Thông Thiên Thai nguy nga hùng vĩ vô cùng.
Trong hư không, chín con hung thú thái cổ con
nào cũng hung ác điên cuồng, ma khí ngập trời. Tất cả đều là Vương giả đại
thành, vậy mà chỉ có thể kéo xe.
Ở phía sau chín con cổ thú là sợi xích Thần
Thiết lóe lên hàn quang, kéo theo một chiếc chiến xa cổ xưa, tràn ngập vết đao
kiếm. Đọa Thiên Vương đứng trên đó giống như Thần Ma, áp đảo khắp Dao Trì khiến
nơi này như sắp sửa tan vỡ.
Tiếng vang ù ù truyền xuống.
- Ngươi là một anh hùng trăm ngàn thế khó gặp,
thật ra ta cũng không muốn bóp chết thiên tài. Ngươi không nên ép ta.
Bạch Y Thần Vương rất bình tĩnh, lau máu tươi ở
khóe miệng, nói:
- Chính là do các ngươi bức ép. Nhân tộc vẫn
muốn ngồi xuống cùng đàm đạo nói chuyện với các ngươi.
Khắp nơi lặng ngắt như tờ, mỗi người đều có thể
nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, khẩn trương tới cực điểm.
Một tồn tại vô địch như Đọa Thiên Vương lại xuất
hiện, ở thời thái cổ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hoành hành trên đại địa
hoang dã, chư vương phải thần phục.
Một mình hắn ra tay là đủ tiêu diệt cả một đại
tộc. Tồn tại cổ xưa như vậy, năm tháng tu đạo rất dài, bất kể là bối phận hay
thực lực đều cao tới cực hạn rồi.
Hai người bọn họ đều là Vương giả đáng sợ, trấn
áp một phương, chư tộc không dám chống đối, uy danh cực thịnh.
- Ngồi xuống đàm đạo cần phải có thực lực.
Nhân tộc các ngươi có không?
Đọa Thiên Vương không nói nhưng người bên cạnh
hắn lại lên tiếng. Dưới hoàn cảnh này chỉ sợ cũng chỉ có bọn họ là dám xen mồm
vào mà thôi.
- Chẳng lẽ phải đánh giết để biết kết quả sao?
Bạch Y Thần Vương nhìn về phía trước.
Song Tử Vương bị ánh sáng của Thánh nhân bao
phủ, khí tức thần thánh tràn ngập, ngay cả mỗi lỗ chân lông đều phát ra thần
quang khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, cực kỳ bức người.
- Ngươi thật sự rất cường đại, cũng rất đáng
kinh ngạc, một người giết nhiều cổ Vương như vậy thì cũng một chỉ có một Thánh
nhân của Nhân tộc mà thôi. Nhưng nói tới cả bộ tộc thì các ngươi quá yếu, cho
nên mới không thể cùng ngồi nói chuyện với các tộc khác.
Song Tử Vương lại lên tiếng.
Trên Thông Thiên Thai hoàn toàn yên lặng,
không ai dám nói gì. Lời nói của hắn khiến người ta khó có thể cãi lại. Thánh
nhân của Nhân tộc quá ít, không đủ sức chống lại nhiều cổ Vương như vậy.
Rất nhiều người cảm thấy trong lòng lạnh ngắt,
chẳng còn chút hy vọng. Nhiều Cổ Vương tới thế này, chỉ một người ra tay cũng đủ
bình định một phương.
- Quy thuận tộc ta, kết thừa đạo thống của ta,
không những không chết mà tương lai còn có thể đứng trên thiên hạ. Với tư chất
của ngươi có lẽ có thể trở thành Đại Thánh.
Đọa Thiên Vương đứng trên chiến xa thái cổ, giống
như Ma Chủ cao cao trên đó, nhìn xuống chúng sinh.
- Đạo thống của ngươi đã là gì. Tổ tiên của ta
là Đại đế cổ, còn cần ngươi chỉ điểm sao?
Bạch Y Thần Vương nói, tiếng nói vang vọng
ngươi tiếng kiếm reo.
Bình thường hắn rất hiền hòa bình thản, chỉ có
mỗi chuyện liên quan tới vấn đề này là cực kỳ nghiêm túc, thậm chí lời nói cũng
bén nhọn hẳn lên.
- Đại đế cổ...
Đọa Thiên Vương nhíu mày.
