Chiến trường yên ắng, màn sương máu nhẹ bay
theo gió, chỉ có một Diệp Phàm đứng giữa trường đấu, tất cả địch nhân đều ngã
xuống, không còn một người nào dám tranh phong.
Đây là một vùng đất nhuộm máu, nơi nơi đều là
thân thể rách nát, mảnh xương trắng dính tơ máu... cảnh tượng thoạt nhìn thực
đáng sợ, như là sát trường Địa Ngục.
Ngay cả mọi người ôm lòng hành hương mà đến
cũng run sợ một trận. Uy danh của Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm quả nhiên là từ
chiến mà ra. Thời gian trôi qua ba trăm năm, mặc dù mất đi đạo pháp chỉ còn lại
có thân thể, vẫn như cũ không thể mạo phạm!
Ngoại trừ ba người bị đạp trên mặt đất, tất cả
Đại Thánh đến bao vây tiễu trừ hắn đều bị giết chết, sắt máu mà ác nghiệt khiến
mọi người kính sợ. Năm đó, hắn có thể bỏ qua sinh mệnh đi chiến với chí tôn, thủ
hộ bình an một phương, ngày nay cũng có thể giết chết những người từng được bảo
hộ này. Thật lợi hại mà quyết đoán!
- Khụ...
Mạc Vấn Thiên phun ra một búng bọt máu, toàn
thân đau nhức, không chỉ có bảo bình đại đạo là hắn dùng đạo hạnh kết xuất bị
Diệp Phàm mạnh mẽ bóp nát, mà ngay cả hắn toàn thân xương cốt cũng bị đứt đoạn.
Kết quả này đối với hắn mà nói là ngập đầu tai
ương, là một loại sỉ nhục, còn làm thể nào sống sót? Đối phương tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho hắn!
Y Minh toàn thân đẫm máu, cơ thể gần như bị
xuyên thủng, xen lẫn mảnh vỡ thanh long kiếm do Vũ Hóa Thanh Kim luyện chế
thành, mảnh vỡ bắn vào trong cơ thể chính hắn, toàn thân máu chảy đầm đia.
Mà khó chịu nhất trong ba người thuộc về Thác
Bạt Mạc. Hắn không ngừng gầm nhẹ, trong mắt chớp động tia sáng dã thú, đáng tiếc
không thể nhúc nhích mảy may nào. Lúc này hắn như con hoang thú bị nhốt trong
chuồng.
Phần đông người hành hương không biết Diệp
Phàm sẽ xử trí ba người này như thế nào, có người hô lớn, giết chết bọn chúng
cho xong, miễn cho lưu lại hậu hoạn.
Diệp Phàm nhìn xuống ba người này, rồi sau đó
nhìn mọi người ở xa xa lắc lắc đầu. Hiện tại hắn cũng không muốn giết ba người
này. Mà loại thần sắc khinh thường này rơi vào trong mắt ba người Mạc vấn
Thiên, Y Minh, Thác Bạt Mạc, lại như là bị đao cắt bình thường, trên mặt nóng rực
mà đau khổ.
Loại thần thái của Diệp Phàm này làm cho sắc mặt
bọn họ thực khó coi! Đây là hoàn toàn xem thường không có đặt bọn họ ở trong mắt,
hoàn toàn không lo lắng chuyện về sau, không sợ bọn họ cắn trả.
Thác Bạt Mạc nổi giận! Xưa nay hắn vốn hành động
không kiêng nể gì. Là một nhân vật như ma đầu, lúc này tự nhiên máu sôi trào, cảm
thấy bị sỉ nhục lớn lao.
Mạc Vấn Thiên cũng sắc mặt xanh mét. Cái loại
đối phương xem thường bọn hắn này là phát ra từ nội tâm, nhưng điều này đối với
hắn mà nói cũng là sự khinh thị lớn nhất.
Bọn họ rất không cam lòng, cũng rất khó chịu.
Khóe miệng Diệp Phàm mang theo một loại lạnh lùng, làm cho bọn họ cảm thấy vô
cùng khuất nhục và giày vò. Bọn họ là thiên kiêu của thời đại này, chưa từng bị
người nhìn xuống như vậy?
