Trong thiên địa này hết thảy cảnh vật dường
như đều biến mất, chỉ còn lại có Bạch Y Thần Vương trở thành một vầng hào quang
vĩnh hằng, không nhiễm bụi trần.
Lão giống như một vị Thần linh ngồi ở đó vẫn
không nhúc nhích, hòa minh cùng với thiên đạo, màu sắc tường hòa buông xuống đầy
trời, tất cả đều vì lão mà động, đạo ngân lóe ra vô tận đều ngân vang vì lão.
Ai cũng không thể tới gần, chỉ có cánh hoa rơi
bay múa vờn quanh Bạch Y Thần Vương. Mặc dù lão bị trọng thương mồm phun ra
máu, tất cả cổ Vương cũng đều tim đập dồn dập.
Rất lâu sau, mọi người mới hồi phục tinh thần
lại, các bộ cổ tộc đều lộ thần sắc kinh sợ, không biết phải trả giá lớn cỡ nào
mới có thể lấy được tính mệnh của Bạch Y Thần Vương.
Về phần tu sĩ Nhân tộc ai nấy đều âu lo, tất cả
đều dự cảm không ổn, tâm cảnh hoàn toàn bất đồng với cổ tộc. Sinh mệnh lực của
Thần Vương tiêu hao nghiêm trọng, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.
- Cường đại như vậy, phải tìm người diệt trừ hắn,
bằng không tương lai tất nhiên là chướng ngại lớn nhất trên đường ta chứng đạo,
bởi vì hắn khởi bước sớm so với ta, không trừ thì không còn kịp nữa rồi.
Thiên Hoàng tử lạnh giọng nói.
- Trong thời gian ngắn, còn có người sẽ ra tay
sao?
Nguyên Cổ hỏi, mắt trái hắn là một vầng mặt trời
đen, mắt phải là một vầng mặt trăng đỏ như máu, vô cùng quỷ dị khiếp người.
- Yên tâm, có một tồn tại vô thượng sắp tới, kỳ
thật rất nhiều người cũng không tin Vô Thủy còn sống.
Thiên Hoàng tử bỉnh thản lên tiếng.
Cách đó không xa, Diệp Phàm đều sắp không kìm
nổi muốn đưa ra con bài chưa lật, nhưng với đôi tai thính nghe được những lời
này, hắn lại cố gắng kiềm chế, trong lòng trầm xuống.
Còn có người sẽ đến, cổ tộc rốt cuộc có bao
nhiêu Vương đáng sợ? Dường như đây chỉ là một bộ phận mà thôi, hắn cảm thấy con
bài chưa lật cần giữ lại, ở thời khắc mấu chốt mới ra tay.
- Năm đó, sau khi Đấu Chiến Thánh Hoàng tọa
hóa, thiên hạ lập tức đại loạn. Ngay cả nhân vật vô địch như Thần Tàm Công chúa
vậy mà cũng bị người dùng mũi mâu đóng đinh. Ngay cả vị Đấu Chiến Thắng Phật
thúc thúc của hầu tử cũng bị bức đi về hướng Tây. Vạn tộc... không thiếu cao thủ
cái thể, nhất là tại cổ tinh này.
Thiên Hoàng tử lẩm bẩm.
- Còn thật là khó giết!
Ở trung tâm chiến trường, Huyết Điện Nữ Vương
lên tiếng, Long Thương trong tay nở rộ tia máu âm u, cường đại như nàng cũng
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ lại vây quanh đại địch, nhưng không có
một vị cổ Vương nào tùy tiện ra tay, đều sợ bị Thần Vương sắp chết đánh một
kích chết tươi, tất cả đều vô cùng cẩn thận.
Thần Vương hai tay gảy đàn, tiếng nhạc leng
keng truyền ra, cũng không có chủ động tiến công, song phương giằng co, ở vào một
loại trạng thái cân bằng tinh tế.
Một người đối mặt với một đám cổ Vương, loại
uy thể này khiến người ta rúng động, không có một người nào dám tự tiện vượt
qua nửa bước, song phương kiêng kị lẫn nhau.
- Các ngươi sợ sao, đều là Tổ của bộ tộc sóng
gió gì chưa thấy qua, chẳng lẽ còn không dám giết một người sắp chết sao?
Huyết Điện Nữ Vương nói, thân thể bốc hơi lên
một ráng mây đỏ, Long Thương bắn ra tia máu xuyên thấu tận trời.
Sát!
Rốt cục, chư vương lại ra tay, sinh mệnh của Bạch
Y Thần Vương không còn nhiều, không thể cho hắn thở dốc, đây là cơ hội tốt nhất
để giết hắn.
Tiếng đàn boong boong, cánh hoa rơi bay múa, vạch
ra từng đạo từng đạo tia sáng rọi đẹp mắt, một vòng sóng gợn bay ra như pháo
hoa nở rộ, trong phút chốc sáng lên tới cực điểm.
