong cung điện rất trống trải, lời hai
con Kim Ô nói quanh quẩn bên trong, bọn họ rất thù hận Diệp Phàm, bởi vì trước
đây bị hắn dùng Hắc Tiễn làm bị thương.
- Tiểu tử Nhân tộc hèn mọn, nếu trong tay hắn
không phải là Đại Nghệ Hắc Tiễn, làm sao có thể xuyên thấu phòng ngự Thánh cấp
của chúng ta, uống máu của hắn cũng không tiêu mối hận trong lòng ta.
- Đúng, hôm nay hắn có thể chém Thánh nhân, đối
với chúng ta là rất không ổn, tuy rằng ta cũng muốn chém đầu hắn xuống, nếm thử
mùi vị máu thịt hoàng kim, nhưng trước mắt quan trọng hơn là trở về Hỏa Tang
Tinh.
Hai con cổ Kim Ô chuẩn bị rời Bắc Đẩu Tinh Vực,
trong Thái Dương Tinh có tồn tại thần linh ngủ đông không rõ, khiến bọn họ rất
bất an, phải bẩm báo Đại đế vô thượng tộc Kim Ô.
Mấu chốt nhất là bây giờ xuất hiện một tên
Nhân Ma, quá mức đáng sợ, ăn sống Kim Môn lão tổ, làm người ta khiếp sợ. Đây là
một cơn ác mộng, bọn họ không muốn ở lại một phút nào, sợ đi theo rập khuôn.
- Thánh thể Nhân tộc, còn có đệ tử hậu nhân
Thái Dương Thánh Hoàng không rõ của hắn, mặc kệ là Lục Đỉnh hay máu thịt, truyền
thừa của các ngươi, đều phải thuộc về tộc Kim Ô ta.
Hai nghi nhớ đồ văn trong điện, đi trở ra ngoài.
Nhưng sắc mặt bọn họ chợt cứng lại, một cái bóng sừng sững ở phía trước, lạnh
lùng nhìn bọn họ.
- Là ngươi... Thánh thể Nhân tộc!
Hai tên Kim Ô chấn động, bị kẻ này tới gần như
vậy còn không phát hiện được, thần thức Cổ Thánh có ở khắp nơi, lập tức quét
qua cả một khu vực, vậy mà để sót Diệp Phàm.
- Nếu hai ngươi thù hận ta như thế, vậy thì
làm một cái chấm dứt đi.
Diệp Phàm nói, trên người hắn có Khi Thiên trận
văn, tự nhiên che giấu được mọi thứ, tiềm hành tới đây không một tiếng động.
- Ngươi... cho là chúng ta sợ ngươi hay sao,
chết đi, vừa lúc làm thịt ngươi, uống thánh huyết hoàng kim. Nói không chừng
chúng ta có thể đột phá!
Một tên Kim Ô lành lạnh nói.
- Sợ các ngươi không có mạng này, chết oan mà
thôi.
Diệp Phàm nói.
- Nói thẳng cho ngươi biết, ngươi cái gì cũng
không phải, chỉ là một con sâu mà thôi.
Mặc kệ trong lòng có kiêng kỵ hay không, trước
mắt tuyệt đối không thể đánh mất khí thế, một tên Kim Ô khác bước tới.
- Ha ha...
Diệp Phàm cười lạnh thật to, thần sắc bình
tĩnh hờ hững nhìn họ tới gần, nói:
- Ta chờ mong trận chiến này... nghe nói thịt
Kim Ô rất ngon...
- Ngươi muốn chết!
Một tên Kim Ô tản ra uy áp Thánh nhân, sắc mặt
âm trầm, vươn một tay đánh ra, không có chiêu pháp gì, chỉ là một cái tát.
Nếu là nhân vật cũng cấp chiến đấu, ra tay như
vậy là một loại nhục nhã, hoàn toàn không coi trọng đối thủ.
