Huỵết khí tràn ngập, thi thể khắp nơi, Diệp
Phàm một mình đứng trên đống thi thể, trầm mặc nhìn quanh hết thảy, không nói một
lời, không hề nhích động chỉ như một tòa tượng đá.
Phụ cận đã không người, Diệp Phàm giết đến chư
hùng khiếp sợ, mặc dù bọn họ là Đại Thánh, cũng chưa từng thấy tận mắt toàn trường
đẫm máu như vậy, người chết đều là Đại Thánh! Nam nhân áo không dính máu kia thật
sự từng quyết chiến tinh không, từng thủ hộ bình an cho một phương sao?
Vừa rồi, hắn rõ ràng giống như một vị Ma tôn,
giết chóc khiến người ta sợ run, chiến đến chúng hùng như muốn kêu to, quá mức
đáng sợ!
Người còn sống không dám tới gần, giờ khắc này
tất cả đều sợ hãi! Bọn họ đều là người chủ một vực, đến từ tinh vực bất đồng, đều
là người mạnh nhất trên tinh tú của mỗi người. Thế nhưng, tại địa phương này bọn
họ không có tôn nghiêm, là thấp kém như vậy! Ở trước mặt nam nhân kia không ngẩng
đầu lên nổi, chỉ có thể phủ phục ở dưới chân hắn, đây là một loại khuất nhục.
Bọn họ đang rút lui! Người vừa rồi tuyên bố phải
tru sát Diệp Phàm, lúc này tất cả đều câm miệng, địa phương này làm cho bọn họ
quá sợ hãi.
Chỗ xa nhất, có một nhóm người khác càng kích
động hơn, đó là những người ôm lòng hành hương truy tìm theo dấu chân Diệp Phàm
đến đây, đã càng tụ càng nhiều vây quanh chiến trường.
Bọn họ thật sự vô cùng rung động, cảm giác
trong cơ thể nhiệt huyết đang sôi trào, hận không thể đấm ngực lên tiếng gào
hét để biểu đạt nỗi lòng mình lúc này. Ba trăm năm trôi qua, người kia vẫn còn
sống ngoan cường, vẫn là cường đại như vậy.
Có một số người là thuở nhỏ lớn lên nghe truyền
thuyết về hắn, trong lòng có kính ngưỡng vô hạn, cho rằng hắn mạnh nhất, nếu
như không ngã xuống chú định chính là một nhân vật như tấm gương sáng.
Ở trong lòng rất nhiều người, Diệp Phàm không
thể nghi ngờ được Thần hóa, trở thành một loại động lực khích lệ bọn họ hăm hở
tiến lên, ngày nay rồi lại phát sinh kỳ tích, chính mắt thấy hắn còn sống, sao
có thể không kích động cho được?
Vừa rồi bọn họ còn sợ hãi, trong lòng thấp thỏm
lo âu, e sợ cho Diệp Phàm có sơ xuất, đánh mất uy danh, vậy thì sẽ đánh vỡ thần
thoại vô địch trong lòng bọn họ.
Sự cường đại của Diệp Phàm làm bọn họ cảm xúc
mênh mông, mặc dù mất đi mảnh nhỏ pháp đạo cũng có thể như thế! Một người quét
ngang tất cả kẻ gây chuyện, ngạo thị quần hùng, còn mạnh hơn so với Thánh thể
ngày xưa trong tưởng tượng của họ.
- Cùng tiến lên giết bọn họ!
Cường giả ôm lòng hành hương mà đến, bức tới tới
phía trước, muốn trợ giúp Diệp Phàm một tay.
Diệp Phàm lắc đầu, ngăn bọn họ lại.
Địch nhân từng ra tay khiếp đảm nên muốn rút
đi, nhưng Diệp Phàm lạnh lùng nhìn tới lập tức làm cho thân thể bọn chúng cứng
đờ, loại cảm giác này rất khó chịu.
Phía trước, đống thi thể như núi, nam nhân kia
cứ như vậy đứng trên đó. Hắn giết nhiều người như vậy mà trên người lại không
dính một giọt máu, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.
Tuy rằng chết đi nhiều người như vậy, nhưng hết
thảy đều chỉ phát sinh trong khoảng nửa khắc, nhanh đến mức rất nhiều người còn
không kịp phản ứng.
Thác Bạt Mạc tay phải gẵy xương, máu loãng đỏ
tươi còn đang nhỏ giọt rơi trên mặt đất. Trong con ngươi tràn ngập dã tính của
hắn kia có một loại lạnh lẽo, như là một con hoang thú thức tỉnh, rất nguy hiểm.
Khớp xương hắn rung động, xương tay khôi phục
như lúc ban đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, thật sự là không cam lòng,
không ngờ chỉ bị một chưởng của đối phương đã bị đánh đứt đoạn xương cốt, quá mức
nghẹn khuất.
