Diệp Phàm nghịch thiên trở về, nhưng cũng
không có bùng phát ra hào quang Đế giả rực rỡ hơn, lại rời đi. Ở trong mắt mọi
người xem ra, huy hoàng thuộc về Thánh thể đã tới hồi cuối.
Danh chấn ba trăm năm trước, dùng lực chiến với
chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh, đến cạn giọt máu cuối cùng bỏ mình, nhưng vầng
hào quang của hắn xé rách bầu trời ba trăm năm, chiếu sáng một thời đại. Hắn sống
lại đây, nhưng cũng là điếm mốc rất nhanh thay đổi trong đời, thân thể có bệnh
kín, sau ba trăm năm hôm nay lại ảm đạm thoái ẩn.
Đây là dấu hiệu kết thúc một thời đại của
Thánh thể!
Đây là cái nhìn của rất nhiều người: còn sống
đã xem như nghịch thiên, còn có thể như thế nào, dù có tranh đấu với trời xanh
trở về không sứt mẻ, thì có hi vọng hóa thành Chiến thể của thân thể Đế hay
sao?
- Đáng tiếc!
Đây là tiếng than nhẹ cuối cùng của mọi người.
Rất nhiều người kiêng kị hắn, hận không thể
làm cho hắn lập tức ngã xuống, cũng có rất nhiều người kính ngưỡng hắn, hy vọng
hắn leo lên tới tuyệt đỉnh, một cái kết quả như vậy làm cho đa số mọi người thở
dài.
Mặc kệ nói như thế nào, Thánh thể Diệp Phàm cả
đời cường thế, khi trực diện với cao thủ cùng một thế hệ còn chưa từng bị bại,
có quá khứ vô địch chân chính, uy danh hiến hách chấn động vũ trụ, ở thời đại
này để lại dấu ấn không thể xóa nhòa. Có một đoạn năm tháng từng thuộc về chính
hắn!
Sau khi hắn rời đi, nơi này nổi lên bão to gió
lớn, máu tươi tưới trên Đế lộ, chinh chiến trên chín tầng Đế Quan chính thức tiến
vào cảnh khủng bố, càng ngày càng thảm thiết, tranh phong trên đường thành đạo
đã tiếp diễn.
Từ sau một ngày này, Diệp Phàm sẽ mờ nhạt đi
trong tầm mắt mọi người. Con đường tương lai sẽ thuộc về những thiên kiêu có
năng lực chinh phạt và cường đại nhất kia, trong số bọn họ có lẽ sẽ sinh ra một
vị tân Đại đế!
Cổ lộ Nhân tộc, Diệp Phàm lại đã trở lại. Muốn
đi thông trở về tinh vực Thiên Đình phải đi ngang qua nơi này. Lần này hắn
không phải từ cửa thứ nhất mà đến, mà đi ngược từ cửa quan cuối cùng. Nhiều năm
trôi qua, hắn muốn thuận đường nhìn lại con đường mình từng đi qua.
Con đường này, cũng không có đóng cửa, vẫn như
cũ có anh tài tuấn kiệt của Nhân tộc tới đây lịch lãm, muốn phá kiến thành điệp,
thực hiện một lần lột xác trọng yéu trong đời.
Nhìn từng gương mặt còn có lý tưởng, còn có vẻ
mặt non nớt kia, Diệp Phàm vô cùng cảm xúc, hắn cũng từng là một thành viên như
bọn họ, vì mục tiêu mà không ngừng phấn đấu.
Chỉ có điều ngày nay hắn đã có chút mệt mỏi,
nhìn bọn họ tựa như đang đối diện với chính mình ngày xưa. Trong lúc nhất thời,
cũng cười cũng cảm thán cũng hết sức lông bông, cuối cùng ha hả cười to một
tràng rồi kết thúc.
Hôm qua như mới đây, vừa quay đầu lại đã là mấy
ừăm năm!
Có người ghé mắt, nhìn một hàng ba người bọn họ,
tất cả đều lộ ra dị sắc.
- Ôi chao! Các ngươi xem đầu trọc bóng lưởng
kia, hình như là Hoa Hoa đại phật gần ba trăm năm qua xú danh rõ ràng nhất kia!
- Người kia là ai? Như thế nào có điếm nhìn
quen mắt! Ồ! Có phần giống như pho tượng của Thánh thể Diệp Phàm! Không phải chứ!