Diệp Phàm trầm tĩnh, ánh mắt phát lạnh, thân
thể đột nhiên cao vụt lên đến vạn trượng, thân thể phát ra ánh sáng vàng, nhấc
một chân trực tiếp đạp xuống.
Đây cũng là thái độ cuồng ngạo, ai dám đạp một
vị Thánh giả? Tuyệt không để ý tới lão Kim Ô, chà đạp như trùng kiến.
Thánh giả tộc Kim Ô ánh mắt ầm trầm, bàn tay
đánh ra không đổi, nhưng khoảng khắc phát ra ánh sáng chói, một quyển sách cổ
trải ra, bên trong ẩn chứa núi sông cây cỏ, có thác đổ như sấm, mây mù che trời,
hùng vĩ bao la.
Đây là một kiện bí bảo, có thể sánh với Thánh
binh truyền thừa, uy lực tuyệt luân, có thể vây giết Thánh giả. Sách cổ giam trời
nuốt Diệp Phàm vào trong.
Bên trong sách cổ tự thành một vùng trời đất,
núi cao trong mây, mây đen đè xuống, man thú rít gào, dị cầm kêu to, có pháp trận
tiên thiên có thể luyện hóa Thánh nhân thành vũng máu.
- Hắc, tiểu tử ngươi muốn đấu với ta, còn kém
xa. Bổn tọa muốn giết ngươi, sẽ có rất nhiều thủ đoạn.
Con Kim Ô này cười lạnh, thu hồi quyển trục cổ
nhỏ lại thành một thước, trải ra trước người nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Hắn nhìn cổ đồ, tràn ngập trào phúng chỉ ngón
tay lên đó, nói:
- Nói ngươi là sâu thì sâu, so với ta, ngươi
tính là gì.
Một tên Kim Ô khác cười lạnh, ban đầu có chút
lo lắng, không ngờ vận dụng bí bảo này lại phát huy kỳ diệu, lạnh lẽo nói:
- Trước khi rời đi có thể thỏa mãn ước nguyện,
có thể uống được thánh huyết vàng rồi.
- Thánh thể Nhân tộc cũng không hơn gì thế
này.
Tên Kim Ô này hai tay cầm cổ đồ đặt trước mặt
xem xét cẩn thận, tràn ngập thần sắc tàn nhẫn, răng nanh trắng lóe sáng có phần
miệt thị.
- Ngươi cao hứng quá sớm!
Tiếng nói lạnh lùng truyền ra từ quyển trục,
tiếp theo đôi chân to bước ra vẫn giữ nguyên tư thế đạp thật mạnh lên mặt cổ
Kim Ô.
Tiếng xương vỡ máu tươi phun ra, Diệp Phàm phá
tan cổ đồ đi ra, cổ đồ bị chọc thủng, bí bảo mờ nhạt phát ra tiếng gào thét.
Thánh nhân Kim Ô cảm thấy đau thấu xương, máu
trào ra, xương mũi hắn đã nát, hai má vỡ ra, cả khuôn mặt biến dạng.
Diệp Phàm đi vào tư thế nào, đi ra vẫn là tư
thế đó, vừa lúc đạp ngay mặt
Thánh nhân Kim Ô đang cầm cổ đồ xem xét, đạp
thật là chính xác.
Kim Ô hối hận đứt ruột, tư thế hắn cầm cổ đồ
giống như vội vàng cho người ta đạp vào mặt, tức giận phát điên.
Hắn muốn rống to, lại không kêu được, một cái
chân đạp xuống che kín mặt hắn, máu Kim Ô văng ra vô cũng thê thảm.
Tên Kim Ô bên cạnh nhìn cũng bị lây, cái
này... rất đau. Chỉ nhìn đã khó chịu, thật là chịu tội, có đau răng, đau vai,
giữa hai chân... cảm giác thật là đau.
