Ngón tay Diệp Phàm đè lên Nguyên Quang Chuyển
Sinh Luân, bắn ra vạn tia sáng đánh nát từng khúc, hóa thành từng đoạn mắc xích
pháp tắc biến mất trong hư không.
Chân hắn dùng sức muốn hủy diệt sạch sẽ thân
thể tan vỡ kia, kết quả kẻ địch này vì cảm giác được không ổn, dùng Nguyên
Hoàng Đạo Kiếm hòa tan hắn.
Phốc!
Mấy khối mảnh vụn trên mặt đất thành bùn máu,
nhưng lại bị hào quang bao phủ, truyền ra tiếng Nguyên Cổ rống giận, nhập vào
lòng đất độn ra ngoài.
Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân là trật tự thần
liên, tụ diệt không ổn định, tuy rằng bị hủy nhưng Nguyên Cổ nắm giữ loại bí
thuật này là có thể tiếp tục hóa sinh, tránh được một lần tử kiếp.
Ở xa xa, tất cả người Nguyên Thủy Hồ đều biến
sắc, làm như vậy không phải không có trả giá, trên đời không có ai bất tử được,
một lần chuyển sinh có nghĩa là tiêu hao căn nguyên một lần, có thể duy trì được
mấy lần?
Thánh thể Nhân tộc mạnh mẽ nằm ngoài sự tưởng
tượng của mọi người, khiến cho Nguyên Cổ chuyển hai lần, làm cho hoàng tộc
Nguyên Thủy Hồ cũng sinh ra lo lắng.
Keng!
Cùng lúc, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm trong tay Diệp
Phàm càng nóng lên, ngón tay chảy ra máu, hai tay hợp một chỗ, phát ra từng đợt
dao động đạo văn đáng sợ, không ngờ xảy ra dấu hiệu hóa đạo đáng sợ.
Chuyện gì vậy? Mọi người lắp bắp kinh hãi, mới
vừa rồi còn chiếm cứ thượng phong, lúc này Thánh thể Nhân tộc lại xảy ra nguy
hiểm bên bờ hủy diệt.
Hóa đạo, là một từ đáng sợ, càng là tu sĩ hùng
mạnh càng sợ, bởi vì sớm muộn có một ngày phải gặp nó, hóa thành một bộ phận
pháp tắc thiên địa, bản thân trôi đi.
Thân thể Thánh thể Nhân tộc mạnh mẽ ai cũng thấy
dù là đối đầu với huyết mạch hệ Cổ Hoàng cũng không rơi xuống hạ phong, hôm nay
lại bị một thanh kiếm nhỏ dài một tấc hủy diệt.
Mọi người hít một hơi lạnh, đó là bí thuật cấm
kỵ Nguyên Hoàng huyền bí, dẫn dắt lực hóa đạo, mặc kệ ngươi có thần thông cỡ
nào cũng vô dụng, Đại đế cổ tọa hóa cũng phải hóa đạo, huống chi ngươi là một
người.
- Tách cho ta!
Diệp Phàm hét lớn, điên cuồng thúc đẩy bí quyết
chữ Binh, mạnh mẽ vận chuyển đạo kiếm tách nó ra khỏi tay, ném vào vực sâu hư
không.
Nhưng mà kiếm này rất khó tách ra, gần như
dung nhập vào máu thịt thành một phần thân thể hắn, không thể chia lìa.
Hóa đạo, vẫn tiếp tục!
Lực pháp tắc thiên địa đáng sợ không ngừng
tràn tới, khiến hai tay Diệp Phàm mờ ảo sắp biến mất, hơn nữa nguyên thần sắp bị
kéo ra.
Bùm!
Bí quyết chữ Binh vô song thiên hạ, là bí thuật
khống binh vô thượng, thời khắc mấu chốt nhất đánh văng Nguyên Hoàng Đạo Kiếm
ra, rơi vào khe rách không gian tối đen.
Ngón tay Diệp Phàm mất đi ánh sáng, tựa như
tinh khí căn nguyên trôi đi tan trong thiên địa, hắn vận chuyển bí quyết chữ Giả
để chữa thương, các loại ánh sáng lành quấn quanh người.
Lực lượng hóa đạo đáng sợ, Diệp Phàm tiêu hao
căn nguyên mới khó khăn khôi phục được hai tay, vừa rồi thêm một bước sẽ là vực
sâu hủy diệt, quá nguy hiểm.