“Phốc!”
Một chùm máu tươi vọt lên, một vị Tổ Vương rơi
đầu xuống đất, nguyên thần bị chém, chết oan chết uổng.
- Chết rồi! Lại một vị cổ Vương chết đi!
Bên ngoài trận chiến hỗn loạn một trận, hôm
nay nhiều cổ Vương như vậy nhưng lại chết ở trong tay một người, cái giá phải
trả thật sự quá lớn, khiến các tộc không thể chịu đựng.
Không hề không ngờ, sắc mặt Khương Thần Vương
lại tái nhợt thêm một ít, ho ra thần huỵểt nhiều hơn không ít, thân thể lảo đảo
hồi lâu, bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.
- Còn thiếu chút nữa hắn xong rồi!
Một Cổ Vương khác lạnh giọng nói. Đều đã đánh
nhau tới bước này rồi, nếu ngừng công kích để cho Bạch Y Thần Vương khôi phục,
vậy thì sẽ thất bại trong gang tấc.
- Sát, lần này hắn không đủ sức chống cự!
Những người khác rống theo, cùng tể ra thần tắc,
lại triển khai một đợt tấn công sắc bén mới.
Lần này, không có tiếng đàn phát ra, không có
sóng gợn khuếch tán, chỉ có một tiếng thở dài đến từ Bạch Y Thần Vương, nhưng lại càng thêm chấn nhiếp tâm hồn người.
- A...
Truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, một cổ
Vương thân mình hóa thành luồng sáng, rất nhanh mai một, cuối cùng biến mất.
Tiếng thở dài của Thần Linh
Thiên địa lập tức tĩnh lặng xuống, những cổ
Vương này đều dừng lại, mỗi người đều lưng toát mồ hôi lạnh, quen nhìn sinh tử,
nhưng lại chưa từng có lòng kinh sợ như hôm nay.
Đối thủ đã chống đỡ hết nổi, nhưng thủy chung
lại không chịu chết, một lần tiếp một lần giết địch. Nếu còn tiếp tục như vậy,
hao lực chết không phải là Bạch Y Thần Vương, mà là bọn hắn.
Lúc này, áo trắng của Thần Vương nhiễm máu đã
sắp biến thành y phục máu. Một cơn gió thổi tới lão lảo đảo muốn ngã xuống,
trên mặt không có một chút màu máu, sinh mệnh bất cứ lúc nào sẽ đi đến chung điểm.
Thể nhưng lão vẫn như là một cái động không
đáy, ai cũng không biết khi nào mới có thể dùng tính mạng của Tổ Vương lấp bằng,
mà cũng không có một người nào dám nếm thử.
- Chúng ta nhiều người như vậy... cứ tiếp tục
như vậy sẽ mau chóng bị hắn giết sạch!
Một gã Cổ Vương lạnh toát cả người kêu lên.
Một người độc chiến với chư vương, giết chết
nhiều người như vậy, máu tươi nhiễm đỏ đạo đài, mà một giọt máu này là có thể
giết chết một vị đại năng
Nơi này hóa thành một tòa Địa Ngục Tu La
tràng, bị giết chết đều là “Thần” mà mọi người phải nhìn lên, quả thực rúng động
lòng người, trước kia chưa từng thấy.
Lúc này, ngay cả Huyết Điện Nữ Vương đều ngừng
công kích, bởi vì không có nắm chắc, tuy rằng nàng cảm thấy ngay sau đó Thần
Vương sẽ ngã xuống, nhưng lại liên tiếp thất bại, không ngừng có cổ Vương bị
chém chết làm cho bọn họ mất đi dũng khí.
Đây là một hình ảnh khiến người ta khó quên: một
nam nhân áo trắng đẫm máu ngồi xếp bằng trước cây cổ cầm, siêu trần thoát tục
giữa những cánh hoa lượn lờ, trấn áp một đám cổ Vương không có một người nào
dám vọng động.
Thiên địa đều tĩnh lặng, không ai động, chỉ có
cánh hoa rơi bay bay lấp lánh sáng, phát ra tiếng “xào xạc”.
Nhưng lại là một cái kết quả như thế này, bất
cứ người nào đều không nghĩ tới, Nhân tộc chỉ có một vị Thánh nhân, lại có thể
giằng co cùng nhiều Tổ Vương như vậy!
- Vì sao lại như vậy?
Có người Cổ tộc không cam lòng, nhưng cũng
không dám tiến lên.
Mà rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều vừa kích động
vừa sợ hãi, sợ đây là mộng ảo một hồi sẽ thành khoảng không, hết thảy chuyện
này đều do một người, bọn họ sợ Bạch Y Thần Vương rồi sẽ ngã xuống.
