Hạo Dương Tổ Vương ngã xuống chết rồi! Hiện
trường lặng ngắt như tờ, mọi người kinh sợ! Mi tâm của hắn bị một tiếng đàn đục
lỗ, ngã xuống trong vũng máu, không còn nhúc nhích.
Một vị Vương của Thánh nhân cường đại như vậy,
tung hoành ở thời thái cổ thiên hạ ít có địch thủ, lại rời thế gian mà đi như vậy,
đối với các bộ thái cổ mà nói, không thể nghi ngờ là rúng động toàn bộ.
Một đạo sát âm như thiên kiếm ra khỏi vỏ xuyên
qua não, khoảnh khắc thần quang xuyên qua xương trán không có một chút trì
hoãn, kinh khiếp chín tầng trời mười tầng đất.
Còn lại hai vị Vương của Thánh nhân Huyết Điện,
Thái Minh đều thối ngược lại mấy bước, thần sắc cứng đờ, đây là nhân vật cùng
ngồi cùng ăn với bọn họ, cứ như vậy chết đi.
Mà các Cổ Vương khác đều toàn thân phát lạnh,
lực sát thương như vậy sắc bén biết bao, chém giết bọn hắn tuyệt không có khó
khăn gì, làm cho trong lòng bọn họ trống rỗng, muốn đánh chết tươi đối thủ thật
sự cần phải dùng tính mạng để đổi chồng lên sao?
Thần Vương ho ra một búng máu nhiễm đỏ ngực áo
trắng tinh, nhưng lão vẫn như cũ thực bỉnh tĩnh, ngồi xếp bằng trên hư không,
được những phiến hoa rơi bao phủ, một mình độc chiến với chư vương.
Nói muốn giết Vương của Thánh nhân thật sự làm
được, lực uy hiếp như vậy sao không làm cho người ta kinh sợ?
Một cái đàn cổ nằm ngang ở phía trước, lưu động
ánh xanh rực rỡ, bảy sợi dây đang phập phồng, như bảy con rồng nhỏ trong suốt
đang uốn mình, phát ra thần luật thiên địa.
Ở giữa những cánh hoa trong suốt như mưa,
trong lòng lão tĩnh lặng, ung dung thư thái, toàn thân như là quên đi hết thảy
ngoại giới, lão đắm chìm trong một loại đạo cảnh kỳ diệu.
- Thần Khúc mặc dù thiếu sót cũng có một sức mạnh
to lớn của Thần linh như thế, thật đáng sợ!
Giọng nói của Huyết Điện Nữ Vương băng lạnh,
dùng sức nắm chặt cây Long Thương trong bàn tay, chỉ thẳng tới phía trước, nơi
đó đạo văn lưu chuyển, thần tắc dầy đặc, bị bọn họ phong thành một cái nhà
giam, hóa thành một cái tiểu thế giới.
- Hắn đang tiêu hao sinh mệnh, muốn ra tay đả
thương người sẽ phải trả một cái giá tương ứng, chư vị không cần e ngại!
Thái Minh cổ Vương trầm giọng nói, hắn giống
như một vị Thần lao ra Âm phủ.
Bóng người xoạt xoạt hơn mười vị cổ Vương tiến
tới phía trước, lại vây quanh Bạch Y Thần Vương. Tuy nhiên mỗi người đều vô
cùng cẩn thận, tất cả đều sợ bị một kích tuyệt sát.
- Cùng tiến lên giết hắn! Hắn tiêu hao sinh mệnh
bản thân, chống đỡ không được bao lâu!
Một vị Tổ Vương tương đối cấp tiến kêu lên, dẫn
đầu phát động công kích.
Hắn há mồm chính là một chuỗi thiên hà, đây là
hắn phun ra một mặt cổ Kính phát ra, tể ra pháp tắc Thánh nhân chìm sâu vào tiểu
thế giới phía trước.
“Đinh!”
Một tiếng âm phù nhảy vượt, một đạo sát âm
phát ra, chặt đứt pháp tắc màu bạc, nghịch theo quỹ tích của nó mà đi, nhàm về
phía Tổ Vương kia.
“Phốc!”
Một đóa hoa máu nở rộ, người Tổ Vương này tuy
rằng tránh né đúng lúc, nhưng đầu vai vẫn ngay lập tức bị đục lỗ tươm máu, nơi
đó trở thành một cái hắc động, cắn nuốt sạch máu tươi.
Sát!
Những người khác cũng đều ra tay, tương trợ
người Tổ Vương này công kích Khương Thái Hư, thần luyện một đạo lại một đạo tiến
vào tiểu thế giới, đan vào thành một tấm lưới lớn.