Quả thực quá giống, trời ạ!
- Sao lại thế này! Người kia... hắn giống y như đúc với thần tượng
Thánh thể Nhân tộc, gặp quỷ rồi! Hơn nữa có Hoa Hoa Ma Phật cùng đi, chẳng lẽ
là... Thần ạ!
Diệp Phàm ngã xuống, táng thân ba trăm năm trước,
các tộc trong vũ trụ đều biết rõ, một số địa phương lập thần tượng thờ phụng hắn.
Ngày nay, chỉ có người ứên chân lộ duy nhất Đế Quan mới biết được hắn còn sống
trở lại. Tuy rằng tin tức nhất định sẽ truyền ra, nhưng người nơi này còn chưa
biết.
Ở các vực vũ trụ, mọi người còn chưa nghe được
tin tức này. Bởi vì Đế Quan truyền tin ra phía ngoài rất khó, còn phải qua một
đoạn thời gian rất dài mới được.
Diệp Phàm không có dừng chân thời gian lâu, một
đường đều là thoáng dừng lại rồi đi, vẫn không để người ta có thời gian xác nhận
hay chứng thật. Cũng chỉ là dẫn tới một mảnh gợn sóng rất nhỏ mà thôi.
Ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc, hắn dừng lại thời
gian hơi lâu, nhưng tại địa phương Thánh thể và Bá thể tranh hùng cũ này cũng
không có nhìn thấy Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa có bộ râu quai nón, nơi đây đã
thay đổi chủ nhân, Triệu Công Nghĩa đã sớm rời đi rất nhiều năm trước.
Đi ngược theo con đường này, trừ những gương mặt
non nớt kia, những thiếu niên trên mặt chứa đầy hy vọng mà chiến vì giấc mộng của
mình, Diệp Phàm cũng gặp được không ít gương mặt quen thuộc.
Đó là nhân vật cùng chung thời đại với hắn, từng
cùng nhau xông qua cổ lộ, từng huyết chiến vượt qua cửa quan này tới cửa quan
khác, ngày nay trở thành binh vệ của các Thánh thành trên cổ lộ Nhân tộc, buông
bỏ giấc mộng của chính mình.
Giống như Diệp Phàm năm đó khi xông vào cổ
quan Nhân tộc nhìn thấy những lão binh sĩ bình thường kia, ngày nay bọn họ người
một thế hệ này cũng có người lựa chọn con đường đó, lựa chọn đứng ở trước cửa
thành yên lặng nhìn kẻ đến sau.
Diệp Phàm không có quấy nhiễu bất kỳ người
nào, cùng với Hoa Hoa và Huyết Nha lẳng lặng đi qua, trong lòng trào ra một mảnh
gợn sóng. Có người từng là tuấn kiệt a, giờ lòng đã già đi, bọn họ ngẫu nhiên
nhìn tới phương xa, nhìn về phía một cửa quan xa xôi nhất kia, giấc mộng ngày
xưa có còn hay không?
Phần nhiều thời gian bọn họ chỉ biết trầm mặc,
tuần tra, thủ hộ cửa thành, đây là chức trách của họ, có lẽ còn có chút không
cam lòng chăng, bằng không vì sao chưa từng rời đi, còn ở trong này... chịu đựng
cô độc giày vò, đây là một loại cảm thụ như thế nào?
Ở thành thứ hai Nhân tộc, Diệp Phàm bước ra cửa
thành, không hề nói gì, chỉ là quay đầu lại nhìn thật sâu vào một góc, nơi đó
có một lão binh, thân thể đã khòm, mắt đã đục ngầu, đang nhìn theo bóng dáng hắn.
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng không có nhiều lời,
rồi sau đó từ đó rời cổ lộ Nhân tộc đi xa.
Người kia là Quản Thừa, hắn vẫn chưa chết đi,
vẫn còn ở lại chỗ này, ngẫu nhiên trong đêm khuya gió lạnh phát ra một tiếng
than nhẹ, nhìn con đường đi đến chung điếm xa xa mà hắn không có khả năng đi tới.
Trong hắc ám náo động lần đó, hắn mất đi hơn
phân nửa tinh năng sinh mệnh, gian nan còn sống, ngày nay lưu lại cho hắn chỉ
còn có ký ức, sinh mệnh thật ra chưa từng phát sáng, nhưng có thể sống ở trong
mộng, ở nơi đó, có thể khát khao, có tốt đẹp, có hi vọng, có tương lai.
