Thần kỵ sĩ đứng trên không trung, từng đạo lôi
điện thô to như ngọn núi cao từ trên trời giáng xuống, tiếp theo là một mảng
lôi điện như đại dương mênh mông đánh xuống, đây là Đại Thánh kiếp chấn khiếp
thế gian.
Mọi người đều ngẩn người, ai vậy? Vạn chúng đều
chú mục, tất cả đều ngắm nhìn trên người hắn. Rất nhiều người đều không biết,
trước kia chưa từng thấy qua người này.
- Không ngờ lại cường đại như vậy, đây là hắn
phải độ Đại Thánh kiếp trong truyền thuyết?!
Mọi người đều kinh sợ, người này cường đại đến
mức nào, mới có biển lôi kiếp đáng sợ như thế, vòm trời đều như rơi xuống thấp.
Chỉ trong nháy mắt này, lôi hải mờ mịt, hỗn độn
khí mãnh liệt, xé rách thiên địa, hào quang hừng hực khôn cùng buông xuống. Đây
là một khí tức khiến mọi người rùng mình phát lạnh, mặc dù cách xa rất xa, cũng
có thể cảm giác được loại thiên uy này!
Chọn đúng lúc này độ kiếp, lôi điện vạn trượng
đánh xuống Tu Di Sơn, mọi người ai cũng chấn động, người này có thể nói thật to
gan lớn mật.
Khiến mọi người kinh sợ nhất, là loại lực lượng
thiên kiếp này quá mức mênh mông, vô cùng vô tận, mới đầu chỉ là tia chớp thô
to cỡ ngọn núi, tới rồi hiện tại như là càn khôn cuồn cuộn, đập xuống như mưa.
Đây là thế giới đại thiên lôi, không chỗ nào
là không lôi đình, nơi nơi đều là thiên phạt, thành núi thành biển mênh mông khó lường.
Đại Thánh kiếp hiếm thấy, trên đời này người
nhìn thấy thật sự không nhiều lắm, bình thường người độ kiếp sẽ lựa chọn chỗ vắng
lặng không người, để dùng hết khả năng có được chống lại thiên kiếp, vả lại còn
phải canh phòng nghiêm ngặt bị quấy nhiễu.
Thiên kiếp to lớn như vậy, Thần kỵ sĩ lại còn
có thể trấn định, nếu muốn không dẫn tới chú ý của người khác cũng không được.
Chỉ có Diệp Phàm biết rõ quá khứ bất phàm của
Thần kỵ sĩ, thật sự là bị áp chế quá độc ác, nếu không phải tu đạo ở địa cầu, đổi
lại bất cứ chỗ nào khác, thành tựu của hắn đã sớm chấn động thế gian rồi.
- Thiên kiếp cường đại như vậy nếu như vượt
qua, trên đời sẽ nhiều thêm một Đại Thánh thập phần đáng sợ!
Giờ này khắc này, chư thánh Vực ngoại đều biến
sắc, mà vạn tộc Thái cổ cũng đều lộ vẻ sợ hãi, đại kiếp nạn của Thần kỵ sĩ quá
mức phi phàm, lại có loại dị tượng chín mặt trời vắt ngang không trung phối hợp.
Tới cuối cùng, hiện ra mặt trời thứ mười chiếu
sáng toàn thân hắn rực rỡ, giống như hoàng kim luyện chế thành, sợi tóc màu
vàng bay múa, hắn như là sắp bay lên trời mà đi.
Hắn cầm Long Thương trong tay, chỉ xéo lên trời
chống lại đại kiếp nạn thiên địa. Dùng thân thể đối kháng với thiên uy, không một
chút ý sợ hãi.
“Ầm ầm ầm!”
Như là đang khai thiên lập địa, lôi hải cuồn
cuộn, mờ mịt bát ngát, hỗn độn khí mãnh liệt, Thần kỵ sĩ chí cường chí thánh ở
trung tâm, bễ nghễ thiên phạt. Con ngươi sắc bén khiếp người.
Mười vầng mặt trời vắt ngang không trung, song
song hiện lên, khiến mọi người chói mắt không mở hai mắt ra được. Đây là một loại
khí thế hùng tráng, phàm là độ kiếp xuất hiện cảnh tượng dị thường ai cũng vô
cùng cường đại, danh chấn cổ kim.
- Người này thật đáng sợ! Không ngờ lại có thể
áp chế cảnh giới, tự chủ lựa chọn thời gian và địa điếm, khống chế tiết tấu
thiên kiếp, lúc này mới chịu phóng ra để độ kiếp!
Lôi hải vô cùng vô tận giáng xuống Tu Di Sơn.