Diệp Phàm cứ đứng ở phía trước bọn họ, bọn họ
với tư thế chật vật quỳ rạp trên mặt đất, đầu chạm đất, cách bàn chân hắn cũng
không xa, trong lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Diệp Phàm! Ngươi trở về thì đã có sao, đã
không có mảnh nhỏ pháp đạo thì đã mất đi hy vọng tranh hùng trên con đường phía
trước, đây là sự bi ai và bất hạnh của ngươi!
Mạc Vấn Thiên nói giọng lạnh lùng.
Giờ khắc này, hắn cũng chỉ có thể vạch ra mối
thương tâm như vậy để đả kích Diệp Phàm, dùng một cách nói để cứu vớt lại mặt
mũi của hắn: Phải phủ phục ở dưới chân đối phương, trong lòng hắn đau xót khó
chịu như đao cắt.
- Rốt cục biết ta là ai rồi sao?
Diệp Phàm lãnh đạm nói.
Ngay sau đó, nhấc chân khẽ giậm trên mặt đất một
cái, ba người đều như bị sét đánh, tất cả đều bị chấn nhảy lên, một lần nữa đứng
trên mặt đất, tuy nhiên lại có chút thất tha thất thểu.
Ba người đều kiệt ngạo bướng bình, ánh mắt Mạc
vấn Thiên âm lạnh, mà con ngươi Thác Bạt Mạc thì tràn ngập dã tính nguy hiểm,
còn Y Minh lại là vẻ mặt ác nghiệt.
Mặc dù là rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng đều
không khuất phục, thậm chí ánh mắt nhìn Diệp Phàm đầy vẻ khiêu khích, để biểu đạt
cốt chất cứng rắn của họ, không chịu cúi đầu.
Nhìn thấy thế, những cường giả ôm lòng hành
hương mà đến kia tất cả đều phẫn nộ, lớn tiếng chửi mắng. Lúc này người đã tụ hợp
càng nhiều, so với địch thủ Diệp Phàm giết chết còn nhiều hơn rất nhiếuỂ
Diệp Phàm cười cười, như là nhìn xem đứa nhỏ,
quét mắt nhìn lướt qua ba người vài lần. Loại thần sắc với biếu tình này làm
cho bọn họ đều nắm chặt nắm tay.
Thế nhưng, kế tiếp đã xảy ra chuyện làm cho bọn
họ càng thống hận hơn, Diệp Phàm tung cước đá vào mông đít từng người bọn họ,
làm cho ba người đều bay tung lên.
- Diệp Phàm!
Ba người phát điên! Đây thật chẳng khác gì đối
đãi với trẻ con phạm sai lầm bình thường. Không ngờ Diệp Phàm lại đá đít bọn họ,
đau đớn về xác thịt so ra còn kém xa, vẻ phẫn nộ hiện lên trên mặt.
Bọn họ là hạng người gì chứ? Đều là Đại Thánh,
là mấy người trẻ tuổi tư chất ngút trời một đường tu luyện lên, được xưng là cường
đại nhất ba ừăm năm qua. Mà lúc này, lại bị đá đít trước mắt nhiều người như vậy,
điều này so với bị đánh gãy xương cốt bọn họ còn khó chịu hơn.
Xa xa mọi người cũng có chút ngẩn người, rồi
sau đó đều cười phá lên. Loại trừng phạt này thật đúng là đặc biệt, cũng chỉ có
Diệp Phàm mới có thể làm ra như vậy.
Vừa rồi mọi người cũng đều run sợ, máu trộn lẫn
xương trong trường đấu khiến mọi người sợ hãi. Không nghĩ tới trong nháy mắt,
Diệp Phàm lại mang đến cho bọn họ một màn hài hước như vậy.
- Ngươi... Không được lại đây!
Thác Bạt Mạc phát điên lên rồi! Thở hồng hộc,
nhìn chằm chằm Diệp Phàm đang đi tới, không ngừng thối lui, trên mặt đầy vẻ sợ
hãi, bởi vì hắn rất rõ ràng, Diệp Phàm còn chưa có đá đã ghiền, lại tới nữa.
