Mọi người ở Nguyên Thủy Hồ biến sắc. Loại khí
thế của Diệp Phàm lúc này khiến người ta thật lo lắng. Nội tâm người này tràn
ngập một loại tín niệm vô địch, cũng không phải là điềm tốt.
Ta để ngươi hồi sinh, sống lại một lần sẽ giết
một lần, mãi tới khi ý chí của ngươi hỏng mất! Những lời này mà cũng có thể nói
ra được cho thấy lòng tin của hắn cường đại cỡ nào.
Mọi người không khỏi đều biến sắc, không ít
người xôn xao. Đây chính là huyết mạch Cổ Hoàng, có người dám dùng loại tư thái
này đối mặt với hắn sao?!
- Con đường chứng đạo là như vậy, có ta vô địch!
Quản ngươi là chư vương hay Cổ Hoàng tử, mặc dù là Hoàng lúc còn trẻ sống lại
thì sao?! Dám chắn đường, ta một quyền đánh chết! Con đường Đại đế cổ trước giờ
đều được tạo thành từ xương trắng và tiên huyết!
Thánh nhân thạch phường Thiên Tuyền tự nhủ.
Nguyên Cổ sống lại, gân xanh nổi đầy trán, giận
dữ tới phát điên lên. Hôm nay hắn bị đánh chết mấy lần, mỗi nghẹn uất trong
lòng không lời nào diễn tả nỗi! Hắn là nhân vật kiêu ngạo bực nào mà hôm nay lại
liên tiếp bị chém giết?!
- Ahhh...
Hắn thét dài một tiếng chấn động cừu thiên! Cả
vòm trời đều như phải rơi rụng. Hắn thi triển ra các loại bí thuật nhưng đều
khó có thể ngăn cản uy lực Lục Đạo Luân Hồi Quyền, bị đánh văng tứ tung, lại phải
phun ra một ngụm máu lớn.
Ầm!
Cuối cùng, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm lần nữa bị dạp
nát, Trật Tự Thần Liên đứt đoạn, như rất nhiều viên trân châu rơi xuống, vẽ ra
từng đạo lưu quang.
Phốc!
Nguyên Cổ kêu lớn, lần thứ ba cùng đạo kiếm bị
Diệp Phàm đánh giết, hóa thành một mảnh huyết quang lùi ra sau mấy trăm trượng,
dùng Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân tái sinh.
Trên thế giới này, hết thảy pháp thuật đều phải
trả giá. Thân mình hắn sống lại nhưng cũng tiêu hao một bộ phận căn nguyên,
trên mặt mất đi vài phần máu, vẻ sáng bóng cũng ảm đạm đi đôi chút.
Ở mi tâm hắn, từng lũ ô huyết chảy ra, nhiễm đỏ
cả mặt hắn. Nguyên Hoàng Đạo Kiếm nhoáng lên rồi biến mất, không được hắn sử dụng
nữa. Bởi vì bị Lục Đạo Luân Hồi Quyền áp chế, dù thi triển hắn nữa cũng vô dụng,
cấm thuật này vẫn hoàn toàn bị hóa giải.
- Giết!
Lúc này, mỗi lỗ chân lông của Diệp Phàm đều
tương thông với thiên địa, tinh khí ovo lượng mãnh liệt tiến nhập cơ thể hắn,
khiến hắn quang hoa vạn trượng, mỗi lần huy quyền đều như nắm ý chí đại đạo
trong tay, không gì sánh nổi.
Sắc mặt Nguyên Cổ đột nhiên biến đổi. Tuỵ rằng
hắn có rất nhiều bí thuật nhưng cũng không thể ngăn cản được. Loại quyền pháp
này quá bá đạo, có ta vô địch, ý chí và tín niệm vô cùng cường đại, quyền lực lại
cực kỳ đáng sợ.
Nhất là sáu thế giới cổ xưa mơ hồ kia, mỗi lần
thay đổi liên tục đều có một loại lực lượng ma diệt thế gian, khiến xương cốt
Nguyên Cổ liên tiếp bị chém nát.
Phốc!
