Tiếng bước chân hữu lực, cũng một nhịp đập với
thế giới này, Kim Thân La Hán, Bồ Tát. cổ Phật... trên Tu Di Sơn cảm nhận được
phật pháp vô biện, uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn, còn mọi người ở ngoài núi ngược
lại cảm thấy như mình rơi xuống vực sâu, nếu sa vào địa ngục, thật khủng bố.
Không hề nghi ngờ, đây là một vị cường giả tuyệt
đại, chi tự nhiên ngoại phóng khí tức đã khiến cho chư địch đều sợ run. Mỗi cái
giơ tay nhấc chân đều hợp nhất cũng đạo, cũng tồn tại cộng sinh với thiên địa
này.
Người này thân thể cao sầy, đầu đội kim quan rực
rỡ lóa mắt, trên có khắc hình Phật Đà chứng đạo, ẩn chứa bí mặt thành Đế, uy nghiêm
mà thần thánh. Trên cổ đeo chuỗi ngọc, với thần châu, mỹ ngọc xâu thành một chuỗi,
có hình dạng như Ly long quay quanh, lạc ấn thân ảnh của Bồ Tát chư thiên,, mơ
hồ truyền ra từng hồi tiếng tụng kinh.
Đây là một nhân vật cường đại mà thần bí,
quanh thân hiển lộ ra hết vẻ đẹp đẽ quý phái, đeo trọng khí của Phật môn, tự
nhiên lưu chuyển dao động kinh thế, chí cường chí thánh, khiến người ta kính sợ.
Mà người này đúng là một nữ nhân, sương mặt trắng
như ngọc, mắt phượng sáng như điện, xinh đẹp mà tôn quý, còn có một loại uy nghiêm,
trên người mặc áo trắng phát sáng óng ánh.
Đám người Diệp Đồng, Long Mã đều ngẩn ngơ,
không nghĩ tới cuối cùng lại xuất hiện một nữ nhân bảo tướng trang nghiêm, tuy
nhiên cũng không ai dám xem thường, ngược lại trong lòng đều long trọng, bởi vì
cảm nhận được một loại áp lực không gì sánh nổi, đạo hạnh của nữ nhân này đủ để
chấn thế, có một loại đại thế vô địch.
“Nàng này là ai?” Đây là nghi vấn trong lòng Diệp
Phàm và mọi người, nữ nhân này quá cường đại, mặc dù không phải Chuẩn đế cũng
không sai biệt lắm, vượt qua hết thảy chư hùng thế gian.
Đảy là kình địch của cấp Nhân Ma, Lão Phong Tử,
bởi vì ở trên người này có một loại khí chất duy nhất chỉ có ta độc tôn, trên
trời dưới đất chi mình ta hoành hành, không ai dám kháng lệnh.
Sau khi nàng ta bước ra Đại Lôi Âm Tự, liền
không di chuyển bước chân mà ở trước người xuất hiện một con Khổng tước màu
vàng, chờ nàng trên lưng, hào quang vạn trượng.
“Ti!”
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, loại khí
phái này, loại tư thái trên cao nhìn xuống vạn vật sinh linh này, hiển lộ ra hết
bản tâm vô địch của nàng. không giống như phong thái của Phật môn, nhưng xem từ
trang sức lại khẳng định là người trong Phật môn.
Nàng mặc tăng y nhẹ trấng, đứng ở trên lưng
Kim Khổng Tước, phong thái xuất trần, ung dung mà trấn định. Trong mắt bắn ra
hai tia sáng khiếp người quét về phía Diệp Phàm bọn họ nơi này.
“Keng!”
Diệp Phàm lộ vẻ ngưng trọng, vung sát kiếm màu
đỏ sậm trong tay, chém tan loại ánh mắt có thể giết người trong vô hình kia.
- Rốt cuộc là ai?
Tề La vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ nghe nói
Tây Mạc cận cổ có một cao thủ như vậy, nhưng thật ra ở trong truyền thuyết viễn
cổ từng xuất hiện, lập tức trong lòng lão phát lạnh.
Nữ nhân này ngồi xuống xếp bàng trên lưng Kim
Khổng Tước. Toàn thân tòa ra phật quang càng thêm uy nghiêm. Bất cứ một kiện
trang sức nào trên thân nàng đều là pháp khí khủng bố: khuyên đeo tai lóng lánh
như sói nhìn mây, có tìms trận phong lôi. Mà trên hai tay hào quang bắn ra bốn phía,
bộ vòng đeo tay như chín con rồng quấn quanh, hôn mê ngủ đông. nuốt phun ráng
mây, cẩn thận lấng nghe có tiếng kinh văn văng vẳng.