Diệp Phàm đạp thật thoải mái, đối phương ngửa
mặt cho hắn đạp, vậy sao còn không dùng sức? Máu thịt bắn ra, đương trường tạo
thành một cái bánh thịt, đủ thứ lung tung bắn ra, thật là thô bạo.
- Ngao ô...
Rốt cuộc tên Kim Ô này thoát ra được, cả khuôn
mặt hoàn toàn nát bét không
còn hình người, yết hầu run lên hét to thê
lương.
Hắn hoàn toàn nổi giận, hoàn toàn phát cuồng,
hai tay chấn động, mười vạn thần vũ màu vàng rung lên, hóa thành thánh kiếm
chém khắp hư không, muốn băm vằm Diệp Phàm.
Thánh nhân Kim Ô kia tự nhiên cũng ra tay toàn
lực, hét dài một tiếng, toàn thân sôi trào hòa tinh, đại đạo pháp tắc vô tận,
hóa thành hàng tỷ thần quang đâm thẳng tới.
Ầm!
Trước người sau lưng Diệp Phàm tràn ngập hào
quang vàng, hắn khởi động dị tượng, ngắn ngủi hợp nhất phá vỡ mười vạn thánh kiếm,
nghiền nát đạo tắc vô tận, phản kích toàn bộ.
Tiên vương giáng xuống, thanh liên hỗn độn, khổ
hải màu vàng, núi non hùng vĩ, tất cả hiện lên ngưng kết lại, không gì không giết
được.
Diệp Phàm từ trên trời đạp thẳng Thánh nhân
Kim Ô kia lọt xuống Thái Dương hỏa tinh, nửa người trào máu thiếu chút vỡ vụn.
Hơn nữa, hắn cũng tên Kim Ô còn lại đánh một
chường, đánh cánh tay co rút, xương cốt rạn nứt, bắn ngược ra ngoài.
Vù!
Hai tên Kim Ô hóa thành tia chớp chảy khỏi
cung điện bỏ trốn, bọn họ không muốn mạo hiểm, cảm giác được Diệp Phàm quá mạnh.
Nhưng mà Diệp Phàm ra tay tàn nhẫn, căn bản
không muốn cho họ chạy, bọn họ vừa ra cửa lập tức bị đánh tới.
- Phốc!
Hai tên Thánh nhân Kim Ô phun máu, vẻ mặt khiếp
sợ. Ở cửa đền có một Diệp Phàm khác bước ra từ bóng tối, giống như Sát thánh thiếu
chút chém ngang bọn họ.
Bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Đạo thân của Diệp Phàm âm thầm ẩn náp, vào lúc
mấu chốt phóng ra đại thuật sát sinh Thiên Đình, suýt nữa làm cho bọn họ ngà xuống,
máu Kim Ô phun khắp nơi.
- Thằng nhãi ngươi...
Cả người họ đầy máu, chưa từng bị thiệt thòi
như vậy, vừa kinh vừa sợ, hận không thể nuốt sống tên tiểu tử Nhân tộc này.
- Hôm nay đưa các ngươi ra đi, nướng thánh thịt
Kim Ô ở hỏa tinh Thái Dương.
Hai cái Diệp Phàm đạp bước tới, chia nhau chặn
đứng một kẻ địch.
- Bức Cổ Thánh liều mạng...
Trong mắt hai Kim Ô lóe lên tia sáng, tức sùi
bọt mép, muốn không tiếc mọi giá kéo Diệp Phàm chôn cũng.
Diệp Phàm không lo không vội, căn bản không
lùi bước, diễn hóa Đấu Chiến Thánh Pháp, khí phách mạnh mẽ thề đánh chết bọn họ.
Khoảng khắc qua trăm chiêu, hai tên Kim Ô
trong lòng lạnh lẽo, phát ra tiếng hét dài phối hợp với nhau xé rách hư không
muốn trốn đi.