- Ngươi còn sống, nhưng vì sao đã không có dao
động pháp tắc? Ngay cả ngươi cũng không thể đi lên bước ra một bước kia hay
sao? Kiếp này, cả đời này...
Hắn lưng không còn thẳng, không còn oai hùng của
ngày xưa, tóc hoa râm, thanh âm già nua không đủ sức, nhưng con ngươi đục ngầu ảm
đạm kia lại có thể nhìn ra trạng huống không xong của thân thể Diệp Phàm ngày
nay.
---------------------------
Thiên Chi Thôn, trong vùng đất lành của Thần nụ
hoa rực rỡ, mỗi ngày nơi này đều có cánh hoa rơi trắng tinh trong suốt, bởi vì
nơi này trồng rất nhiều cây Tuyết Lan, kể rõ bi thương của sinh và tử.
Một ngày này, một phần mộ thật lớn đột nhiên nổ
tung, đá vụn bay xuyên qua không gian, bụi mù xông lên tận trời, hỗn độn khí
tràn ngập, một cái đỉnh thật lớn bay ra, buông xuống vạn đạo Huyền Hoàng.
- Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?!
Trong Thiên Đình, trong một tòa lại một tòa
cung điện, có rất nhiều nhân vật cường đại đồng loạt mở mắt, chùm tia sáng khiếp
người, cùng nhìn về một phương hướng.
- Là nghĩa trang nơi đó xảy ra vấn đề!
- Là nó, dĩ nhiên là nó... Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh
làm nổ tung phần mộ!
Táng ở trong lòng đất ba trăm năm nay, nó thủy
chung không chút sứt mẻ, giống như đi theo Diệp Phàm mà chết đi. Nhưng ngày nay
nó lại chấn ra dao động kịch liệt như thế, thần linh bên trong nó cường thế sống
lại, làm cho khắp tổng bộ Thiên Đình đều đang rung chuyển. Rất nhiều tảng đá
trên ngọn núi đá lăn xuống, một ít đảo treo trên không trung cùng với rất nhiều
lầu các điện phủ rung động phát sáng, trận văn sáng lên, phù văn lóng lánh,
theo cái đỉnh sống lại mà đã xảy ra cộng minh. Đó là quỹ tích đại đạo.
Dưới chân một ngọn núi to lớn, nơi đó có một gốc
cây cổ thụ chọc trời, lay động ra vạn đạo bích quang, vãi xuống đủ loại ráng
màu tường hòa.
Dưới tàng cây, cỏ chi và cỏ lan phun sương,
hoàng thảo thơm ngát, muôn màu muôn vẻ, trên một tảng đá thật lớn một con chó
đen to lớn lười biếng nằm úp sấp, buồn bã ỉu xỉu.
Đúng lúc này, nó đột nhiên đứng lên vểnh lổ
tai, đôi mắt to như cái chuông đồng trợn trừng tròn xoe, lộ ra vẻ khiếp sợ, quả
thực nó không thể tin được cảm giác của mình.
- Gâu!
Một tiếng chó kêu chấn động Thiên Đình, vang vọng
trời đất, sau đó nó trực tiếp nhảy vọt lên, lớp lông đen trên toàn thân dựng thẳng
đứng.
- Các tiểu tử! Đại địch cái thế đến đây, chuẩn
bị nghênh chiến!
- Cái gì, là đại địch cái thế xâm lấn? Không
đúng! Ta rõ ràng cảm ứng được khí cơ quen thuộc!
Song Hoàng máu bạc phản ứng nhanh chóng nhất,
vọt tới dưới cây cổ thụ chọc trời.
- Chuẩn bị, đón đánh đại địch!
- Hắc Hoàng kêu to.
Sát a!
Thiên Đình bạo động. Trên vô số ngọn núi, cùng
với rất nhiều đảo di động lơ lửng trên bầu trời cùng với trong các cự cung lao
ra vô số thiên binh thiên tướng, tiếng trống trận vang động, cùng chạy ra hướng
phía ngoài.
Trên một tòa Thần đảo, chén ngọc trong tay Tiểu
Tước nhi rơi xuống trên mặt đất, nàng kích động toàn thân đều run rẩy, nước mắt
không tiếng động rơi xuồng, sau đó lao ra ngọc khuyết, bay ra ngoài Thiên Đình.
- Thần tử... là Thần tử đã trở lại!
