Ba người bay lên không trung, đi vào bên trong
khe nứt trên Long Sơn. Nơi này có mấy ngàn huyền quan, đều rất cổ xưa, tối thiếu
phải tồn tại mấy ngàn năm rồi.
Bọn họ thử mở ra một ít, bên trong có cốt khí,
có ngọc khí, đồ gỗ nhưng không có pháp khí kim loại.
- Quả nhiên giống như miêu tả. Địa Tiên kỵ
kim, bên trong quan tài nếu có kim loại thì không thể thi giải thành tiên.
Bọn họ kiểm tra xác nhận đây là đệ tử môn đồ của
hắn, cũng chôn theo ở nơi này. Ba người cũng chưa dám lập tức tới gần ngọc
quan. Dù sao thì Táng Tiên Địa trong truyền thuyết sợ rằng sẽ có sát khí tuyệt
thế.
Làn hương thơm ngát tỏa ra từng đợt, truyền tới
không dứt khiến người ta lâng lâng nhưng bọn họ vẫn mạnh mẽ nén lòng, chưa bị
thu hút tới gần.
Lão hạc và tam Cốc chủ lại kiểm tra rất nhiều
quan tài khác. Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật nhìn địa thế, tránh cho chuyện bất
ngờ xảy ra. Lúc này bọn họ phi thường cẩn thận.
- Tất cả nơi này xuất phát từ một mạch. Các
ngươi nhìn xem, quan tài sắp hành rất có thứ tự, đều như tôn lên quan tài ngọc
trong Long Sơn.
Trong khe nứt Long Sơn đầy rẫy quan tài, phải
hơn hai ngàn chiếc, tất cả đều ghi chú những tu sĩ đã được chôn ở nơi này.
Mỗi một cổ quan tài đều dùng thân cây lớn đục
rỗng ruột mà thành, đa số là hình thuyền, phù hợp với ghi chép, khiến người ta
thoát khỏi Khổ Hải, giải thoát thành tiên.
- Nơi này có Vương giả trảm đạo.
Lão hạc kinh sợ.
Trong một số quan tài có di hài, thi xác cường
đại, sau khi chết bất hủ, trông rất sống động, bảo trì trạng thái lúc còn sống,
đều là người đã trảm đạo.
- Bất luận chuyện gì thì môn phái này năm đó
nhất định cường đại cực độ, dù là thời cổ nguyên khí sung túc nhưng có đệ tử là
Vương giả trảm đạo cũng không hề tầm thường chút nào.
Rốt cục bọn họ cũng tiến vào sâu trong khe đá,
đi vào yểt hầu của Long Sơn, quan sát gần hơn. Trên quan tài bằng ngọc thượng cổ
lúc này ảm đạm không sáng chói nhưng lại càng thần bí hơn.
Một chạc cây trong suốt, mượt mà tươi mát, lớn
bằng cánh tay của một đứa bé, dài hơn một thước, giống như do lục mã não tạo
thành, lấp lánh ánh sáng.
Nó đặt trên quan tài ngọc thượng cổ, tỏa ra
mùi hương thơm ngát khó có thể chống cự nổi, tại vểt đứt có dịch màu trắng,
trông cực kỳ huyền bí.
Thần Thụ Bất Tử.
Tới khoảng cách gần như vậy thì Diệp Phàm đã
hoàn toàn có thể xác định đây là Bất Tử Thụ, có thần hiệu khởi tử hồi sinh,
trên đời khó cầu.
Địa Tiên thật sự là Địa Tiên sao? Ngay cả thứ
này cũng có thể chôn cùng, đúng là không tầm thường.
Từ xưa tới này, Bất Tử Thần Dược rất khó được
thể được phàm nhân tìm thấy, kém cỏi nhất cũng đều nằm trong tay Thánh nhân. Mà
Đại đế cổ mỗi người đều có một gốc cây.
Mỗi một cây Bất Tử Thần Dược đều chỉ là duy nhất,
từ xưa tới nay tổng cộng chỉ có vài cây, có thể đém được trên đầu ngón tay. Dựa
theo Diệp Phàm biết thì mỗi một cổ tinh sinh mệnh đều có thể có một cây.
Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực sở dĩ có mấy cây đều là vì
Đại đế mang tới, từ thời kỳ thái cổ đã bất đầu không ngừng có cổ Hoàng, nhân để
đi tới nơi này.
Cũng chính bởi vậy nên Tử Vi cổ tinh mới mất
đi Bất Tử Thần Dược. Mà nơi này có Bất Tử Thụ, đủ để thuyết minh địa vị của Địa
Tiên tuyệt đối không nhỏ.
