Già Thiên

Chương 969: Chương 969: Nguyên nhân khiến cổ tinh khô kiệt




Từ Dung Thành Công thời Thục tới Dung Thành Tử thời Tây Chu, lại tới họ Dung Thành thời thượng cổ, thông qua các dấu vểt lưu lại có thể từng bước vạch trần thân phận chân chính của hắn, đúng là một vị tiên nhân được tiên dân thượng cổ cúng bái.

Đám người Diệp Phàm đi vòng quanh quan tài, quan sát địa thế, kiểm nghiệm thử xem có trận văn hay đạo ngân gì không, sợ xuất hiện chuyện bất thường. Đây là một người tu đạo cấp tổ tông, khiến người ta kinh sợ.

Ba người khó có thể bình tĩnh được. Thân phân của chủ nhân quan tài bùn vàng đã được công bố, làm cho bọn họ cảm thấy đầy áp lực. Địa Tiên lại có lai lịch lớn như vậy.

Bên trong miệng rồng rất khô ráo. Thác nước sau khi khô đi lại không hề lưu lại nước đọng, vách động bóng loáng, không thấy đạo văn. cẩn thận xem xét, bọn họ chuẩn bị mở cái nắp quan tài từ bùn vàng.

Nhưng sau khi lui lại khoảng cách đủ xa, Diệp Phàm vận chuyển đạo thuật muốn dời nắp quan tài đi một chút thì lại chẳng có chút tác dụng, không hề di chuyển.

Diệp Phàm cầm trong tay miếng đồng xanh, đi từng bước tới gần. Tới thời điểm này, mảnh nhỏ của Lục Đỉnh chính là một tấm hộ thân phù. Nếu phát sinh chuyện gì thì nó có thể giữ mạng cho hắn.

Ầm!

Quan tài bùn màu vàng bị hắn nhấc một góc lên. Toàn bộ long động lập tức bừng sáng vạn trượng. Tất cả vách tường đều xuất hiện hoa văn, tỏa ra uy thể cuồn cuộn mãnh liệt, khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.

Trong nháy mắt này, cả Long Sơn đều bị tiên quang bao phủ, tràn ngập khí tức kinh người. Toàn thân nó bừng lên màu xanh, rạng rỡ lấp lánh, giống như sắp sửa sống lại vậy.

Diệp Phàm buông tay rất nhanh, lui lại phía sau mấy chục trượng. Loảng xoảng một tiếng, nắp quan tài đóng lại. Tất cả ánh sáng lại ẩn đi, biến mất hoàn toàn, một lần nữa trở lại bình tĩnh.

Lão hạc và tam Cốc chủ đều nơm nớp lo sợ, đều ngồi phịch xuống đất. Uy thể lớn lao vừa rồi khiến bọn họ sởn tóc gáy, tâm thần run rẩy, không thể chịu nổi.

- Không có sát khí. Đó chỉ là một loại khí thế.

Sau một thời gian rất dài, ba người mới nhìn nhau nói.

Trong một khắc mở quan tài kia, nếu có một tia sát khí thì đám người đại Cốc chủ không thể bảo toàn tính mạng. Loại khí thế này là thứ bọn họ không thể chịu nổi.

- Chỉ trong khoảnh khắc mà đã thấy dày đặc cốt văn, chi chít trên vách động, dường nhưng ghi lại bí mật trọng yếu nhất thời thượng cổ vậy.

Đại Cốc chủ nói.

-Tốt lắm. Thử lại lần nữa.

Diệp Phàm cẩn thận tiến lên.

Quan tài tuy xây bằng bùn vàng nhưng lại nặng tựa ngàn cân. Nếu không phải Diệp Phàm có thần lực trời sinh, lại là Thánh thể Nhân tộc thì căn bản không thể xốc lên nổi.

Mặc dù như vậy hắn cũng phải cố hét sức. Vào khoảnh khắc mà nắp quan tài bị nhấc lên một lần nữa, ánh sáng ngập trời lại tái hiện. Vách tường lấp lánh, tiên khí đầy trời, muôn màu muôn vẻ.

Trong cổ động, tất cả các loại hoa văn đều hiện lên. Tất cả đều là văn tự thượng cổ, tối nghĩa khó hiểu, tràn ngập từng ngóc ngách, nở rộ ra hào quang vô tận.