Các Cổ Vương khác lạnh lùng, ánh mắt nhìn về
phía này. Tử Lâm Vương tới từ Long Sào nói:
- Đúng thế, hắc hắc.
Tiếng cười của hắn rất lạnh lùng, khiến lông
tóc người ta dựng ngược, thân thể nổi đầy da gà.
Ý tức của hắn đã rất rõ ràng. Đại đế đã qua đời,
bất kể là trước kia huy hoàng tới thế nào thì sự thật cũng tàn khốc như vậy. ức
vạn sinh linh của Nhân tộc các ngươi chi dựa vào một Thánh nhân thì muốn tranh
đấu với ai?
- Nhân tộc nếu muốn ngồi ngang hàng với cổ tộc
thì đúng là chuyện người si nói mộng. Các ngươi nhỏ yếu như vậy, lại chiếm cứ
khắp mặt đất, không bị diệt tộc đã có thể nói là kỳ tích.
Một vị Cổ Vương khác nói năng càng sắc bén và
tàn nhẫn hơn.
Đâỵ đúng là một vấn đề ác liệt, xung đột về
căn bản. Nhân tộc ở thời thái cổ nhỏ yếu, chỉ ở trong một góc ngày nay đột
nhiên trở thành chủ nhân của cả đại địa này. Vạn tộc sau khi thức tỉnh tất
nhiên muốn giết sạch.
Bạch Y Thần Vương không nói gì, lẳng lặng nhìn
bọn họ, có vẻ như rất cô độc. Thiên hạ to lớn như vậy, Nhân tộc lại chỉ có mình
hắn có thể ra tay.
- Mời Đọa Thiên Vương ra tay gạt bỏ hắn, thế
là tất cả mọi chuyện đều kết thúc. Nhân tộc không có tư cách ngồi nói chuyện ở
đây.
Một vị Cổ Vương tương đối cấp tiến, hồ đồ nói,
không coi ai vào đâu.
Lúc này dù tiếng hoa rơi cũng có thể nghe thấy,
thiên địa yên ắng tới cực điểm. Rất nhiều cường giả đều nhìn về phía Đọa Thiên
Vương đứng trên chiến xa cổ xưa.
Bạch Y Thần Vương lên tiếng:
- Từ đầu tới cuối các ngươi đều nói cái gọi là
tư cách. Ta đánh giết với các ngươi tới giờ vẫn còn chưa đủ sao?
Nói tới loại vần đề này, lời nói của Bạch Y Thần
Vương vô cùng nghiêm túc. Trải qua một hồi đại chiến, tất cả cổ Vương còn may mắn
sống sót thân thể đều lạnh như băng. Bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có trải qua trận chiến không bao lâu kia mới
thấy Thần Vương đáng sợ tới mức nào. Lúc này hắn lại nhắc tới cũng chỉ là tình
hình thực tế. Theo lý thuyết hắn đánh giết như vậy cũng làm nên tư cách có địa
vị ngang với chư vương tới trước kia.
- Nói về tư cách các ngươi căn bản vốn không
có.
Một vị Cổ Vương lay động ngón tay, thần sắc đạm
mạc, nói rất vô tình.
Đây là sự miệt thị phát ra từ tận đáy lòng, từ
cảm giác hơn hẳn người khác trong thời gian dài, từ xưa tới nơi chưa bao giờ
thay đổi.
- Vào thời thái cổ Nhân tộc các ngươi chi sinh
tồn trong khe hốc, kéo dài chút hơi tàn đáng thương, một số gần như diệt tộc, từng
là nước phụ thuộc, bám chân một số tộc mạnh mà sống, tìm kiếm sự che chở, có tư
cách gì mà nói tới tôn nghiêm chứ?
Một vị Cổ Vương vạch trần vết sẹo lịch sử một
cách không hề nể nang, như tát thẳng vào mắt các tu sĩ Nhân tộc. Thần sắc hắn hết
sức khinh thường, cũng vô cùng tàn nhẫn.
- Khi đó các ngươi chỉ là đám sâu bọ bé nhỏ
không đáng kể. Mấy đại tộc ở đây cũng có chủ nhân của các ngươi ngày xưa.
Lời nói như vậy giống như sấm sét, khiến rất
nhiều tu sĩ Nhân tộc run rẩy toàn thân, tràn ngập cảm giác nhục nhà.