- Một người một mình trấn áp chư vương, truyền
ra ngoài chính là mối sỉ nhục cho các tộc, các ngươi đang sợ ư?
Trên bầu trời truyền đến thanh âm lạnh lùng.
Năm luồng hào quang sáng lạn từ trên trời
giáng xuống, người cầm đầu đúng là một vị Vương của Thánh nhân, tóc tím rối
tung, dáng người cao gầy, giống y như Nhân tộc.
Bốn thân ảnh phía sau hắn đều là cổ Vương, mặc
dù không thể so sánh cùng hắn, nhưng cũng đủ kinh người, nhất là ở phía sau đuổi
tới.
- Là Tử Lâm Tổ Vương! Bọn họ đến từ Vạn Long
Sào!
Các bộ thái cổ đều cả kinh, đây là Vạn Long
Sào một thể lực cường đại siêu cấp, trong truyền thuyết có thể có một Đại Thánh
cổ xưa, có thể ở trên nhìn xuống cả cổ tinh.
Bọn họ từng bước một đi tới, Vương của Thánh
nhân cầm đầu tên là Tử Lâm, uy danh lưu truyền thái cổ, rất nhiều người đều nhận
biết. Hắn thần sắc lạnh lùng, định ra tay với Bạch Y Thần Vương.
“Ầm!”
Ngay giờ khắc này, trên vòm trời Tây Hoàng
Tháp phát ra tiếng sấm, buông xuống tiếp theo từng đám từng đám khí trụ thô to
như núi, dường như phải hủy diệt tất cả Cổ Vương.
Nhưng mà, Tử Lâm vui mừng không sợ nhìn lên bầu
trời, nói:
- Dao Trì Thánh địa! Các ngươi thực dám động
thủ sao? Ở bên ngoài có hai kiện Cổ Hoàng binh đang nhắm ngay nơi này!
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không ngờ tỉnh
thể cực kỳ nghiêm trọng tới nước này, binh khí của Đại đế cổ bày ra, hơi vô ý một
chút là có thể sẽ phát sinh đại quyết đấu đáng sợ.
Loại va chạm này nói là mang tính chất diệt thể
cũng không sai biệt lắm, không có người nào có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ
đáng sợ đến mức nào.
Ở thời thái cổ, mỗi khi vận dụng Cổ Hoàng binh
đều đã có mấy đại tộc hiển hách bị diệt vong, uy hiếp lực của chúng khó có thể
nói nên lời.
- Không chỉ Nhân tộc các ngươi có Đế binh, Cổ
Hoàng binh chúng ta tồn tại càng cổ xưa hơn, sớm đã thông thần. Thật sự muốn
chiến, kết cục sớm đã được chú định.
Trên bầu trời lại hạ xuống bốn thân ảnh, mỗi
người lượn lờ thần diễm quanh thân.
Mọi người trong lòng phát lạnh, nhiều Thánh
nhân cổ tộc như vậy, bọn họ thúc động Cổ Hoàng binh khẳng định cường đại hơn rất
nhiều lần so V Nhân tộc vận dụng Đế binh.
- Thật sự là nhân hùng một thể hệ, một mình chống
lại nhiều vậy, thật ra ngoài ý liệu.
Lời nói vừa dứt, lại có ba vị cổ Vương buông
xuống, sương mù màu xám tràn ngập, khí tức dọa người.
Tất cả tu sĩ Nhân tộc bên này đều lòng nguội lạnh
như tro tàn, nhiều người như vậy còn làm sao đánh? Bạch Y Thần Vương vốn đã trọng
thương đe dọa, rồi lại xuất hiện mười hai cổ Vương, mà trong đó có một Vương của
Thánh nhân.
- Trời muốn tuyệt tộc Thánh nhân của ta sao?
Có Giáo chủ Nhân tộc than thở, đây là một cục
diện khiến người ta không nói nên lời, thật sự chênh lệch quá nhiều khiến lòng
người bất lực, một mối bi thương tràn ngập.
- Thật là không thú vị, Nhân tộc chỉ có một vị
Thánh nhân sao? Mà các ngươi nhiều người như vậy cũng không có bắt được, thật
là sỉ nhục.
Trong hư không xuất hiện hai nam nhân, mỗi một
sợi lông đều phát sáng, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng vào.
- Là bọn hắn, Song Tử Tổ Vương!
Các bộ Thái cổ tộc đều lộ vẻ kinh sợ, hai người
này hình dạng giống nhau như đúc, uy danh của bọn họ truyền khắp thái cổ, là một
đôi song bào thai, mà đáng sợ chính là cả hai đều là Vương của Thánh nhân.
Cộng tất cả đến thêm mười bốn cổ Vương, trong
đó có ba vị là Vương của Thánh nhân. Toàn cảnh như vậy đã dự báo đến hồi kết cục,
khiến Nhân tộc đều trầm mặc.
