Diệp Phàm đến đây cường thế như vậy, mặc dù mất
đi pháp và đạo vẫn như cũ đánh chết tươi đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn, dùng
phương thức cường thế này tuyên cáo hắn đã trở về.
Cả tòa Đế Quan đều tràn ngập một bầu không khí
quỷ dị, Diệp Phàm trở về lập tức làm cho không khí nơi này khẩn trương lên rất
nhiều lần, có chút áp lực, mọi người cảm thấy được chinh chiến đáng sợ nhất
trên Đế lộ có lẽ sẽ từ đó mở màn.
Kiếp này, người trong Đế Quan rất nhiều, đến từ
khắp nơi trong vũ trụ, đều chỉ có một mục tiêu là “thành đạo”.
Tuổi lớn nhất có thể có tám ngàn năm tuổi,
cũng không chịu già, chạy tới đây muốn chiến ra một càn khôn sáng rực ở kiếp
này, để cho năm tháng cuối cùng của sinh mệnh chảy ra vầng hào quang sáng lạn
nhất.
Người ít tuổi nhất chỉ có hơn một trăm tuổi,
cũng đã là Đại Thánh đỉnh phong, hiện tại đã vang dội cổ kim, làm cho vô số người
ghé mắt. Bởi vì hắn đã sánh ngang với Đô Mộc chí tôn Thần tộc trên lịch sử có tốc
độ tu luyện nhanh nhất.
Mọi người đều cho rằng kế tiếp theo đó Diệp
Phàm sẽ có nhiều trận va chạm mạnh kịch liệt với người khác, thế nhưng bầu
không khí tuy rằng rất căng thẳng, nhưng cũng không có khai chiến.
Diệp Phàm với Thần Đình, Địa phủ, Diêu Quang,
Doãn Thiên Đức cùng với Thánh Linh tộc cũng không có nổi lên xung đột gì, không
có người nào đến khiêu khích, mặc dù trong thành càng ngày càng khiến mọi người
hít thở không thông.
Một vầng trăng bạc treo trên không trung chiếu
sáng Đế Quan, trong thành khí trời bốc hơi, kèm theo ánh sao sáng lạn, trong hỗn
độn hồ tiên quang bay lên, lượn lờ quang các tòa nhà ở gần đó.
- Từ biệt ba bốn trăm năm, gặp lại Đạo huynh
phong thái vẫn như xưa!
Trương Bách Nhẫn ôm theo một vò rượu đến bái
phỏng.
Ở trong Đế Quan này, rất ít phát sinh loại
chuyện như vậy, bình thường cũng không ai bước vào chỗ tu luyện của người khác,
nếu làm như vậy có thể sẽ dẫn phát chiến đấu.
Bởi vì, bước ứên con đường này mọi người là đối
thủ cạnh tranh, kết quả chỉ có một người có thể dựng thân ở đỉnh phong, nếu một
đường đi tới sớm muộn gì phải có một trận chiến.
- Ba trăm năm sống và chết, hồ đồ đần độn, còn nói gì chuyện
phong thái!
Diệp Phàm lắc đầu nói. Mời hắn đi lên một tòa
đạo đài làm bằng đá xanh.
Hai người ngắm trăng uống vài chén rượu, chỉ
là thuận miệng nói chuyện vài câu. Trương Bách Nhẫn không hỏi vì sao Diệp Phàm
có thể sống sót. Diệp Phàm cũng không hỏi xuất thân và lai lịch chân chính của
hắn.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi cũng gia nhập vào
cuộc, uống vào vài chén rượu, sau đó Hoa Hoa không kiềm nổi nói:
- Ta nói Ngọc Hoàng lão nhân này, đây là ngài
hạ phàm hay là chuyển thế?
Trương Bách Nhẫn nghe vậy mỉm cười, nói:
- Ngươi là đang nói về ta sao?
Hắn sinh có phàm thể, không có huyết mạch gì đặc
biệt, nhưng lại làm cho người ta khó có thể đo lường được sâu cạn. Ngoài công
chính bình thản, không có khí phách đặc biệt hay thần vận sắc bén gì!
- Ôi! Ngài quên Thường Nga, cũng từ bỏ Bát Giới,
thật là vô tình!
Hoa Hoa rót rượu, than thở.
