Già Thiên

Chương 1620: Chương 1620: Sát nhân bình tĩnh




Đại chiến bắt đầu rồi!

Mọi người xung phong tới phía trước, mục tiêu chỉ có một, đó chính là phải hợp lực bóp chết nam nhân khiến mọi người vừa kính vừa sợ ở giữa trường chiến kia, không để cho hắn chân chính khôi phục và có cơ hội quật khởi.

Năm đó, nam nhân này đã chấn nhiếp người cả một thế hệ, vốn không nên xuất hiện trên đời. Ánh mắt của bọn họ đều rất lạnh, cũng có một số người vô cùng điên cuồng, hôm nay có lẽ là cơ hội duy nhất để diệt trừ hắn.

Vào lúc này tiếng hô sát rung trời, tiếng động lớn rầm rĩ xé rách vòm trời, làm cho trời đất mênh mông đều rung chuyển, có một loại khí tức đầy áp lực cuồn cuộn mãnh liệt thổi quét chín tầng trời.

Diệp Phàm động rồi! Giờ khắc này hắn biến đổi, thần sắc lạnh lùng, không có mảy may dao động tình tự, càng ngày càng lãnh khốc mà vô tình, quyết đoán ra tay.

Chỉ một lát sau, hắn đã đánh bay đi mấy chục kiện binh khí, bao gồm một thanh long kiếm có pha lẫn Thanh Kim luyện chế thành.

“Phốc!”

Lúc này, hắn là tượng trưng của thô bạo và tàn nhẫn! Khi đã chân chính quyết định hạ sát thủ, hắn không lưu tình chút nào, như là một Ma Chủ khát máu, kiên quyết mà rét lạnh. Một quyền chấn ra, người xông vào trước nhất trực tiếp bị chấn vỡ nát tan tành, rồi “ầm” một tiếng nổ tung.

Máu tươi và mảnh xương trắng bay lên khắp chung quanh. Toàn trường đẫm máu này khiến cho người ta sợ hãi và khiếp sợ. Nhưng những người này không có thu tay lại, đã tới đây rồi cũng không có đường lui.

Bọn họ suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng sau này Diệp Phàm khẳng định sẽ thanh toán bọn họ, vì thế tốt nhất là thừa dịp pháp lực của hắn mất hết, ở vào giai đoạn tồi tệ nhất trên đời này diệt trừ hắn.

Mặt đất đang rung chuyển, mấy con man thú dị chủng thời đại hồng hoang chạy tới, từng con dựng thẳng thân mình lên, giơ cao chân đạp xuống đầu Diệp Phàm, vả lại tất cả chí cường giả đều giơ lên binh khí sắc bén công kích tới hướng xương trán của Diệp Phàm.

Bọn họ máu lạnh mà tàn khốc, ở địa phương áp chế đạo hạnh này liền vứt bỏ hết thảy diệu pháp, dùng chiến kỹ đáng sợ công kích Tiên Thai của Diệp Phàm, muốn hắn phải bị mất mạng.

Gót sắt điếc tai, đạp cho hư không đều nổ tung, mà những Thánh khí sắc bén kia lại chớp động ánh sáng lành lạnh như lưỡi hái của tử thần đến từ Địa Ngục... toàn bộ giáng xuống.

“Keng!”

Giờ khắc này, Diệp Phàm như một Ma Vương, chân phải nâng lên, rồi sau đó dùng sức giậm xuống. Chấn cho mặt đất trực tiếp nứt ra, hơn nữa cuồn cuộn nổi lên hàng hàng lớp lớp bụi mù, xen lẫn đá tảng, nhấc lên toàn bộ những con man thú này, bay tung ra ngoài.

Mà Đại Thánh cũng như cổ thú đều đứng không vững, bị loại sóng xung kích cực lớn đánh bay đi. Gần như phải ngã quỵ trong đám người phía sau. Có thể nói là cảnh tượng người ngã ngựa đổ.

Thế nhưng, sự tỉnh vẫn chưa ngừng tại đó, bởi vì sau một cước giậm xuống, thân mình Diệp Phàm cũng nhảy vọt lên không trung, như là một con Bạo long hình người, triển khai sát phạt đáng sợ nhất.

“Phốc!”

Tốc độ của hắn quá nhanh, khi người ngã ngựa đổ còn chưa kịp ngã nằm trên mặt đất, Diệp Phàm đã truy kích tới rồi, một cước đạp trên đầu một người. Nơi đó như hoa đào nở rộ, máu đỏ trộn lẫn mảnh xương vẩy bắn ra.