Mưa máu tuôn ra, Nguyên Cổ bị một quyền của Diệp
Phàm đánh văng ra ngoài, bay xa chừng mấy trăm trượng, nắm tay màu vàng đánh
nát hư không, không gì có thể ngăn cản được.
- Ngươi thật sự khiến ta bất ngờ...
Mỗi tấc xương cốt Nguyên Cổ vừa bị đánh nát bấy
lại gian nan khôi phục lại, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Hắn ý thức được phải đánh tan loại tâm cảnh
này của Diệp Phàm, bằng không hắn chỉ có bại mà không thể chiến thắng. Loại tín
niệm vô địch này quả thực là thần tới chém thần, phật tới chém phật, duy ngã độc
tôn!
Tháp, tháp, tháp...
Nguyên Cổ chậm rãi bước tới, như một âm hồn
màu đen, khi trái khi phải, chỉ lưu lại tiếng bước chân, cả thiên địa cũng như
trở nên hôn ầm, vô cùng quỷ dị.
Một bóng đen cứ lảng vảng, như lệ quỷ vạn năm
không ngừng tới lui, di chuyển xung quanh Diệp Phàm, như mới từ địa ngục lao
ra, bất cứ lúc nào cũng có thể phác về phía trước.
Xoát!
Diệp Phàm lúc này đột nhiên biến mất, nhoáng
lên xuất hiện cách ngoài mấy trượng, triển khai công sát đáng sợ.
Ầm!
Lục Đạo Luân Hồi Quỵền độc nhất vô nhị, đánh
nát hư không, Nguyên Cổ lại đứt gân đoạn cốt, phun tiếp một búng máu lớn, mấy lần
văng ra ngoài, gần như bị thuấn sát.
- Ta không ngờ bị buộc tới bước này...
Hắn lau sạch máu trên khóe miệng, lạnh lùng tự
nhủ rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trở bên vô cùng đáng sợ.
Hai trong mắt hắn sâu như vực, mắt trái hóa
thành một vầng hắc nhật, mắt phải hóa thành một vầng huyết nguyệt, khiến người
ta nếu nhìn vào như có cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn chìm sâu vào
trong.
Hắn lẳng lặng đứng nơi đó, như một ma sơn màu
đen, như là có thể áp tháp phiến thiên địa này khiến người ta kinh hãi đảm chiến.
Một cỗ khí tức quỷ dị lập tức tràn ngập ra,
khiến tất cả mọi người đang quan chiến đều kinh sợ, không tự chủ được phải lui
lại thật xa.
Khí thế Nguyên Cổ hoàn toàn biến đổi, như bắt
đầu một đoạn tân sinh, thay đổi thành một người khác, như một ma thần thức tỉnh,
đối mặt thương sinh.
Đột nhiên, âm thanh leng keng truyền ra, đôi mắt
Nguyên Cổ bắn ra điện mang, như một lưỡi dao sắc bén đang khẽ chấn động, cả
thiên địa lập tức tối đen như mực.
Thân thể không thể động đậy!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Dù cách nhau
xa tới mười dặm vẫn có cảm thụ như vậy, khó có thể di chuyển được chút nào, như
bị đóng đinh tại chỗ.
Đây xảy ra chuyện gì?!
Đây là nghi vấn trong lòng mọi người.
- Đi!
Trong đó có một số cường giả quán thế ra tay,
tay áo khẽ động, khiến những người không thể di động kia rời khỏi nơi này, tới
một nơi rất xa mới có thể khôi phục tự do.
- Một bí thuật cấm kỵ cuối cùng mà Nguyên
Hoàng lưu lại trước khi tọa hóa!
Ở giờ khắc này, mọi người đều như hít thở
không thông, lập tức nghĩ tới một loại khả năng! Nguyên Cổ Tiên Tam Trảm Đạo,
không thể chỉ tu thành một thức Nguyên Hoàng Đạo Kiếm mà nhất định còn có một
thần thuật khác.
Đương nhiên, bí thuật cuối cùng của Cổ Hoàng
chắc chắn sẽ tập trung tinh hoa cả đời của bọn hắn, ngay cả Đại Thánh cũng khó
có thể hiểu được toàn bộ. Hắn chắc cũng chỉ nắm được hai ba thức, không thể nhiều
hơn được.
