“Ầm” một tiếng, trên Tu Di Sơn tín ngưỡng lực
mênh mông, ở sau lưng lão tăng xuất hiện một tòa Tu Di Sơn nhỏ, hoàn toàn là niệm
lực tạo thành.
Nói là ngọn núi nhỏ nhưng so với ngọn núi bình
thường vẫn là cực lớn khôn cũng. cao nhất trong mây, trực tiếp trấn áp lại đây,
vượt qua hết thảy tốc độ, nguy naa khiếp người.
Mọi người đều biến sắc, đây rõ ràng một loại
uy thế Cực Đạo, có từng đợt từng đợt khí tức Đế giáng xuống, rung động lòng người.
Hơn nữa, tòa núi này trấn áp rất mạnh, khổng lồ
như vậy trực tiếp ép xuống, trời sụp đất nứt, gần như không thể né tránh.
Long Mã chửi ầm lên:
- Tặc trọc thật dối trá! Miệng đầy từ bi, chỉ
là để tranh thủ thời gian đúc ngọn núi này. Con bà ngươi!
Diệp Phàm động, toàn thân cũng trong khoảnh khắc
bộc phát ra hào quang vạn trượng. hắn đạp chân trên một tòa pháp trận màu vàng đi
nhanh tới. Đó là Nguyên Thiên Thần Trận, là vãn lạc của hẳn để thêm vào pháp lực
và tinh khí cho chính mình.
“Xoạt!”
Một vầng ráng mây đỏ bay lên, trường kiếm trong
tay hắn bắn ra một luồng tiên quang rực rỡ, chém thẳng vào “tòa Tu Di Sơn nhỏ”
đang trấn áp xuống kia, mà chính hẳn cũng vọt tới trước.
Đây là xứng với cái tên cứng chọi cứng, va chạm
nhau chính là tinh khí thần, không thể lùi bước.
Bởi vì, lão tăng cũng không phải thủ lĩnh của
Tu Di Sơn, nếu đối với lão đều kiêng kị vậy thì không cần chiến đấu tiếp tục rồi.
Diệp Phàm có thời gIan dài chuẩn bị như vậy,
cũng tăng pháp lực lẻn tới tuyệt đỉnh. Hai người có thể nói là vận dụng một
kích mạnh nhất, va chạm cũng một chỗ khiến càn khôn sụp đổ!
Va chạm mạnh gÍừa hai người thật khủng bố, núi
lở, kiếm quang vỡ nát. hình thành một lốc xoáy như là biển cát cuồn cuộn, bao
la hùng vĩ khôn cũng.
Mọi người đều biến sắc, Tu Di Sơn rốt cuộc
đáng sợ biết bao mà lại chặn được một kích của binh khí Đế, tín ngưỡng lực thật
lớn và cường mãnh, thấy mà rợn cả người.
- Khí tức Đại đế tràn ngập, niệm lực này là hạt
giống của A Di Đà Phật gieo trồng, trải qua chúng sinh thêm vào quả là nghịch
thiên!
Thần Tầm đạo nhân đột nhiên lên tiếng.
Mọi người nghe vậy, tất cả đều kinh hãi.
Thần Tầm đạo nhân say khướt, trong tay cầm một
cái hồ lô rượu, bộ dáng rất suy sút, đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng nói trước
mặt người khác.
- Tây Mạc nội tình thâm hậu quả nhiên không giả!
Thật không biết A Di Đà Phật Đà lưu lại bố trí đáng sợ gì trên ngọn núi này!
Tề La lẩm bẩm. Trong lòng mọi người đều chìm xuống.
- Biến khổ vô cùng quay đầu lại là bờ!
Lão tăng thực bình thản đứng ở giữa sườn núi, phía
sau chùa chiền tòa hào quang rực rỡ, phụ trợ làm cho lão thần thánh mà tường hòa.
Diệp Phàm hừ lạnh, lần này trực tiếp phóng tới
phía trước, sát kiếm trong tay rung động kịch liệt. Hắn liên tiếp chém ra bốn
kiếm, thần lực mênh mông, toàn bộ chém trên Tu Di Sơn.
- Thí chủ đây là một mực không chịu siác ngộ,
có câu: Là đời người, ai có thể một đường hát vang, phải biết lấy biết bỏ! A Di
Đà Phật!
Lão tăng niệm phật, sau lưng lại dâng lên một
tòa Tu Di Sơn do niệm lực luyện chế thành, đè ép xuống.
Phía sau, mọi người tất cả đều nghiến răng
nghiến lợi: Loại dối trá này còn ghê tỡm hơn so với kẻ tiểu nhân. Long Mã cãm hận
thật muốn tung vó đá cho mặt lão nở thành mười sáu cánh hoa.