Ba người cũng không dám hành động liều lĩnh,
quấy nhiễu cổ quan. Địa Tiên trong truyền thuyết ở đây, chẳng may mở ra lại
phát sinh biến cố gì thì sao?
- Ta từng nghe nói Thánh hiền cổ mặc dù sau
khi chết thì cũng rất khó tới gần, tỏa ra khí tức có thể đánh chết người có đại
thần thông.
Lão hạc nhíu mày, trong lòng lo lắng.
Diệp Phàm gật đầu. Năm đó khi bọn họ thấy quan
tài của Bất Tử Thiên Hoàng thật là kinh thiên động địa, ngọc đài vạn trượng hỗn
độn mãnh liệt, chỉ một tấm da thôi đã có thể hộ thể trước binh khí Cực Đạo.
- Quan tài của Địa Tiên này thoạt nhìn cực kỳ
bình thản không chút uy áp, không biết sau khi mở ra thì thể nào nhỉ?
Ở địa phương này, người thanh niên cũng khó có
thể nhìn thấu, cổ quan huyền bí khó lường, do người có pháp lực khổng lồ từ thời
cổ khắc thành, không thể tới gần. Thần linh là tồn tại không thể quấy nhiễu.
- Các ngươi đều đứng cạnh ta đi.
Diệp Phàm lên tiếng. Hắn chuẩn bị động thủ.
Hắn dùng Vạn Vật Mau Khí đỉnh hộ thể, ném thẳng
Tiểu Tùng đang ngó nghiêng khắp nơi vào bên trong đỉnh. Đồng thời đem khối đồng
mà mấy ngày trước vất vả lắm mới lôi được từ Khổ Hải ra cầm trong tay.
Ầm!
Diệp Phàm vừa mới động tới quan tài, từ sâu
trong sườn núi đã có một luồng sáng đỏ chói bổ ra, hàn quang chiếu rọi Cửu
Châu, rực rỡ mà lóa mắt.
Vút!
Diệp Phàm thu hai người vào đỉnh, chân đạp bí
quyết chữ Hành, rút lui rất nhanh nhưng vẫn không tránh được như cũ. Đỉnh trên
đầu chấn động mãnh liệt. Trong nháy mắt hắn bị bắn bay tung đi.
Hắn bay ra từ miệng Long Sơn tám mươi mấy trượng,
huyết khí hoàng kim trong cơ thể sôi trào như sấm, rất lâu sau mới bình tĩnh lại
được, thả hai người ra.
- Đó là thứ gì? Không giống như công kích phát
ra từ quan tài.
Lão hạc vội vàng nhìn thoáng quan luồng sáng
huyễn lệ kia.
- Đây là do vùng Long Sơn này dưỡng thành. Ngọc
quan thượng cổ đặt sâu trong đó là địa phương có vảy ngược của rồng, thể của
núi non tự nhiên tạo thành thần quang sát phạt.
Diệp Phàm nói.
Thủ đoạn của Địa Tiên quả nhiên phi phàm, bố
trí sơ thể tới kinh thiên địa, khiếp quỷ thần. Đây thật sự đã bắt chước được
tinh túy của chín mươi chín Long Sơn thật sao?
- Không có cách nào tới gần quan tài...
Tam Cốc chủ nói. Đã tới nơi này nhưng lại
không thể lấy được gì thì đúng là khiến người ta tiếc nuối.
- Mộ chủ không có sát khí, vẫn chưa thể hiện
thủ đoạn ác độc, hẳn là có thể tới gần nhìn một cái. Chỉ cần tránh sát quang do
vảy ngược của Long Sơn là được.
Diệp Phàm nói.
Hắn còn thật sự muốn tới quan sát một phen,
sau khi tiến vào khe đá lại ra tay, dùng Nguyên Thuật hướng dẫn long khí, tạm
thời mở được vảy ngược ra, sau đó lại tới gần ngọc quan.
Đầu tiên hắn cầm lấy chạc cây Bất Tử Thụ nhưng
trong phút chốc cả người đã lạnh như băng, suýt nữa là bị đông thành đá, cảm thấy
lạnh lẽo quá thể.
Thứ nhìn như xanh tươi ướt át, xanh biếc như
ngọc tâm này lại âm hàn tới tận xương, người bình thường căn bản không thể chịu
nổi. Diệp Phàm vội vàng vận chuyển Thái Âm thánh lực, dung hóa hàn khí, sau đó
đặt sang một bên, lộ ra vẻ không hiểu.
- Làm sao thể?
Lão hạc hỏi.
- Là Địa Tiên độ hóa sao? Hay là có người
ngoài tới giúp hắn xử lý Bất Tử Thụ?
