Câu cuối cùng ghi trên cổ Bi khiến Diệp Phàm
không thể tưởng tượng nổi, làm hắn như hóa đá.
Nhưng nhắc tới cây Nhân Sâm Quả thì đầu tiên hắn
liền nghĩ tới Trấn Nguyên đại tiên trong Tâỵ Du Ký, là chủ của Ngũ Trang Quan.
Nhưng đây là nhân vật trong truyền thuyết mà thôi.
- Thời thượng cổ quả thật có Trấn Nguyên Tử
sao?
Diệp Phàm hỏi lão hạc và tam Cốc chủ.
- Không có.
Đại Cốc chủ lắc đầu, tỏ vẻ tuyệt đối không có
nhân vật này.
Hầu tử suýt nữa là lăn ra cười. Năm đó hắn trà
trộn hồng trần cũng từng đọc Tây Du Ký, rất là thích thú, bằng không cũng không
chọn cái tên khác thường này, lúc này lại lắc đầu mạnh.
- Thật sự la quái dị. Trên bia có viết rõ ràng
là chôn cùng Nhân Sâm Quả. Thể đây là ai?
Diệp Phàm tự hỏi. Hắn lại hỏi hai người này có
biết Thần Thụ này không.
Hai người lắc đầu, tỏ vẻ căn bản chưa từng
nghe nói tới. Không chỉ có bọn họ, dù là thủy tổ Yêu Thần thời thượng cổ cũng
chưa từng thấy Bất Tử Dược.
Loại tồn tại này quá mức nghịch thiên, bọn họ
từng nghe nói tới bí mật thời thượng cổ, trên mỗi một cổ tinh có sinh mệnh nhiều
nhất chỉ sinh ra được một gốc. Nếu có gốc khác thì nhất định là mang từ tinh vực
khác tới.
- Đừng nghĩ nhiều. Dù là thượng cổ Thánh Hoàng
chôn trong này thì đã sao? Người đã chết rồi, còn gì băn khoăn nữa, lưu lại Thần
Thụ Bất Tử là để dành cho chúng ta.
Tam Cốc chủ rất kích động nói.
Trước đây ngay cả tám tòa long sơn kia bọn họ
cũng chỉ nhìn thấy tám ngọc quan thượng cổ và tám nhánh Thần Thụ, đáng tiếc đều
bị thi khí xâm nhiễm, không thể chế tốc. Ngày nay khi biết có cả cây thì tất
nhiên tâm trí kích động, nếu có thể lấy được thì đúng là một cơ may lớn.
Tới nơi này rồi ba người Diệp Phàm đều có thể
cảm nhận được một loại thần tú. Chín mươi chín Long Sơn sập xuống, chỉ còn chín
ngọn đầu tiên là đứng vững nguy nga.
Nhất là ngọn núi này lại hùng vĩ và tráng lệ
nhất, có thác nước từ long khẩu buông xuống, trắng xóa một vùng, dài tới nghìn
trượng, tự động phong ấn nơi này.
Sơn thể có từng luồng khí lành bốc lên, bao phủ
toàn bộ, khí tượng phi phàm, vừa nhìn đã biết là thần thổ bảo địa rồi.
Vút.
Đám người Diệp Phàm vừa tới gần thì chỉ thấy
trong ngọn núi bừng bừng khí lành có một luồng sáng chém tới, cắt đôi vòm trời
thành hai nửa.
Công kích đột ngột vô cùng, nhanh tới mức khủng
bố, khiến lòng người cũng như nứt ra. Diệp Phàm vội kéo hai người lui lại,
nhanh như điện vọt ra ngoài vài dặm.
Ánh sáng tím hừng hực bổ đôi không gian, chém
hét hư vô vô tận, biến mất hoàn toàn nhưng lại lưu lại dao động khiến tâm thần
người ta khiếp vía. Bọn họ cũng không dám tiến tới nữa.
- Thật sự là thần kỳ. Địa Tiên này có thủ đoạn
nghịch thiên. Nơi đây đã được Thần Thụ Bất Tử tẩm bổ một thời gian, khiến cho
Long Sơn đã có thần, rất sống động.
Hai mắt Diệp Phàm lóe sáng, dùng Nguyên Thuật
phán đoán. Ngọn Long Sơn này đã được dưỡng dục tới cực hạn, không tài nào hơn
được nữa.
Lão hạc và tam Cốc chủ cũng hoảng sợ. Long Sơn
này vốn có long hình, giờ lại mở mắt ra nhìn tới khiến bọn họ sợ hãi.
