“Keng!”
Đốm lửa tươi đẹp, bắn tung toé khắp nơi, Vạn Vật
Mẫu Khí Đỉnh trên đầu Diệp Phàm thiếu chút nữa bị đánh bay đi, thân thể hắn chấn
động mãnh liệt, sát kiếm trong tay chém ngang ra. cuối cùng ngăn chặn được niệm
lực vô tận kia.
Đại Khổng Tước Minh Vương quá mạnh mẽ, quả thực
không ai có thể đối địch với nàng. Nàng tay không đối chiến với Diệp Phàm, từng
bước tiến sát tới, thần uy cái thế.
“Ầm” một tiếng, nàng trực tiếp chụp đến một
chưởng, bàn tay trẳng nõn như ngọc, nhưng lại khủng bố kinh người, hiệp cũng tín
ngưỡng lực vô tận của Tu Di Sơn chụp tới, trực tiếp cứng chọi cứng với binh khí
Đế.
Diệp Phàm hoành ngang kiếm, toàn thân máu màu
vàng chen chúc lao xuống, tăng chiến lực lên tới cực hạn. Trường kiếm màu đỏ sậm
trong tay hắn biến thành đỏ thẫm, chấn ra từng đợt từng đợt kiếm quang chém tới
phía trước.
Tiếng “leng keng” vang lên không dứt, Đại Khổng
Tước Minh Vương ánh mắt khiếp người, bàn tay trắng toát như ngọc và tín ngưỡng
lực ngưng kết cũng một chỗ, chấn xuống làm vỡ nát kiếm khí trong suốt.
Nơi này kiếm khí tung hoành, sát khí quét
ngang mười vạn dặm, chiến đến sôi trào, hai người như hai luồng hào quang bay
múa. đi nhầm từng bước sẽ máu vãi đương trường, hình thần đều bị diệt.
Đế khí tràn ngập!
Tâm thần Diệp Phàm chấn động mạnh, địch nhân
quá mạnh mẽ, thiếu chút nữa thành tựu Chuẩn đế, quả thật là đứng trên hậu thế.
Đại Khổng Tước Minh Vương tay phải bấm ấn, bảo
ấn đánh từ dưới lên ngực bụng Diệp Phàm, uy thế kinh người. Diệp Phàm bổ liên
tiếp mấy đạo kiếm quang, chém trên bảo ấn kia mới đánh tan niệm lực.
“Ầm!”
Diệp Phàm thét dài, trường kiếm trong tay ẩn
chứa chân nghĩa Thiên Đế Quyền. bùng phát ra hào quang không gì sánh nổi, chưa
từng có từ trước đến nay, hắn vung kiếm chém liên tiếp tới phía trước, liên tục
tầm kiếm, hào quang sáng lạn, thể như sấm sét làm cho nhật nguyệt tinh tú đều ảm
đạm không ánh sáng.
Loại uy thế này, kinh thiên địa quỷ thần khiếp,
rất nhiều vẫn tinh ở Vực ngoại nổ tung, trở thành bột mịn, một tiểu hành tinh
xa xa tức thì bị chém nứt ra, hóa thành bụi bậm.
Nhưng với thế công cường đại như vậy không ngờ
vẫn bị Đại Khổng Tước Minh Vương ngăn chặn, bàn tay trắng nốn không tì vết. vung
niệm lực Tu Di Sơn, một chưởng lại một chưởng bổ tới chấn cho Diệp Phàm phải thối
lui.
Đại Khổng Tước Minh Vương uy áp chín tầng trời,
khí thế khiếp người, chí cường chí đại, bay lên trời bổ xuống, ánh mắt như là
kiếm quang “keng keng” vang động, càng đánh càng mạnh.
Diệp Phàm lộ vẻ mặt ngưng trọng, vận dụng hết
khả năng chống lại.
Chiến trường rời Tu Di Sơn rất xa. xâm nhập
trong bầu trời, Đại Khổng Tước Minh Vương chi mượn một phần tín ngưỡng lực, mà
không phải toàn bộ của Tu Di Sơn. bằng không Diệp Phàm tất đã nguy rồi.