- Thánh Đạo Luyện Võng, cùng nhau ma diệt dập
nát thân thể hắn!
Một Tổ Vương quát nhẹ, dẫn đầu phun ra một ngụm
tinh khí căn nguyên tiên thiên. Những người khác cũng nghe theo, bủa vây tiểu
thế giới, cùng nhau xuất ra đạo võng, hòng ma diệt Khương Thái Hư.
Bọn họ không muốn mạo hiểm, định dùng biện
pháp ổn thỏa nhất để giết chết Thần Vương, ai nấy đều tự tể ra tinh nguyên
Thánh nhân để luyện hóa Khương Thần Vương.
Từng đạo hào quang vọt lên, toàn thân bọn họ đều
thiêu đốt lên, mỗi người đều bắn ra một dải tơ, chìm sâu vào trong tiểu thế giới
kia, hóa thành kiếp hỏa.
Bên trong tiểu thế giới, Thần Vương rất tĩnh lặng,
hai tay khảy dây đàn, Thần Khúc tuôn ra, đầu tiên là tiếng ngân nhẹ, tiếp sau
đó dần dần cao vút lên, “boong boong” chấn động, chém xé bầu trời.
“Bốp!”
Một đạo thần quang vọt lên như một thanh thần
kiếm chọc thẳng lên trời, xuyên qua tấm lưới, trực tiếp chém ra ngoài, chấn nhiếp
hơn mười vị cổ Vương tất cả đều biển sắc.
- Không cần lo lắng, hắn đồng dạng cũng phải
trả giá, chúng ta có thể dần dần tiêu hao chết tươi hắn!
Một người hét lớn, bởi vì hắn nhìn thấy khóe
miệng Thần Vương lại tràn ra một vệt máu.
Ở trung tâm tiểu thế giới, từng giọt máu rơi
xuống thấm trên áo trắng tinh của Thần Vương, màu máu như hoa mai nở rộ kinh khiếp lòng người.
Không ít tu sĩ Nhân tộc u sầu, nếu cứ tiếp tục
như vậy cũng không phải biện pháp tốt, Bạch Y Thần Vương sẽ di hận mà chết.
Sát!
Hơn mười vị cổ Vương rống to, phun ra tinh khí
tiên thiên càng đậm đặc, hóa thành một mảng thần hải bao phủ phía trước, không
để cho Thần Vương một chút cơ hội.
“Boong boong coong...”
Bên trong tiểu thế giới, Thần Vương hai tay rất
nhanh lướt trên đàn, dây đàn giống như từng thanh từng thanh thiết kiếm, phát
ra từng trận âm thanh leng keng, tiếng sát phạt đinh tai nhức óc, khác nhau rất
lớn so với trước đó.
Với tinh khí tiên thiên Thánh nhân hóa thành
Luyện Ngục, bị một đạo lại một đạo thiên kiếm chém xuống liên tục, rốt cục xuất
hiện vết rạn nứt, rồi sau đó một tiếng nổ ầm, bị phá vỡ một mảng lớn.
“Keng!”
Thần âm như đao chém vào nội tâm mỗi người,
phát ra một tiếng sắt thép va vào nhau âm vang lãnh liệt.
- A...
Một vị Tổ Vương kêu to, đứng mũi chịu sào, bị
một đạo sóng gợn có thể thấy được cắt nát nửa thân mình, bay tung ra ngoài,
nguyên thần diệt vong, chết tại đương trường.
- Như vậy cũng có thể giết người sao?
Những người còn lại đều kinh hãi.
Trong miệng Thần Vương đầy ứ máu tươi, cái giá
phải trả tương đối lớn. Tuy nhiên đã đánh xuyên qua phiến nhà giam này, tự
nhiên sẽ không từ đó thu tay lại, lão dùng toàn lực gảy dây đàn, có thể nhìn thấy
rõ ràng từng cái từng cái sóng gợn lại dâng lên.
“Phốc!”
Phía trước, lại một Tổ Vương thét to một tiếng,
máu tươi văng khắp nơi, bị Thần Khúc giết chết trong nháy mắt, hình thần câu diệt.
- Sát! Hắn chống đỡ không được bao lâu nữa!
Người còn lại hò hét.
Các loại thần tắc bay ra, vọt vào theo phương
hướng của sóng gợn xuất hiện kia.
