Tu Di Sơn, bao la hùng vĩ, đỉnh ngọn lấp trong vòm trời
vũ trụ mênh mông, lưu động khí trời ráng mờ, như là một tòa tiên thai bất hủ.
Trên đỉnh núi, nơi ngôi chùa tọa lạc rộng rãi
bàng bạc, mái ngói lưu động tử kim sáng bóng, như là kim khí luyện chế thành,
tràn ngập khí tức thần thánh tường hòa.
Trước Đại Lôi Âm Tự, cổ Phật đứng cao ngất,
thân ảnh khổng lồ tràn ngập lực lượng của Đại đế, một loại dao động sinh mệnh mãnh
liệt như đại dương mênh mông, khiến mọi người hít thở không thông.
Chư thánh đều quỳ sát xuống, linh hồn đều đang
ran rẩy, đối mặt với loại dao động Đế này, ai nấy cảm giác mình giống như con
kiến nhìn lẻn con rồng cực lớn, nhất thiết cảm nhận bản thân mình quá mức nhỏ
bé không đáng kể.
- A Di Đà Phật Đại đế!
Mọi người đều ngây dại, mỗi người đều sững sờ
như tượng đất, trong lòng dâng lên sóng gió ngập trời, thân ảnh này quá mức kinh người!
Phật quang vô lượng nở rộ, chiếu khắp thập
phương, mỗi một lũ khí cơ đều chấn nhiếp thế gian. Đại phật to lớn, cũng không
biết cao bao nhiêu vạn trượng.
Kim thân phật thể mỗi một lỗ chân lông đều chảy
xuôi phật lực, như thác nước buông xuống, bao phù Tu Di Sơn, làm cho địa phương
này như là một mảng ơn lành lai láng.
Tu di đất lành trở thành hải dương Phật pháp,
đại từ đại bi, đại đức đại thiện! Giờ khắc này cuốn lên chín tầng trời bao la, khiến
mỗi người đều không kiềm nổi phải quỳ bái, từ thánh giả là cảm thụ sâu nhất.
Đây là một thần tích!
Mọi người vượt qua nơm nớp lo sợ lúc đầu, dần
dần quay về tường hòa, có một loại cảm giác muốn quy y Phật môn, từ nay về sau
không ra khỏi Tu Di, rời xa chốn ô troc rầm rĩ trần thế, từ đó làm ban với cổ
Phât thanh đăng.
Lớp lớp từ bi, trùng trùng pháp lý cứ như vậy
tràn ra, muốn dẫn người hướng thiện hướng phật, muốn thanh tẩy, muốn làm cho người
ta quy y tam bảo.
Khí tức chí thần chí thánh lay động lục hợp
bát hoang. Giờ khắc ức vạn sinh linh khắp Tây Mạc này, tất cả đều bừng tỉnh, từ
rất xa nhìn về hướng Tu Di Sơn, cũng nhau dập đầu khấu bái.
Chư thánh rung động, chúng hùng đều thành kính
quỳ xuống.
Người cảnh giới cao thâm sợ hãi, còn số hơi yếu
thì chỉ có ngường mộ, dập đầu cúng bái.
Ai cũng không nghĩ tới, Tu Di Sơn luôn yên lặng
tường hòa hôm nay lại phát sinh nhiều đại sự kiện như vậy, bất cứ một sự kiện
nào đều có thể ghi vào sử sách.
- Đây là thật vậy chăng?
Diệp Phàm bên này mấy kiện binh khí Đế sớm tập
trung một chỗ. Mọi người nghiêm túc phòng bị! Cũng chỉ có dưới phòng ngự của loại
Đế binh, bọn họ mới không bị lây lan trong loại không khí này.
Sinh mảnh như dã nhân, tà khí như Lệ Thiên cũng
đều phát mộng, mỗi người đều tự trách mình miệng quạ đen, nói cái gì xuất hiện
cái đó. Cái này cũng quá xui xẻo đi!
Đại phật diện mạo mơ hồ bao phủ trong sương mù
hỗn độn, nhìn không rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được không sai biệt lắm so
với thần tượng A Di Đà Phật được cung phụng trong các ngôi chùa miễu.
Các bộ vị kim thân khác đều rực rỡ, mỗi một tấc
cơ thể đều khủng bố như vậy, khiến người ta hoài nghi hắn tùy tiện động một cái
sẽ hủy diệt vũ trụ.
Đây là một loại khí thế không gì sánh nổi, trấn
áp chư thiên muôn đời!