Ai nấy đều biết, Thần kỵ sĩ là muốn dùng thiên kiếp công xuống Phật môn, nếu
như dẫn phát binh khí Đế của Phật giáo cùng nhau độ kiếp, đó chính là tới một hồi
tai nạn khủng khiếp.
Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt, Thần Tàm Công chúa,
Lão Bất Tử sớm được đã đến Thần kỵ sĩ ngầm truyền âm, nên đều hiệp binh khí Đế
lui ra phía sau, vạn lần không dám dính vào.
Lôi hải đầy trời đánh xuống, chấn cho Tu Di
Sơn nổ vang, nhưng thủy chung vẫn đứng sừng sững không ngã, không chút sứt mẻ.
Mọi người thấy thế rung động không hiểu. Tuy biết rằng đất lành Phật môn sẽ
không dễ công phá, nhưng chính mắt thấy thiên phạt như vậy đều không làm gì được
vẫn rất sợ hãi.
Đây chính là Đại Thánh kiếp, điện mang lôi hải
vô cùng vô lượng như vậy, lại không phá hủy một ngọn cây cọng cỏ trên được Tu
Di Sơn, thật sự thấy mà rợn cả người.
Tu Di Sơn có gì đó cùng loại với Khi Thiên trận
văn, bằng không không được như thế.
“Ầm!”
Lúc này, tín ngưỡng lực của Tu Di Sơn đột
nhiên nghịch thiên mà lên, thổi quét vòm trời thập phương, rồi lại lập tức
thiêu đốt lôi hải thiếu chút nữa đốt sạch sẽ.
Mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, quả thực
không thể tin được hết thảy chuyện này. Tu Di Sơn quá cường đại, lao ra chính
là loại phù văn nào mà lại có thể cắn nuốt thiên kiếp.
Tín ngưỡng lực như đại dương mênh mông quét
ngang thiên phạt, đi ngược chiều mà lên.
Rồi thiên kiếp càng khủng bố hơn buông xuống,
bổ về phía Thần kỵ sĩ, đánh xuống hướng Tu Di Sơn, không có cuối, như một mảnh
lại một mảnh tinh hà càng ngày càng cường đại hơn.
Trận đại kiếp nạn này kéo dài suốt hai canh giờ,
Thần kỵ sĩ thuận lợi thăng cấp, trở thành Đại Thánh, hơn nữa lập tức thành tựu
Đại Thánh tầng thiên thứ hai, trực tiếp vượt qua bực cản đạo tầng thiên thứ nhất
này.
Đáng tiếc, mặc cho thiên kiếp vô tận, cũng
không tổn hại mảy may tới Tu Di Sơn, trên đỉnh núi lớn nối thông lên vòm trời kia
như là cái gì cũng không có phát sinh.
Mọi người thở dài một tiếng, Thần kỵ sĩ thiên
tư ngút trời, nhưng cũng không có khả năng thật sự dựa vào độ kiếp để hủy diệt
Tu Di Sơn. Dù là Diệp Phàm dựa vào Để kiếp tia chớp hình người của hắn cũng
không khẳng định phá được.
Tu Di Sơn tường đồng vách sắt, trong lúc nhất
thời lại không làm gì được.
Thần kỵ sĩ chữa trị thương thể, bổ sung thần
năng, cuối cùng huyết khí ngập trời, khí tức cường thịnh tới cực hạn của mình.
Sau khi hết thảy đều hoàn thành, hắn cũng không có rút đi, mà thỉnh đám người
Diệp Phàm dùng binh khí Đế thêm vào, đồng thời tiến hành thủ hộ, tương trợ hắn.
Thần kỵ sĩ bảo tướng trang nghiêm, ngồi xếp bằng
trong hư không, đối mặt với Tu Di Sơn, trong miệng ngâm tụng chú ngữ.
- Hắn đây là muốn làm gì, chẳng lẽ còn muốn dựa
vào lực bản thân lay chuyển Phật môn sao?
Rất nhiều người không cho là đúng! Tuy rằng
chư thánh Vực ngoại đều thừa nhận hắn thật cường đại, nhưng nếu muốn phá hủy Tu
Di Sơn, lại không khác gì kiến càng lay cổ thụ.
Nhưng mà, đã xảy ra chuyện khiến mọi người cảm
giác khó hiểu và khó tin: trên Tu Di Sơn từng đám từng đám phật lực hóa thành
mưa hào quang tản ra bốn phương tám hướng.
Hiện trường lúc này lập tức có người kêu lên
kinh dị, mưa hào quang vãi xuống, như gió xuân mát mẻ, cảm nhận được một loại lực
lượng tường hòa.
- Phụng dưỡng tha nhân!