Nhất là Song Tử Vương vừa đến càng làm cho người
ta kiêng kị. vốn bọn họ vừa đến một ít cổ Vương đều biển sắc, nhưng sau khi thấy
đến là bọn hắn lại không có người nào nổi lên xung đột.
- Ngươi nói người kia là phụ thân của bọn hắn
à?
Nguyên Cổ thấp giọng hỏi.
Thiên Hoàng tử gật đầu, nói:
- Không sai! Chính là nhân vật có hi vọng trở thành
Đại Thánh: Đọa Thiên Tổ Vương!
- Ở thời thái cổ, Đại Thánh có thể có mấy vị?
Thật sự quá khó chứng đạo. Ta sớm có nghe đồn chính là Đọa Thiên Vương hắn có
hi vọng thành công!
Nguyên Cổ thở dài.
Phía cuối chân trời, chín con cổ thú đáng sợ
chạy bay đến, mỗi một con đều là hung thú thái cổ, đều là Vương giả đại thành,
thật vô cùng khủng bố.
Chúng nó lôi kéo một chiếc chiến xa cổ xưa, đạp
bước trên trời cao giống như tiếng trống thần của Thiên Đỉnh vang động, vang
lên tận mây xanh chấn nhiếp lòng người.
Chín con hung thú thái cổ cấp Vương giả đại
thành, chỉ có thể dùng để kéo xe, như vậy nghĩ đến người xuất trướng đã khiến
lòng rúng động, toàn thân phát lạnh, lông tơ đều dựng thẳng đứng.
“Ầm!”
Chín con hung thú thái cổ dừng chân, cổ chiến
xa ngừng lại, một cỗ khí tức tràn ra ngập ười, một thân ảnh đáng sợ bước từng
bước ra chiến xa.
Một mảng sương mù lượn lờ bao phủ hắn trong
đó, cho dù có Thiên Nhãn Thông cũng nhìn không thấu, chỉ lộ ra một đôi mắt màu
xanh khiếp người, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh cao lớn giống như một Ma
Thần.
- Ra mắt Đọa Thiên Vương!
Cổ Vương tại đây mặc dù bỉnh thường rất tự phụ,
cũng rất ngông nghênh, nhưng vừa thấy vị cổ tổ này, vẫn như cũ đều tiến lên thi
lễ, có thể nghĩ mà biết thân phận hắn cao và thực lực đáng sợ đến mức nào.
Tới nước này, tu sĩ Nhân tộc đã hoàn toàn tuyệt
vọng, thể này còn làm sao chống lại, Đọa Thiên Vương này vừa hiện thân, Bạch Y
Thần Vương dù có nghịch thiên mấy đi nữa cũng vô dụng.
Hai mươi mấy vị cổ Vương, cộng thêm Đọa Thiên
Vương người có hi vọng trở thành Đại Thánh này, vậy làm thể nào đánh tiếp?
- Một người độc chiến một đám cổ Vương, đánh
chết ba gã Vương của Thánh nhân, chiến tích bực này thực kinh người, quả là một
nhân kiệt!
Đọa Thiên Tổ Vương dừng chân ở trước chiến xa
cổ, nhìn xuống phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy một cái hình dáng thân thể cao lớn,
hai tròng mắt ở trong sương mù như hai ngọn Thần đăng thật đáng sợ.
Bạch Y Thần Vương đứng lên, một người đối mặt
với rất nhiều cổ Vương, rồi sau đó nhìn về phía Đọa Thiên Vương, thần sắc vẫn bỉnh
tĩnh, thủy chung không có biển hóa.
- Ta muốn thu ngươi làm nghĩa tử, ngươi có thể
gia nhập tộc của ta, tương lai sẽ trở thành Đại Thánh vạn tộc cùng tôn sùng.
Đọa Thiên Vương nói ra một câu long trời lở đất
như vậy.
Mọi người đều ngẩn người một hồi lâu, rất nhiều
cổ Vương đều kinh sợ. Chính là Song Tử Vương con của hắn cũng giật mình kinh ngạc,
nhìn phía tồn tại đáng sợ trước chiến xa cổ xưa.
- Hừ!
Bạch Y Thần Vương lần đầu tiên phát ra tiếng hừ
lạnh, nói:
- Ta chỉ muốn biết, còn có thể có bao nhiêu cổ
Vương tới đây?
- Nếu ta đã đến đây, những người khác sẽ không
ra tay.
Đọa Thiên Vương bỉnh thản nói, lại khiến người
ta kinh sợ, cảm giác được hắn có một khí phách duy ngã độc tôn!
Ngay lúc đó tại một khu không người trên một
ngọn núi lớn đứng sừng sững, một cái thần bảng hào quang rực rỡ giờ khắc này
phóng vọt lên cao, bay về phía Dao Trì...