Trên sơn thể có rất nhiều vách đá hình dạng
như vảy rồng, nối liền với nhau, ngẫu nhiên còn có những cái khe, vô cùng giống
da rồng. Toàn bộ Long Sơn lúc này trông vô cùng sống động.
- Sơn thể sinh ra long lân sao?
Đại Cốc chủ đến nghe cũng chưa bao giờ nghe thấy
chuyện này, tất nhiên không kìm nổi khiếp sợ.
Diệp Phàm cũng là lần đầu tiên thấy loại sơn
thể như vậy, trước kia chỉ thấy trong sách mà thôi, không ngờ lại có thể có người
tạo thành được.
- Loại địa thể này có thể sinh ra chân long,
đương nhiên cần qua trăm vạn năm. Trước mắt đây chỉ là một con rồng ngủ đông, tỏa
ra long khí, có thể sát thương những người đến gần thôi.
Diệp Phàm kéo theo bọn họ dùng Nguyên Thuật
hóa giải, dẫn hai người từng bước tiến gần tới thác nước kia.
Trên ngọn núi này còn có một số thảm thực vật
nhưng chủ yếu đều là nham thạch, hóa thành những vùng lân giáp, từng mảnh từng
mảnh dán lên sơn thể, thật sự trông như một con đại long màu xanh đang nằm.
- Không đúng. Long thể là màu xanh, tại sao những
khe hở ở long lân lại tràn ra khí màu tím?
Diệp Phàm kinh dị ngừng bước.
Hắn bay lên trời, từ xa xa nhìn lại. Chín mươi
Long Sơn đã sập cũng tràn ra những đợt khí, từ màu đen tới đỏ sẫm, màu sắc bất
đồng.
Diệp Phàm cảm thấy lạnh ngắt. Cả đám rồng này tuy
rằng do người ta tạo thành nhưng cũng có thần. Chín mươi ngọn núi sập xuống
sinh ra oán khí xâm nhập vào nơi này, khiến thanh long bị lây nhiễm, khí bốc ra
cũng biến đổi.
- Nhất định là như vậy. Vùng này vốn không có
khí tức này nhưng hiện giờ hơn phân nửa là có sát khí rồi.
Diệp Phàm rời khỏi đỉnh núi, cầm miểng đồng
xanh trong tay, mang theo hai người tiến tới chân núi, vận dụng Cực Đạo Nguyên
Thuật không ngừng thay đổi địa thể dưới chân núi.
Không thể không nói thủ đoạn của hắn cũng nghịch
thiên, đương thời không ai có thể sánh được. Nguyên Thuật gần như thông thần, sửa
lại sơn thế ở con thanh long đang ngủ đông này vẫn rất tự nhiên.
Vốn con rồng này có đại sát khí, mỗi một mảnh
vảy đều tràn ra khí tím hóa thành sát quang, lúc này bị đóng lại, không thể lao
ra nữa.
Diệp Phàm sáng lập ra một con đường đi tới dưới
thác nước trắng xóa. Nước từ miệng rồng chảy xuống, trông lại càng sống động,
có một loại thần vận.
- Quan tài của Địa Tiên ở bên trong miệng rồng,
không sợ bị nước làm mục sao?
Đại Cốc chủ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm xem xét, cũng không nói gì, sử dụng
Nguyên Thuật dọn sạch hét phiền toái, từ từ bước vào lỏng khẩu. Đột nhiên thác
nước ngừng lại rồi khô cong. Tiếng động như sấm đột nhiên biến mất.
- Vảy của con rồng này cử động kìa.
Lão hạc cả kinh kêu lên.
Toàn bộ vách đá màu xanh của Long Sơn đều rung
rẩy, long lân mở ra. Có mấy chục huyền quan xuất hiện, trước kia ẩn sau long
lân.
Ầm!
Cổ quan hình thuyền nổ tung, tiếng động khiến
da đầu người ta tê dại truyền tới. Mươi mấy đạo nhân như phi thiên dạ xa lao xuống.
- Thứ này là thứ gì?
Tam Cốc chủ giật mình.
Những người này toàn thân có vảy giống như đã
hóa rồng vậy, ánh mắt cũng màu xanh, không có cảm tình của nhân loại, tỏa ra
long khí, có khí tức vô cùng cường đại.
Ầm!
Lão hạc tể ra một thanh phi kiểm trắng toát
như ngọc, chém tới. Nhưng đánh lên một người đạo nhận, nó liền phát ra một luồng
sáng chói mắt rồi vỡ vụn.