Mà Diệp Phàm chỉ lưu lại tại chỗ một ảo ảnh, đạp cái đầu này, liền nhảy vọt lên không, dừng lại trên thân mình một người khác, không có gì trì hoãn, nơi đó lập tức bắn lên một mảng lớn màn sương máu: lại là một lần tuyệt sát!

Chưa hết, thân mình hắn không hề rơi xuống đất, vẫn ở không trung, một chân quét ngang qua, một người một ngựa ở đối diện đương trường thét lên thảm thiết, vỡ nát tan tànhỂ

“Phốc!”

Thân mình Diệp Phàm ở giữa không trung, thuận tay đoạt lấy cây thánh thương trong phút chốc ném ra, cuối cùng đâm thủng một người một ngựa, ghim cứng trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đia.

“Phịch” một tiếng, Diệp Phàm hạ xuống đất, thân mình như là một cây thương đứng thẳng tắp, áo không dính máu, sợi tóc dày rậm, ánh mắt vô tình nhìn quét qua quần hùng.

Mọi người đều trong lòng phát lạnh, bọn họ quen va chạm pháp với đạo, ngày nay tiến hành đọ sức như vậy, làm cho bọn họ có cảm giác có phần không đúng thực.

Bọn họ cường đại biết bao, nắm giữ sinh tử của người khác, nhưng ngày nay ở trước mặt nam nhân này lại thấp kém như vậy! Mỗi lần hắn thay đổi vị trí tất nhiên là giết chết một người.

Điều này rất không chân thật, làm cho bọn họ như đang sống trong ác mộng.

Rốt cuộc phải là người cường đại cỡ nào mới có tự tin bực này, một người đối mặt với đám đông người bọn họ đều không sợ, trấn định mà ung dung, còn có một loại ác nghiệt.

Tận trên trời cao truyền xuống một tiếng long ngâm, rót vào hai tai mọi người làm cho Tiên Thai mỗi người đều run rẩy.

Đó là một loại dao động đáng sợ, ngưng kết làm một thể với thiên địa này, như là nắm trong tay ý chí của thiên địa, nắm giữ Thần phạt của trời xanh.

Một thanh cổ kiếm hạ xuống, cả vật thể có màu xanh ngọc, như một dải bích hà, khuếch tán ra dao động đại đạo, trấn áp xuống Diệp Phàm.

Không phải là bổ chém, mà là trấn áp!

Y Minh một lần nữa ra tay, không phải thuần túy ném kiếm, mà là vận dụng đạo hạnh thêm vào trên thân kiếm, hòa tan trên vòm trời này, mang theo ý chí của thiên địa ập xuống Diệp Phàm.

Hắn là một người đặc biệt, tới nơi này mà đạo hạnh chưa từng bị chém hết, trong cơ thể có khí cơ đáng sợ, như một đại dương mênh mông bị che lại, vào lúc này toàn bộ bạo phát ra.

Kiếm như con rồng xanh từ trên bầu trời quét xuống, thân kiếm cực lớn cao hơn ngọn núi, khủng bố kinh người, từng đợt từng đợt thanh khí tràn ngập, đó là sức mạnh to lớn của tiên kim.

Ở dưới thanh cự kiếm này, con người so với nó nhỏ như con kiến còn kém xa. Mọi người đều giật mình cả kinh. Y Minh quá mạnh mẽ, bảo lưu lại đạo hạnh rất cường đại, có nói quét ngang hết thảy ở trong này cũng không sai biệt lắm.

“Keng!”

Thế nhưng, một màn kể tiếp làm cho bọn họ suốt đời khó quên: nam nhân kia vẫn ánh mắt ảm đạm, cũng không có phát ra sáng rọi kinh người gì, nhưng chỉ bằng vào một đôi nắm tay liền dám cứng chọi cứng với thanh kim kiếm.

Ở trong ánh mắt rung động của mọi người, thanh cổ kiếm lại đang run rẩy kịch liệt, hào quang phía trên nó thu liễm đi rất nhanh, rồi thu nhỏ lại, các loại đạo tắc trực tiếp vỡ ra.

Thiên Để Quyền!

Không ít người cả kinh suýt nữa kêu lên thành tiếng. Năm đó Diệp Phàm khai sáng bí thuật chí cường, một quyền vừa ra, không người nào có thể kháng cự, năm đó quả thực đã làm cho người cùng một thế hệ đau đầu, khó có thể tranh phong.