Diệp Phàm cười lạnh liên tục, lần này kiếm khí
cường thịnh khác thường, bốn đạo hợp nhất xé ra một con đường, không ngờ hắn định
xông lên Tu Di Sơn.
- Không được!
Mọi người phía sau kêu lên sợ hãi.
Lão tăng nở nụ cười, niệm lực như biển cát ở
chung quanh bắt đầu khởi động, hừng hực lóa mắt. Niệm lực sống lại, lão gần như
hợp nhất với cả tòa Tu Di Sơn, nắm trong tay lực lượng chí cường vô tận.
“Xoạt!”
Vạn đạo kiếm quang va chạm cũng tín ngưỡng lực,
giống như dời sông lấp biến. Toàn bộ vòm trời đều rách nát, thật khủng bố. Kiếm
khí cũng tín ngưỡng lực xông thẳng lên trời cao, làm cho tinh tú ở Vực ngoại đều
rung chuyến.
Mà đúng lúc này, vô thanh vô tức trên đầu Diệp
Phàm lơ lửng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh. Miệng đinh hướng xuống phía dưới, trút xuống
từng dải từng dải hào quang như ngân hà.
“Ầm!”
Địa phương này nhiều thêm một lực lượng thứ ba
vô cùng chí cường, cực kỳ khủng bố, cũng là tín ngưỡng lực. Chỉ có điều là
không tương hợp với tín ngưỡng lực trên Tu Di Sơn, hai loại gặp nhau, thiêu đốt
kịch liệt, cắn nuốt lẫn nhau.
Chỉ trong nháy mất, phía trước xuất hiện một mảng
chân không, bị xé ra một con đường.
Hòa thượng biến sắc, bởi vì Diệp Phàm nhanh
như tia chớp vọt lại đây, kiếm tiên trong tay chấn động, chém phá biến niệm lực
bức thẳng tới phía lão.
Một lực lượng thứ ba xuất hiện, trong phút chốc
đánh vờ cân bằng. Diệp Phàm bức tới một khoảng cách nhất định liền chấn kiếm định
giết lão hòa thượng.
Trong quá trình này, hắn tiêu hao thật lớn.
tín ngưỡng lực trong cái đỉnh qua tích lũv nhiều năm như vậy gần như chỉ trong
nháy mắt đã sắp thấy đáy, hoàn toàn không thể so với tín ngưỡng lực bàng bạc
trên Tu Di Son.
Diệp Phàm không có leo lên tới Tu Di Sơn, bởi
vì nơi đó là đám rồng hang hổ, căn bản không vào được. Cho dù niệm lực trong cái
đỉnh của hắn có nhiều gấp trầm lần, vạn lần cũng không được, còn kém quá xa.
Nhưng, hắn cũng đến gần trước ngọn núi lớn phụ
cận, tín ngưỡng lực đã bị phá hủy trước đó nên cân bàng. Tuy rằng cơ hội chí
trong nháy mắt. nhưng đối với Diệp Phàm am hiểu bắt giữ thời cơ chiến đấu mà
nói, chỉ vậy
là đủ rồi.
Kiếm khí phá trời cao, phát ra hào quang rực rỡ,
tuy rằng đại bộ phận bị triệt tiêu, nhưng một tia trong đó vẫn chém trúng lão
hòa thượng, “phù” một tiếng, đầu người rơi xuống, máu tươi vẩy bắn ra.
- Không!
Lão tăng kêu to, không thể tin được chuyện này
là thực.
Lão đứng ở giữa sườn núi Tu Di Sơn mà vẫn bị
giết chết, điều này thật sự quá mức khủng bố! Chí trong nháy mắt xuất hiện lỗ hổng
đã bị người nắm giữ thời cơ lấy đi tính mạng của lão.
- A...
Lão chi kịp phát ra một tiếng kêu to cuối cùng,
thân thể liền nổ tung hóa thành một màn sương máu.
Thân thể Diệp Phàm lay động. chân đạp bí quyết
chữ “Hành”, trước khi tín ngưỡng lực cuồn cuộn mãnh liệt ập tới, hắn quyết đoán
rút lui, đồng thời dùng sát kiếm bổ ngược lại ngăn cản niệm lực.
- Sư phụ!
- Cổ Phật!
Giữa sườn núi nơi đó, mấy chục La Hán hô to,
nhưng không thay đổi được gì, lão tăng hóa thành một vũng máu hình thần câu
diêt.
- Giết rất tốt! Lão tặc trọc này miệng đầy đạo
đức nhân nghĩa, mà lại dối trá quá đáng, phải nên một kiếm chém chết!
Long Mã gào lên thống khoái.
Diệp Phàm lui trở về, nhìn lại trong Vạn Vật Mẫu
Khí Đỉnh, niệm lực tích lũy nhiều năm gần như khô cạn, chống lại Tu Di Sơn
không ngờ chỉ trong giây lát liền bị tan rã trong hư vô.