Diệp Phàm tự nhủ.
Lần này hắn rốt cục đã hiểu vì sao ở nơi này lại
có một chạc cây Thần Thụ Bất Tử. Nó dùng để độ hóa tử khí trong những thi thể
này, hấp thu sạch sẽ, trợ giúp bọn họ trở thành quỷ tiên.
Tử khí của mấy ngàn huyền quan đều bị chạc Thần
Thụ hấp thu sạch sẽ, bao gồm cả thi thể thần bí trong ngọc quan. Đây mới là đổi
tượng chủ yếu được hấp thu.
- Chạc cây Thần Thụ này không thể làm thuốc
sao?
Tam Cốc chủ tràn ngập tiếc nuối.
- Giống như U Minh Thảo, có tác dụng trường
sinh nhưng dược lực có tính hư, ẩn chứa rất nhiều thi khí.
Diệp Phàm nói.
Bọn họ rốt cục cũng biết vì sao người của tổ
đình đạo giáo lại không lấy thứ này đi. Người bình thường căn bản không thể
dùng nổi, cũng không dám chế thuốc.
Diệp Phàm lại hành động, dùng Nguyên Thuật cắt
đứt long khí, chậm rãi dời ngọc quan đi, cầm miểng đồng xanh trong tay, trong
lòng cảm thấy rất khẩn trương, nhìn lại phía kia.
Rỗng tuếch.
Tại sao lại nhưng vậy? Không có một thứ gì là
sao? Ba người đều trợn mắt há mồm, thật sự khó hiểu. Chẳng lẽ những thứ trong
này đều bị đạo sĩ Long Hổ Sơn thu hét rồi?
Sau khi nhìn kỹ bọn họ lại ngẩn ra. Có dấu vểt
hóa đạo, hơn nữa lại còn hóa đạo hoàn toàn, chẳng để lại gì, chỉ có một vểt
hình người rõ ràng ở bên trong quan tài.
Địa Tiên hóa đạo?
Tuy sớm biết Địa Tiên hơn phân nửa chỉ là được
thần hóa, thật ra cũng không phải tiên nhưng mấy người cũng không kìm nổi thất
vọng. Một chút dấu vểt cũng không có.
- Sao lại như vậy?
Tam Cốc chủ thất vọng, thì thào nói, không thể
thừa nhận sự thực này.
Diệp Phàm không nói gì, yên lặng đóng kín nắp
quan tài lại, một lần nữa đặt chạc cây Thần Thụ Bất Tử lên, tất cả đều đưa về
nguyên trạng.
- Tổng cộng có chín mươi chín Long Sơn. Nơi
này mới là ngọn thứ nhất, có phải là hơi kỳ quái hay không? Chẳng lẽ Địa Tiên lại
được chôn luôn ở ngọn núi đầu tiên sao?
Lão hạc nghi ngờ hỏi.
- Tiếp tục đi tới xem ngọn núi khác.
Diệp Phàm cũng đã sớm nghi ngờ, tiến nhanh về
phía trước. Bọn họ đi vào sâu trong ngọn Long Sơn thứ hai xong, thần sắc lập tức
ngây dại.
Lại có một cái khe lớn, có mấy chục huyền
quan, tuy rằng không nhiều như ngọn núi đầu nhưng cũng đủ kinh người rồi. Mà điểm
giống nhau là ở sâu trong Long động cũng có một ngọc quan.
- Lại là một ngọc quan, cũng ảm đạm gì phát
sáng...rốt cục là có mấy tên Địa Tiên đây?
Trên ngọc quan thượng cổ cũng có một chạc cây
Bất Tử Thụ trong suốt đặt ngang, tỏa ra mùi hương thơm ngát, từ rất xa đã có thể
ngửi thấy được.
Mấy người Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, cẩn thận
tiến vào, tránh sát quang tại vảy ngược của rồng, mở ngọc quan thượng cổ ra. Kết
quả giống như trước, người trong quan tài đã hóa đạo từ lâu.
Tu vi của người này khi còn sống rốt cục thể
nào thì khó có thể đo lường được, chỉ biết nhất định là cực kỳ khủng bố. Loại đạo
ngân lưu lại kinh người dị thường, sâu không thể lường nổi.
Mà chạc cây Thần Thụ Bất Tử này cũng đã hút rất
nhiều tử khí, không ai dám lấy chế thuốc. Tất cả đều xấp xỉ như ngọc quan đầu
tiên.