Diệp Phàm túa mồ hôi hột. Chỉ là một cái nắp quan tài bùn màu vàng mà thôi lại nặng tới như vậy. Hắn gian nan lắm mới dịch sang được, đặt trên mặt đất.

Phía sau, mấy người đại Cốc chủ và hầu tử run rẩy toàn thân, không thể khống chế mà ngồi bệt xuống đất, không kìm nổi mà muốn dập đầu quỳ lạy. Đây là một loại bản năng của thân thể.

Nắp quan tài của Địa Tiên đã được mở ra.

Diệp Phàm nhìn vào phía trong, chỉ thấy một đám sương mù hỗn độn chuyển động mãnh liệt, thần bí không nói lên lời, không thể thấy được trong đó rốt cục là cái gì.

Nhưng hắn cũng không dám động tới thứ này. Bởi vì một khi để nó cuồng bạo lên thì có thể hủy diệt chín mươi chín ngọn Long Sơn này, khiến thần hồn người khác rung động.

- Không hề có một tia sát khí, chỉ có khí thế của Địa Tiên.

Thân thể Diệp Phàm đơ ra. Nếu không phải hắn cầm miểng đồng xanh trong tay thì hắn cũng không khẳng định được là mình có thể bình yên không.

Ầm!

Bên kia, hầu tử rốt cục không thể khống chế thân thể, đầu chạm xuống đất. Mà lão hạc cũng vậy, thân thể run rẩy, quỳ sát xuống, dập đầu với quan tài bùn màu vàng.

Đây là dư thế của vị tiên được tiên dân thượng cổ tôn sùng, dù qua năm tháng vô tận, dù chỉ tỏa ra một tia khí tức nhưng người ngoài cũng không thể dậy nổi.

- Trên vách động... Có chữ viết... Liên quan tới bí ẩn chín mươi chín Long Sơn...

Đại Cốc chủ nói không ra lời, chịu áp lực quá lớn khiến giọng nói run rẩy.

Trên vách tường động cũng không nói tới Tiểu Long nơi này mà nói tới Long Sơn thượng cổ chân chính. Không ngờ Địa Tiên họ Dung Thành này lại vén ra bí mật ở đây.

- Vào trăm vạn năm trước...

Diệp Phàm nhìn thấy vài chữ này, cả người ngẩn ra vì sợ hãi. Đây là chuyện cách đây lâu tới mức nào? Thời đó địa cầu đã có nhân loại sao?

Đột nhiên quan tài bùn màu vàng run lên. Khí hỗn độn mênh mông trong đó giống như hải dương chuẩn bị trào ra, khiến hắn sợ hãi rút lui, túm lấy lão hạc và tam Cốc chủ chạy ra xa.

Loảng xoảng.

Nó cuối cùng cũng ổn định lại. Bên trong quan tài là một vùng biển hỗn độn, vô cùng sâu xa. Trên vách quan tài thô ráp, bùn vàng lưu động một tia sát kỳ dị, lóe ra những ký hiệu cổ xưa, từ từ hấp thu tất cả khí hỗn độn.

Diệp Phàm đứng ở xa xa, lẳng lặng quan sát tất cả. Hai người bên cạnh hắn run bần bật cả về thể xác lẫn tinh thần, đều không phải vì tâm chí bọn họ không kiên định mà thực lực quá chênh lệch.

Rốt cục khí hỗn độn trong quan tài biến mất, bị vách tường quan tài bùn màu vàng hút sạch. Bên trong rỗng tuếch.

- Trống không. Thi thể Địa Tiên đâu?

Lão hạc cả kinh kêu lên. vốn vì Địa Tiên mà tới, giờ lại không thấy thi thể là sao?

Bên trong quan tài cũng khắc chữ, từng hàng từng hành giống như chữ trên vách động, hiển nhiên là một người khắc lại, tỏa ra ánh sáng kỳ dị, rất là quỷ bí.

- Địa Tiên hóa đạo, không lưu lại thứ gì sao? Không đúng. Câỵ Bất Tử Thụ kia ở đâu? Sao lại không thấy nó. Nó có thể trường tồn cùng trời đất, không có khả năng bị hóa đạo.

Tam Cốc chủ cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Diệp Phàm nói:

- Đừng nói tới nó nữa. Chúng ta tới vì bí mật của Địa Tiên. Những thứ mấu chốt nhất hắn đã để lại rồi. Những chữ này cần phải xem cho cẩn thận.