- Núi này có đại khủng bố!
Diệp Phàm than nhẹ, cũng may hắn cũng không
quan tâm nhiều tới tín ngưỡng lực, chưa bao giờ có ý định luyện hóa vào cơ thể,
lần này dùng thử nghiệm nên cũng không đến mức đau lòng lắm.
“Boong...”
Tiếng chuông vang vang, cả tòa Tu Di Sơn lập tức
hào quang hừng hực hơn rất nhiều lần, như là một vùng đất lành thần thoại, khiến
người ta hít thờ không thông.
Trên đỉnh núi phật quang chiếu rọi, thập phương
đều reo vang. chiếu sáng khắp vùng Tây Mạc mênh mông.
Đám người Diệp Phàm rút lui, sau đó bay lên trời,
không ngừng bay lên cho đến lúc ngang với đỉnh núi, mới quay nhìn lại phía trước.
Trên đỉnh núi cổ tự nguy naa, phong cách cổ
xưa mà lại khí thế hùng tráng, phi thường đồ sộ, như là một Tiên Khuyết bất hủ,
toàn cổ tự vờn quanh một vầng hào quang thánh khiết.
Một tấm biển đồng ri sét loang lổ treo ngay
trên trnng tâm tòa cổ tự, mặt trên có khắc mấy chữ, nét chữ cứng cáp hữu lực mà
dịu dàng. Đúng là bốn chữ “Đại Lôi Âm Tự”.
Mọi người nhíu mày, không nói gì khác, chỉ
riêng tấm biển đồng này đã khó lường. được khí tức Để tẩm bổ qua, đến nay vẫn
còn tràn ngập một loại dao động khủng bố!
Tiếng chuông vang vang, tuyên truyền giác ngộ,
hình thể cái chuông thật lớn treo ở phía sau Đại Lôi Âm Tự, mặt trên phật quang
chiếu rọi, cũng có Để khí lượn lờ.
- Không phải binh khí Đại đế, nhưng rất nhiều
thứ đều là A Di Đà Phật từng sử dụng, thậm chí tự tay tế luyện ra tới, khủng bố
động trời!
Mọi người than nhẹ, Tu Di Sơn này tất nhiên rất
khó tấn công. có binh khí Đế đều không nhất định có thể chống lại.
Đúng lúc này, tiếng chuông ngừng rung, đinh Tu
Di Sơn một mảnh tường hòa, có từng hồi thiên xướng như là Bồ Tát. Phât Đã chư
thiên đang hòa minh.
Ở phía trước Đại Lôi Âm Tự có một gốc cây khô,
nhánh cây uốn lượn như rồng, phi thường thần bí.
“Bồ Đề tiên thụ!”
Diệp Phàm vừa động trong lòng, rồi sau đó thoải
mái, đây là kiếp trước của thân cây bồ đề, nó không giống với Bất tử dược của hắn.
mỗi một lần đều là tọa hóa tái sinh, lưu lại thân cây khô, rồi một hạt giống
tái sinh.
Tiếng tụng kinh không dứt, làm cho khắp đinh
Tu Di Sơn đều có vẻ vô cùng trang nghiêm. thần thánh mà tinh thuần, niệm lực
tràn ngập, cũng tồn tại cũng chúng sinh.
Mái ngói tím vàng, điện thờ to lớn. trong màu
tím nhạt lấp lánh kim loại sáng bóng làm cho địa phương này càng ngày càng có vẻ
thần bí khó lường, nhìn toàn cảnh khí thế bao la hùng vĩ.
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!
Trong Đại Lôi Âm Tự vang lên một tiếng phật hiệu
già nua.
Tiếp theo, cừa chính mở rộng, rất nhiều Kim
Thân La Hán xuất hiện, sau đầu đều có vầng phật quang, thần thánh mà uy nghiêm,
tiếp theo là Hộ Pháp Kim Cương, bốn vị Tứ Đại Kim Cương nổi danh nhất, không ngờ
kiếp này lại đều có người thừa kế.
Bát Pháp Kim Cương. Thắng Chí Kim Cương, Đại Lực
Kim Cương. Vĩnh Trụ Kim Cương, người nào người nấy đều nghiêm túc, phật khí
tràn ngập, bốn người vô cùng cao lớn thật bức người.
Ở phía sau là các hộ pháp của Phật môn, nổi
danh nhất chính là Tứ Đại Thiên Vương: Trì Quốc Thiên Vương phương đông, Tăng
Trưởng Thiên Vương phương nam, Quàng Mục Thiên Vương phương tây và Đa Văn Thiên
Vương phương bắc, mỗi người trợn mắt nhìn, chí thần chí thánh.
