Không ai ngờ bọn họ vừa lao lên là tiến hành
chiến đấu cận thân nguyên thủy tàn khốc nhất, hình ảnh đẫm máu làm người ta khó
mà nhìn nổi.
Đâỵ là trận đấu giữa huyết mạch Cổ Hoàng cùng
Thánh thể Nhân tộc, hai loại thể chất ai mạnh ai yếu, rốt cuộc ai hơn một bậc sẽ
công bố vào lúc này.
Phốc!
Máu phun ra, thân thể cao to của Nguyên Cổ bị
đánh thành hai nửa, kéo theo một mảnh mưa máu bay ra, khiến cho không ít người
các bộ lạc thái cổ muốn ngừng tim.
Sao lại như thế? Thái Hoàng nhìn xuống thái cổ,
thể chất bọn họ là vô địch, hoành hành ba ngàn giới, nghịch chuyển lục đạo luân
hồi, không gì không làm được.
Con cháu huyết mạch của hắn truyền đời không đứt,
giống như Nguyên Hoàng trẻ tuổi tái sinh tranh đấu với Thánh thể Nhân tộc,
nhưng cảnh tượng đáng sợ trước mắt là sao?
- Nguyên Cổ bị người ta chém thành hai nửa!
Bất luận là bộ tộc cổ hay Nhân tộc đều sôi
trào, mọi người không dám tin chuyện này.
Hoàng thái cổ một tay trấn áp chư thiên, nhìn
xuống vạn cổ, sau khi chứng đạo khó mà gặp được người đáng ra tay, đại biểu mạnh
nhất.
Trong cơ thể Nguyên Cổ chảy dòng máu Nguyên
Hoàng, cổ tộc đều biết, thân thể hắn đại biểu bất hủ, không ai có thể chống lại,
trừ Cổ Hoàng tử khác ra tay.
Nhưng mà không thể hiểu được Thánh thể Nhân tộc
lại làm được, chẳng lẽ trong Nhân tộc sinh ra thể chất có thể tranh đấu với
Nguyên Hoàng trẻ tuổi hay sao?
Tê Hà Nguyên đại loạn, các bộ tộc thái cổ hoảng
sợ, lúc nào mà Nhân tộc trở nên đáng sợ như vậy, vượt xa thời thái cổ, còn là tộc
yếu ớt ngày xưa hay sao?
Bùm!
Đột nhiên thân thể Diệp Phàm cũng nổ tung, lấy
ngực làm trung tâm, nơi đó từng bị Nguyên Cổ một quyền đục lỗ, lúc này hoàn
toàn sụp đổ, thánh huyết hoàng kim bắn ra, nhìn mà ghê người.
Mọi người kinh hô, hai người đều bị hủy thân
thể, quá tàn khốc, hai bên cùng chết.
- Diệp Phàm!
Đám người Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã, Lệ
Thiên kinh hô, lần này quá thảm thiết, vừa đi lên là thân thể tan vỡ, khiến người
ta quá lo lắng, nên biết đó là Thánh thể Nhân tộc, thân thể vô song.
- Huyết mạch Thái Cổ Hoàng quả nhiên không thể
sánh nổi, ngay cả Thánh thể Nhân tộc cũng có thể bị đập nát, làm người ta hoảng
sợ.
Hắc Hoàng tự nói.
- Tiểu Diệp Tử...
Cơ Tử Nguyệt kinh hô, miệng há to, trong mắt
to đầy nước mắt, nội tâm có chút sợ hãi. Nàng thân là hậu nhân Đại đế cổ, biết
rõ huyết mạch truyền thừa này đáng sợ cỡ nào, bởi vì trong gia tộc bọn họ có
ghi rõ ràng về "Đế tử".
- Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân, chiếu rọi
thân ta bất hủ!
Trên Tê Hà Nguyên, một tiếng rít gào trầm thấp
như ác linh xa xưa trở về, giãy khỏi xiềng xích trốn khỏi địa ngục.
Ở giữa hai nửa thân thể Nguyên Cổ xuất hiện một
cái bảo luân sáng chói, không dính hạt bụi, chiếu rọi ánh sáng bất diệt, hai nửa
thân thể nhanh chóng hợp lại, thoáng cái làm hắn sống lại.
