Mặt đất nung thô ráp, nhưng chữ viểt trên đó rất
rõ ràng, ngưng tụ đạo ngân một vị chuẩn để, lão hạc cùng tam cốc chủ đứng từ xa
cũng căng thẳng.
Diệp Phàm cẩn thận xem xét, muốn biết đã xảy
ra chuyện gì.
Biển rộng thành ruộng nương, họ Dung Thành là
thủ lĩnh bộ lạc thời kỳ Thượng cổ, sống đến thời kỳ Xuân Thu, tự nhiên công lực
thâm hậu. Đến cảnh giới này đã sớm vô địch thiên hạ, nhưng vẫn mãi không thể chứng
đạo, cần có một cơ hội.
Hắn ra đi một mình, nhưng trên người chỉ có
hai mảnh tàn đồ, căn bản không có cách nào tới gần tiên địa, suýt chết ở ngoài
khu vực kia.
Sau đó hắn trải qua mấy chục năm, khi thọ
nguyên gần cạn khô, sinh mệnh đi đến điểm kết thúc, ở trong vùng cấm đó đi nhầm
vào một nơi tể địa, càng là tuyết phủ thêm sương.
Mấy người Diệp Phàm trong lòng chấn động, đó
là một vị chuẩn để, là tồn tại vô địch ở trần thể thời đại đó, vậy mà cũng suýt
chết, con đường kia khó khăn cỡ nào?
Họ Dung Thành ở lại khu tể địa mấy tháng, thân
thể tiều tụy sắp hủy hoại không còn hình người, khó khăn phá vây chạy ra. Hắn
cũng không bỏ cuộc, vẫn lựa chọn bước tới.
Nhưng mà mặc cho hắn thông thiên triệt địa, vẫn
mãi không thể tìm được "đản tiên địa" nguyên thủy, căn bản không thể
đến gần, ở lại vùng cấm này tám mươi năm.
Nơi đó rất đặc biệt, tiên ngân đại đạo đan vào
nhau thành hoa văn có thể phá hủy mọi thứ, binh khí cấp chuẩn để của hắn cũng
nát, không thể tồn tại.
Năm tám mươi mốt, ngay khi ngọn lửa sinh mệnh
của hắn sắp tắt, lúc hồi quang phản chiếu liền có bước ngoặc bất ngờ, hắn tìm
được một gốc Bất Tử Dược ở vùng cấm địa đản tiên này.
- Đúng là tạo hóa mà.
Diệp Phàm cũng chỉ có thể than thở như thế.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, nếu là nơi có
hy vọng thành tiên, ở đó có một gốc Bất Tử Dược cũng là lẽ đương nhiên.
- Nơi đó là... Côn Lôn!
Lão hạc kinh hô.
Ở trong quan tài đất, ngoài chữ ra còn có một
bức tranh khắc, rất chi tiết chính xác, một cái long mạch to lớn nguy nga.
Long mạch Côn Lôn cùng chín khối ngọc thượng cổ
ghép lại một chỗ hiện ra long sơn ở giữa giống y như đúc, cực kỳ hùng vĩ.
Ở trên hình ảnh khối ngọc thượng cổ, nó ở giữa,
chiếm cứ một phần tư địa vực, to lớn nhất.
Không giống với Côn Lôn trong hiện thực.
Dựa theo người cổ khắc ra hình ảnh Côn Lôn, có
thể chỉ nhìn thấy một góc đuôi của Côn Lôn Sơn, một góc của chủ thế, kém rất
xa.
Họ Dung Thành chiếm được một gốc Bất Tử Dược ở
Côn Lôn tiên địa, cũng trùng hợp xông ra cấm địa, một vị chuẩn để hao gần trăm
năm suýt thân tử đạo tan ở nơi đó, nhưng cũng không thật sự bước vào trong.
Hắn nản lòng thoái chí, sau đó, đệ tử nhỏ tuổi
nhất cũng không chịu nổi năm tháng, qua đời mười mấy năm, chỉ còn một mình hắn
sống lẻ loi trên đời, cuối cùng hắn chôn cất những đệ tử môn đồ ở nơi này.
Ghi chép trên quan tài đất đến đây kết thúc.
- Xem tâm tình cuối cùng của hắn, dường như đã
chán đời, không muốn sống nữa, nhưng vì sao nơi này không có thi thể?
Đại cốc chủ nghi ngờ.
Phỏng theo chín mươi chín long sơn, dùng quan
tài đất chôn các đệ tử môn đồ, xem ra họ Dung Thành chán ghét hồng trần, muốn
chấm dứt cuộc đời.