Diệp Phàm nghe hắn nói nhảm nói xàm, liền gõ một
cái trên đầu trọc bóng lưởng của hắn.
Trương Bách Nhẫn cười cười, rất hiền hoà, cũng
không hề quan tâm, nói:
- Diệp huynh! Huynh có nghĩ rằng đi đến cửa
quan cuối cùng liền nhất định sẽ thành Đế không?
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Vô địch thiên hạ cũng không khẳng định có thể
thành Đế, chuyện tương lai ai có thể nói rõ. Tuy nhiên, ta không định đi tiếp!
Phải đi về thăm chốn cũ!
Đây là một sự thật, con đường này mở ra đã mấy
trăm lần, từ xưa đến nay, rất nhiều lần chinh chiến đi tới chung điếm của con
đường này, đều giống nhau không có người nào thành đạo.
Trương Bách Nhẫn kinh ngạc, nói:
- Rời khỏi con đường này, nếu muốn tiến vào sẽ
rất khó khăn đó!
- Ta là một người nửa tàn phế đi tranh hùng với
một đám anh kiệt còn có ý nghĩa gì!
Diệp Phàm tự giễu.
Trương Bách Nhẫn mỉm cười, nói:
- Nếu huynh mà nói như vậy, chẳng phải là làm
cho rất nhiều người vô cùng xấu hổ sao! Mặc dù huynh là loại trạng thái này còn
có thể giết chết đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn. Có mấy người có thể làm được?
- Ta muốn quay về thăm lại chốn cũ, tịnh dưỡng
tốt thân thể!
Diệp Phàm trả lời chi tiết.
Rời đi ba trăm năm, hắn muốn trở về thăm chốn
cũ. Thân bằng bạn cũ đều từng nghĩ hắn đã chết đi, vì hắn lập hạ mộ chôn quần
áo và di vật, vì vậy nên cho bọn họ biết hắn còn sống.
Đồng thời, với trạng thái hiện nay của hắn mà
nói, liều mạng đọ sức sinh tử không nhất định có ích, có lẽ còn không bằng tĩnh
tâm để ngộ đạo, để ngộ pháp.
Trên thực tể ba trăm năm trước Diệp Phàm từng
liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại, tới ngày nay nhiều thêm một ít chém
giết không nhất thiết có thể tạo được tác dụng căn bản nhất để đột phá gông cùm
xiềng xích.
Đế lộ là đánh giết đi ra, thực tàn khốc, nhưng
không nhất định áp dụng ở tình trạng hiện nay của hắn.
- Sư phụ ngài định rời đi? Trên Tinh Bia đã
ghi danh, một khi buông bỏ, lần sau tiến vào thật sự sẽ phi thường gian nan, thậm
chí không có khả năng vào được Đế Quan!
Dương Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu, đây là quyết định của hắn.
Đồng thời cảnh báo cho bọn họ biết ở trên con đường này nếu như không địch lại
đối thủ, nhất định không cần cậy mạnh, bọn họ còn trẻ, còn có nhiều cơ hội, không
cần chôn vùi tánh mạng uổng phí.
Trên thực tế khi Diệp Phàm nói những lời này,
trong lòng rất trầm trọng. Cường giả tranh hùng trên Đế lộ, nếu đi xuống như vậy
tất nhiên phải cùng với tử vong ngã xuống.
- Huynh không phải người thứ nhất rời bỏ. Nghe
nói có người trước khi Tinh Bia triệu hoán, đã trực tiếp tới đây xóa tên mình,
chưa từng bước vào hùng quan nửa bước!
Trương Bách Nhẫn nói, nhưng không có đề cập là
ai.
- Thánh Hoàng tử sư bá đã tới, vào thành dạo
qua một vòng, đánh chết mười mấy người nhìn không vừa mắt, rồi sau đó cũng rời
đi!
Diệp Đồng nói.
- Con khỉ kia...
Nói tới đây, Trương Bách Nhẫn lộ ra vẻ cổ
quái.
Sau khi Thánh Hoàng tử đến đây, liền lựa xương
cứng mà gặm, từng chỉ tên nói họ muốn chiến với Trương Bách Nhẫn thần bí, kết
quả khi đó Trương Bách Nhẫn tiến vào chiến trường Phi Tiên, bằng không nhất định
đã có một trận chiến.