Có một loại kinh văn đại đạo vang lên, vang vọng
điếc tai, giống như nghịch chuyển dòng thời gian. Phật Đà viễn cổ đang giảng đạo,
thụ pháp thiên hạ, không ngừng truyền đạo cổ kim.
Đây là chấp niệm của Đại đế sao, hay là thật sự
chưa chết? Giờ phút này đừng nói là ai khác, chính là Diệp Phàm, Thần Tầm công chúa đều không hiểu gì.
Loại biến cố này hoàn toàn không thể lường trước được.
Binh khí Đế, trận văn, tín ngưỡng lực đều nghĩ
tới, nhưng ai có thể ngờ tới còn có một Đại đế!
- Thật sự là xui xẻo, buổi sáng ta nghe một đám
quạ đen kêu vang. Không nghĩ tới kêu ra một hòa thượng chết!
Long Mã lẩm bẩm nói, tới lúc này nó còn mạnh
miệng nói lung tung.
Đám người Diệp Phàm im lặng, không nhúc nhích,
là rút lui hay phòng bị, người lựa chọn thật sự không nhiều lắm. Nếu thực là Đại
Đế căn bản không đi được. Xa xa chư thánh đều lộ vẻ sợ hãi, không biết làm thế
nào cho phải, rất nhiều người đều quỳ sát xuống. Chủng sinh đều thành kính dập
đầu trên mặt đất, nguyên cuộc đời này quỳ mài không đứng dậv.
Toàn trường lúc này trông thật quái lạ: Có phật
lực tường hòa lưu chuyển nở rộ hào quang rực rỡ, Tu Di Sơn giống như Thần hóa,
bắn ra từng đạo hào quang tường hòa, như là sắp đồng loạt bay lên Tiên giới.
Nhưng mà. đợi thời gian rất lâu. Đại phật cũng
không nhích động, vẫn như cũ đứng sừng sững ở nơi đó, phóng ra dao động sinh mệnh
như biển,
dùng từ bi phổ độ thế gian.
- Ồ, không đúng!
- Hắn như là một pho tượng, không có phản ứng gì!
Lão Bất Tử trong mười ba đại cường đạo, Thần Tầm
Công chúa... tất cả đều ngưng thần, phóng thích căn nguyên khí cơ, như là cảm ứng
được cái gì.
Diệp Phàm mở Nguyên Thiên Nhãn cũng dò xét,
còn Thần Tầm đạo nhân rót vào miệng một ngụm rượu, cũng híp mắt lại nhìn chằm
chằm Phật Đà trước Tu Di Sơn không rời mắt.
- Là pháp tướng kim thân, là hư ảnh lạc ấn
trên Tu Di Son. cũng không phải chân thân!
Cuối cùng, bọn họ nhất trí cho ra kết luận như
vậy! Đây cũng không phải là A Di Đà Phật Đại đế chân chính, người ấy tọa hóa đã
ba mươi mấy vạn năm, không có khả năng hiển hóa ở niên đại này.
Khi biết rõ ràng hết thảy, mỗi người đều thở
phào một cái, vừa rồi thật sự phát mộng, điều đó không phù hợp lẽ thường, không
có người nào có thể sống lâu dài như vậy.
Mặc dù là Phật môn Đại đế nắm giữ có các loại
thuật trường sinh, dùng đủ các loại thủ đoạn chống lại năm tháng, cũng không có
khả năng hiến hóa ra như vậy.
Hết thảy ngọn nguồn tự nhiên là do viên Xá lợi,
nó trong suốt rực rỡ, đó là thánh vật của Phật Đà tọa hóa di lưu lại, là Tiên
Trân chí bảo của Phật môn.
Cuối cùng, đại phật rốt cục biến mất, hóa
thành màn hào quang rơi vài đầy trời, rồi rơi xuống chìm sâu vào Tu Di Sơn. trở
về trong viên Xá lợi kia.
Nó muôn màu muôn vẻ, sáng lóng lánh như là một
viên kim cương khắc thành trái tim, bên trong có một phật thân mơ hồ, thần bí
khó lường.
Đám người Diệp Phàm hai mặt nhìn nhau, tuy rằng
xác định là hư ảnh nhưng đều nhất trí cho rằng viên Xá lợi này khó lường!
Trước Đại Lôi Âm Tự hào quang tràn đầy, tràn
ngập sinh khí, cái đầu Đại Khổng Tước Minh Vương phát sáng, từng trận đạo âm cùng với xương cốt sinh
trưởng, máu thịt cũng đang rung động, nàng đang trọng tổ chân thân.