Cùng lúc đó, Huyết Điện Nữ Vương từ đầu vẫn thờ
ơ lạnh nhạt rốt cục ra tay, nàng cầm trong tay Long Thương múa lên, một đạo
xích tiêu bay lên không trung, rồi sau đó đâm tới phía trước.
Long Thương đỏ thẫm như máu hừng hực thiêu đốt,
thần diễm khôn cùng như đốt sụp hư không, lưu động ra đạo văn vô cùng tận hóa
thành thần thương diệt thế, dập nát chân không đâm tới phụ cận Thần Vương.
Một thương này thật sự quá nhanh, giống như một
tia chớp máu, vạch ra một khe nứt hư không màu đen, phát huy tốc độ tới cực hạn
“Coong!”
Một dây đàn trên cổ cầm nhảy lên, hóa thành một
con rồng trong suốt, uốn mình lao về hướng mũi thương màu máu sắc bén tuyệt thể
kia, phát ra từng tràng tiếng ngân hòa cùng tiếng long ngâm.
“Phốc!”
Ngay khoảnh khắc Long Thương bị quấn quanh, nó
phun ra nuốt vào một tia máu đâm thấu đầu vai của Thần Vương, máu đỏ tươi nở rộ,
sáng lạn, Long Thương như thần mãng liền biến mất, dường như một kích thành
công liền rút lui. Nhưng không!
“Đinh!”
Dây đàn ngắn ngủi kia cuốn lấy Long Thương,
chung quy là phát ra một tiếng ngân khẽ, xuyên thấu qua Thần Thương trong suốt
giống như Hồng Mã Não kia phát ra một tiếng vang.
“Phốc!”
Xa xa, thân thể Huyết Điện Nữ Vương chấn động
mãnh liệt, há mồm liền phun ra một ngụm máu tươi, cả cánh tay xuất hiện mấy vết
rách đáng sợ, liên tiếp lui nhanh ra ngoài mấy bước.
- Thần Vương thể sau khi thành tựu Thánh nhân
quả danh bất hư truyền!
Nàng lau sạch vết máu nơi khóe miệng, tràn ra
sát khí càng nồng đậm.
Bốn phía lập tức rơi vào im ắng, ngay cả những
cổ Vương kia đều có hơi sợ hãi: thực lực của Huyết Điện Nữ Vương cường đại biết
bao, một lần tập kích trí mạng như vậy lại làm cho nàng bị thương.
- Giết đi! Đừng để cho hắn cơ hội, đừng cho hắn
thoát khỏi nhà giam, sinh mệnh hắn đã khó có thể kéo dài!
Thái Minh cổ Vương trầm giọng nói.
Đại chiến lại mở ra, tất cả những cổ Vương đều
tiến lên, phát ra công kích mạnh nhất, công vào trong tiểu thế giới, thần quang
khuấy động dọc ngang.
- A...
Một Tổ Vương gào to, bị một dây đàn lao ra
ngoài tiểu thế giới cắt xé, dưới thần âm khẽ ngân lên, hắn ữở thành một màn mưa
ánh sáng, biển của thiên địa, rồi biến mất không thấy.
Lại một gã cổ Vương bị giết, Bạch Y Thần Vương
cũng lảo đ mặt tái nhợt không ít, trên áo ữắng lại nhiều thêm một mảng máu đỏ.
“Làm sao bây giờ?” Diệp Phàm sắp không kìm nổi,
hắn định phát ra con bài chưa lật tương trợ Thần Vương. Bất kể như thế nào, hắn
cũng không thể để phát sinh bi kịch lần thứ hai, quyết không thể để Thần Vương
mất đi.
- Cửu U chi địa, Âm phủ chìm nổi, hướng sinh
luân hồi!
Đột nhiên, Thái Minh cổ Vương quát lên giọng
trầm thấp, trong phút chốc thi triển ra cấm thuật, một vùng Âm phủ hoang vắng
hiện lên, trấn áp xuống dưới, định thu lấy Thần Vương vào trong đó.
- Ngươi rốt cục luyện thành rồi.
Huyết Điện Nữ Vương giật mình, rồi sau đó rất
nhanh ra tay tương trợ, những người khác cũng phân biệt tể ra thần tắc.
Một mảng Âm phủ u ám không ánh sáng, sương mù
lượn lờ, không có một ngọn cỏ, một dòng Hoàng Tuyền ào ào lao xuống chảy thông
về hướng xa xa kỳ bí.
- Mới luyện thành, chỉ là có hình dáng ban đầu
của Âm phủ, các ngươi trợ giúp ta thu hắn vào đi, để ta trấn chết hắn!