Mấy người Diệp Phàm đưa mắt nhìn nhau, không
ai lên tiếng, sau đó lại đi sâu vào Long Sơn, tiến vào ngọn núi thứ ba. Cũng
không có gì bất ngờ, bên trong cũng có một ngọc quan thượng cổ thần bí thứ ba,
cũng có chạc Bất Tử Thụ chôn cùng.
Sau đó bọn họ đi tới năm ngọn núi khác, đều gặp
tình huống như vậy. Mộ chủ cường đại đã hóa đạo, ngoại trừ một chạc Bất Tử Thụ
ra thì không lưu lại thứ gì.
- Thật sự là kỳ quái. Rốt cục là có mấy Địa
Tiên chứ?
Ngay cả lão hạc cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ bay lên trời, đi vào trong đám mây,
nhìn những ngọn núi nguy nga, thần sắc lập tức ngẩn ra.
Chín ngọn Long Sơn đầu uống lượn muôn vẻ, nhất
là ngọn thứ chín cao hơn những ngọn núi khác, khí lành bốc lên, trên thân núi
có khắc hai chữ Địa Tiên rất rõ ràng.
Từ ngọn Long Sơn thứ mười trở đi, tất cả những
ngọn núi đều đứt đoạn, không hề đầy đủ. Cảnh tượng này khiến người ta khó hiểu.
Chín mươi ngọn Long Sơn sụp đổ rồi.
- Thế này là thế nào?
- Ta hiểu rồi.
Diệp Phàm gật đầu, khẽ nói. Chí mươi chín Long
Sơn đã là cực hạn, thế gian căn bản không ai có thể chôn ở nơi này. Dù là noi
theo chín mươi chín long mạch cũng không được. Dù sao cũng không thể bày ra
long thể to lớn như vậy.
Địa Tiên cũng chỉ có thể chịu đựng được uy lực
của chín toàn Long Sơn. Mà hắn hiểu rõ được điều này, bởi vậy chôn ở ngọn thứ
chín, cũng là ngọn Long Sơn cao nhất kia.
Thiên địa không đồng ý, tự động đánh sụp chín
mươi ngọn Long Sơn, chỉ lưu lại chín ngọn núi Địa Tiên. Hắn cũng chỉ có thể chịu
nổi phúc trạch to lớn như vậy thôi.
Chuyện này thật sự khiến người ta sợ hãi, cảm
thấy khó mà tin nổi. Đây là lực lượng do trời xanh hiển hóa, đánh tan chín mươi
Long Sơn. Điều này nói lên kết cục của loại địa thể này là khó có thể tồn tại
lâu trên thế gian sao?
Đám người Diệp Phàm đáp xuống liền không nóng
lòng tiến lên nữa, cẩn thận quan sát mỗi một tòa Long Sơn và ngọc quan, rốt cục
đi vào Long Sơn thứ tám. Tới tận nơi này bọn họ mới biết được đại khái.
Ở trong ngọn Long Sơn thứ tám ngoài ngọc quan
và chạc Bất Tử Thụ ra thì còn có một khối ngọc bi trắng nõn có khắc vài chữ,
làm bạn với người được chôn ở nơi này.
- Thật không hổ là Địa Tiên. Đệ tử đã chết hét
mà hắn còn sống. Mà ở bên trong ngọc quan kia tuyệt đối đều là nhân vật cấp
Thánh nhân.
Tam Cốc chủ ngạc nhiên thán phục.
Trong lòng đám người Diệp Phàm chấn động. Đệ tử
là Thánh nhân đều chết hết, người này lại vẫn còn sống, ở lại bên cạnh quan tài
làm bạn với họ, rốt cục là sống bao lâu rồi?
Cuối cùng bọn họ cũng đi vào tới trước Long
Sơn không bị tổn hao gì kia. Nơi đó có khí lành bốc lên, gần như bao phủ cả ngọn
núi. Ở trước núi có một khối cổ Bi, trên có khắc chữ.
Ba người nhìn kỹ, hiểu được ý tứ đại khái. Người
này từng vào Thục Địa, được tôn là đứng đầu chư tiên. Có lai lịch như vậy thảo
nào Xích Tùng Tử lại theo tới Thục Địa chứ?
- Chẳng lẽ đây là vị thượng cổ tiên nhân trong
truyền thuyết kia sao?
Diệp Phàm mơ hồ đoán ra một người nhưng hắn
khi nhìn thấy câu cuối cùng trên Cổ Bi thì lập tức hóa đá.
- Chôn cùng Nhân Sâm Quả Thần Thụ Bất Tử.
- Thế này... Có thể sao? Chẳng lẽ thật sự là Trấn
Nguyên Tử Địa Tiên sao? Không có khả năng.
Diệp Phàm rung động, tràn ngập vẻ khó hiểu.