Một trong bí thuật của Nguyên Hoàng, Nguyên
Quang Chuyển Sinh Luân!
Mượn lực thiên địa tái tạo thân thể, thực hiện
bất hủ, đạp trên thế gian vạn kiếp không hủy hoại.
Mọi người hít một hơi lạnh, cái này làm sao mà
đánh? Tu sĩ quý nhất là sinh mệnh, Nguyên Cổ huyết mạch vô song, cộng thêm bí
pháp như vậy thì căn bản không thể chiến thắng.
Ở bên kia, trật tự thần liên (sợi xích) xuất
hiện thu lại máu thịt thánh huyết vào một chỗ, bùm bùm vang lên, bện thành đạo
tắc sinh mệnh.
Máu hoàng kim phun ra bay ngược về, mỗi một khối
thịt đều ngược dòng trở lại, xác nhập một chỗ, hợp lại thành thân thể Diệp
Phàm.
Ầm!
Ánh sáng chói lọi bùng lên từ chân lông của hắn,
trở thành thân thể nguyên vẹn, huyết khí hoàng kim ngập trời khôi phục trạng
thái mạnh nhất, cũng khiến cho người xem trận chiến giật mình.
Hai người đều không sao, thoáng cái khỏe mạnh
như voi, chiến ý dâng cao bùng lên ánh sáng chiếu rọi thiên địa.
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi thật sự nằm ngoài
dự kiến của ta.
Nguyên Cổ hét lớn.
- Ngươi lại không nằm ngoài dự đoán của ta!
Diệp Phàm không chút khoan nhượng.
Đại quyết đấu kinh thiên động địa sắp xảy ra.
- Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân!
Nguyên Cổ lạnh lùng như truyền ra từ hầm băng,
mấy chữ vang vọng khắp Tê Hà Nguyên.
Ở trên đầu hắn lại xuất hiện chiếc bảo luân
kia, bay ra từ trong cơ thể chiếu rọi thân thể bất hủ, chiếu đến khi kẻ địch
suy vong, đây là một loại thần thuật Nguyên Hoàng, khó mà phá giải.
- A...
Nơi nguyên quang quét qua, nhiều người hai mắt
đổ máu, hoảng sợ rút lui, cách mấy chục dặm đã như thế, có thể tưởng tượng ở gần
sẽ là uy thế đáng sợ tới mức nào.
Xoạt!
Diệp Phàm biến mất tại chỗ, thi triển bí thuật
trong Thiên Đình sát kinh, hóa thành một tên sát thần, cả thiên địa biến thành
đỏ máu, sát khí khắp nơi.
- Nguyên Quang Bảo Luân, chiếu phá vạn giới,
ngươi không tránh được!
Nguyên Cổ quát khẽ, vòng ánh sáng treo trên đầu
hắn chiếu rọi khắp nơi, hư không không ngừng hủy diệt.
Tựa như thần lô tràn ngập lửa, đứng giữa trời
đầy băng tuyết, hòa tan băng tuyết, chỉ có nó trường tồn vĩnh hằng.
- Ta chưa từng tránh né!
Tiếng nói lạnh băng vang lên cạnh người, tay
Diệp Phàm như kiếm chém xuống.
Phốc!
Một cánh tay Nguyên Cổ rơi xuống, máu tươi
phun ra, còn hắn không chớp mắt một cái, nói:
- Máu của Nguyên Hoàng sẽ không rơi lãng phí.
Hư không rung lên, Nguyên Quang Bảo Luân giáng
xuống chiếu rọi từng giọt máu, hóa thành biển máu bao bọc Diệp Phàm.
Một hạt cát một thế giới, đây là một loại bí
thuật chỉ có người mang thủ đoạn thông thiên mới thi triển được.
Từng giọt máu nối liền lại, hóa thành một mảnh
mênh mông, Tê Hà Nguyên cũng trở thành một biển máu, Nguyên Cổ ngồi giữa trung
tâm, Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân treo trên đầu, bắt đầu đọc chú ngữ muốn luyện
hóa Diệp Phàm.
- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam,
tam sinh vạn vật...