- Hóa đạo, đó mới là uy lực chân chính của
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Ở xa, mọi người thân thể lạnh run, ngay cả Cửu
Hoàng Vương, chủ nhân Thần Tàm Lĩnh đang xem cuộc chiến cũng im lặng, ánh mắt
sâu thẳm âm thầm suy diễn.
Từ xưa đến nay, phàm là người nhìn thấy bí thuật
cấm kỵ Nguyên Hoàng gần như đều chết sạch, nguyên nhân rất đơn giản, đây là một
chiêu toi mạng, dính trúng chết ngay.
Mọi người đều giật mình, Thánh thể Nhân tộc lại
có thể tách ra loại lực lượng này, khiến cho người ta kính sợ. Đó là hạt giống
cường giả đáng sợ, có thể chống lại được bí thuật Nguyên Hoàng, thành tựu tương
lai không thể nói trước.
Ầm!
Ở xa xa, màu đen quân quanh, đạo vang không dứt,
một thân ma khu tái hiện nhân gian, sắc mặt Nguyên Cổ có phần tái nhợt, hai lần
chuyển sinh khiến hắn trả giá không nhỏ.
- Ta thừa nhận, xem nhẹ ngươi.
Hắn phát ra tiếng trầm thấp, nhưng sát ý càng
đậm, tóc đen rối tung, giữa mi tâm lại một thanh đạo kiếm sáng lấp lánh.
Keng!
Một tiếng kiếm vang, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm lại
bay ra hóa thành một đạo ánh sáng, chiếu rọi ánh sáng vĩnh hằng động lực hóa đạo.
Khắp nơi lặng ngắt như tờ, mọi người đều biến
sắc, đó là lực lượng cấm kỵ siêu thoát bản thân, dùng trật tự thiên địa luyện
hóa một người, ai có thể chống nổi?
Đạo quang vĩnh hằng, lực lượng bất hủ lập tức ập
tới, Diệp Phàm vung hai tay diễn hóa rất nhiều pháp môn thế gian chống cự lực
hóa đạo.
Keng... Keng...
Tay hắn thinh thoảng bắn ra hào quang va chạm
với đạo kiếm kia, nhưng cũng bắn máu tung tóe, không thể cản nổi loại lực cấm kỵ
này.
- Ngươi có giãy giụa cũng vô dụng, Nguyên
Hoàng Đạo Kiếm hủy diệt tất cả người tu đạo, phàm là sinh linh đều không thoát
được nó chém xuống.
Nguyên Cổ cười lạnh.
Keng keng keng!
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, bản chất là một cái trật
tự thần liên, hóa thành ánh sáng hữu hình rung động, nó cộng hưởng với pháp tắc
đánh nát tất cả trên đời, phá hủy tất cả sức sống.
Phốc!
Diệp Phàm chống lại, không ngừng cản trở,
ngang dọc trăm hiệp, nhưng cuối cùng bị chém trúng, chém ngang người thành hai
phần, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm cắt đứt tất cả cản trở, căn bản không chặn được.
Nguyên Cổ lao tới vung quyền đánh ra, kéo theo
mây đen ngập trời, chiến lực chấn nhiếp thế gian, núi non quanh Tê Hà Nguyên đều
sụp đổ.
Hai đoạn thân thể của Diệp Phàm đồng loạt
nhanh chóng lui ra sau, muốn hợp lại một chỗ, nhưng Nguyên Hoàng Đạo Kiếm đuổi
sát như bóng với hình, khó mà thoát được.
- Chính ta có dòng máu Nguyên Hoàng, bị nó
chém trúng cũng phải nuốt hận, càng không nói là ngươi.
Nguyên Cổ lãnh khốc, mi tâm bùng lên ngàn vạn
tia sáng chiếu rọi với Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, sợi xích trật tự phát ra âm thanh
càng đáng sợ hơn.
Ầm!
Trật tự thần liên giáng xuống cắt Diệp Phàm
làm hai, gần như phân thây hắn, máu phun tràn cực kỳ thê thảm.
- Tiểu Diệp Tử!
Ở xa xa, Cơ Tử Nguyệt khóc lớn.