Hắn là tu sĩ Hóa Long đại viên mãn, dùng công
kích của Kiểm tu chính thông đánh tới mà căn bản lại không làm gì được đối
phương, binh khí bị hủy ngay tại chỗ.
Diệp Phàm kinh dị. Những đạo nhân này rất khó
lường, dung hợp với sơn thể làm một, giống như Long Sơn có thi thể mà sống dậy,
có thể chuyển động.
Đương nhiên đây cũng chỉ là những thi thể sống
lại mà thôi. Những người này không thể là người sống, thần thức đã tiêu tán từ
lâu.
- Hai người các ngươi đi ngược lại theo con đường
vừa nãy đi.
Lão hạc và tam Cốc chủ nghe thể liền không dám
chậm trễ. Bọn họ biết Diệp Phàm là người có đại thần thông, ở lại chỗ này chỉ
làm vướng tay hắn chứ chẳng giúp được gì.
Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên. Một
đạo nhân lao xuống, toàn thân dày đặc long lân, đồng tử màu xanh khi ép người,
tóc tai bù xù, lại có thực lực Tiên Thai tầng thứ nhất.
Phụt!
Diệp Phàm không hề di động, nắm tay màu vàng
nghịch thiên đánh lên. Một quyền xuất ra, vạn vật vỡ nát, đánh cho người đạo
nhân tan thành bột phấn ngay tại chỗ. Mưa máu màu xanh bắn ra, cùng màu với
Long Sơn.
Trong lòng hắn thầm kinh ngạc. Trang phục của
người này giống như tạp dịch, chỉ như mấy người chặt củi nấu nước trong môn
phái nhưng lại cường đại tới vậy, nhất là thân thể đã sinh ra long lân cứng như
kim cương.
Diệp Phàm liên tục vung tay, huyết khí hoàng
kim che phủ bầu trời, một kích tất sát, liên tiếp đánh nát mười mấy nhân long
thi lao xuống, khiến lão hạc và tam Cốc chủ ở phía xa sởn tóc gáy.
- Thiên nguyên phong ma.
Diệp Phàm vận dụng Nguyên Thuật. Mấy chục đạo
tử quang từ Long Sơn bay lên, bao phủ những đạo nhân vẫn đang lao ra từ huyền
quan kia, khiến long lân khép kín lại, mấy chục huyền quan không thể chui ra.
Thiên địa yên tĩnh lại, không có tiếng thác nước,
cũng không còn tiếng kêu thê lương. Nhưng Diệp Phàm vẫn chưa tiến lên mà đứng tại
chỗ bất động.
- Ta cảm thấy trang phục của những đạo nhân
kia hơi quen, cực kỳ giống như cổ bạo Thục Địa.
Hầu tử nói.
- Không, ta nhận ra bọn họ. Bọn họ là người
nhà Thục.
Lão hạc gật đầu nói khẽ.
Grao...
Đột nhiên tiếng kêu thê lương hơn truyền tới.
Hai huyền quan nhỏ bằng thủy tinh phá long lân bay ra. Hai đạo đồng vọt xuống.
Mái tóc của bọn họ đã trắng như tuyết, có thể
thấy tuổi tác rất cao, vốn phải rất già nua nhưng mặt lại như búp bê, vô cùng
non nớt, khi còn sống đều đã trảm đạo, thân thể cường đại vô cùng.
Diệp Phàm nhíu mày, trong lòng cũng ngạc nhiên
thán phục. Hai đạo đồng hầu hạ Địa Tiên đều là Vương giả trảm đạo, thật đúng là
kinh người. Khó trách đệ tử của hắn lại xuất hiện mấy vị Thánh nhân.
Rống...
Cùng lúc đó có bốn tiếng gầm khác truyền tới.
Trên Long Sơn màu xanh lại xuất hiện bốn ngọc quan thượng cổ, xem ra là bốn tên
đệ tử ký danh của Địa Tiên.
- Ba gã Vương giả đại thành, một gã Bán Thánh.
Diệp Phàm khiếp sợ. Những người này nếu đều vọt
tới thì tất sẽ khiến hắn nguy hiểm. Mặc dù thần thức của bọn họ đã không còn,
chỉ còn thân thể nhưng cũng rất phiền toái.
- Tích dương thành thần, trong thần có hình.
Hình sinh mặt trời, mặt trời sinh mặt trời. Tích âm thành hình, trong hình có
thần...
Miệng hắn đọc Độ Nhân Kinh đầy đủ, sau đó lấy
Đồng Đăng mặt quỷ ra, chiếu ra một vùng u quang.