- Nghe nói một ít Cổ Hoàng, con nối dòng của
chí tôn chưa có tới. Giữa bọn họ có thể muốn tiến hành một trận quyết chiến
sinh tử thuộc loại khác!
Diệp Đồng nói.
Thánh Hoàng tử hiển nhiên là buông bỏ con đường
này, chạy về phía một chiến trường khác phó ước, nhưng hắn từng nhắn lại, còn
có thể đến tiếp.
Ngày thứ hai, truyền ra tin tức Diệp Phàm sắp
rời đi làm chấn động Đế Quan, làm cho rất nhiều người đều có chút sững sờ,
không hiểu rõ vì sao.
- Thiệt hay giả, vì sao lại đưa ra lựa chọn
này?
- Ta biết rồi! Trận chiến ba trăm năm trước ấy
đã ảnh hưởng với hắn quá lớn, tất nhiên đã rơi vào bệnh kín khó có thể tưởng tượng,
nên Thánh thể Diệp Phàm chỉ có thể lựa chọn ảm đạm rút đi!
Tin tức thật chấn động, mọi người đều bàn luận
suy đoán, đưa ra một cái nhìn tương đối nhất trí, chính là Diệp Phàm thân thể
có bệnh kín, bị buộc bất đắc dĩ phải đưa ra lựa chọn này.
Có người ngạc nhiên vui mừng, có người thở dài,
cũng có người thở phào một cái, phản ứng mỗi người không giống nhau.
Kết thúc một thời đại, mặc kệ nói như thế nào,
Diệp Phàm từng cực độ cường đại chấn nhiếp người cùng một thế hệ. Tuy rằng còn
sống trở lại, nhưng vầng hào quang huy hoàng của hắn có thể đã tới chung điếm.
Mảnh nhỏ pháp đạo của hắn không hiện ra. Trong
một trận chiến với đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn phải dùng Thánh huyết hóa
thành Thần liên trật tự để quyết đấu, đủ để nói rõ vấn đề: bản thân hắn có bệnh
nhẹ.
Nếu là ngày xưa, hắn sao có thể để máu huyết
chảy ra bên ngoài cơ thể, tiến hành một trận chiến như vậy.
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, không ít người
đều cảm giác tiếc nuối sâu sắc. Vốn tưởng rằng sẽ chứng kiến một Thánh thể vô địch
cường thế quật khởi, không nghĩ tới cuối cùng hắn cũng khó có thể nghịch thiên.
Trước khi rời đi, Diệp Phàm một lần nữa tiến
vào chiến trường Phi Tiên, từ ba đệ tử nơi đó mang tới một ít pháp khí và thiên
tài địa bảo, vượt qua khắp chiến trường đi tới hướng vùng đất nhân loại cư ngụ ở
Đệ Nhất Kiếp Tinh.
- A! Diệp đại ca đã về rồi!
Ngoài chiến trường, Bạch Dạ vẫn còn ở đó,
không ngờ hắn vẫn luôn chờ đợi, ngoài ra còn có đám người đại hán râu ria xồm
xòm, cũng đều đang ngóng cổ chờ
trông.
Diệp Phàm mỉm cười, tặng cho đám người đại hán
râu ria xồm xòm một ít pháp khí, truyền lại vài bí thuật cường đại, lập tức làm
cho bọn họ kính sợ, xem như người trời giáng xuống.
- Đây là chiến kỹ của Thần!
Mặc cho bọn họ thinh cầu, Diệp Phàm cũng không
có đáp ứng thu đồ đệ, chỉ là nói cho bọn họ biết ngày sau hỗ trợ chăm sóc nhiều
một chút cho Bạch Dạ.
Hắn không có lập tức rời đi, mà cùng đi với Bạch
Dạ về lại sơn thôn kia. Từ trong hồ nước nhổ lên cây Thanh Liên. Trôi qua thời
gian dài như vậy, nó vẫn như cũ không hề lớn lên, vẫn là hình dáng cũ chính là
hỗn độn khí dày đặc, từng làm cho Bạch lão ông ngẩn người rất nhiều ngày.
- Mấy thứ này có thể giúp ngươi tu luyện!
Diệp Phàm để lại bảo dược của Thiên Chi Thôn
luyện ra, có thành phần của Tiến hóa dịch, có thể giúp Bạch Dạ ngày sau bước
lên quỹ đạo. Sau đó, hắn còn lưu lại một bộ kinh văn, rồi từ đó rời đi.