Đây là một nữ nhân khó lường, nàng chưa ra tay,
chưa nói tiếng nào đã chấn nhiếp mọi người.
- Ngươi là ai?
Thần Tầm Công chúa lạnh lùng hỏi. Mặc Cổ Hoàng
Chiến Y, lưu động tiên quang chín màu, khí tức chí cường tuyệt luân mênh mông
cuồn cuộn bức thẳng lẻn Tu Di Sơn.
Nàng thân là Đại Thánh, lại mặc Tiên Y tuỵệt
thế do Thần Tầm mười biến mà thuế sinh ra, uy áp chín tầng trời mười tầng đất,
bất kể đối mặt với ai đều có vốn cường thế này.
- Đây là Hộ đạo giả giáo ta: Đại Khổng Tước
Minh Vương!
Lão tăng Ma Kha nói, cường đại như hắn thân là
Đại Thánh đều thi lễ bán sư với người này.
- Chưa từng nghe nói cận cổ Phật môn có người
cao thủ này!
Yêu Nguyệt Không, Hoàng chù Đại Hạ Hạ Nhất
Minh... tất cả đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ kế thừa cực kỳ cổ xưa lâu dài, chỉ
nghe nói qua thời viễn cổ Phật môn từng có Khổng Tước cái thế. Chẳng lẽ nữ nhân
này là nhân vật tuyệt thế phong ở trong Thần Nguyên, sống đến kiếp này, ngày
nay vừa mới sống lại?
Bất kể như thế nào, đây đều là một đại địch!
- Ta đến từ Vực ngoại!
Như là hiểu được suy nghĩ của mọi người, Đại
Khổng Tước Minh Vương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, khiến mọi người càng kính sợ.
Đều không phải là nhân vật viễn cổ, mà là kiếp
này tu thành thần thông kinh thế. Nữ nhân này quả nhiên khủng bố, nếu không có binh
khí Đế nơi tay, ai có thể chống lại nàng?
Diệp Phàm tin tưởng nữ nhân này lợi hại siêu cấp,
có một loại đại thế vô địch, đây là một loại rúng động phát ra từ tâm linh.
- Ngươi có phải là đến từ cổ tinh vực A Di Đà?
Diệp Phàm khi lịch lãm ở trên tinh lộ từng
nghe được rất nhiều truyền thuyết. Ở địa phương đó là khởi nguyên của Phật môn,
đến nay vẫn còn phồn thịnh, không thiếu cao thủ một thế hệ.
Khổng Tước bộ tộc cũng Phật có quan hệ rất sâu
xa, tới ngày nay gần như bộ tộc cũng quy về Phật môn, không xuất ra nhân vật
kinh thế thì không nói, một khi xuất thế tất nhiên là quỷ khiếp thần sầu.
- Không sai!
Đại Khổng Tước Minh Vương gật đầu, toàn thân nở
rộ phật quang vô lượng, Kim Khổng Tước phía dưới khẽ hót, phụ trợ cho nàng giống
như thần linh, thần thánh không thể xâm phạm.
Đối mặt với một Phật môn chí thánh, mọi người
đều nặng trìu trong lòng: Tu Di Sơn càng ngày càng khó đánh, có nhân vật cường
đại thế này tọa trấn, quả thực cực kỳ gay go.
Đối mặt với cường giả thân phận bực này, nhưng
cũng không tiện đánh mất lễ nghĩa cấp bậc, Tề La Thiên Chi Thôn thi lễ, còn thật
sự lên tiếng, nói thẳng với Khổng tước Minh Vương yêu cầu nàng thả cho Hoa Hoa
xuống núi.
- Không được! Cuộc đời này hắn chỉ có thể ở lại
Phật môn, cả đời cũng không được xuống Tu Di Sơn!
Đại Khống Tước Minh Vương giọng điệu kiên quyết,
cự tuyệt gọn sàng dứt khoát.
- Kính ngươi là cổ hiền Phật môn, vì vậy không
muốn thất lễ, ngươi thực tưởng mình là gì chứ? Có cái gì mà tự cao, cũng lắm
thì cứ chiến một trận!
Đông Phương Dã quát to, hắn là bản tính dã
nhân không sợ trời không sợ đất, giơ lên lang nha đại bổng trong tay muốn công
phạt tới trước.
- Ta còn tướng rằng hiện ra cổ Phật tuyệt thế
thì sẽ biết lí lẽ chứ, hóa ra chẳng qua cũng thế thôi! Đám tậc trọc Phật môn đều
chịu chết đi!