Không thể không nói thứ này rất thần hiệu. Bất
kể là Độ Nhân Kinh hay là Huỳnh Hoặc cổ Đăng đều là Thánh khí trấn quỷ, tác dụng
phi thường. Chín thi thể đều bay ngược trở lại, nhảy vào huyền quan, tự phong
trong long lân.
Diệp Phàm tiến lên sườn núi, tiến sâu vào
trong miệng rồng. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức an lành, không có sát
khí, gọi hai người ở xa xa lại.
Thác nước đã ngừng chảy. Trong miệng rồng
không hề có cảm giác ướt át, ngược lại lại rất khô ráo, ở trung ương có một cổ
quan, giản dị bình thường, không hề có chút thần kỳ nào.
Không ngờ đây lại là một quan tài bằng bùn
vàng.
Nó ảm đạm không phát sáng, thậm chí còn hơi
thô ráp, lẳng lặng nằm ở đó, không dao động chút nào. Đây là quan tài của Địa
Tiên sao? Ngay cả đệ tử cũng có ngọc quan thượng cổ, vậy mà hắn lại đơn giản
như vậy?
- Không, khẳng định phải là Địa Tiên. Khí tức
đại địa mênh mông, quan tài luyện chế từ bùn vàng là đúng nhất.
Lão hạc run rẩy nói.
Đây là Địa Tiên mà Xích Tùng Tử truy tìm sao?
Diệp Phàm suy nghĩ tới xuất thần. Thật sự bọn họ tìm được rồi. Đây là tồn tại
mà chỉ có Đại Thánh thượng cổ mới dám truy tìm.
Xích Tùng Tử kia có thần thông lớn tới mức
nào, đắc đạo trong năm Thần Nông, đạo hạnh thông thiên triệt địa, một hạt bụi
có thể hóa thành điền hải, một gốc cây ngọn cỏ có thể hóa kiểm đánh rơi nhật
nguyệt tinh tú, uy chấn thượng cổ, thiên hạ đều tôn sùng.
Lão hạc và tam Cốc chủ cũng kích động, thân thể
run rẩy. Đây là chuyện liên quan tới lĩnh vực cám kỵ. Năm đó Yêu Thần thủy tổ của
Vạn Yêu Cốc cũng không tìm thấy được, mà ngày nay bọn họ lại tìm ra.
Tất cả đều là nhờ thời kỳ mạt pháp, Thánh hiền
cổ đã sớm rời đi, cục diện trong không gian rối rắm mới khiến bọn họ có cơ hội.
Bằng không thì đúng là không có khả năng.
- Ngươi nói hắn cuối cùng là ai?
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Ở trước tòa Long Sơn màu xanh này, trên cổ Bi
có nói mấy câu, là do đệ tử của hắn lập, nói người này từng vào Thục, được tôn
là tiên chủ.
- Nhìn trang phục của mấy đạo nhân và đồng tử
kia thì hẳn phải là người nhà Thục.
Lão hạc nói.
Bọn họ chưa dám động tới quan tài của Địa Tiên
mà phỏng đoán thân phận trước, bằng không hẳn sẽ có nguy hiểm. Nếu muốn an toàn
thì phải phán đoán được tính cách của đối phương khi còn sống.
- Chẳng lẽ là Dung Thành Công?
Đại Cốc chủ lộ vẻ khác thường.
Trong bản ghi chép về Đông Tấn có nói tới bát
tiên, đứng đầu là Dung Thành Công, tức quỷ dung khu, ẩn ở trong vùng hồng
hoang, ngày nay là núi Thanh Thành.
Thời đại đó quá xa xưa, bọn họ cũng không thể
hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào ghi chép trong sách cổ để phỏng đoán.
- Không biết hắn sinh vào năm nào, nghe nói mất
ở Thục Địa.
Còn thực lực của Dung Thành Công mạnh tới đâu
thì ngay cả lão hạc là người sinh ra ở Thục Địa và tam Cốc chủ cũng không biết.
Bởi vì hắn rất khiêm nhường, không lưu lại chiến tích rợn người nào.
- Xích Tùng Tử truy tìm hắn, vậy phải cường đại
tới mức nào chứ?
Tam Cốc chủ hơi nghi ngờ.
- Hẳn là hắn. Bởi vỉ hắn cũng được gọi là Dung
Thành Tử.
Diệp Phàm nói.