Ngày nay, loại bí thuật này tái hiện, mà dường như càng mạnh mẽ hơn xưa, rõ ràng không có thêm vào pháp lực, nhưng có một loại khí vận kỳ bí, như là có thể dập nát cả vũ trụ này!

- Vô pháp, vô thiên, vô đạo... Đây là...

Mọi người kinh hãi, giờ khắc này đã có phần sợ hãi, đây chẳng lẽ là một đường lối tu luyện tôi luyện thân thể hay sao? Đơn thuần bằng vào lực lượng căn nguyên của thân thể đã có thể làm tan biến hết thảy.

Thanh long kiếm pha lẫn Vũ Hóa Thanh Kim luyện chế thành kia đã thu nhỏ lại, ở trên thân nó xuất hiện nhiều vết rạn nứt li ti, dường như bất cứ lúc nào sẽ nổ tung.

Khóe miệng của Y Minh tràn ra một vệt máu, hắn đã thêm vào đó lạc ấn đạo hạnh và tâm thần của hắn, không thể tưởng được lại là một kết quả thế này. Người kia thật sự giống như một Ma Chủ.

“Ông!”

Cổ kiếm run rẩy, sau đó chấn vỡ trời cao, trong nháy mắt đảo ngược bay về, nếu chậm một bước, tay quyền của Diệp Phàm sẽ đánh nó vỡ nát!

Y Minh giơ hai tay tiếp thanh kiếm, thân mình bị bật lui ra sau, khóe miệng lại thêm một vệt máu. Điều này khiến cho mọi người sợ hãi.

Tuy nhiên, mọi người lại thấy được hy vọng đối phó với Diệp Phàm, lần này hắn dùng một đôi tay quyền đối địch không phải chỉ một lần xuất kích. Không còn là một kích tất sát giống như trước đây.

Dùng pháp tắc đối phó, dùng đạo hạnh trấn áp với hắn, đây rất có thể là hy vọng duy nhất, nhưng trong chiến trường Phi Tiên lúc này có mấy người còn giữ lại mảnh nhỏ pháp đạo?

“Ầm!”

Đột nhiên, thiên địa này lập tức tối đen, sương mù cuồn cuộn mãnh liệt, rồi xuất hiện một Tử Vong Thiên sứ. Sau lưng hắn mọc một đôi cánh màu đen thật lớn, từ trên bầu trời giáng xuống, hùng hổ ra tay công kích Diệp Phàm!

Hắn cực kỳ cường đại, làm cho người ta hoài nghi đạo hạnh của hắn đến tột cùng là làm thế nào giữ lại, có được lực lượng pháp tắc không lường được, vỡ nát trời cao.

Ở trong tay hắn cầm một cây thiết qua, cả vật thể đen nhánh, chỉ có chỗ mũi qua sáng trắng, tản ra sát khí lành lạnh, chém xuống phía dưới, cắt xé núi rừng đất đai.

Sương mù tử vong cuồn cuộn mãnh liệt ập xuống, lập tức phủ kín mặt đất, làm cho khu vực đó sát khí mênh mông, như một biển vong linh đang sôi trào!

Thế nhưng, Diệp Phàm đứng ở tại chỗ, cũng không hề lùi bước nửa bước, cơ

thể trong suốt, căn nguyên lưu chuyển trong thân thể, hắn vung tay như là cùng tồn tại với khắp thiên địa, không bị ảnh hưởng của áp bức này.

Hắn như là cùng cấp với vũ trụ, có căn nguyên độc đáo của chính mình. Giờ khắc này một kích cuồn cuộn nổi lên gợn sóng chấn nhiếp thế gian, làm cho cá biệt một số người nhìn ra một ít manh mối.

“Ầm!”

Một đôi bàn tay thịt có một màn ánh sáng nghịch thiên xông lên, chấn vỡ tan lực lượng pháp tấc trên bầu trời, khiêu chiến với trật tự dưới phiến tinh không này.

Tử Vong Thiên sứ không thể giết hắn, lúc này Diệp Phàm nhanh như tia chớp, thu gom Thánh khí của mấy người vừa đánh chết vào tay, rồi sau đó ném lên trời cao.

Một cây lại một cây chiến mâu với thiết kiếm, xuyên thủng vỡ nát hư không, chìm sâu vào trong vòm trời, thêm vào loại lực lượng cực lớn này không ngờ lại làm cho Thánh khí tổn hại mà thiêu đốt lên, có thể nghĩ mà biết khủng bố tới mức nào.

- Sát! Pháp tắc có thể áp chế hắn, tiếp tục quyết chiến, hắn không có cơ hội!