Diệp Phàm cẩn thận xem xét, ở dưới đáy quan
tài tìm được dấu vét hóa đạo mơ hồ, nhưng có một điểm đáng ngờ lớn nhất: Bất Tử
Dược đâu rồi?
Bọn họ tìm khắp chỗ này, cũng không thấy tung
tích, Nhân Sâm Quả như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại chút dấu tích.
- Cuối cùng có ăn Bất Tử Dược hay không, trong
quan tài không có ghi lại chút nào.
- Hắn có hóa đạo không, đáy quan tài chỉ có
chút dấu vết, không thể phán đoán, khó mà biết được hắn sống hay chết.
Bọn họ thảo luận một phen, cũng không có kết
quả cuối cùng, không biết họ Dung Thành sống hay chết, khó có kết luận.
Có thể thấy họ Dung Thành mất một phen tâm lực,
bồi dưỡng chín mươi chín long sơn, hơn nữa thật sự tiến vào trong quan tài đất,
khắc lại những chữ này.
Vào lúc đó, nhất định là hắn tâm thần mệt mỏi,
ảm đạm đau thương, không
muốn tồn tại một mình trên đời, lẳng lặng nằm
trong quan tài chờ chết, bằng không sao có những thứ này.
Nhưng mà, không ai biết được sau đó đã xảy ra
chuyện gì.
- Côn Lôn... nó ở Côn Lôn.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Côn Lôn long sơn chân chính cao vút, là tổ của
vạn sơn, có rất nhiều khu vực rất thần bí, loài người không thể chạm tới.
Đại cốc chủ nói.
- Lên!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, nhấc quan tài đất
nặng như núi lên cao, đặt sang một bên, xuất hiện hai mảnh cốt phiến, cùng loại
với thứ lấy được trong quan tài Xích Tùng Tử.
Hắn cầm trong tay, quan sát cẩn thận, trên đó
quả nhiên có khắc bản đồ địa hình, phức tạp to lớn, đi lên vùng thành tiên.
- Ta đã có năm tấm tàn đồ, có thể mượn nó đi
vào Côn Lôn.
Đương nhiên hắn sẽ không mạo hiểm, ngay cả chuẩn
để cũng không chịu nổi, thừa chết thiếu sống, suýt nữa ngã xuống trong đó.
Dựa vào tu vi của hắn hiện giờ, chỉ có thể cầm
bản đồ mà nhìn, xem xét địa thể, căn bản không thể tới gần, không mò ra
"hy vọng" thành tiên.
- Dưới đáy quan tài còn có chữ!
Lão hạc cùng tam cốc chủ ở chỗ này liền nhũn
người, khí cơ chuẩn để quá khủng khiếp, bọn họ căn bản không chịu nổi, khi Diệp
Phàm nhấc quan tài lên, bọn họ ngồi dưới đất liền nhìn rõ ràng.
- Có lẽ mảnh cốt phiến thứ chín chưa vỡ.
Chỉ có một câu này, đây là suy đoán của họ
Dung Thành, nhưng lập tức cho người đời sau hy vọng vô tận.
- Chuẩn để còn không vào được, xem ra không
gom đủ chín đồ là không được, bằng không sẽ không có chút khả năng thành công.
Diệp Phàm lấy hai chiếc cốt phiến, đặt quan
tài trở lại chỗ cũ.
- Quan tài đất này là một loại chí bảo, nhưng
người thường không thể thúc đẩy được, ngay cả mang theo người cũng rất phiền phức.
Lão hạc nói.
Đại cốc chủ nói:
- Đừng đánh chủ ý tới nó, họ Dung Thành chôn
cùng với đệ tử, đây là tâm nguyện của hắn, nếu chúng ta lấy đi quan tài đất,
không chừng sẽ có họa lớn.
Bọn họ rời nơi này, đi thẳng ra khỏi chín mươi
chín long sơn mới thở ra một hơi, vừa rồi trải qua quá đặc biệt, còn công bố bí
mật thượng cổ.
Tuy rằng rất nhiều, nhưng trong lòng bọn họ
càng có nhiều nghi ngờ, năm đó là ai khống chể chín mươi chín long sơn phủ từ cổ
tinh này lên một cổ tinh khác?
Đó là đoạn thời gian quá dài dòng, ngay cả Đại
đế cổ cũng sống hai kiếp mới có mấy vạn năm mà thôi, một người căn bản không chịu
được thời gian mài mòn như thế.