Niệm lực của Tu Di Sơn cuồn cuộn mãnh liệt, nếu
toàn bộ thêm vào thân nàng, giống như mặc một kiện đế y. Đây là niệm lực muôn đời
tích lũy và lắng đọng lại! Đều có truyền ngôn nói nếu cao tăng Phật môn dựng thân
ở trong Đại Lôi Âm Tự, sẽ bất bại, thiên hạ vô địch, huống chi là nàng.
Tu Di Sơn rất cao tới tầm vạn bốn ngàn do tuần.
Tuy có phóng đại, nhưng không phải không có đạo lý, đinh núi lấp trong vòm trời
đâm thẳng vào Vực ngoại. rất nhiều tiểu hành tinh vờn quanh.
Trận chiến giữa hai người càng ngày càng kịch
liệt, nhưng Diệp Phàm lại cố tình thối lui, vào sâu trong tinh không, rời xa chủ
sơn, với ý đồ làm suy yếu ảnh hưởng niệm lực của Tu Di Sơn.
Không hề nghi ngờ, Đại Khổng Tước Minh Vương nếu
đứng ở trên Tu Di Sơn. Diệp Phàm không có một chút cơ hội, như vậy giống như một
nhân vật sắp trở thành Chuẩn đế cầm binh khí Đế không sứt mẻ công kích hắn.
Bên kia. Thần Tầm công chúa dẫn đầu phát động
tổng tiến công Tu Di Sơn càng thêm kịch liệt hơn. Nàng có được Đế y không tì vết.
toàn thân ráng tiên quang chín màu bay múa, dùng cứng chọi cứng với Tu Di Sơn!
Giờ khắc này, lão tăng Ma Kha thân là Đại
Thánh toàn thân phát sáng, cầm trong tay Hàng Ma Xử binh khí của A Di Đà Phật Đại
đế, triển khai phản kích sắc bén nhất.
Tiếng hô sát rung trời, Tu Di Sơn cũng không yếu
thế, Kim Thân La Hán. Bồ Tát, Cổ Phật... tất cả đều ra tay, chủ động công phạt đám
ngườì Diệp Đồng. Đông Phương Dã, Thần kỵ sĩ.
Người của Cơ gia, Thiên Yêu Cung, Đại Hạ hoàng
triều cũng đều tham chiến, người của Thần Tầm Lĩnh cũng ra tay, địa phương này
như trời sụp đất nứt, hào quang xông thẳng lên trời cao, cực kỳ khủng bố.
Bao nhiêu năm rồi, Tu Di Sơn đều rất yên tĩnh,
nhiều nhất chỉ là trong nội bộ Phật môn tranh chấp về lý niệm. Ngày nay lại là
vô số cường địch, đại binh xâm lấn. xưa nay hiếm thấy.
Diệp Phàm nhìn thoáng qua chiến trường bên
kia, cũng không lo lắng gì lấm. nhưng ngược lại chính hắn nơi này có phiền toái
lớn. Phật môn là muốn chiến một trận trước giải quyết hắn. sau đó Đại Khổng Tước
Minh Vương mới quay lại thu thập Thần Tầm Công chúa khó đối phó hơn.
Nhiều năm qua. còn không có mấy người dám xem
hắn là kẻ yếu. ngày nay lại thể nghiệm được, đối phương đây là xem hắn thành
con mồi, muốn giết chết hắn trước hết.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia lạnh lùng,
không dám sơ suất, nhưng cũng không e naại, chân đạp bí quyết chữ “Hành”, vọt
thẳng lên trời cao, xuất hiện ở phía trên vòm trời tối đen, cách Tu Di Sơn lại
xa thêm một khoâng cách.
Đại Khổng Tước Minh Vương hót dài một tiếng, phía
dưới Tu Di Sơn “ù ù” kêu vang. vô tận niệm lực xông thẳng lên trời cao cũng theo
nàng chìm sâu vào Vực ngoại, chấn cho rất nhiều tiểu hành tinh đều rung chuyển.
Niệm lực tuy có yếu bớt, nhưng vẫn như cũ có
thể giúp nàng vô cùng cường thế, đàng đằng sát khí chấn nhiếp thế gian.
“Ông!”
Hoàng kim quan trên đầu Đại Khổng Tước Vương
chợt phát ra phật quang vô cùng tận, từng tràng thiện xướng vang lên, như là có
ba ngàn Phật Đà đang tụng kinh, tuyên truyền giác ngộ.