Nhiều năm qua, là một nhân vật đỉnh cấp mới xuất
hiện trong đồng lứa, hắn từng bị nhục nhưng không có không chịu nổi như hôm nay.
Nhất là hắn thân là Phạm Thiên Chiến thể, nói về thân thể hẳn phải đủ sức chiến
một trận với Thánh thể mới đúng, như thế nào lại như vậy?
“Ầm!”
Thác Bạt Mạc lại ra tay. Lần này như một con
mãnh thú hồng hoang lưu lại từng tàn ảnh, nhanh đến cực hạn, thời gian đều dường
như hỗn loạn.
Mọi người đều ngẩn ngơ, tốc độ của hắn quá
nhanh, mặc dù có được bộ phận đạo hạnh, chưa chém hết cũng không nên như thế. Vả
lại huyết khí của hắn như biển cả mênh mông, đánh rách tả tơi vòm trời cao.
Thác Bạt Mạc càng lúc càng nhanh, sắp biến mất
trong thiên địa, dường như tiến vào mặt đất viễn cổ, tung hoành trong hai thời
không, quay chung quanh Diệp Phàm không vội ra tay, đang tìm cơ hội.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm lộ ra dị sắc,
nhưng rất nhanh lại thu liễm đi, hắn cảm ứng được, đối phương có nắm giữ bí quyết
chữ “Hành”, vì vậy có được cực nhanh.
Ngày nay xem ra, Cửu Bí đều không phải là hoàn
toàn tập trung ở Táng Đế Tinh, các tinh vực khác cũng có vụn vặt, từng có truyền
lưu, có người kế thừa truyền lại.
“Ầm!”
Thác Bạt Mạc ra tay, khí thế kéo lên tới cực hạn,
mượn dùng cái loại cực nhanh này phát huy chiến lực lên tới mạnh nhất, rồi công
tới phía trước. Hắn hợp nhất với phiến thiên địa này, ngay cả hô hấp và tim đập
đều cùng nhịp, mượn dùng ý chí của vòm trời trấn áp Diệp Phàm.
Thế nhưng, giờ khắc này Diệp Phàm chỉ bước ra
một bước mà thôi, lập tức làm tan rã đại thế, mặt đất chấn động mãnh liệt, tiết
tấu của Thác Bạt Mạc bị rối loạn, như là có một chân đạp trong đầu hắn!
Diệp Phàm là người thế nào, ngày xưa chiến đấu
đến cuồng, tinh nghiên đối với bí quyết chữ “Hành” đã đạt tới cực hạn, liền để
dàng làm nhiễu loạn tiết tấu của hắn.
Một kích này, trời sụp đất nứt, xương tay Thác
Bạt Mạc răng rắc vang động, trực tiếp vỡ nát, lần này cả cánh tay hắn đều biến
hình, hoàn toàn vặn vẹo.
Hắn phát ra một tiếng rít gào như dã thú. Thân
là Phạm Thiên Chiến thể, như thế nào trong quyết đấu thân thể lại yếu thua người
khác? Hắn không phục và không cam lòng!
Nhưng, sự thật xảy ra trước mắt, hắn chỉ phải
ôm hận rút lui, hắn quyết định phải rèn luyện thân thể đến cảnh giới rất cao
thâm sau lại đến chiến một trận.
Thế nhưng, bí quyết chữ “Hành” của hắn ở trước
mặt Diệp Phàm không có mảy may tác dụng. Ở đạo này Diệp Phàm là đại tông sư, có
thể nhìn thấu hết thảy, Thác Bạt Mạc mới vừa cất bước, đã bị Diệp Phàm đạp một
cước làm hỏng tiết tấu.
“Ầm!”
Diệp Phàm giơ chân quét ngang trên người Chiến
thể không tránh kịp, làm cho hắn phun ra một ngụm máu lớn, thân thể truyền đến
tiếng vang xương cốt nứt ra, ngã xuống trong vũng máu.
Ngay sau đó, Diệp Phàm bước ra một bước đạp
trên lưng hắn, như một ngọn núi đè xuống hắn muốn động cũng không thể động,
ngay cả hô hấp đều khó khăn.
Thác Bạt Mạc từng phát ngôn bừa bãi, Thánh thể
già rồi không chịu nổi chinh chiến, nhưng ngày nay lại rơi vào cục diện khó mà
chịu đựng như vậy, trước mắt mọi người bị Diệp Phàm đạp chân trên mình.
- Ngươi...
Thác Bạt Mạc trên trán nổi vồng gân xanh,
nhưng không cách nào giãy thoát được, Diệp Phàm chỉ dùng một chân mà thôi, mặc
cho hắn dùng hết một thân khí lực đều không có cách nào phản kháng.