Thái Minh cổ Vương nói.
“Ầm!”
Mười mấy người đồng loạt ra tay, rốt cục thì
dùng Âm phủ thu Bạch Y Thần Vương vào, mọi người đều cùng nhau trấn áp, muốn
khép kín phiến hắc ngục quỷ dị này.
“Keng!”
Trước người Thần Vương cây cổ cầm kia phát ra
hào quang rực rỡ, hai tay lão múa may, dường như cả tâm thần đều đắm chìm vào
trong nó, lạc ấn vào trong nó tinh khí thần của lão, giờ khắc này nó phát ra tiếng
gầm rú kinh thiên!
Âm thanh này không còn giống tiếng đàn, ngược
lại giống như là tiếng vang đinh tai nhức óc của vòm trời rung động, của hỗn độn
chiếu sáng thế giới sơ khai.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết phát ra, hai gã cổ Vương
bị giết tan xương nát thịt ở trên Thông Thiên Thai, ngay cả hư không đều biến
thành màu đỏ tươi.
Thế giới Âm phủ không thể đóng cửa, Bạch Y Thần
Vương ngồi xếp bằng trong hư không, trong phạm vi mười trượng một mảnh trong suốt,
vạn cánh hoa bay xuống, thần sắc lão bỉnh thản, tiếng đàn lại trở về tiết tấu
trước đó.
Một phương tiểu thế giới đập vào ngay Âm phủ,
không thể vào không thể ra, giằng co ở tại nơi đó.
- Bạch Y Thần Vương của Nhân tộc thật đáng sợ!
Tất cả vạn tộc thái cổ đều run sợ trong lòng.
- Ngay cả Vương của Thánh nhân cũng không có
thể áp chế hắn, rất là phiền toái đây.
Nguyên Cổ nhíu mày.
Thiên Hoàng tử cười lạnh nói:
- Vạn tộc cao thủ nhiều biết bao, năm đó ngay
cả nhân vật tuyệt đại như Thần. Tàm Công chúa đều bị một mũi mâu đóng đinh, thật
nếu nhảy ra đủ để bình thiên hạ này.
- Minh Thần Chuyển Sinh Giới!
Thái Minh Tổ Vương rống to, vận dụng toàn thân
lực lượng, tới thời khắc mấu chốt quyết định sống chết cả đời, những người khác
cũng đều tương trợ, tất cả đều phát lực, các loại hào quang bao phủ Dao Trì.
Khí tức mênh mông cuồn cuộn, chỉ sợ chín tầng
trời mười tầng đất đều phải bị đánh cho tan vỡ.
Bên trong tiểu thế giới mười trượng, Thần
Vương tay phải phách, mạt, thiêu, câu, dịch; tay trái nhu, xước, chú, chàng
(các thể võ tay), linh động tự nhiên, thần thánh siêu thoát, cả người đều tràn
ngập thanh quang.
Thần âm như nước, tường hòa mà thanh tĩnh,
sóng âm cũng không cao lắm, nhưng vang động vạn dặm, thanh tẩy linh hồn người
ta, đây là Thần Khúc chân chính.
Lúc này, Bạch Y Thần Vương siêu phàm thoát tục,
như là không thuộc về thế giới này, ngồi xếp bằng giữa hư không cổ cầm phía trước,
hai tay múa động, thiên địa đều hòa vang.
- A...
Cuối cùng một tiếng kêu to, Thái Minh Tổ Vương
đầu rơi xuống, bị một đạo thanh âm bắn ra chém rơi xuống, rồi sau đó nổ tung,
máu tươi bắn tung tóe khắp bầu trời.
- Thái Minh Tổ Vương cũng đã chết như vậy sao!
Người kia rốt cuộc có lực lượng mạnh mẽ đến mức nào?
Mọi người đều rúng động.
Trong tiểu thế giới cánh hoa rơi tung bay giống
như nước mắt của Thần linh, nhẹ rơi xuống lóng lánh hào quang, vờn quanh bên
thân Bạch Y Thần Vương, rồi dừng ở trước cây cổ cầm.
Lúc này, máu tươi không ngừng từ trong miệng Bạch
Y Thần Vương tràn ra, có muốn nuốt xuống cũng không thể. Những cánh hoa trong suốt
bay xuống đều bị nhiễm tơ máu, lão cũng phải trả một cái giá tương đối lớn.
Thế nhưng Bạch Y Thần Vương vẫn như cũ là một thần thoại bất bại, mặc dù
thương thể rất nặng, nhưng cũng khiến người ta kính sợ sâu sắc.