Họ Dung Thành cũng có nghi hoặc, dựa theo hắn
đoán thì nhất định có truyền thừa đáng sợ cực kỳ xa xưa, vẫn mãi tồn tại.
Nhưng mà cuối cùng truyền thừa cũng có thể xuống
dốc, nhất là khi "hy vọng" thành tiên tổn hại, càng xuống dốc không
phanh.
Bởi vỉ những năm tháng sau này, hắn gần như
không hề xuất hiện, Thần triều đến chữa trị Địa cầu nếu đủ mạnh, cũng không tới
mức làm mất mát bí đồ được.
- Hai mươi mấy vạn năm trước... một cái Thần
triều?
Diệp Phàm lẩm bẩm, trong lòng chợt lóe sáng, lập
tức nghĩ tới Thần triều Vũ Hóa.
Tim hắn đập mạnh, chẳng lẽ đại ca ca trong cảm
nhận của Độc Nhân lúc bé sau này bị lựa chọn, gánh sứ mệnh nghịch thiên từng đi
đến Địa cầu?
Trong lòng hắn chấn động, bí mật chín mươi
chín thượng cổ long sơn có lẽ liên quan tới Bắc Đẩu Tinh Vực.
"Thần triều Vũ Hóa... đúng rồi, quá nửa
là bọn họ."
Diệp Phàm còn nhớ, sở dĩ đặt tên Thần triều Vũ
Hóa, có nghĩa là toàn giáo muốn vũ hóa phi tiên.
Đáng tiếc bọn họ thất bại, hai mươi mấy vạn
năm trước bị một bàn tay xóa sạch khỏi Trung Châu, không còn tồn tại.
"Là bọn họ?"
Nếu thật là bọn họ, rất nhiều chỗ đều có thể
thông suốt, chính là vì bị người ta dẹp tan, rốt cuộc hoàn toàn suy sụp, cho
nên người ta không giữ được cổ đồ.
"Đúng là ăn khớp."
Nếu giả thiết thành sự thật, Thần triều Vũ Hóa
là lực lượng cuối cùng của truyền thừa xa xưa kia, bằng không làm sao đã nhiều
năm qua cũng không có ai xuất hiện.
(đoạn sau đây bị thiếu
nên lấy trong bản convert)
Diệp Phàm nghĩ đến đây, không thể không rung động.
Năm đó Thần triều Vũ Hóa mạnh mẽ
biết bao, hầu như thống thùy trì Trung Châu, trên đời xưng tôn, không có một thế
lực có thể cùng bọn họ sánh ngang nhau.
Nhưng mà, bọn họ nhưng
là vô tận năm tháng đến, cái kia cổ lão truyền thừa cuối cùng cũng là yếu ớt nhất
thời kì lực lượng. Bởi vì, bất luận nhìn thế nào, đều hơn nhiều không lên năm
đó điều động chín mươi chín long sơn từ một viên cổ tinh hàng lâm đến một cái
khác cổ tinh lúc vô thượng huy hoàng uy thế!
"Đây rốt cuộc là
một cái thế nào truyền thừa?" Diệp Phàm tự nói, nội tâm bốn bề sóng dậy, hạo
bính vũ trụ, tinh không vô ngần, có quá nhiều bí mật.
Dù là ai đều khó có thể
tin tưởng được, đã từng có một cái như thế quái vật khổng lồ, chủ đạo tất cả những
thứ này, vượt lên rất nhiều cổ tinh trên, thực tại khiến người ta lông thùy cốt
thùy tủng thùy nhiên.
Đáng tiếc, bất luận
nhân vật khủng bố cỡ nào, cũng đỡ không nổi lực lượng của tháng năm, hàng mấy
chục, mấy trăm vạn năm qua đi, như thần minh như thế truyền thừa cũng biến
thành tro bụi.
Ở cái này, trên đời,
có thể chỉ có đại đế thời cổ có thể không sợ tất cả, đem đại đạo đều đạp ở
dưới chân! Đáng tiếc nhưng chỉ có thể vô địch 20 ngàn năm, cuối cùng cũng sẽ
hóa thổ, không có cái gì có thể lâu dài.
"Vũ hóa thần triều..."
"Tiễu giờ tý
đại, phồn uy không gì sánh nổi, là bởi vì cái khác cổ tinh vực người chạy đến."
"Làm cho ta nhìn
một chút các ngươi đến tột cùng đều ở nơi này từng lưu lại cái gì vết
tích!"
Diệp Phàm kiên định ý
niệm, nhất định phải leo lên Côn Lôn tiên địa. Trên địa cầu có rất nhiều bí mật,
hắn ở đây thời đại mạt pháp trở về, vừa vặn có thể vạch trần, là một cái cơ hội
khó được.