Khóe miệng Diệp Phàm nổi lên một tia cười lạnh
lẽo, chân thân cũng đạo thân kéo cung, cây cung này do năng lượng hóa thành,
đan xem tia chớp.
Hai mùi tên đen đặt lên dây cung năng lượng,
phát ra tiếng rung, sau đó hóa thành hai mùi nhọn bắn ra ngoài xuyên thấu đường
hầm không gian.
Máu bắn ra, hư không tan vỡ, hai tên Kim Ô bị
bắn thủng rơi ra, khắp nơi là thánh huyết làm cho hỏa tinh Thái Dương cũng phải
mờ nhạt, thật ghê người.
- A...
Hai tên Kim Ô hét to, trong mắt tràn ngập thù
hận.
Chúng nó lộ ra bản thể, cánh chim màu vàng
vung lên kêu to, muốn giãy giụa, nhưng mà hai mũi tên như có ma tính đối với tộc
Kim Ô, xuyên qua thân thể có một loại lực lượng tàn phá đáng sợ.
- Chạy đi đâu!
Diệp Phàm bay lên không, đạo thân cũng chân
thân cũng hành động nhắm riêng một con Kim Ô.
Hắc Tiễn phóng to như chiến mâu khủng bố, cây
cột dài màu đen lạnh băng làm cho nhiệt độ Thái Dương hỏa tinh cũng giảm xuống.
- Thằng nhăi kia... điện hạ vô thượng tộc ta sẽ
không bỏ qua ngươi!
Hai tên Kim Ô gào thét.
Diệp Phàm không đổi ý, chân thân cũng đạo thân
tiến lên cầm một cây thánh tiễn dùng như trường mâu, chọc thủng hai con Kim Ô bị
thương nặng, đóng vào giữa không trung.
Máu tươi chảy dọc theo thân cây, hai tên Kim Ô
rốt cuộc sợ, nam nhân như thần ma này làm bọn họ run sợ.
- A! Không, tha cho chúng ta...
Đã trễ, Diệp Phàm lạnh lùng ra tay xé nát bọn
họ giữa không trung, mặc cho máu phun trào. Hắn đắm mình trong máu Kim Ô cấp
Thánh nhân như Thần linh đánh ra từ địa ngục.
Không lâu sau, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử xuất hiện,
nhìn thấy cảnh này đều ngẩn ra, không ngờ Diệp Phàm đã giết hai tên Kim Ô.
Lần này đến truy đuổi diệt hai tên cổ Kim Ô,
Diệp Phàm cũng sợ có sơ xuất, gọi mấy người hỗ trợ chia nhau tìm kiếm, bọn họ
có vực môn nối liền, có thể gọi nhau hỗ trợ.
- Hôm nay ta mời khách, thịt thần Kim Ô, canh
xương Kim Ô, cánh Kim Ô nướng, chân Kim Ô chiến giòn... Cái gì cũng có, mời tới
đây ăn đồ bổ nào.
Diệp Phàm nói.
Hai con Kim Ô to như ngọn núi nhỏ, rất là lớn,
bộ lông lóe sáng như vàng ròng đúc thành, đây là hai núi thịt, đến bao nhiêu
người cũng đủ ăn.
- Ở trong đền này có truyền tống trận xa xưa,
đi vào nơi sâu nhất trong Thái Dương Tinh,chỗ ngủ đông của tồn tại như thần
linh.
Diệp Phàm nói ra những gì mình biết.
- Thái cổ trước kia có thần linh, chẳng lẽ là
tồn tại vô thượng thời đại thần thoại?
Thánh Hoàng tử kinh dị.
- Nếu là vậy, có lẽ chúng ta không cách nào tới
gần.
Cơ Tử nói.
Diệp Phàm mỉm cười, nói:
- Không sao, khẩu vị dã nhân lão gia Nhân Ma rất
kén chọn, nói không chừng cũng thích ăn thịt Thần linh.