Trên Hoàng kim quan có từng bức hình khắc
trông rất sống động. đúng là Phật Đà thành đạo, ẩn chứa chí lý thiên địa, bí mặt
thành Đế.
Đây là một kiện pháp khí đáng sợ, là binh khí
mạnh nhất của Đại Khổng Tước Minh Vương. Lúc này nó bay lên, hiệp với tín ngưỡng
lực của Tu Di Sơn bao phủ thiên địa.
Đạo khí quá mức khủng bố, trong mơ hồ lại có một
Phật Đà đi ra, một tay chi trời, một tay chi đất, miệng tụng chân kinh, chỉ có
ta độc tôn. muốn trấn áp Diệp Phàm.
Tu Di Sơn phật lực vô lượng giờ khắc này như biển vọt tới, cũng không có
bởi vì khoảng cách quá xa mà giảm bớt nhiều lắm, nhất là binh khí này vừa ra,
phật lực càng thêm dễ dàng là của mình dùng.
Đại Khổng Tước Minh Vương uy áp chín tầng trời
mười tầng đất, khóe miệng lộ ra một vẻ cười lạnh lùng, nhìn thẳng vào Diệp Phàm,
lại nhìn thoáng qua Thần Tầm Công chúa.
Diệp Phàm tiếp tục thối lui, cầm sát kiếm màu đỏ
sậm chống lại, tiến hành phòng ngự.
Đại Khổng Tước Minh Vương càng ngày càng cường
thế, quanh thân phật quang chiếu rọi, nàng khoan thai đẹp đè quý phái, Hoàng
kim quan chấn nhiếp muôn đời, không ngừng tới gần, với biển niệm lực của Tu Di Sơn
trấn áp xuống.
Đồng thời ngay lúc đó, nàng tháo xuống một
vòng đeo tay sáng óng ánh. có thể so với Kim Cương Trác, chấn vờ vòm trời, hiệp
với tín ngưỡng lực phá huỷ vô số vẫn tinh, bay thẳng tới Diệp Phàm.
Tình thế đã tới thời khắc nguy cấp, Đại Khổng
Tước Minh Vương phát động công kích lôi đình, muốn nhanh chóng giải quyết Diệp
Phàm, bởi vì nàng cũng không muốn rời Tu Di Sơn quá xa, niệm lực cũng vì khoảng
cách thành lớn mà giảm bót.
Đột nhiên, Diệp Phàm thu hồi Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh,
một cái đính đồng xanh ri sét loang lổ xuất hiện, cũ kỳ không chịu nổi, xuất hiện
ở trên đầu hắn.
“Ầm” một tiếng, dưới uy áp lớn lao, dưới niệm
lực ẩn chứa khí tức Đế mãnh liệt cuốn tới, cái đính đồng xanh sứt mẻ liền sống lại,
cả vật thể phát sáng xanh biếc, gần như trong suốt, bắn ra tiên hà, nở rộ hào
quang bất hủ.
Tất cả áp lực Diệp Phàm đang chịu đựng đều bị
ngăn chặn, trong mắt hắn bắn ra tia sáng lạnh, cầm sát kiếm màu đỏ sậm trong
tay phóng tới phía trước, chém thẳng xuống Đại Khổng Tước Minh Vương.
“Keng!”
Thần mang hiện ra, kiếm khí vạch ngang trời
như cầu vồng, Diệp Phàm bổ ra một kiếm chật đứt cái vòng tay, làm cho thân thể
Đại Khổng Tước Minh Vương chấn động mạnh, nàng không kiềm nổi thét dài.
Đây là một kiện pháp khí phi thường trọng yếu
với nàng, không nghĩ tới cứ như vậy bị hủy diệt.
Trên hai cánh tay của nàng còn có mấy vòng, là
tế luyện ra từng đôi từng cập, hủy diệt một cái sẽ không còn hoàn mỹ.
Càng không xong chính là tín ngưỡng lực bị cái
đỉnh đồng xanh nuốt hết. ngay cả Hoàng kim quan kia đều nguy rồi, đồ hình Phật
Đà thành đạo vừa rồi nó bày ra trực tiếp âm đạm xuống.
Diệp Phàm gÌƠ kiếm chém thẳng xuống Hoàng kim
quan pháp khí cường nhất đại của nàng.