Trong lòng người Thiên Chi Thôn đều chìm xuống:
nội tình của Phật Giáo quá thâm hậu, những người này lại đều xuất hiện.
Ở phía sau xuất hiện chính là Bồ Tát và cổ Phật
chư thiên, lần này tương đối làm cho mọi người cảm thấy may mắn là tổng cộng cùng
không có mấy vị, không thể so sánh với thời đại viễn cổ.
Tương truỵền, ở thời đại A Di Đà Phật Đại đế
còn sống, Bồ Tát và cổ Phật rất đông đúc, ngồi xểp bằng trên bầu trời, phật
quang chiếu rọi tới ức vạn dặm, quả nhiên là trên trời dưới đất chỉ có ta độc
tôn.
Nhưng, trong lòng mọi người còn chưa kịp hoàn
toàn buông lòng, lập tức lại chìm xuống, bởi vì trong Đại Lôi Âm Tự đi ra một vị
lão tăng, thực rõ ràng là một vị Đại Thánh!
Đây là một cổ Phật, tuy rằng khí tức nội liễm
nhưng vẫn tạo cho người ta một loại áp lực kinh người. Trên đầu lão không có cạo
trọc giống như các hòa thượng khác, mà lại có một chút tóc vàng thưa thớt, như cỏ
dại. Trên mặt lão đầy nếp nhăn, rất là già nua, thân thể khô đét, nhưng ẩn chứa
huyết khí lại khiến mọi người kinh sợ.
- Là hắn, Ma Kha Đại cổ Phật! quả nhiên ngươi
còn sống!
Thần Tầm Công chúa dựng thẳng mắt nói.
- A Di Đà Phật! Lão tăng tu luyện chưa viên
mãn. không thể tọa hóa, chì còn chút hơi tàn, tiếp tục ở lại trên đời này!
Lão tăng tóc vàng thưa thớt chấp hai tay hợp
thành chữ thập, một bộ dáng đau khổ nói.
Ngày xưa. Đấu Chiến Thắng Phật từng có một trận
ác chiến với lão, cuối cùng trấn áp ở dưới Tu Di Sơn. không nghĩ tới ngày nay lão
thoát vây.
- Quả nhiên, hết thảy đều là do ngươi quấy
phá!
Thần Tầm CÔng chúa ánh mắt lanh xuống nói.
- Bần tăng tứ đại giai không, không biết thí
chủ đây là ý gì!
Ma Kha cổ Phật mặt đầy vẻ từ bi, trấn định ung
dung nói.
“Keng...”
Ngay khoảnh khắc, toàn thân Thần Tầm Công chúa
tòa ra chín loại ráng màu lóng lánh, “leng keng” không ngừng bên tai, từng mảnh
từng mảnh giáp trụ bao phủ trên thân thể thướt tha của nàng, phóng ra khí cơ của
Đại đế cổ, làm cho rất nhiều người gần như xụi lơ tại đương trường, ngay cả tòa
Tu Di Sơn này đều lay động một hồi.
Cổ Hoàng Chiến Y!
Đây là vị kia ở Thần Tầm Lĩnh từng phát sinh
mười lần lột xác, cuối cùng là Tiên Y của Cổ Hoàng vô địch trên trời dưới đất.
Giờ này, trông Thần Tầm Công chúa rực rỡ lóa mất,
toàn thân đều lưu động bảo huy, cả người như một Nữ Chiến Thần oai hùng tràn ngập
khí cơ Đại đế, khủng bố ngập trời.
Mặc dù là Thánh giả đối mặt với nàng lúc này đều
sợ run, đây là một loại khí tức không thể kháng cư.
Trên Tu Di Sơn rất đông Kim Thân La Hán đều lắc
lư, khó có thể chịu đựng. Nhưng Ma Kha cổ Phật niệm một tiếng phật hiệu hết thảy
đều qua đi. Đồng thời ở trong tay phải lão xuất hiện một thanh bảo xử, lưu động
tử kim sáng bóng, tản ra khí cơ trấn áp muôn đời.
Đây là binh khí của A Di Đà Phật Đại đế tự tay
luyện chể: Hàng Ma Xử!
Kiện binh khí Đế này không ngờ ngày nay lại
rơi vào trên tay Ma Kha, không có gì đáng sợ hơn so với tin tức này.
“Bịch, bịch...”
Đột nhiên truyền ra tiếng bước chân hữu lực mà
tiết tấu không thay đổi, trong Đại Lôi Âm Tự đi ra tịếp một người, chúng La
Hán, Kim Cương, Bồ Tát, cổ Phật... tất cả nhìn thấy đều lễ kính.
Dù là Đại thánh Ma Kha cầm trong tay binh khí
Đế cũng như thế, đối với người này thật cung kính thi hành một đại lễ bán sư.