Đám người Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên, Bàng Bác,
Đông Phương Dã cũng đều biến sắc, thần liên kia đáng sợ, ẩn chứa pháp tắc Thái
Cổ Hoàng, tràn ngập khí tức không thể chống cự.
Đám người Dao Trì Thánh tử, Trung Hoàng, Dao
Trì Thánh nữ, Nhan Như Ngọc cũng tràn ngập hoảng hốt, mỗi người biến sắc.
Rốt cuộc mọi người hiểu được, tất cả bí thuật
Cổ Hoàng đều có một loại bí thuật cấm kỵ, sát phạt vô song, chỉ cần tung ra là
chắc chắc diệt được kẻ địch, căn bản không thể chống lại.
Ầm!
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm khoảng khắc từ thần kiếm
dài một tấc hóa thành trật tự thần liên, diệt bỏ hết thảy, bất cứ sinh linh nào
cũng phải hóa đạo.
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Giả, khó
khăn chữa trị thân thể tránh né đạo kiếm kia, dùng bí quyết chữ Binh chống cự,
nhìn quỹ tính, muốn nhận rõ đạo văn, hóa bản thân thành đạo kiếm.
Nhưng mà hắn thất bại, gặp phải bị thương nặng,
liên tục giao thủ, mười lần chết chín, đây là một trận chiến mạo hiểm nhất từ trước
đến nay, gần như phải hóa đạo.
- Kiên trì!
Ở sau lưng có người rống lên, là giọng của
Bàng Bác.
Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, thân thể chín lần
bị xé ra, máu hoàng kim rải tung tóe ghê người, thân thể mạnh như Thánh thể
cũng yếu đi vài phần, bí thuật Nguyên Hoàng làm người ta hoảng sợ.
"Trận chiến sinh tử, khoảng khắc gian khổ..."
Trong lòng hắn tự nhủ, chưa từng có người xé
xác hắn chín lần.
Keng... Keng...
Cuối cùng, Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ
Binh đã tìm được một chút quỹ tích, mò mẫm ra một ít manh mối biến hóa, bắt đầu
phản kích.
- Đáng sợ, đó là lực lượng hóa đạo, liên tục bị
xé nát chín lần, dù là một vị Vương giả đại thành cũng đã trở thành một bộ phận
quy tắc thiên địa, không thể tồn tại được, vậy mà hắn vẫn còn sống.
Mọi người không chỉ sợ hãi Nguyên Hoàng Đạo Kiếm,
cũng giật mình vì sinh mệnh lực ngang ngạnh của Diệp Phàm, lẽ ra phải chết chín
lần, nhưng mà vẫn kiên trì được.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm không phải binh khí chân
chính, Diệp Phàm không thể dùng bí quyết chữ Binh khống chế hoàn toàn, nhưng lại
quan sát được một phần uy lực, lúc này triển khai phản công sắc bén.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Hắn gian nan dùng bí quyết chữ Giả xóa sạch lực
hóa đạo, phục hồi lại thân thể bị xé ra, thần sắc lạnh lùng đánh tới, cả người
quấn quanh hào quang, trong nắm tay lóe ra các loại phù văn.
Keng!
Nắm tay màu vàng đánh lên thân đạo kiếm, phát
ra tiếng vang đinh tai nhức óc, từng giọt máu rơi xuống, nhưng không cắt đứt
ngón tay, một mảnh chói lọi.
- Đó là lực lượng gì? Cản trở được Nguyên
Hoàng Đạo Kiếm!
Mọi người kinh hô, mặc kệ là các bộ thái cổ
hay Nhân tộc, trên mặt tràn ngập thần sắc rung động, không ngờ có người dùng nắm
tay cản được diệu thuật cấm kỵ của Cổ Hoàng.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, từng đạo tia chớp
tia chớp đánh ra, nắm tay Diệp Phàm quấn quanh phù văn vô tận, không gì cản nổi
đánh cho không gian vỡ vụn, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm cũng run lên.
- Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
- Thật là loại quyền pháp cái thế vô song đó,
nó lại xuất hiện trên thế gian!
Một số lão tu sĩ Nhân tộc kích động, nhìn ra
manh mối, kinh hô khó hiểu, đó là bí thuật sớm thất truyền từ lâu, vốn cứ tưởng
không bao giờ xuất hiện nữa.