Long Mã gào to.
“Keng” một tiếng, kiếm tiên trong tay Diệp
Phàm khẽ rung, nở rộ một dải tơ rực rỡ, chi thẳng về phía Tu Di Sơn xa xa. biếu
lộ thái độ, không tiếc quyết một trận tử chiến.
- Quản ngươi là ai, Tu Di Sơn có thể làm gì chứ,
tự cho là hiệu lệnh thiên hạ, có thể cho quần hùng quỳ phục sao?!
Thần Tầm Công chúa cười lạnh, trên người chiến
y “leng keng” vang động không ngừng. giáp trụ kim khí sáng bóng lãnh liệt kinh
thế, tràn ngập khí tức Cổ Hoàng, uy áp thăng lên Tu Di Sơn, đây là một loại dao
động đáng sợ, dù sao cũng là Đế y không sứt mẻ.
Đông đảo Kim Thân La Hán trên Tu Di Sơn sợ
run, mặc dù là các Bồ Tát và cổ Phật cũng đều nhíu mày, nhanh chóng điều động
tín ngưỡng lực ngăn chặn sát khỉ.
- Đại Khổng Tước Minh Vương cần thế nhân lễ
kính, vốn chỉ cần bước ra một bước liền có thể trở thành Chuẩn đế, nhưng vì
tương lai của Phật, nàng thu hồi bước chân kia!
Lão tăng Ma Kha vừa nói ra, lập tức khiến mọi người
hít một hơi khí lạnh, không kiềm nổi kinh sợ, đây phải là thần thông đến cỡ nào!
Hiển nhiên, Ma Kha là một nhân vật cực kỳ khó
đối phó, ở trước khí thế cực thịnh của mọi người lão nhẹ nhãng nói ra một sự thật
như vậy, quả nhiên là có tác dụng. Mấu chốt ở chỗ chấn nhiếp lòng người. đả
kích ý chí chiến đấu của mọi người.
Ngoài Tu Di Sơn sau phút yên lặng ngắn neủi, Diệp
Phàm cười lạnh nói:
- Đừng nói chưa thành Chuẩn để, cho dù là
thành thì đã có sao? Đó cũng chỉ là chí hiền Phật môn của các ngươi, có quan hệ
gì với chúng ta chứ, các ngươi có thể đóng cửa lại tự mình triều bái!
- Không sai! Nếu phải lễ kính cũng là Phật môn
các ngươi mà thôi, có quan hệ gì với chúng ta! Hôm nay thần chắn sát thần, phật
chắn thí phật!
Thần Tầm Công chúa thực khí phách, đôi mắt bắn
ra tia sáng kỳ dị khiếp người.
Thần Tầm Lĩnh từng danh chấn thiên hạ, từng xuất
ra Hoàng giả vô địch trên trời dưới đất, cái dạng phồn thịnh gì chưa thấy qua,
đương nhiên sẽ không bị Phật môn Tây Mạc trấn áp.
- Tặc trọc dối trá. nô dịch đệ tử người khác,
lại còn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức khiến người ta buồn nôn. Ngày nay, chỉ có
chiến một trận, san bằng Tu Di, cắm đại kỳ Thiên Đình ta ở đinh núi, từ nay về
sau không có Phật!
Long Mã lời nói rất châm chích, đây thật sự là
lời nói và việc làm của độc Phật, lập tức làm cho trên Tu Di Sơn rơi vào tĩnh lặng,
mọi người đều trợn mắt nhìn.
- Một con ngựa tồi nho nhỏ, cũng dám rống gào!
Đại Khổng Tước Minh Vương lên tiếng, vươn ra một
bàn tay to, chộp thẳng ra ngoài núi.
Bàn tay che phủ trời đất, quả thực như là đinh
núi Tu Di Sơn bay ra. trực tiếp giãng ngang trời cao, che phủ mặt trời một mảng
tối đen, mà còn làm cho bầu trời vỡ nát, cường thế vô địch!
“Keng!”
Diệp Phàm ra tay! Đối mặt với nhân vật bực này
chỉ có động binh khí Đế mới được, kiếm tiên màu đỏ sậm bắn ra sát quang như sóng
biển, một đợt tiếp theo một đợt. chém thẳng lên bàn tay to trên bầu trời cao.
- Hừ!
Đại Khổng Tước Minh Vương hừ lạnh một tiếng,
Tu Di Sơn tòa phật quang cuồn cuộn, niệm lực chư thiên mãnh liệt bay lên, dọc
theo cánh tay nàng che kín bàn tay to.