Nếu là người khác, đừng nói là Đại Thánh, cho
dù là Chuẩn đế bị binh khí Đế quét tríing hẳn phải chết không thể nghi ngờ,
không có khả năng sống sót, mà nàng mượn dùng Xá lợi lại không bị tổn hại.
Đúng lúc này nguyên khí nàng không tổn thương,
căn nguyên không suy giảm, trực tiếp sống lại, đồng thời huyết khí sung túc,
pháp thân cường đại đặc biệt, có một loại đại thế vô địch đứng sừng sững trên đỉnh
cao.
Mọi người như mộng mới tỉnh, những người vừa rồi
quỳ xuống lạy cũng đều đứng lên.
Vang lên một tiếng xé gió suy yếu, trong viên
Xá lợi kia lại bay ra một cái nguyên thần ảm đạm, là lão tăng Ma Kha, ngay cả
lão không ngờ cũng còn sống.
Mọi người nhớ lại, thời khắc cuối cùng lão dùng
Xá lợi này bảo hộ ở trước mi tâm, chuyển dời thần hồn, dựa vào đó tránh được một
kiếp.
- Phật Đà tọa hóa, Xá lợi đại biếu cho hy vọng
của sinh linh, có lực lượng tọa hóa, vì vậy bọn họ đều tránh khỏi sát kiếp của
binh khí Đế!
Lão mù trong mười ba đại cường đạo thở dài
nói.
- Còn tấn công nữa không?
Long Mã hỏi, vừa rồi tuy rằng nó nói mạnh miệng,
đó cũng là tình trạng bị bức hóa liều mà thôi. Dù sao đều đã như vậy cũng không
có cách nào, nhưng trong lòng nó lại sợ hãi từng hồi. Đến giờ nghĩ lại còn có
chút nghĩ mà sợ.
- Vây khốn!
Diệp Phàm nói, nhân vật trọng yếu ở đây phân công
nhau hành động, bày ra thế bao vây, đều tự cầm binh khí Đế trong tay nhắm ngay
Tu Di Sơn.
Bốn năm kiện binh khí của Đại đế cổ đều xuất
hiện, ở nơi này cuồn cuộn tản ra uy áp kinh thiên động địa. Tuy nhiên Diệp Phàm
không cho mọi người công kích, bởi vì hiện tại giữa song phương đều cực kỳ
kiêng kị lẫn nhau.
- Ta hỏi lại một lần nữa, có thả đệ tử ta trở
về hay không?
Thanh âm của hắn “ầm ầm” vang động. vang tận
mây xanh, chấn cho rất nhiều thánh giả ở gần đó lắc lư một hồi, không kiềm nổi
hoảng sợ.
Thánh thể huyết khí màu vàng cuồn cuộn xông
lên trời cao, trong mắt hắn hai chùm tia sáng lạnh như băng giống như đao
phong, khiến mọi người khiếp sợ.
- Hắn là có nhân quả với Phật giới ta. không
thể lưu lạc ở ngoài!
Đại Khổng Tước Minh Vương ý chí kiên định, căn
bản là không có một tia dao động.
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!
Lão tăng Ma Kha nguyên thần vẫn còn tổn thương.
không tu dường cả trăm năm khó mà khôi phục lại như cũ. Lão cũng biếu lộ thái độ.
- Đó cũng không phải là đạo của A Di Đà Phật!
Không phải các ngươi năm đó đánh đuổi đại ma kia xuống núi sao, ngày nay vì sao
lại đưa loại người này lên làm thừa kế?
Cơ Tử Nguyệt lên tiếng chất vấn.
- Đóa hoa này ở quá khứ nở rộ, ở hiện tại nở rộ,
ở tương lai cũng sẽ nở rộ, đây là một loại nhân quả của Phật môn, không quan hệ
với các ngươi!
Ma Kha nói.
Đại cường đạo đều là người tính tình trung thực,
có người quát lớn:
- Ta chi biết hắn là đệ từ của Diệp Phàm, ngày
nay lại bị các ngươi cường ép trấn áp ở Tu Di Sơn, độ hóa thành nô bộc, đây là
đạo lý gì chứ? Lui một vạn bước mà nói, các ngươi đã lấy được những kế thừa
kia, vì sao còn không thả hắn xuống núi!
- Loại pháp này không cho phép hắn mang xuống
núi. Cả đời đều chỉ có thể ở lại trong cổ tháp trước cửa!