Trong những năm tháng thượng cổ, có thể được
thêm một chữ Tử tức là phải là một nhân vật nghịch thiên khó lường. Chư tử đều
có khả năng thông thiên triệt địa, tối thiếu là Thánh hiền cổ.
- Ta nghĩ đạo giáo cố ý thần thoại hóa hắn. Hiện
giờ xem ra những gì ghi lại là sự thực.
Lão hạc than khẽ, hiển nhiên hắn cũng tin như
vậy.
Trong Liệt Tiên Truyện có viết, Dung Thành Tử
từng hiện thân ở Tây Chu, đi gặp Chu Mục Vương, dạy hắn đạo trường sinh. Mà Chu
Mục Vương lại là Để Vương có nhiều truyền thuyết nhất được ghi lại trong lịch sử
Trung Quốc cổ đại, được xưng là Mục thiên tử, gần như là tồn tại giống thần vậy.
Thời Tây Chu, Dung Thành Tử ở Phúc Kiện luyện
đan tu đạo, cũng rất khiêm nhường, sau đó mới vào Thục.
- Thể là được rồi. Xích Tùng Tử chết vào thời
Chiến Quốc, trước đây vào Thục, hơn phân nửa lả tìm nơi ở của Dung Thành Tử.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này cũng rất không hợp lý. Mặc dù
Dung Thành Tử thần thông quảng đại nhưng không khẳng định có thể so được với
Xích Tùng Tử. Người sau danh chấn trong những năm Thần Nông, là người tu đạo nổi
danh nhất.
Lão hạc nói ra nghi vấn của mình.
Diệp Phàm lắc đầu:
- Bởi vì Dung Thành Tử cũng không đơn giản, hiển
hóa từ thời kỳ Hoàng Để, từng dạy cho Hoàng Để Đạo Dan Thuật, trình bày đại đạo
trường sinh. Thủ lĩnh đạo giáo Cát Hồng cũng từng kể tới chuyện này.
Dung Thành Tử không mấy khi hiển hóa, sự tích
và thanh danh lại có trong những bộ sách cổ như Hoàng Để Nội Kinh, Tố vấn, Thần
Tiên Truyện, Liệt Tiên Truyện, Hiên Viên Bản Kỷ.
- Thần Nông chưa thành đạo cũng từng học pháp
với Xích Tùng Tử. Hoàng Để trước khi đắc đạo lại được Dung Thành Tử dẫn dắt. Từ
đó có thể nói lên bọn họ tương xứng mới đúng. Mà rõ là Xích Tùng Tử phải sinh
ra ở thời đại sớm hơn Dung Thành Tử.
Lão hạc nói.
Diệp Phàm nói:
- Hai người này một người hiển hóa thời Thần
Nông, một người hiển hóa thời Hoàng Để, nhưng ai có thể biết bọn họ rốt cục là
người thời kỳ nào? Tuy nhiên có thể khẳng định là Dung Thành Tử còn sống từ thời
xa xưa hơn mọi người tưởng tượng, có thể thấy dấu vểt hắn để lại trong những điển
tịch cổ. Giống như Trang tử cũng từng nhắc tới một số Để Vương thượng cổ...
Trang Tử? Trong bút ký của hắn có nhắc tới họ
Dung Thành, Đại Đình, Bá Hoàng, Trung Ương, Lật Lục, Ly Súc, Hiên Viên... Cho
nên đây cũng chính là một dấu vết.
Trong đó có nhắc tới mười hai vị Để Vương thượng
cổ. Họ Dung Thành còn đặt sớm hơn Thần Nông, Hoàng để, là một vị thủ lĩnh của một
bộ lạc cường đại, là một vị tiên trong truyền thuyết.
- Nếu ta đoán không sai thì cái gọi là Dung
Thành Tử kia chính là họ Dung Thành thời thượng cổ, là một tiên nhân cực kỳ cổ
xưa, còn lâu hơn Xích Tùng Tử nhiều.
Diệp Phàm nói.
Tam Cốc chủ cũng hơi ngẩn ra. Hai người cũng từ
các loại sách cổ mà phỏng đoán, tìm ra dấu vết, biết Dung Thành Công diễn biến
tới chữ Tử, sau đó đoán ra người này họ Dung Thành, thật sự là quá kinh người.
Bọn họ nhìn về phía quan tài bùn, trong lòng
rung động thể nào thì nghĩ cũng có thể hiểu được, đây là tồn tại được tiên dân
thời thượng cổ tôn là tiên nhân, có thân phận chân chính vinh quang tới mức
nào, làm cho bọn họ cũng cảm thấy áp lực.