Nàng như là mặc vào một kiện Đế y do tín ngưỡng
lực luyện chế thành, cứng chọi cứng với kiếm khí, cánh tay không tổn hao sỉ.
đây là một loại khủng bố tuyệt thế.
Ngay sau đó, nàng trực tiếp cất bước đi ra, lại
rời khỏi Tu Di Sơn. nhưng tín ngưỡng lực thao thao như biển rộng không dứt, mờ
mịt giống như đại dương mênh mông thổi quét tới sau lưng. rồi bao phủ lấy nàng.
Nhân vật bực này mà còn mượn dùng lực lượng của
Tu Di Sơn ra tay, quả nhiên là khó lường!
Đại Khổng Tước Minh Vương toàn thân phát sáng,
hòa tan niệm lực vô cùng tận vào cơ thể, mà thánh lực Tu Di này tản ra từng đợt
từng đợt Đế khí, hợp cũng một chỗ với nàng, lập tức chấn nhiếp thế gian.
Nàng đi thẳng tới hướng Diệp Phàm, uy áp nhật
nguyệt, chấn động chín tầng trời. Đại chiến cứ như vậy đột ngột bạo phát!
Đây là một áp lực cực kỳ lớn lao, mặc dù Diệp
Phàm nắm trong tay sát kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn, cũng phải hoàn toàn cẩn thận,
hơi có vô ý liền có thể đẫm máu ngã xuống.
Thanh binh khí Đế này chỉ là một trong bốn
thanh sát kiếm, không tính là Đế kiếm đầy đủ, hơn nữa đối phương quá cường đại,
còn mượn dùng niệm lực của Tu Di, như thần nữ giáng xuống thế gian.
“Keng... Ầm...”
Ở giữa hai người không ngừng có thần quang
chói mắt vọt lên, vòm trời vỡ nát, bầu trời bị xé mở từng mảng hắc động, từng
cái hắc vực rộng lớn vô ngần hiện lên. Bất cứ một kích nào của hai người đều là
hủy thiên diệt địa.
May mắn là va chạm trên vòm trời mênh mông này,
bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đại Khổng Tước Minh Vương thật sự quá lợi hại,
Ma Kha nói nàng gần như bước ra một bước kia, nhưng cuối cùng lại thu trở về,
không phải không có đạo lý.
Nàng đang ở ngoài Tu Di Sơn mượn dùng niệm lực
Tu Di cũng không có nhiều như trong tưởng tượng. nhưng vẫn gây cho mọi người áp
lực đáng sợ nhất, khí thế chỉ có ta độc tôn.
Đây cũng nhờ Diệp Phàm thân trải qua bách chiến,
cầm trong tay binh khí Đế, bằng không đổi lại bất cứ một Đại Thánh nào khác đi
lên, đã bị một cái tát đánh chết từ lâu!
Lúc này không có gì trì hoãn, Đại Khổng Tước
Minh Vương uy áp chín tầng trời mười tầng đất, toàn thân tăng y màu trắng bay
múa. xuất trần ngạo thế, đôi mắt sắc bén như Thiên Đao.
Nàng hoàn toàn không giống như một nữ nhân,
ngược lại ý như một Bá vương cái thế!
Nàng dẫn động phật khí cũng niệm lực đại chiến
với Diệp Phàm, đánh đến nhật nguyệt mất sáng, thiên địa thất sắc, Tu Di Sơn cao
ngất lấp trong Vực ngoại, chung quanh từng viên từng viên tinh tú nhỏ nổ tung!
Đều không chịu nổi một cái phất tay tùy tiện của nàng. Cảnh tượng này khủng bố
kinh người, khiến mọi người toàn thân phát lạnh, không kiềm nổi sợ run.
Lúc này ở phía dưới tiếng hô sát rung trời, đại
chiến bùng nổ toàn diện: Thần Tầm Công chúa lao thẳng tới ngọn núi chính Tu Di
Sơn, vạch ngang chư thiên Bồ Tát, muốn cắt đứt tín ngưỡng lực, hủy diệt Đại Lôi
Âm Tự.
Tiếng hô sát sôi trào, Đóng Phương Dã, Tề La, Cổ
Kim Bằng, Long Mã, đám mười Tôn Giả, Yêu Nguyệt Không cùng với chư hùng đều ra tay,
chư thánh vọt ngang trời, pháp khí phát sáng, hào quang bắn tới, đại chiến càng
ngày càng kịch liẹt.