Tục truyền, một vị học được Lục Đạo Luân Hồi
Quyền cuối cùng vũ hóa rời thế gian, từng lưu lại di ngôn khắc lên đó biện pháp
lên con đường thành tiên, nói xong liền hóa thành tro bụi.
- Làm sao hắn có được?
Đây là nghi vấn trong lòng rất nhiều lão tu
sĩ, Diệp Phàm muốn thành tiên còn kém xa, hắn bước ra nửa bước, sẽ bước lên con
đường thành tiên.
Tê Hà Nguyên, có một người thần sắc đặc biệt
nhất, đó là vị Thánh nhân ở Thiên Tuyền thạch phường, môi run run không ngừng lẩm
bẩm:
- Chúng ta không mở ra con đường kia... Sư
huynh, sư muội mọi người đã chết, chỉ có ngươi mang ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Keng... Keng...
Cả người Diệp Phàm bao phủ đạo văn, một loại
hào quang thần bí lưu chuyển, dùng hai tay chọi cứng với Nguyên Hoàng Đạo Kiếm,
đánh ra âm thanh đáng sợ từ vũ trụ sơ khai.
Sáu cái thế giới xa xưa mơ hồ lưu chuyển ở
ngón tay, tràn ngập lực lượng khai thiên lập địa, hòa tan đạo lực, muốn chôn
vùi đạo kiếm kia.
Ngón tay Diệp Phàm tràn máu, bị đạo kiếm tổn
thương, nhưng lực hóa đạo khó mà ăn mòn, lúc này trong lòng hắn trống không, đắm
chìm trong quyền ý vô địch.
Có ta vô địch, xưng tôn thế gian, ngay cả đại
đạo cũng không thể áp chế, đây là chân nghĩa của quyền này, đánh hạ chín tầng
trời, mở ra luân hồi, nghịch chuyển lục đạo.
Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Binh mò mẫm ra quỹ
tích Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, bây giờ nó tránh cũng không thoát, hắn vung nắm đấm
mang theo sáu mảnh thế giới xa xưa không ngừng nện xuống.
Ầm... Ầm...
Thiên địa đang run rẩy, đạo kiếm hóa thành thần
liên tru lên, cuối cùng sắp gãy vụn, vẫn không thể thoát khôi.
Mọi người biến sắc, bí thuật cấm kỵ của Nguyên
Hoàng xưa nay không có địch thủ, giờ bị người ta đánh tan rã, đây là một lần đối
đầu khác loại giữa Đại đế cổ cùng Hoàng thái cổ.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm một quyền nổ nát trật tự
thần liên, Nguyên Cổ hét to một tiếng, mi tâm tràn máu muốn lăn xuống đất.
Lúc này Diệp Phàm tập trung toàn bộ tinh khí
thần trước nay chưa từng có vào trong nắm tay màu vàng, đạo hạnh cả đời, ý chí
bất khuất biến thành một đôi "đạo quy en".
Vào lúc này, hắn thăng cấp đến cảnh kỳ diệu, tựa
như dung hợp với đạo, liên tục phá chín cửa phòng ngự của Nguyên Cổ, đánh nát
thân thể.
Phốc!
Hào quang chợt lóe, thân thể nát vụn của
Nguyên Cổ tiêu hao căn nguyên, dùng Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân sống lại cách
đó không xa, sắc mặt lại tái nhợt vài phần, gân xanh phồng to trên trán.
Diệp Phàm không nói một lời lại đánh tới, trong
lòng bình hòa nhưng ra tay cực kỳ khí phách, nắm tay như muốn đánh rụng chín tầng
trời, gió quét lật bay cả dãy núi xa xa, chân trời vỡ vụn.
Nguyên Cổ rống to, tóc đen rối tung, giữa mi
tâm lại xuất hiện Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, hào quang càng chói mắt hơn, chẳng qua
trong Tiên Thai cũng tràn ra một đoàn máu đen.
Keng!
Lại là một phen đại chiến đáng sợ, Diệp Phàm một
lần nữa đánh nát Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, làm cho trật tự thần liên đứt đoạn, đồng
thời một quyền đánh tan thân thể Nguyên Cổ.
Lúc này, Diệp Phàm như Thiên Đế chuyển thế,
tóc rối tung khí khái ta là vô địch, lời vang vọng:
- Ta mặc cho ngươi sống lại, sống một lần ta
giết một lần, thẳng đến khi đập tan ý chí của ngươi.