Diệp Phàm trở lại Đế Quan, suy nghĩ lại, quyết
định chủ động đi gặp mấy vị “cố nhân”, nếu thực sự cần thiết, hắn khẳng định sẽ
không tiếc chiến một trận.
Đáng tiếc, hắn đi không công, những người đó đều
đã đi vào chiến trường Phi Tiên.
Cửa chính Đế Quan mở ra, Diệp Phàm đi ra, sau
đó ở trước Tinh Bia thật lớn kia xóa đi tên của mình, chính thức rời khỏi chân
lộ duy nhất kia.
Nghe là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện
khác! Trên tường thành đứng rất nhiều người đều chính mắt nhìn thấy hết thảy, đều
cảm thấy đáng tiếc.
- Tại sao có thể như vậy? Để hắn còn sống, vì
sao lại không thể cấp cho hắn một khối thân thể không tổn hao gì?
Tuy rằng là người cạnh tranh, nhưng một ít người
vẫn không khỏi có loại ý tưởng này.
Mà một ít người chỉ là tới đây đi thử một chuyến,
cũng không nghĩ tới một đường huyết chiến để tranh đoạt Để vị, thì lại thở dài
không thôi, đều cảm thấy thật tiếc nuối.
- Thời đại của Thánh thể, huy hoàng của Thánh
thể, thật sự phải từ đó kết thúc hay sao? Rõ ràng hắn có thể giết chết đệ tử của
Trường Sinh Thiên Tôn mà!
Mọi người cũng chỉ có thể nhìn theo bóng hắn
xuất quan.
- Sư phụ! Chờ con một chút!
Hoa Hoa vọt ra, rất nhanh xóa tên mình ở trên
Tinh Bia, nói:
- Con cũng quay về với ngài!
Lý do của hắn rất đơn giản, hắn không có hứng
thú đánh đánh giết giết, hắn là bị Diệp Đồng buộc đi vào, vốn hắn cũng không muốn
tới đây tôi luyện bản thân mình!
- Sư phụ!
Mặt khác hai đệ tử kia kêu to, cũng muốn lao tới,
trở về cùng hắn.
Nhưng, Diệp Phàm nghiêm khắc cự tuyệt, hắn biết
lòng của Diệp Đồng, muốn một đường đánh tới chín tầng chung cực Đế Quan; còn
Dương Hi lại là một người hiếu chiến đến cuồng, sớm xem chiến trường này trở
thành chỗ thí luyện trọng yếu nhất trong đời.
Những người từng muốn đi theo làm tùy tùng Diệp
Phàm đứng ở trên tường thành thực trầm mặc. Một số người muốn rời bỏ đi cùng hắn,
nhưng đều bị Diệp Phàm uyển chuyển từ chối. Hắn không muốn vì hắn rút lui mà ảnh
hưởng đường tiến của người khác.
Nhưng, con Huyết Nha kia thực quyết đoán, dứt
khoát vọt ra xóa tên mình ở trên Tinh Bia, cố ý đi theo.
- Tái kiến!
Diệp Phàm quay lại phất phất tay, rồi sau đó
xoay người rời đi.
Trên cửa thành, rất nhiều người đều tâm tình
phức tạp, mấy ngày này một số chuyện biến hóa quá nhanh. Diệp Phàm của ba trăm
năm trước nghịch thiên trở về, còn sống xuất hiện, chấn động Đế Thành, ngày nay
hắn lại đột nhiên rời bỏ, quả thực lại là bốn bề dậy sóng.
Nhìn Diệp Phàm bọn họ đi xa, có một số người
cười lạnh. Thế nhưng, bọn họ cười còn chưa hoàn toàn phát ra, lại đọng cứng. Vì
ngay thời điếm đó, Hoa Hoa xoay người lại, hô lớn:
- Chín tòa Đế Quan chờ sợ run đi, sư phụ của
ta sớm muộn gì có một ngày quay lại!
Hắn lấy ra Thần quang thai, thỉnh Diệp Phàm với
Huyết Nha đi lên, sau đó ngay khoảnh khắc xuyên thủng vũ trụ, bọn họ biến mất tại
chỗ, từ đó cáo biệt chín tầng Để lộ.