- Ngươi nói là thời thái cổ, Nhân tộc vừa mới
tới cổ tinh này. Tổ tiên chúng ta quả thật chịu rất nhiều đau khổ. Bọn họ trả
giá nhiều lắm nhưng vẫn ngoan cường sống sót.
Vẻ mặt Thần Vương trang nghiêm trịnh trọng, vô
cùng thành kính nói:
- Người trước như vậy, si nhục của bọn họ sẽ
được người đi sau rửa sạch, tạo thành thịnh thế, không phụ mong đợi của bọn họ.
- Thịnh thế có thể so với chúng ta sao? Thời
thái cổ cường thịnh nhất, uy nghiêm của Cổ Hoàng chín tầng trời mười tầng đất đều
khuất phục, các ngươi so được sao?
Có Cổ Vương nói.
- Vì sao không thể so chứ? Thời thái cổ lần lượt
có mấy vị Cổ Hoàng nhưng bọn họ lại là những chủng tộc bất đồng. Mà thời kỳ trước
hoang cổ Nhân tộc lại có tới mấy vị Đại đế, chẳng hề ở thế hạ phong.
Giọng nói của Bạch Y Thần Vương vang vọng, khiến
người ta giác ngộ.
Không chi là không ở thế hạ phong mà mấy vị
Thái Cổ Hoàng có chủng tộc khác nhau còn Đại đế cổ lại đều ở Nhân tộc. Đây đúng
là uy thế dọa người.
Nhắc tới mấy vị Đại đế, máu huyết của tất cả
tu sĩ Nhân tộc đều sôi trào, trái tim bừng sáng, muốn rống to một tiếng.
Bộ tộc có nhiều tồn tại vô thượng như vậy, tiềm
lực chân chính không kém vạn tộc, có địa vị ngang hàng với bọn họ. Nổi nhục của
tổ tiên vừa rồi thật sự tạo thành áp lực khiến bọn họ không thể hô hấp.
Vào thời thái cổ, nhân loại yếu ớt, thậm chí
là thức ăn của rất nhiều tộc khác, nhỏ bé không đáng kể nhưng đời sau lại không
như vậy. Rất nhiều cổ tộc đều trầm mặc.
Những Tổ Vương ở nơi này đều muốn nói nhưng lại
khó có thể tìm được lý do phản bác, tất cả đều yên lặng.
Rất lâu sau, Thánh nhân của Tử Lâm Vương mới
cười lạnh nói:
- Tất cả đều không thể so nổi. Vua của thái cổ
tuyệt đối mạnh hơn Đại đế Nhân tộc. Bởi vì đã có người chưa chết mà thành tiên.
Còn Đại đế Nhân tộc các ngươi đều đã chết hết. Mọi chuyện vẫn như vậy, chưa từng
thay đổi. Các ngươi vẫn nhỏ yếu như trước.
- Không, sự thật đúng là như thế. Tình cảnh của
các ngươi so với trước thái cổ vẫn chưa có cải thiện gì, chỉ có một vị Thánh
nhân mà thôi, bằng vào đó mà cũng muốn đàm luận vơi chúng ta thì đúng là trò
đùa!
Có rất nhiều cổ Vương phụ họa.
- Nói như vậy thì bất kể thế nào các ngươi vẫn
muốn giết hết chúng ta, không thay đổi gì sao?
Bạch Y Thần Vương hỏi.
- Đúng là như vậy,
Một trong những Thánh nhân của Song Tử Vương
quát.
- Các ngươi không sợ Đại đế chưa chêt, sẽ
giáng xuống
cơn giận lôi đình sao?
Bạch Y Thần Vương hét lớn, thần sắc lạnh như
băng, lần đầu tiên đối mặt lạnh lùng với chư vương như vậy.
- Ngươi thật sự là một người tài. Ta thật sự rất
muốn cho
ngươi một cơ hội, thu ngươi làm nghĩa tử.
Đọa Thiên Vương lên tiếng.
- Vậy thì đánh đi.
Bạch Y Thần Vương không hề sợ hãi, trong tay
xuất hiện một thanh Thần Vương kiếm, giơ lên ngang trời, đối mặt với chư vương.
- Thật sự là một quyết định bất đắc dĩ, phải
bóp chết thiên tài, không phải mong muốn của ta nhưng cũng không thể không làm
được!