Rất nhanh, mọi người hiểu được Thần kỵ sĩ đang
làm gì! Không ngờ hắn lại có thể nghịch chuyển tín ngưỡng lực, phân giải hóa
thành mưa hào quang rơi vãi xuống tứ phương, mang phúc trạch tới cho chúng
sinh.
Đây là một quá trình nghịch hướng, Tu Di Sơn thì
ngưng tụ tín ngưỡng lực, còn hắn lại phản ngược đạo này mà đi, làm tan ra chiếu
rọi khắp thập phương.
“Ầm!”
Trên Tu Di Sơn, lão tăng Ma Kha lúc này liền
ngồi không yên, trực tiếp đánh ra một Đại Thánh quyền, công tới hướng Thần kỵ
sĩ, ngăn cản loại pháp tắc quỷ dị của hắn.
“Xoạt!”
Diệp Phàm chém ra một kiếm, hắn đang đứng bên
cạnh thủ hộ Thần kỵ sĩ, sao có thể để cho Đại Thánh Phật môn đắc thủ, liền chém
vỡ quang quyền thật lớn kia.
- Đây là phá hư cơ sở Tu Di Sơn, từ trên căn bản
làm tan rã nơi đây!
Mọi người thấy ra ảo diệu, tất cả đều khiếp sợ.
Đây là người phương nào, từ đâu có loại thủ đoạn này.
Rất nhiều người kinh ngạc, cảm giác khó tin,
thủ đoạn này tuyệt đối thuộc loại cấm kỵ Phật môn, ngoại nhân khó có thể dò biết.
Nam nhân tóc vàng này thật không tầm thường.
Diệp Phàm tự nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra,
Thần kỵ sĩ đến từ đâu? Phạm Đế Cương (Vatican), cũng là một Thần thổ ngưng tụ
tín ngưỡng lực, đối với loại huyền bí này tuyệt không xa lạ.
Thần kỵ sĩ tu luyện không dựa vào tín ngưỡng lực,
nhưng sinh sống ngay trong môi trường đó, sao có thể không biết loại bí mật cấm
kỵ này? Lúc này tự nhiên có “thủ đoạn nghịch phản”.
Thần Tàm Công chúa, Lão Bất Tử, Cơ Tử Nguyệt tất
cả đều đứng bên cạnh, hộ pháp cho hắn, mà còn dùng Đế binh thêm vào, tràn ra
hào quang thần bí mà cường đại vây quanh hắn.
Binh khí Đế không những có thể công phạt, cũng
có thể phát ra lực dịu dàng. Vận dụng được cũng có thể rót ơn lành cho người
khác.
Nhắc tới sự cường đại của Đại đế cổ, thế nhân
thường nghĩ đến chiến lực kinh thế của họ, tỷ như hủy diệt tinh hà, xé mở vòm
trời, đều cho rằng bọn họ hơi động một chút sẽ làm cho từng mảng lớn tinh tú
rơi xuống.
Rõ ràng là nhìn vấn đề quá mức cực đoan, nếu như
thế, Đại đế cổ làm thế nào ở chung với người nhà, bằng hữu. Pháp lực của họ tự
nhiên cũng có thể thể hiện tẩm bổ cho vạn vật.
Một ít người từng cho rằng Đại đế cổ quá mạnh
mẽ, rất khó cưới vợ sinh con, điều này tự nhiên là nhìn vấn đề quá mức phiến diện.
Bọn họ có thể giúp cho cây khô tái sinh, có thể
làm cho hoa rơi sống lại, có thể khiến lão già sắp gục xuống khôi phục tuổi
thanh xuân... lực lượng của họ không chỉ thể hiện ở mặt chí cương và sát phạt,
mà còn mềm nhẹ tường hòa, có thể tưới nhuần vạn vật không một tiếng động.
Thần Tàm Công chúa, Cơ Tử Nguyệt đều dùng binh
khí Đế thêm vào, lưu động ra màn sương ánh sáng thêm vào trên người Thần kỵ sĩ,
trợ giúp hắn vận chuyển pháp lực, làm tan rã niệm lực của Tu Di Sơn.
Diệp Phàm lui ra phía sau, thanh sát kiếm của
hắn đúng là rất khó khống chế, so với các Đế binh khác quá mức đặc thù, sát khí
quá nặng, không cẩn thận một cái, không tẩm bổ gì cho Thần kỵ sĩ, mà ngược lại
có thể chém hắn thành bụi bậm.
“Ầm ầm ầm!”