Giờ phút này, ở trung tâm chiến trường, Diệp
Phàm cảm giác thân thể thật khó nhúc nhích, bị một cỗ lực lượng không hiểu giam
cầm, một loại khí tức khó hiểu bắt đầu khởi động.
- Lại là cấm thuật của Nguyên Hoàng sao?!
Trong lòng hắn tự nhủ, cũng không hoảng sợ. Bởi
vì thân thể đối phương cũng không di chuyển chút nào, chỉ có đôi mắt kia là
càng lúc càng khủng bố.
Thiên địa càng lúc càng tối tăm, cuối cùng đến
đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón. Dù là thần thông Thiên Nhãn cũng khó
có thể nhìn thấu hết, rất mơ hồ. Đây là do đạo tắc làm không gian vặn vẹo.
Thanh âm lạnh lùng của Nguyên Cổ vang lên:
- Khiến ta phải thi triển cấm thuật của Cổ
Hoàng, ngươi dù chết cũng có thể kiêu ngạo rồi!
Mắt trái hắn hóa thành một vầng hắc nhật bay
lên, như một ngọn núi lớn áp bách, mắt phải hóa thành một vầng huyết nguyệt lao
ra, lực lượng quỷ dị mãnh liệt ập tới phía trước.
Diệp Phàm cả kinh. Lúc này hắn như bị trói buộc,
rất khó có thể di chuyển, làm sao có thể đón đỡ.
Bỗng dưng, thần quang trong mắt hắn đại thịnh,
Nguyên Thiên Nhãn được mở ra, thấy được từng lũ từng lũ đạo tắc, dày đặc thiên
địa, phong tỏa hết thảy, dù là thân thể Nguyên Cổ cũng chỉ có lực lượng tinh thần
mới có thể di động.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Nguyên Thiên Nhãn
rực rỡ chói mắt, dùng mâu quang khắc ra từng lũ đạo văn giữa hư không, câu động
nguyên khí thắp thiên địa.
Ầm!
Hư không bị giam cầm chấn động manh, quang diễm
vô tận nổi lên, cùng nhau luyện hóa hắc nhật và huyết nguyệt, tấn công về phía
thân thể Nguyên Cổ.
- Nguyên Khư Giới!
Thanh âm Nguyên Cổ vẫn lạnh lùng như cũ, không
nhanh không chậm nói ra ba chữ này, từng chữ leng keng hữu lực, như kim thạch
xé không!
Khắp nơi càng trở nên hắc ầm hơn, nguyên khí
cũng đều biến mất, ngăn cách với đại địa. Bọn họ hiện ra trong một mảnh hư
không vô cùng, không thấy điểm cuối.
Đây như một mảnh thế giới phế tích, thê lãnh
mà tịch mịch, không có bất cứ thứ gì. Diệp Phàm thật sự đang đứng trong một phiến
thiên địa khác.
Bí thuật cuối đời của Cổ Hoàng quả nhiên quỷ dị
khó lường, truyền tống thẳng hắn tới Nguyên Khư Giới, vẫn không thể di động như
cũ.
- Nguyên Cổ ngươi sợ sao?! Tranh hùng thân thể
thua dưới tay ta, giờ lại muốn quyết đấu thần niệm sao?! Ta thành toàn cho
ngươi, đánh tan ý chí của ngươi!
- Cuộc chiến mới bắt đầu, ta chưa từng thất bại!
Ngươi không dao động được tín niệm chứng đạo của ta đâu! Ngươi phải chết dưới cấm
thuật của ta!
Thanh âm của Nguyên Cổ vang lên.
Ầm!
Một vòng hắc nhật xuất hiện, một vòng huyết nguyệt
hiện ra ngay sau đó, cùng nhau tản mát ra thần năng và quang mang vô tận, hiển
hóa thành hai bóng người.
Hắc nhật quy liệt, hóa thành một nam nhân mặc
chiến y ô kim, cầm một cây thiết qua màu đen trong tay, ma uy cái thế, khí
phách khôn cùng.