"Địa tiên a, dĩ nhiên
là một vị chuẩn đế." Tam cốc chủ cũng có vô tận cảm khái, cái này, trên đời
chung quy là không có tiên.
"Người tu đạo
như ta, tu hành một đời, đến cùng là vì cái gì?" Lão hạc ngữ mang cô
đơn, liền chuẩn đế đô không nhìn thấy hi vọng, liền đại đế thời cổ cũng không
thể thành tiên, chung quy đến tử.
Mà bọn họ những tiểu
tu sĩ này đây? Càng là không nhìn thấy một điểm quang minh. Suốt ngày khổ tu,
ta đối với nhà đá thanh vì làm, bỏ qua hồng trần, bế quan tu luyện. Kết quả là
còn không phải là như thế muốn hóa đất vàng.
Này thật sự rất dao động
nhân đạo tâm, cùng với như vậy, còn không bằng tại cái kia hồng trần bên trong
tiêu sái một đời, cũng tốt không có lỗi chính mình năm tháng thì giờ.
"Cuối cùng muốn
tu hành, nếu đi lên con đường này liền không quay đầu lại đường." Diệp
Phàm lời nói không cao, nhưng cũng dùng tới đạo uống, đem tâm thần của bọn hắn
kéo trở lại, bằng không thì khả năng mai phục hủy đạo cơ cùng tử.
"Đúng vậy, tiền
nhân không có bước ra đường không phải là đến phần cuối, chúng ta muốn xa như vậy
làm chi, chỉ là thời gian sóng biển bên trong một đóa bé nhỏ không đáng kể bọt
nước, đi con đường của mình là được rồi.
Đây hẳn là các đời đại
đế suy tư vấn đề."
"Không sai, chúng
ta đường vẫn rất xa, trong lòng còn có hi vọng, đại thần thông giả, thánh nhân,
đại đế đều là chúng ta có thể vì đó nỗ lực phấn đấu mục tiêu."
Hai người này cảnh
giác, rất nhanh điều chỉnh tới nỗi lòng.
Nhưng mà, Diệp Phàm
chính mình nhưng yên lặng một hồi, tại này thời đại mạt pháp hắn không còn ước
mong gì khác, đắc đạo thành tiên là hắn mục tiêu duy nhất. Nhưng là đường ở
nơi đâu? Từ cổ chí kim, càng không có một cái thành tiên thực chứng, không nhìn
thấy một điểm hi vọng.
Bọn họ đi ra thượng cổ
pháp trận nhốt lại nơi không người vực, rời khỏi Long Hổ Sơn, trở lại phàm Nhân
Giới, ngóng nhìn hồng trần, đường ở phương nào?
"Ta muốn chứng đạo,
ta phải đi tiến tinh không, ta muốn bước ra tiền nhân không thể đi ra tiên lộ."
Diệp Phàm tự nói.
Người tu đạo đại hội
đem bắt đầu, đây là hai vị cốc chủ nói cho Diệp Phàm, mà hắn mới vừa trở lại
phương bắc được, lại nhận được linh bảo chưởng giáo đạo tín phù kiện, cũng là
báo cho.
"Có đi hay là
không đây?"
Tiểu tùng lập tức giơ
lên bốn con móng vuốt nhỏ, dựng thẳng lên hai con tiểu lỗ tai, biểu thị nguyện
ý đi tới. Diệp Phàm cười cười, sờ sờ nó đầu.
Kỳ thực, chính hắn
cũng muốn đi xem một giả, bởi vì không những được nhìn thấy đương đại một ít nổi
danh người tu đạo, còn có thể tiến vào Thượng Thanh Phái, đại hội địa điểm là ở
chỗ đó.
Linh bảo phái, thiên sư
đạo, trên thỉnh phái hợp lại cùng nhau xưng Chính Nhất giáo, cộng tôn Tam
Thanh, mà Thượng Thanh Phái nguyên lai thì lại trước hết bái Nguyên Thủy Thiên
Tôn.
"Sớm nhất tôn
Nguyên Thủy Thiên Tôn môn phái? Đang muốn đi xem một chút, đến cùng để làm gì cố."
Bỗng nhiên, một viên đạo
phù lấp loé, xuất hiện ở trước mắt Diệp Phàm, linh bảo chưởng giáo phái người
đưa tới thần phù, báo cho có người muốn giết hắn.
"Khà khà, muốn
người giết ta xuất hiện..., hắn nhẹ giọng tự nói, nở nụ cười lạnh.