Được binh khí Đế tương trợ, pháp tắc của Thần
kỵ sĩ cuồn cuộn như đại dương mênh mông, rất nhanh nhằm về phía Tu Di Sơn, chỉ vừa
tiếp xúc với niệm lực trong nháy mắt mà thôi, liền bốc hơi lên vô cùng tận mưa
ánh sáng, rơi vãi khắp bốn phương tám hướng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ngay tại một ngày này, các nơi Tây Mạc, nam nữ
già trẻ trong phàm nhân, tất cả đều kinh ngạc khó hiểu, mưa ánh sáng rơi trên người,
bách bệnh giảm bớt, tinh thần ng đủ.
Niệm lực này là bọn họ thành kính lễ Phật cống
hiến ra. Ngày nay do “phụng dưỡng tha nhân”, tự nhiên trong nháy mắt có một loại
cảm nhận khác biệt.
Trước Tu Di Sơn, phần đông tu sĩ đều khiếp sợ,
bọn họ không ít người cũng được mưa hào quang tưới dội, cả cơ thể thư thái tới
cực hạn. Xu thế đang “lấy” của Tu Di Sơn, biến đổi lại thành “cho”.
Chỉ có đích thân tới hiện trường mới có thể hiểu
được loại nghịch chuyển này có ý nghĩa gì, đáng sợ tới mức nào! Mọi người đều
thán phục thủ đoạn của Thần kỵ sĩ, có thể động tới niệm lực của Tu Di Sơn.
- A Di Đà Phật!
Lão tăng Ma Kha tụng phật hiệu, Đại Khổng Tước
Minh Vương lại là thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm về bên này.
Mưa ánh sáng vô cùng tận bay lên, ở một ngày
này các nơi Tây Mạc đều như thế, rất nhiều phàm nhân bách bệnh đều tiêu tan,
thân thể cường tráng hơn nhiều, đây là một loại ơn lành ban cho chúng sinh.
Vầng hào quang trên Tu Di Sơn lập tức liền bị
tước giảm xuống một tầng, làm cho rất nhiều Kim Thân La Hán, chúng Bồ Tát, cổ
Phật đều khiếp sợ, lộ ra vẻ âu lo.
Đám người Lệ Thiên, Đông Phương Dã... tự nhiên
mừng rỡ. Đây thật sự là một loại thủ đoạn nghịch thiên, không nghĩ tới Thần ky
sĩ nhưng lại cao thâm như vậy, dẫn phát chú ý của mọi người.
Nhưng mà, thật sự có điều đáng tiếc, loại tình
huống này kéo dài một đoạn thời gian, sau đó Thần kỵ sĩ cũng không thể phân giải
tiếp. Niệm lực tinh thuần của Tu Di Sơn tích lũy ở nơi đó còn trầm trọng hơn so
với nhật nguyệt tinh tú.
- Làm sao vậy, không được sao?
Diệp Phàm hỏi.
Thần kỵ sĩ thở dài, nói:
- A Di Đà Phật là một người chân chính đại từ
đại bi, loại thủ đoạn này đối với hắn vô dụng!
Mọi người khó hiểu, nghe hắn giải thích kỳ
càng tỉ mỉ.
Tu Di Sơn rộng lớn, từ xưa đến nay vô cùng cường
thịnh. Phàm nhân quỳ bái, tự nhiên cũng có thờ phụng các Bồ Tát, cổ Phật khác.
Có một số Thánh giả Phật môn chỉ biết đòi lấy, mà không biết cho, thì thực dễ
dàng làm tan rã loại niệm lực này, để phụng dưỡng chúng sinh.
Nhưng mà, pháp tắc và hạt giống niệm lực từ
xưa đến nay A Di Đà Phật lưu lại đều đang tự vận chuyển, có cho có lấy: chúng
sinh thờ phụng hắn, đưa tới niệm lực, mà hắn cũng sẽ tẩm bổ chúng sinh, đây là
một sự cân bằng.
Ngày nay, Thần kỵ sĩ có thể phá niệm lực của
những người khác, nhưng khó mà động tới mảy may niệm lực thờ phụng A Di Đà Phật
tụ tập tới nơi đây.
- Đây là pháp luật cùng khí thế hùng tráng của
Đại đế!
Diệp Phàm thở dài, điều này hiển nhiên khó giải
thích, có lấy đi có cho lại, loại niệm lực này tụ tập tới đường đường chính
chính, Thần kỵ sĩ dù có biết huyền bí của tín ngưỡng lực, cũng không thể động tới
mảy may loại niệm lực đại từ đại bi này.
- Làm sao bây giờ?
Tới giờ khắc này, mọi người đều không có cách
nào, công phá không vào được, cũng không thể tiếp tục làm tan rã tín ngưỡng lực,
Tu Di Sơn phòng thủ quá kiên cố.
- Xem ra chỉ còn lại một biện pháp!
Diệp Phàm nói, ánh mắt kiên định thì nhìn ra
khắp mặt đất Tây Mạc xa xa.