“Ầm!”
Diệp Phàm giậm xuống một cước, Thác Bạt Mạc giống
như ma nhân này toàn thân xương cốt vỡ vụn, còn bị thương căn nguyên, năm đại
bí cảnh đồng thời bị thương nặng, hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, không đủ sức
vùng vẫy.
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa chết.
- Ngươi... vì sao không giết ta?
Thác Bạt Mạc trước đây còn không sợ, nhưng giờ
khắc này cảm giác lông tóc dựng đứng, hết sức kinh sợ, hắn cảm thấy Diệp Phàm
lưu lại hắn sẽ càng đáng sợ, làm cho hắn có một loại kinh hoàng.
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, không nói gì thêm,
nhỉn một vòng những người khác, người của trận doanh có lực chiến một trận còn
không ít.
- Chư vị! Tới nước này rồi, các vị còn muốn giữ
lại sao, có thể đào thoát khỏi truy kích của hắn sao, chỉ có thể tại đây chiến
một trận!
Mạc Vấn Thiên của Diêu Quang nhất mạch thanh
âm không cao, nhưng lại có một loại uy nghiêm và lạnh lùng tản ra ngoài.
Nhất mạch của họ đã có hai người chết trận, mà
hắn tuy rằng còn chưa ra tay, nhưng lại biết Diệp Phàm vẫn cường thế như trước,
như ba trăm năm trước khó có thể lay chuyển.
Diêu Quang nhất mạch cộng tất cả sáu bảy người
tại đây, tuy nhiên chỉ có Mạc Vấn Thiên là đệ tử thân truyền của Diêu Quang,
còn lại mặc dù theo lễ thầy trò, nhưng nói chính xác là kẻ đi theo, vốn là chí
cường giả của các tinh vực khác bị bắt phục tùng. Bọn họ cũng nhận được nửa bộ
pháp quyết Thôn Thiên Ma Công, tu tập loại pháp môn vô thượng này.
Diệp Phàm nhìn lướt qua những người đó, cảm
giác thật đáng buồn cho bọn họ. Hắn biết có một số người sau này chú định là “đại
dược” của Diêu Quang. Đây là hắn mượn lực của bọn họ thu thập đại dược ở nhân
gian, rồi sau đó Diêu Quang sẽ cắn nuốt sạch những người này.
Năm đó Hoa Vân Phi chính là như thế, tồn tại của
hắn chính là để thành toàn cho Diêu Quang, không thoát khỏi được loại vận mệnh
này, tuy nhiên lại bị Diệp Phàm trước một bước giết chết.
Sát khí tràn ngập, chiến đấu lại tiếp tục mở
ra. Có người tế ra cấm khí, có thể dùng được ở chiến trường Phi Tiên không bị
áp chể.
Lập tức hào quang sáng lạn bao phủ cả thiên địa,
núi rừng sông hồ xa xa đều bị chưng khô, hóa thành tro bụi. Đây là một loại
công kích khủng bố tuyệt thế.
Hiển nhiên, cấm khí này không phải bình thường,
bằng không không có khả năng phát uy được ở nơi này. Thực rúng động lòng người.
- Đi chết đi!
Mạc Vấn Thiên lộ ra một vẻ cười tàn nhẫn.
Trong tay hắn xuất hiện một bức họa quyển,
cũng tế ra ngoài. Trung tâm chiến trường vốn đã sôi trào nổ tung, thiêu đốt. Lại
một kiện cấm khí cường đại phát huy tác dụng.
- Ai còn có cấm khí, đều dùng hết đi, không cần
giữ lại!
Mạc Vấn Thiên rống to.
Kết quả, lại có một kiện cấm khí khủng bố bay
ra, rơi vào trung tâm chiến trường, trời sụp đất nứt!
Đây là pháp khí đặc biệt chuyên ở trong hoàn cảnh
này mà tể luyện ra, cần hao phí vô tận thiên tài địa bảo mới có thể luyện
thành.
Hào quang bao phủ Diệp Phàm nơi đó. Chư hùng
phấn chấn, nơi này một lần nữa dậy lên tiếng hô sát rung trời. Bọn họ không tin
Diệp Phàm đang rơi vào trạng thái thấp kém nhất, đã không còn có một chút đạo hạnh
nào, mà có thể chống lại được công kích của pháp tắc cường đại như vậy.
Thế nhưng, khi hào quang tất đi, khi thiên địa
này hồi phục thanh tĩnh, bọn họ thấy thân ảnh như một Ma Chủ vẫn như cũ đứng sừng
sững ở trung tâm chiến trường, một chân vẫn còn đạp trên lưng Thác Bạt Mạc.
- Như thế nào có thể?!