- Chín mươi chín Long Sơn, hy vọng thành tiên...

Bọn họ không ngừng cân nhắc những chữ cổ này, đầu là do tiên dân thượng cổ sáng tạo ra, quá cổ xưa và khó hiểu.

Cũng may bọn họ đều là người phi thường, đều từng học giáp cốt văn, còn có thể hiểu được đại khái, nhưng mới xem được một phần thì đã sợ tới ngây người ra.

Trước đây mấy trăm vạn năm, chín mươi chín Long Sơn đã bị người lợi dụng trong thời gian lâu dài tới dọa người, lại không biết là do người phương nào gây nên.

Nhìn kỹ xuống lại càng khiến người ta sởn tóc gáy. Chín mươi chín Long Sơn quả thật là hy vọng thành tiên, nhưng chuyện này không cần phải nói rõ ra nữa.

Thông qua ý này có thể hiểu được rằng tới cảnh giới bọn họ thì cũng không cần phải nói rõ. Đây là lời để lại cho người đồng cấp, không phải dành cho đám tiểu tu sĩ như bọn họ.

- Lần lượt dùng các sinh mệnh cổ tinh để nuôi dưỡng, một trường kiếp nạn lớn...

Khi đọc tới đây, bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Lai lịch chín mươi chín ngọn Long Sơn lâu dài khiến người ta sợ hãi, đều không phải vốn ở địa cầu.

Dựa theo lời nói trên đó thì đây là một bí mật kinh thiên, thậm chí khiến người ta cảm thấy quá mức hoang đường khó tin.

Chín mươi chín ngọn Long Sơn cũng không biết là tới từ tinh vực nào, càng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, lần lượt rời khỏi một cổ tinh lại tới cổ tinh có sinh mệnh khác.

Nơi nó đi qua thiên địa khô kiệt, linh khí không còn, cỏ cây điêu linh, linh trưởng thoái hóa, vạn vật xuống dốc, suy yếu rất nhanh, khi nghiêm trọng nhất thì sinh cơ của cả cổ tinh sẽ biến mất.

Mấy người Diệp Phàm ngẩn ra. Địa cầu ngày nay gặp phải biển hóa như vậy, linh khí cạn kiệt, đại đạo cao xa, khó có thể tu luyện. Địa mạch cũng đang khô kiệt.

Tất cả đều do chín mươi chín ngọn Long Sơn này tạo thành sao?

Bọn họ như ngừng thở, đọc kỹ những lời này. Đây có thể là bí mật lớn nhất liên quan tới địa cầu từ xưa tới nay, lúc này lại bị bọn họ vạch trần.

Chín mươi chín ngọn Long Sơn hấp thu tinh hoa của thiên địa, nuốt linh khí của cả cổ tinh sinh mệnh, từng xuất hiện ở Huỳnh Hoặc. Nghiêm trọng nhất là nó có thể khiến cho toàn bộ cổ tinh khô kiệt.

Đời sau lại bởi xuất hiện một hồi náo động, đại chiến kịch liệt khiến Huỳnh Hoặc rốt cục không chịu nổi, biến thành một viên tử tinh.

Không biết nguyên nhân gì mà cuối cùng chín mươi chín ngọn Long Sơn này lại chọn địa cầu. Tới khi nó được nuôi dưỡng thành hình, bị người ta thu lấy mà thôi.

Mà hậu quả đáng sợ chính là tại thời kì cổ xưa không người biết tới, có lẽ là thái cổ, có lẽ còn xa hơn, rất nhiều động vật linh trưởng đều suy yéu, người có đạo hạnh đều rời đi.

Trong những năm tháng tiếp theo, chín mươi chín ngọn Long Sơn ngược lại còn tràn ra linh khí, khiến địa cầu cũng không khô héo ngay, ngược lại linh khí còn dư thừa, đạt tới một thời kỳ đỉnh phong.

Không biết là ở năm tháng nào, hy vọng thành tiên được Long Sơn nuôi dưỡng thành. Đại khái hai mươi mấy vạn năm trước có người vượt tinh không tới đây, lại một lần nữa khiến nó sinh hy vọng thành tiên tiếp.

Khi đọc tới đây, mấy người quay lại nhìn nhau. Địa cầu ngày nay khô kiệt, chẳng lẽ do nó tạo thành. Một lần Luân Hồi chuẩn bị bắt đầu rồi sao?