- Ngao...
Nam nhân giống như ma đầu này lại là vừa thống
khổ vừa xấu hổ, một lần nữa bị Diệp Phàm đá vào mông bay lên, phát ra một tiếng
hét như sói tru.
Mạc Vấn Thiên biến sắc, hắn là kế tiếp, Diệp
Phàm lại đi tới phía hắn. Trên mặt hắn lúc xanh lúc trắng, chân mày đều dựng thật
thẳng lên, trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn tràn ngập xấu hổ và giận dữ, nói:
- Ngươi... không thể đối với ta như vậy!
“Ầm!”
Kết quả là trên mông truyền đến cơn đau như
kim châm xác muối, hắn cũng giống như đằng vân giá vũ, bị một cước đá vào mông
bay lên.
- Đừng! Ngươi đừng tới đây!
Y Minh là một nam nhân rất tuấn mỹ, ngày thường
luôn có loại khí chất xuất trần, cũng không biết xé nát con tim của bao nhiêu
cô gái, nhưng hôm nay hắn lại thất thố, đầu tiên là vẻ ác nghiệt, rồi sau đó là
phẫn nộ và hiện tại còn lại là sợ hãi, gào lên.
Đáng tiếc, mặc cho ba vị cường giả tuyệt đỉnh
rống giận như thế nào đều vô dụng. Phóng mắt nhìn khắp chiến trường Phi Tiên bọn
họ đều xem như cao thủ có thể quát tháo một phương, giờ phút này cũng rất bất lực,
thực “bi thảm” liên tiếp bị đá vào mông.
Đại Thánh hơn ba trăm tuổi lại giống như một đứa
nhỏ không nghe lời bị người lớn đá đít, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng!
- Họ Diệp ta liều mạng với ngươi!
Y Minh trước hết không chịu nổi, nhưng hoàn
toàn vô dụng, nên như thế nào vẫn là như thế đó.
Cuối cùng, khóe miệng Diệp Phàm lộ ra ý cười mờ
nhạt, sau một trận đá rốt cục thì dừng chân. Ba người đều nhe răng trợn mắt, nhất
là Mạc vấn Thiên và Thác Bạt Mạc, bọn họ ngày xưa một người thì âm lãnh, một
người như ma đầu, ngày nay lại là bộ dạng này làm cho rất nhiều người cười
vang.
Ba vị chí cường giả đường đường là Đại Thánh,
cuối cùng lại kết thúc như vậy, bị đá một trận vào mông, sau đó phải thành thật
chịu phép lại.
Điều này làm cho mọi người cảm thấy có điếm thật
hoang đường, chỉ trỏ vào bọn họ, tiếng cười vang không thôi.
Mọi người cảm thấy lòng của Diệp tiền bối cũng
không già, mà phải nói là thực trẻ trung nên mới làm như vậy. Trôi qua ba trăm
năm phong cách hành sự vẫn chưa có biến hóa gì lớn lắm.
Một trận chiến này cứ như vậy kết thúc, trong
chiến trường lưu lại rất nhiều máu xương, vô số thây đầy đất. Diệp Phàm cảm tạ
mọi người tới tương trợ, nhưng cũng không tiếp nhận bọn họ đi theo.
Một bộ phận người vẫn như cũ kiên trì đi theo
tiếp, không muốn rời đi. Tâm tình kích động lạ thường, lãnh giáo với hắn, lại hỏi
về những trận chiến trải qua năm xưa.
Những sự kiện đó đối với bọn họ mà nói rất xa
xôi, liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại, thật giống như chuyện thời đại
thần thoại.
Cuối cùng, Diệp Phàm giảng kinh truyền pháp,
nói một ít thể ngộ về tu luyện, kể lại một ít trận đại chiến trải qua ở quá khứ,
cuối cùng cũng không có cho những người này làm tùy tùng đi theo.