Một gốc thanh liên lay động cắm rễ trong biển
máu, làm bạn với Diệp Phàm. Hắn cũng ngồi xuống, khí hỗn độn quấn quanh, chỉ có
Khổ Hải Thanh Liên đạo hóa sinh hấp thu lực biển máu luyện hóa ngược lại Nguyên
Cổ.
Nguyên Cổ hừ lạnh một tiếng, mở mắt ra, tay cầm
Nguyên Quang Chuyển Sinh Luân chiếu rọi tia sáng chêt chóc trấn áp Diệp Phàm, cả
bầu trời sụp đổ, không ngừng vang vọng tiếng ầm ầm.
Trong tiếng đạo minh, sau lưng Diệp Phàm trồi
lên một vị Tiên Vương, ngồi trên chín tầng trời nhìn xuống mặt đất mênh mông, hắn
vươn một ngón tay xóa bỏ Nguyên Quang Bảo Luân.
Tiếng ong ong vang lên như có mười vạn thanh
kiếm đồng loạt phát ra, Nguyên Quang Chuyển Sinh Bảo Luân bắn ra tia sáng chết
chóc dài cả chục cả trăm trượng chém về phía Tiên Vương.
Diệp Phàm rống to một tiếng, bản thể hợp nhất
với Tiên Vương, trong tay nắm thanh liên, từng bước đi xuống chín tầng trời,
vung đạo liên ba lá đánh tan toàn bộ mười vạn thiên kiếm, không ngừng vang lên tiếng
keng keng.
Hắn tay cầm thanh liên, chém vào Nguyên Quang
Chuyển Sinh Bảo Luân phát ra một tiếng nứt vỡ, nguyên quang mờ nhạt như sắp tan
ra, tia sáng chết chóc màu đen phun ra.
Chẳng qua đạo liên ba lá trong tay Diệp Phàm
như đạo hóa sinh, quấn quanh một đạo khí hỗn độn ngăn cản tất cả tia sáng đen,
càng thêm xanh tươi.
Keng!
Nguyên Quang Chuyển Sinh Bảo Luân vỡ ra, xuất
hiện một vết rạn, tiếp đó bùm một cái nổ tung. Nó do đạo tắc biến thành, tụ diệt
liên tục, còn có thể tái diễn được, nhưng thần sắc Nguyên Cổ đã biến đổi.
Bụp!
Diệp Phàm hợp nhất cùng Tiên Vương, tay cầm
thanh liên liên tục vung lên đánh vào người Nguyên Cổ, thân hoàng huyết mạnh
như hắn cũng thấy không chịu nổi muốn vỡ ra, liên tục bị đánh mấy vòng.
Đó không phải vết thương thông thường, là do đạo
liên để lại, rất khó khép được, khiến hắn liên tục phun mấy ngụm máu đen, nhanh
chóng bay ngược ra, diễn hóa Chuyển Sinh Luân chữa thương.
- Thần Vực!
Nguyên Cổ rống to một tiếng, ổn định xu hướng
suy tàn, thân thể phát ra cả trăm triệu hào quang, hóa thành một mảnh Thần Vực,
hắn là thần linh trong không gian mười trượng này, thiên địa nghe hắn ra lệnh,
tất cả do hắn làm chủ.
Xoạt!
Diệp Phàm rút lui, cả người bùng lên ánh sáng
vô thượng, vực hoàng kim hình tròn xuất hiện, hắn mở ra Thánh Vực của riêng
mình, vạn pháp không dính thân, đứng giữa bầu trời.
Hai người có riêng một vực, bùng lên hàng tỷ
ánh sáng rơi trên từng tấc hư không, khiến mảnh bầu trời sáng chói, bọn họ trở
nên thần thánh uy nghiêm vô cùng.
Ầm!
Đại chiến lại nổ ra, hai loại thần vực va chạm
mạnh, bắt đầu giao phong kịch liệt, bọn họ hóa thành hai tia chớp xuyên qua giữa
núi non sụp đổ.
Núi cao như tờ giấy không chịu được một đòn, bọn
họ từ Tê Hà Nguyên đánh vào hoang mạch, tựa như lập ra càn khôn mới, hủy diệt tất
cả trật tự cũ, từng mảnh núi cao bay lên bị dư sóng đánh nát giữa bầu trời.