Giờ khắc này, mọi người đều run sợ. Ngay cả Mạc
vấn Thiên là người đầu tiên hô lên: “sau ba trăm năm không còn có Thánh thể
Nhân tộc” cũng khiếp sợ, không kiềm nổi sợ run.
Dưới chân người kia vô số thây đầy đất, đứng sừng
sững giữa máu và xương, tóc đen tung bay, con ngươi sâu sắc như tinh không, quả
thực chính là một Ma Vương cái thế!
- Không đạt tới lực lượng cấp Chuẩn đế, đừng
mơ tưởng xé rách thân thể của ta!
Đáp lại cho bọn họ chỉ có một câu đơn giản, mà
ngay sau đó chính là huyết sát!
Diệp Phàm động rồi! Tấn công như sấm sét!
“Phốc!”
Hắn chụp ra một chưởng, một vị cường giả của
Diêu Quang nhất mạch bị đánh thành thịt nát; ngay sau đó Diệp Phàm thuận thế đoạt
lấy một cây trường mâu, xuyên thủng thân thể hai người khác, máu chảy đầm đia.
Trong quá trình này, Diệp Phàm thấy kẻ tùy
tùng của Bá vương gào thét lớn đánh tới, muốn tiêu diệt hắn, không khỏi nhớ tới
Bá thể đại thành hoành hành hắc ám náo động kia.
“Phốc!”
Hắn vung cây chiến mâu lên, những người đó tất
cả đều bị quật nát, không ít người lại trực tiếp bị chặt đứt ngang lưng thành
hai đoạn rồi mới vỡ nát, máu tươi vẩy ra.
Tiếp sau đó, Diệp Phàm lại ứng phó với ba vị
thạch nhân. Hắn dùng toàn lực cường đại nhất chấn cho bọn họ nổ tung, máu của
thạch nhân văng bắn lên tận trời.
Giờ phút này, Diệp Phàm giết đến máu chen chúc
lao xuống. Bá thể đại thành, Thạch Hoàng huyết tẩy tinh không, cùng chủng tộc của
bọn chúng có liên quan, cũng chưa từng bị làm khó dễ, mà hắn lại gặp phải như vậy.
Rất nhiều người hô hào: “Sau ba trăm năm không
còn có Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm!”
Nghe những lời này, mới đầu hắn có giận, nhưng
rất nhanh liền bình tĩnh lại. Ở một bến bờ tinh không kia, chuyện cùng loại nhiều
lắm hắn đã sớm nhìn quen mắt.
Có lão binh ăn xin ở ven phố, có liệt sĩ từng
dùng máu và sinh mệnh đuổi đi một số người, ngày nay lại đường hoàng ngồi ở
trên đài, cũng chỉ là thay đổi một thân phận, áo mũ chỉnh tề, ra vẻ đạo mạo.
Lòng người, tính người, hết thảy điều này rất
bình thường.
Diệp Phàm lại trở nên không buồn không vui,
trong lòng yên tĩnh. Ở trong này giết chết Đại Thánh, dưới chân thây đầy đất
càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, mọi người đều tan rã, ngay cả Mạc vấn
Thiên đều gần như gan mật rạn nứt. “Ầm” một tiếng, cái bảo bình màu đen hắn
lĩnh ngộ đại đạo mà kết thành bị một cái tát của Diệp Phàm đánh vỡ nát, hóa
thành ô quang đầy trời.
Ầm!
Diệp Phàm giơ một cước đạp hắn ngã trên mặt đất,
nằm úp sấp song song cùng một chỗ với Thác Bạt Mạc, năm đại bí cảnh đều bị đánh
tan, khó có thể nhích động mảy may nào.
“Ầm!”
Cuối cùng, Diệp Phàm tung một quyền đập nát
thanh Kim Long kiếm của Y Minh, thân kiếm màu xanh nổ tung toàn bộ mảnh nhỏ bay
ngược lại nhốt đánh vào trong cơ thể chính Y Minh. Hắn hét to một tiếng, cũng
ngã nhào trong vũng máu, cũng nằm úp sấp cùng một chỗ với Thác Bạt Mạc, Mạc vấn
Thiên.
Mà các người khác cũng đều chết sạch, bị Diệp
Phàm một người một mình đánh chết!
Trên mặt đất máu chảy đầm đia, sương mù màu đỏ
lan rộng, mùi máu tanh nồng nặc, nơi nơi đều là thi thể. Đây là một cảnh tượng
như Địa Ngục.
Xa xa, chỉ còn lại có những người ôm lòng hành
hương, càng ngày càng nhiều, đều nhìn thấy kết quả mang tính chấn động thế gian
này.
- Cũng người, cũng thần, lại cũng ma... vô địch
thiên hạ!