Hắn mất đi mảnh nhỏ pháp đạo, cần một mình yên
tĩnh tìm kiếm phương pháp phá giải, bước ra một hướng đi hoàn toàn mới cho bản
thân. Hơn nữa hắn cũng không muốn những người này vì hắn mà mất đi quyết tâm
tranh hùng, vả lại con đường phía trước của hắn tràn ngập gai góc và nguy hiểm,
hắn không muốn bọn họ bị liên lụy.
Tuy nhiên, ở bên cạnh hắn vẫn có ba người đi
theo, điều đó không nằm trong phạm vi Diệp Phàm quan tâm. Khi hắn một mình rơi
vào suy tư, có thể sẽ xem nhẹ bọn họ coi như không khí.
Mà sự có mặt của ba người này cũng chỉ là tạm
thời dùng làm như phu khuân vác để phá núi cho hắn, đào móc động phủ thượng cổ
mà thôi.
Chiến trường Phi Tiên, từ xưa đến nay cũng
không biết có bao nhiêu anh kiệt chết đi, máu và hồn của họ, bảo tàng di lưu của
họ, lạc ấn đại đạo bất diệt của họ tới ngày nay đã hình thành rất nhiều phù triện,
rơi trên những ngọn núi lớn hình thành rất nhiều động phủ, đáng giá để thăm dò.
Quý báu nhất lại là Cổ Kinh, thần tủy, huyết
tinh có thể giúp người ta trường tồn ở thế gian; cùng với các loại thần tích của
Đại đế cổ lưu lại. Ở địa phương này nếu dụng tâm đi tìm là có thể tìm được.
Diệp Phàm đã biết được một ít tình huống của cố
nhân. Ba trăm năm trôi qua, cũng không có tin dữ gì, về phần mối tình tinh tế
thì còn không biết, nhưng cũng làm cho hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Cơ gia, Khương gia nguyên khí đại thương.
Trong trận chiến ấy bị hao tổn không nhỏ, nhưng lại được các tộc cùng kính trọng,
trở thành địa phương thần thánh, không có người nào dám trái ý thiên hạ đi tìm
bọn họ gây phiền toái!
- Một cái đại giáo tên là Thiên Đình, tràn ngập
sinh cơ bìmg bừng, truyền bá mở rộng ở một mảnh tinh vực!
Đây là ba vị phu khuân vác bổ sung nói ra.
Nghe đến đó, vẻ mặt Diệp Phàm có chút ngẩn ngơ, gật gật đầu, hiện tại hắn không
vội đi tìm cố nhân.
Ngày nay, hắn đã xuất hiện, tin tức này nhất định
đủ để chấn động nhân gian, nhất định sẽ được truyền lan rộng khắp nơi, tin tưởng
rất nhanh sẽ có thể gặp lại những người đó.
Diệp Phàm dựng một gian nhà cỏ ở dưới chân một
ngọn núi, dựa vào bờ suối. Địa phương này cảnh sắc tú lệ, hắn một lần nữa bắt đầu
nghiên cứu con đường sau này cho mình.
Hiển nhiên, hắn xuất hiện, không có khả năng
làm cho địa phương này yên tĩnh được, những người cố ý muốn đi theo kia ở phụ cận
tu luyện, chưa hề rời xa.
về phần Mạc vấn Thiên, Thác Bạt Mạc, Y Minh, mỗi
ngày đều đào móc, dựa theo chỉ thị của Diệp Phàm, đào bới rất nhiều ngọn núi có
phù triện, mồ hôi văng khắp nơi. Rồi sau đó, lại phá vỡ đi xuống chỗ sâu trong
trong lòng đất, thu thập huyết tinh.
Đế quan sôi trào, sau khi tin tức vừa truyền
trở về dẫn phát lên sóng to gió lớn, gần như không có người nào tin tưởng, sau
khi hắc ám huyết loạn trôi qua ba trăm năm, Diệp Phàm lại còn sống ở nhân gian.
- Đi một chuyến nhìn thử xem!
Trong Đế quan, bất kể ầm chiến kịch liệt cỡ
nào, bất kể không phân thân cỡ nào, không ít người sau khi nhận được tin tức đều
đứng ngồi không yên, phải đi chiến trường Phi Tiên, tự mình quan sát chứng thực.