Bọn họ đọc tiếp.

Dù sao nơi này cũng coi như bị hủy, rất khó hồi phục lập tức. Cuối cùng trải qua hai mươi vạn năm mới có chút khởi sắc. Nhưng rốt cục đám cường giả mạnh nhất địa cầu cũng cảm thấy đại sự không ổn.

Có người ra tay, dùng đại pháp lực muốn đẩy chín mươi chín ngọn Long Sơn đi, muốn ngăn cản thiên địa chuyển biến xấu đi. Đó là bởi vì lúc này đã quá muộn, chỉ còn cách này mà thôi.

Nhưng nơi này khủng bố quá, hoa văn cực kỳ nghịch thiên. Năm đó ất nhiều nhân vật cái thé của cổ tinh khác cũng đều mất mạng.

Nêu muốn tiến vào nơi này cần có một bộ cổ ồ. Nêu tiến vào theo đường được đánh dấu thì không có nguy hiểm gì, có thể dễ dàng lấy được hy vọng thành tiên.

Mà cổ đồ này bị mất ở địa cầu. Năm đó một Thần triều cường đại ở tinh không khác hộ tống thứ này lại bị mất ở đây.

Đáng tiéc là cổ đồ rơi rụng bốn phương, không ai có thể tìm nổi, đi vào lấy được hy vọng thành tiên. Mọi người bởi vậy mà tranh chấp, hoàn toàn không có cách nào hợp nhất.

Tiên dân sống trên địa cầu ý thực được là chuyện này không ổn, nhanh chóng dừng tranh đấu, đều lấy ra những mảnh tàn đổ chuẩn bị hợp nhất.

Nhưng đúng lúc này chuyện bất ngờ xảy ra. Cường giả của tinh không khác tới đây, bắt đầu tranh đoạt.

Sau đó thì ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng mất mạng, không có tư cách tranh đoạt nữa, tránh đi như tránh rắn rét. Trong những năm thượng cổ này, trên cổ tinh này cũng chỉ có mấy vị Đại Thánh và hai vị chuẩn đé có năng lực truy tìm.

Họ Dung Thành chính là một trong số đó. Hắn là một vị chuẩn đé, tại thời đại đó thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, quán cổ tuyệt kim, cũng tham dự vào trong đó.

Hắn vốn là thủ lĩnh một bộ lạc, ngồi xem biến hóa biển rộng hóa nương dâu, truy tìm tới thời kỳ Xuân Thủ, bằng vào năng lực thông thiên triệt địa mới có được hai phién bản đồ.

Tương truyền vốn có chín tấm, mà một trong số đó đâ bất hạnh bị đánh thành bột mịn, khiến người có đại thần thông mất đi hy vọng cuối cùng. Bọn họ lần lượt rời khỏi địa cầu.

- Đây là nguyên nhân vì sao sau chư tử lại không có người có đại thần thông sao? Đúng là đều bởi cơ hội thành tiên mà thành.

Diệp Phàm tự nhủ.

Bọn họ tiếp tục nghiên cứu tiếp.

Họ Dung Thành là thủ lĩnh một bộ lạc thời thượng cổ, nhìn ngắm biển rộng khô cạn, núi cao hóa bình nguyên. Trải qua năm tháng vô tận, các đệ tử của hắn đều chết đi, chỉ còn lại mình hắn.

Đồng thời trong quá trình này hắn cũng gặp Thần Nông, Hoàng Đế. Biết cổ tinh này như vậy thì mình cũng không có hy vọng chứng đạo, vốn hắn định rời đi nhưng lại không cam lòng. Dù sao thì hắn cũng đã chiém được hai mảnh bản đồ.

Cuối cùng hắn lựa chọn tiến vào địa phương có hy vọng thành tiên, muốn liều chết một phen.

Nhưng bút ký tới đây đã không còn chữ nữa.

Ngay cả người ổn trọng như đại Cốc chủ cũng rất khó chịu, rất muốn xem kết quả thé nào nhưng văn tự trên vách động dù dày đặc thì về sau cũng đã hét.

- Còn nữa. Bản ghi chép đầy đủ ở trong quan tài bùn màu vàng.

Diệp Phàm nói. Trên vách quan tài bùn màu vàng dày đặc những chữ viết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.