Hai người đại chiến lan ra cực rộng, tác động
vào lòng người, mọi người đi theo khẩn trương chú ý từ xa, một trận nàyđánh từ
vừa chớm bình minh đến buổi trưa, đã qua ngàn hiệp.
Ánh sáng chói lọi, đạo tắc thần bí, từng đường
đừng đạo ùn ùn kéo ra làm người ta hoa mắt, vô cùng kỳ ảo.
Keng!
Một tiếng vang khẽ xuyên thấu ánh sáng âm
thanh, giữa mi tâm Nguyên Cổ xuất hiện một thanh thần kiếm dài một tấc, ánh
sáng chói mắt keng keng rung động.
- Đó là Thánh Nhân Kiếm, hay là cổ binh Cổ
Hoàng?
Thần sắc mọi người vừa động, bởi vì cảm nhận
được một loại lực lượng quỷ dị, thần kiếm chưa phát ra, sóng kiếm đã phá hủy
núi non vô tận.
Khắp nơi có không biết bao nhiêu núi non thành
phấn bụi, hóa thành sa mạc không còn tồn tại, sát ý khiến sức sống nơi này toàn
diệt, trở thành nơi đất cằn sỏi đá.
- Không phải binh khí, là một loại bí thuật
trong cấm thuật Nguyên Hoàng - Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Một vị hoàng tộc Nguyên Thủy Hồ lãnh khốc nói,
tràn ngập tự tin.
Đó không phải binh khí, mà do trật tự thần tắc
diễn hóa thành, sau khi thực thể hóa có hình dạng kiếm, nhưng bản chất là đạo,
vì vậy gọi là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, lực sát thương vang dội cổ kim cực kỳ khủng
bố.
- Rốt cuộc xuất hiện, nhất định là diệu thuật
cấm kỵ trong bí thuật Nguyên Hoàng lưu lại, xem ra có kẻ phải chết rồi!
Có sinh linh thái cổ lẩm bẩm.
Phốc!
Quả nhiên không gì cản được nó, Nguyên Hoàng Đạo
Kiếm dài một tấc nghiền nát mọi thứ, một kiếm xuyên thủng Thánh Vực hoàng kim
nhập vào đầu vai Diệp Phàm, xuyên thấu qua kéo theo một mảnh máu hoàng kim.
Keng!
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm bay ra lại vòng trở về
chém xuống, Diệp Phàm vươn tay kẹp lấy muốn đánh gãy kiếm.
Nhưng mà đạo kiếm chói lọi dài một tấc này
không phải thực thể, lúc này hóa thành một cái trật tự thần liên dập nát hư
không cắt đoạn tay Diệp Phàm đã hóa thành bộ phận pháp tắc, máu chảy đầm đìa.
Bí quyết chữ Binh!
Hai tay Diệp Phàm hợp lại, phát ra ánh sáng ngập
trời, keng một cái hợp nhất với kiếm, dính trong tay chỉ thẳng về phía Nguyên Cổ,
hóa thành một tia sáng chói lọi.
Nguyên Cổ rống to, tóc tán loạn kết thành pháp
ấn đánh ra, nói:
- Ngươi quá xem thường Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Đạo kiếm trong tay Diệp Phàm hòa tan, nhưng hắn
đã đánh ra pháp tắc, bí quyết chữ Binh không chỉ tạm thời khống chế đạo kiếm,
hơn nữa biến bản thân hắn thành binh khí.
- Ngươi...
Nguyên Cổ
kêu to một tiếng, bản thân Diệp Phàm như một thanh thiên kiếm tuyệt thế xuyên
qua thân thể hắn, đánh ra máu đen đầy trời.
Nguyên Quang Chuyển Sinh Bảo Luân xuất hiện,
Diệp Phàm vươn tay chụp tới, hơn nữa chân đạp xuống, cả người bùng lên ánh sáng
vô thượng không cho Nguyên Cổ cơ hội chuyển sinh. Phốc một tiếng, hắn đạp
Nguyên Cổ thủng ngực xuống mặt đất, đánh thân thể hắn tan tành.