Huyết nguyệt vỡ ra, một thiếu niên mặc quần áo
dính máo lao ra, trinh đỉnh đầu là một chiếc đại chung mà đỏ, từ từ rung động,
lượn lờ hỗn độn màu máu, từng bước bức về phía trước, yêu dị nghịch thiên.
Đây là do thần thức của hắn biến thành, ngày
thường dựng dục trong hai mắt, giờ hóa thành hai tôn thần minh. Ai cũng không
biết, đây chính là thần linh do bí thuật của Nguyên Hoàng bồi dưỡng thành.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, không hề sợ
hãi. Hắn rất có tâm đắc với việc tu luyện và lý giải thần niệm, tự tin mười phần.
Mi âm hắn lóe ra quang qua, một tiểu nhân màu vàng bước ra từng bước, cầm một
cây tiên trong tay. Nó dài hơn mười ba thước, tổng cộng có hai mươi sáu đốt, mỗi
đốt đều có phù ấn Cực Đạo.
Tiểu nhân trong mi tâm Diệp Phàm xuất hiện, cầm
Đả Thần Tiên trong tay, hóa thành một đạo tia chớp màu vàng, công kích Nguyên Cổ.
Đang!
Chiếc đại chung màu đỏ từ từ chấn động, phát
ra từng đạo gợn sóng, ma diệt thần niệm khiến trong lòng Diệp Phàm run lên,
nguyên thần cảm thấy không ổn, suýt nữa cũng phải hỏng mất.
Hắn không thể không kinh hãi. Thần niệm của đối
phương quả nhiên có chỗ độc đáo. Sau khi ổn định lại, tiểu nhân màu vàng lại
luân động Đả Thần Tiên, uy lực tuyệt luân. Đây chính là thành quả ma luyện
nguyên thần của Diệp Phàm.
Năm đó, thần niệm của hắn căn bản không thể chạm
vào cây tiên này vì nó có thương tổn rất lớn tới thần thức. Nhưng nay, nó lại
trở thành một kiện binh khí đặc biệt của nó, chuyên dành cho nguyên thần sử dụng.
Phía trước, nam nhân như thần ma do hắc nhật
hóa thành cầm cây thiết qua lao lên nghênh đón Đả Thần Tiên, phát ra thanh âm
leng keng!
- Ngươi... Ngươi cũng có binh khí cho nguyên
thần?
Nguyên Cổ hiển nhiên vô cùng kinh hãi.
Diệp Phàm cũng rất kinh hãi! Cây thiết qua
trong tay nam nhân hắc y này và chiếc đại chung trên đầu thiếu niên mặc xích y
kia đều là binh khí chuyên môn đối phó nguyên thần, giống như Đả Thần Tiên, đều
là bí bảo. Chỉ là không rõ cấp bậc của chúng thì như thế nào?
Trong lòng Nguyên Cổ dâng lên hãi lãng ngập trời.
Loại bí binh này rất khó luyện chế, ít người thông hiểu, chuyên môn nhằm vào
nguyên thần.
Diệp Phàm ra vẻ sợ hãi, không kìm được hít sâu
một hơi khí lạnh. Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ một kích đã hóa thành tro
tàn. Đây là thuật tuyệt sát của Nguyên Cổ.
Bởi vì hắn rõ ràng loại binh khí như Đả Thần
Tiên nếu đánh lên nguyên thần thì chắc chắn sẽ tạo ra hậu quả đáng sợ, đến thần
tiên cũng khó có thể cứu chữa.
Hai người đại chiến. Nguyên Cổ một niệm hóa
hai tôn thần minh, mộtngười cầm thiết qua, một người khống chế đại chung, một
công một thủ rất đáng sợ.
Đang!
Diệp Phàm đại chiến rất vất vả, binh khí hai
tôn thần minh kia tuy không bằng Đả Thần Tiên nhưng đối phương lại có bí pháp đặc
biệt chuyên cho nguyên thần cho nên uy lực gia tăng rất nhiều.
- Nhất pháp thông, vạn pháp thấu...
Diệp Phàm lui về phía sau một đoạn, hiện ra nụ
cười ác nghiệt, trong lòng lại là một mảnh trong vắt, dùng nguyên thần vận chuyển
bí quyết chữ Binh, đoạt đi binh khí đối phương.