Diêu Quang nhất mạch có người ra tay.

Giờ khắc này, binh khí sáng lạn, đao như núi, kiếm như rừng, lạnh lẽo chói mắt, cùng nhau đánh tới phía trước nhắm ngay Diệp Phàm.

Đây là một dòng thác lũ sắt thép, dãy núi vạn khe đều rung chuyển, chấn khiếp tâm thần người ta không ổn định. Tại đây không có một người nào là kẻ yếu, như là mười vạn thần tướng từ trên trời giáng xuống, đánh đến lòng người run rẩy!

- Sát!

Địa phương này sôi trào, cuồng bạo, tiếng hô sát rung trời!

“Phốc!”

Diệp Phàm ném tới hướng Tử Vong Thiên sứ mấy kiện binh khí cũng không thất bại toàn bộ. Trong đó một cây trường mâu xuyên thủng xương ngực Tử Vong Thiên sứ, làm cho hắn nổ tung, rơi xuống.

Cảnh tượng này không thể nghi ngờ là kinh sợ toàn trường, một Đại Thánh còn giữ lại đạo hạnh mà lại không tránh thoát, đây là một loại khủng bố đến mức nào?

Nhưng, nếu đã ra tay, hiện tại đã không có đường lui, không ít người đều điên cuồng phóng lên, quyết chiến với Diệp Phàm đang ở trạng thái thấp nhất, đây là cơ hội cuối cùng của họ.

Thế nhưng, Diệp Phàm cường đại vượt qua dự liệu của mọi người. Hắn lạnh lùng mà quyết đoán, ra tay linh hoạt, sắc bén, tàn sát chư hùng, không có một chút nhân từ gì để nói.

Một đạo huyết quang lóe lên, bàn tay của Diệp Phàm cắt đứt cổ một vị Đại Thánh, máu văng bắn tung toé khắp nơi, cái đầu kia bay thẳng lên hơn mười thước cao, mà thân thể hắn kia còn chạy tới phía trước cả trăm bước mới ngã nhào trong vũng máu.

Nở rộ máu đỏ ướt át tươi đẹp, Diệp Phàm đoạt lấy một thanh Thiên Đao, bổ thẳng xuống phía trước, một người một ngựa ở đó đều chỉa làm hai nửa, vãi ra máu tươi nóng bỏng.

“Phốc!”

Hắn tung chân phải quét ngang như một đoạn cây sắt, một vị Đại Thánh bị đá thành thịt nát, rồi sau đó thanh ma đao sáng như tuyết trong tay nhoáng lên một cái, lại liên tiếp ba người bị bổ thẳng xuống, máu bắn tung toé lên mấy chục thước cao.

Đây là một chiến trường đẫm máu, mặc dù có người còn giữ lại bộ phận đạo hạnh vẫn như cũ không được, không thể động tới chân thân Diệp Phàm. Chỉ một lát sau, dưới chân hắn đã là mấy chục cỗ thi thể nằm đầy đất.

Hắn như vào chỗ không người, không ai có thể ngăn cản. Từng liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại, trên người hắn có một loại khí tức đáng sợ, khiến người ta sợ run.

Trải qua hắc ám náo động đáng sợ nhất ngày đó, mặc dù hắn không phải chiến lực đệ nhất, nhưng cũng có cái loại khí chất bễ nghễ sinh linh, chấn nhiếp một số người không kiềm nổi phát run rẩy.

Diệp Phàm thu gặt sinh mệnh không thương tiếc. Những người này đều từng là Hư Không Đại đế, Cái Cửu U, Cơ Tử... bảo hộ, ở thời điếm đó có một số người có thể còn đang ở trong tã lót, nhưng ngày nay hắn lại phải ra tay chấm dứt sinh mệnh bọn họ.

Máu bấn tung toé vô cùng thê lương mà tươi đẹp, địa phương này trở thành trường Tu La, một khối lại một khối thân thể ngã xuống, máu nhiễm đỏ mặt đất.

Mà Diệp Phàm vào giờ khắc này, trong lòng lại tĩnh lặng lạ thường, không có bi thương, không có vui mừng, không có gợn sóng, như là đang làm một chuyện rất bình thường.

“Rắc rắc!”

Vô tình, hắn đã tay không bóp nát hai cái bảo bình đại đạo, cường giả không ngừng ngã xuống, máu tươi rơi vãi khắp nơi, xung quanh hắn đã không còn người nào, một mảnh trống trải, dưới chân vô số thây đầy đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.