Một phương vị khác, lão sát thủ Tề La trên mặt
tràn đầy vẻ khó tin, há miệng thở dốc, một con mắt nổ bấn ra tinh quang, một
con mắt khác vô cùng trống rỗng, bên trong có mặt trời trăng sao tiêu tan.
- Đã trở lại... Đã trở lại rồi!
Thanh âm lão run run, đứng lên, ngón tay cũng
run lên.
- Là hắn... là hắn! Hảo huynh đệ của ta đã trở
lại!
Trên một ngọn núi cao khác, Lý Hắc Thủy từ
trên đạo đài nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời thét dài, vui mừng hớn hở, toàn
thân run run.
Trước một cái thác nước, một dã nhân trần trụi
nửa thân trên, ngồi dưới dòng thác, da thịt màu đồng cổ chớp động sáng bóng như
kim khí, cơ thể cường kiện như từng con dã long quấn quanh.
Đông Phương Dã rống to một tiếng, làm vỡ nát
vòm trời, khóc lớn hai tiếng, rồi sau đó lại cười to, nhảy vọt ra khỏi đầm dưới
thác nước, mỗi một bước chân hạ xuống đều là trời rung đất chuyển, làm cho núi
rừng sông suối nơi này đều lay chuyển.
- A...
Một tiếng khóc đau thương, một tiếng gào bi
thương, Thánh Hoàng tử làm vỡ nát một mảng núi đá. Không ngờ hắn cũng đang ở
Thiên Đình, xuyên mây phóng vọt lên, toàn thân kim quang tăng vọt:
- Hảo huynh đệ của ta! Cơ Tử đi rồi, mà
ngươi... ngươi rốt cục còn sống trở lại, gặp lại ta!
Hầu tử nhào lộn một cái liền vọt lại đây,
nhanh chóng tới cực hạn.
Trong một tòa cung điện khác, một cô gái áo
tím vốn tu vi rất cường đại, nhưng lúc này lại nghiêng ngả, đôi chân trần trắng
nõn trong suốt như ngọc lảo đảo chạy ra.
Ở trên mặt nàng tràn đầy nước mắt, nước mất
trong suốt không ngừng rơi xuống, nàng chân trần chạy ra, trong miệng thì thào,
không thể tin được hết thảy, có mong chờ, có ngạc nhiên vui mừng, cũng có sợ
hãi, sợ đây là cảnh trong giấc mộng.
- Diệp Phàm... Đúng thật là huynh sao?!
Cơ Tử Nguyệt rốt cuộc không kiềm nổi, khóc lớn
thành tiếng.
Người nhiều lắm, động tĩnh nhiều lắm, Thiên
Đình chấn động, vô số nhân mã đều nhích động.
Diệp Phàm đứng ở trước Thiên Đình, trước hết cảm
nhận được không phải gì khác, mà là loại hoan nghênh khác người của Hắc Hoàng,
nó dẫn vô tận đại quân đánh lại đây.
- Hắc Hoàng bệ hạ vô thượng! Ngài là muốn
chúng ta đánh đại địch phía trước kia sao, nhưng... Hoa Hoa Phật gia dường như
đi theo bên cạnh hắn?
Có Thiên Tướng nghi hoặc.
- Đúng vậy! Chính là đón đánh đại địch đối diện
đó, đồng thời ngay cả tên đầu trọc bóng lưởng kia cũng đánh luôn!
Hắc Hoàng hạ mệnh lệnh.
Thế nhưng, trong thiên binh thiên tướng rất
nhanh liền có người phát ra thanh âm nghi hoặc, cả kinh nói:
- Bệ hạ! Người kia... dường như giống y như
đúc với pho tượng đá chúng ta từng nhìn thấy, hắn là?!
- Con bà nó! Đám khốn kiếp các ngươi này tạo
phản sao, ngay cả ta đều dám đánh!?
Hoa Hoa mới vừa dứt tiếng, một mảng Pháp bảo
liền hạ xuống.
Diệp Phàm nở nụ cười, cũng không tức giận, ngược
lại ánh mắt có chút ướt át, vẫn là Hắc Hoàng năm đó, vẫn là đám người năm đó, bọn
họ đều đến đây.
- Diệp Phàm!
Nam nữ già trẻ, một đám người tất cả đều vọt tới,
có người khóc lớn, có người cười to, buồn vui lẫn lộn, một đám người phóng tới
phía trước.