Lão tăng nói không thoái nhượng chút nào.
- Thật sự không thả?!
Giọng nói của Diệp Phàm lạnh giá, thần sắc ác nghiệt.
- Quy y Phật môn, làm tan đi căn nguyên hèn
kém của hắn, tẩy sạch ô trọc cối hồng trần, từ đó hắn siêu nhiên trên đời, đây
là một hồi công đức lớn. Mời thí chủ trở về đi! Chớ làm chuyện nghịch thiên!
Ngã phật từ bi chi độ kẻ hữu duyên!
Ma Kha trải qua một kiếp vừa rồi, ngược lại thần
sắc lạnh nhạt xuống, những lời này quả thực rất kích động phẫn nộ của mọi người.
- Sát!
Diệp Phàm chỉ nói một chữ như vậy. Phật giảng từ bi, hắn giảng sát
phạt! Ngay trước Tu Di Sơn liền quyết đoán lựa chọn ra tay.
Mặc dù biết Phật môn nội tình thâm hậu, nhưng
hắn không sợ, không đánh cho trời sụp đất nứt. điều kiện gì cũng không thể đám
phán được.
Diệp Phàm vung sát kiếm bổ tới hướng Tu Di
Sơn, vận dụng lực lượng Cực Đạo trấn áp.
Đồng thời trong lúc đó, Hư Không Đế Kính phát
sáng, mặt kính sáng loáng chiếu xạ ra hào quang cái thế, quét ngang Tu Di, chấn
tan sương mù, tín ngưỡng lực sôi trào.
Bên kia, Thần Tầm Công chúa. Lão Bất Tử cũng
phân biệt thúc động Tiên Y chín màu cùng với Thôn Thiên Ma Quân triển khai CÔng
kích sắc bén, tiến công quy mô lên Tu Di Sơn.
Nhưng trên Tu Di Sơn cũng không đơn giản, pháp
trận của Đại đế cổ sống lại, chấn động muôn đời, cả tòa núi phát ra văn lộ rậm
rạp, hừng hực đẹp mắt, hoàn toàn phong bế ngọn núi.
Cộng thêm tín ngưỡng lực ngưng tụ thành hình,
hóa thành một cổ Phật cực lớn đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn xuống vạn vật sinh
linh.
Hai thứ chồng lên nhau làm cho lực phòng ngự
càng kinh người, giống như thật sự có một Đại Đế cổ sống lại thủ hộ ở nơi đây!
- Là hạt giống niệm lực của A Di Đà Phật ư?!
Thần Tầm đạo nhân mở đôi mắt lờ đờ, trong nháy
mắt bắn ra tia sáng sắc bén. ném hồ lô rượu, nhìn chằm chằm lên núi không nháy
mắt.
Đại phật này xuất hiện thực quỷ dị, cường đại
tuyệt thế như là một Đế ảnh cũng đại trận cô đọng lại cũng nhau, khủng bố ngập
trời.
Cơ Tử Nguyệt than nhẹ, bọn họ từng nhìn thấy
qua uy lực của Trận đồ Linh Bảo Thiên Tôn kết hợp với bốn thanh sát kiếm, ngày
nay nơi đây lại có hiệu quả giống nhau. Hàng Ma Xử chìm nổi, gia nhập đi vào,
cũng cô đọng lại cũng nhau, khủng bố tuyệt luân.
Mà đúng lúc này, toàn bộ Đại Lôi Âm Tự phát
sáng, viên Xá lợi kia chiếu xuống lớp lớp hào quang như mưa rơi, lại cũng có xu
thể dung nhập trong cổ trận.
Trong thời gian ngắn khó có thể đánh hạ Tu Di
Sơn, địa phương này phòng thủ quá kiên cố, có Phật Đà lạc ấn lưu chuyển!
Sau đó không lâu, mọi người đình chí công kích.
Vận dụng Đế binh tiêu hao rất lớn, không thể vận hành không hạn chế, bọn họ quyết
định vây khốn Tu Di Sơn, phong tòa nơi này, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Đại Khổng Tước Minh Vương và Ma Kha công không
được, nhưng phòng thủ thì có thừa, nên không thèm công kích. Dù sao đã có bài học
trước đó.
- Để ta đến!
Thần kỵ sĩ tiến lên, trực tiếp leo lên tới trước
Tu Di Sơn. toàn thân hắn trong phút chốc tỏa hào quang vạn trượng, bùng phát ra
khí tức khủng bố!