Đọa Thiên Vương lạnh lùng nói, bước từng bước
về phía trước. Dao Trì chấn động, giống như sắp tan vỡ.
- Xóa sổ hắn, chấm dứt mọi chuyện sớm một chút
đi.
Có Cổ Vương rống to, lại có một số người hùa
theo.
Mọi người tuyệt vọng, không đành lòng nhìn thấy
cảnh bi tráng của Thần Vương. Một mình hắn có thể chống đỡ sao? Thần thoại bất
bại sẽ nhuốm máu ở nơi này.
Diệp Phàm không kìm nổi. Giờ không ra tay thì
còn đợi tới lúc nào? Mặc dù chết trận hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn Thần
Vương ngã xuống.
Hình ảnh nhuốm máu ngày xưa dường như còn ở
trước mắt. Bạch Y Thần Vương bi thương một mình rời đi, ôm thi thể của Thái Vân
tiên tử, khiến Diệp Phàm tới nay còn chưa quên.
- Đừng vọng động. Tất cả còn nằm trong sự khống
chế.
Đột nhiên một tiếng nói vang lên trong lòng hắn.
Diệp Phàm ngơ ngẩn. Đây là do Thần Vương truyền tới.
Còn trong sự khống chế...còn sao?
Ầm!
Đột nhiên một tiếng chấn động khiến trời sụp đất
lở truyền ra. Một luồng kim quang cắt ngang mặt đất mênh mông từ phương xa vọt
tới, thiên địa cùng vang vọng.
Giờ khắc này nó kinh động khắp mặt đất phía bắc,
giống như một luồng thần quang vĩnh hằng chiếu rọi núi sông, chìm sâu vào trong
Dao Trì.
- Phong Thần Bảng. Không ngờ lại là Phong Thần
Bảng. Nó lại xuất hiện!
Giờ khắc này rất nhiều người đều kinh sợ kêu
lên, vô cùng chấn động.
Nhất là mỗi một cổ tộc mặt mày đều xám như tro tàn. Đối
mặt với pháp khí mạnh nhất trong lịch sử của Đại đế, mọi người đều sởn tóc gáy.
- Sao lại như vậy?
Ngay cả Cổ Vương cũng đều kinh hãi. Bởi vì bọn
họ cảm nhận được khí tức vô thượng của Đại đế cổ.
- Giả, đây không thể là thật được.
Thánh nhân của Tử Lâm Vương nói.
Ầm!
Phong Thần Bảng hóa thành một tia chớp màu
vàng từ trên trời giáng xuống, uy thế vô cùng, giống như một bàn tay khổng lồ của
Đại đế đánh xuống, mặc dù tồn tại vạn kiếp bất diệt cũng có thể biến thành tro
tàn.
A...
Một tiếng thét hoảng sợ thảm thiết vang lên.
Thánh nhân của Tử Lâm Vương căn bản không đủ sức chống cự, bị kim quang áp xuống
liền ngay lập ức biến thành tro tàn.
Sau đó bốn gã cổ Vương cùng đến với hắn cũng bị
bao phủ, biến thành bụi bậm, từ đó bị xóa tên trong thiên hạ.
Không sâu trước đó bọn họ còn nói Nhân tộc yếu
ớt như con sâu cái kiến, lời lẽ sắc bén, kết quả lại rơi vào kết cục thế này.
- Thật sự là khí tức của Đại đế cổ, sao lại
như vậy?
Tất cả Cổ Vương đều hoảng sợ.
Ầm!
Phong Thần Bảng bừng lên hào quang, chiếu sáng
vạn dặm non sông, lại một lần nữa trấn áp xuống. Thánh nhân của Song Tử Vương của
hóa thành tro, ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp đã bị trấn chết.
Rất rung động. Trong nháy mắt đã có Thánh nhân
của ba vị Vương cũng bốn vị Cổ Vương bị đánh chết.
Ông.
Hư không rung lên. Vừa rồi vài tên cổ Vương
còn ra sức làm nhục Nhân tộc, nói rằng thời thái cổ Nhân tộc chỉ kéo dài hơi
tàn, nhận vài chủng tộc mạnh mẽ làm chủ xong giờ đều kêu lên sợ hãi.
Nhưng tất cả không thể thay đổi. Phong Thần Bảng
tự nhiên giáng xuống, mạnh mẽ khí phách, trấn áp toàn bộ bọn họ, biến thành tro
bụi.