“Keng, keng...”
Đại Khổng Tước Minh Vương cuối cùng đều ném ra
hết mấy cái vòng tay, mỗi cái đều sáng rực rỡ đánh tới phía trước, ý đồ ngăn cản
kiếm khí.
Nhưng mà đúng lúc này Diệp Phàm không chỉ có cầm
trong tay kiếm tiên, mà cùng với cái đỉnh đồng xanh tự chủ sống lại, hai kiện cũng
phát sáng, khí tức cũng không biết cường thịnh hơn gấp bao nhiêu lần, chinh thể
giống như một tòa tiên lô thiên địa, nấu chay hòa tan hết thảy mọi lực lượng,
trấn áp tới phía trước.
“Rắc...”
Tín ngưỡng lực lui bước, mấy vòng tay đều bị
chặt đứt. hóa thành bột mịn, Đại Khổng Tước Minh Vương chí kịp vội vàng thu hồi
Hoàng kim đạo quan, khống chế Ngũ Sắc Thần Quang bay thẳng về Tu Di Sơn.
Diệp Phàm đuổi theo phía sau không bỏ, bí quyết
chữ “Hành” phát huy đến mức tận cũng. trong tay Đế kiếm giơ lên bồ liên tiếp phía
sau Đại Khổng Tước Minh Vương.
“Ầm!”
Chung quy là cách Tu Di Sơn không xa lắm, Đại
Khổng Tước Minh Vương mới vừa tới gần đinh núi liền điều động tất cả tín ngưỡng
lực, toàn bộ thêm vào trên người, giống như mặc vào người một kiện Đế y chân
chính, cũng so sánh với vừa rồi, cũng không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.
Tăng y trắng nõn của nàng trong quá trình bay
chạy trở về bị một chút dao động xé nát, đôi cánh tay đều lộ trần ra, làm cho sắc
mặt nàng vô cùng lãnh liệt.
Mọi người đều khiếp sợ, Đại Khổng Tước Minh
Vương là vô địch, nhưng lại bị Diệp Phàm đuổi đánh quay về, điều này làm cho mọi
người vô cùng sợ hãi.
- Của Đế Tôn... cái đỉnh thành tiên!
- Là cái đỉnh xanh của Thiên Đình cổ!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên. bao gồm chư
thánh Vực ngoại cùng với cường giả các tộc Bắc Đẩu ở xa xa theo dõi, đều lô ra
di sắc.
- Thinh Hàng Ma Xử đến đây!
Đại Khổng Tước Minh Vương lạnh lùng nói, vươn
tay về hướng Ma Kha mượn binh khí Đế.
Nàng đứng ở trên Tu Di Sơn được niệm lực vô lượng
bao bọc, chỉ cần không rời khỏi núi này thì tương đương với có được một kiện
binh khí Đế hộ thể không sứt mẻ, mà nàng lại còn mượn Hàng Ma Xử, rõ ràng là muốn
xông lên bầu trời đánh chết Diệp Phàm.
Ma Kha thoáng do dự, rồi hai tay cầm binh khí
Đế đưa qua, trong quá trình này tín ngưỡng lực Tu Di Sơn sôi trào chống lại thế
công của Thần Tầm Công chúa.
“Xoạt” một tiếng. Đại Khổng Tước Minh Vương hóa
thành một luồng hào quang xông thẳng lên trời cao, tiếp tục công tới hướng Diệp
Phàm, vả lại tín ngưỡng lực phía sau nàng như biển thổi quét tới.
- Đã không còn binh khí Đế, Tu Di Sơn chỉ
trông vào tín ngưỡng lực thù hộ sao, thật coi thường chúng ta!
Thần Tầm Công chúa cười lạnh, thân mình chính
là Đại Thánh, cộng thêm Tiên Y của bản tộc phụ trợ cho nàng thần uy cái thế.
“Ầm” một tiếng, trên người nàng bùng phát khí
tức khủng bố vô cùng tận, trực tiếp bước lên đất lành Tu Di, chấn ra sóng aợn
mãnh liệt như phong ba bão táp. Một ít Kim Thân La Hán quá mức gần ở bên ngoài
lập tức hóa thành thịt nát. màn sương máu bay tan đi.
Diệp Phàm đối mặt với Đại Khổng Tước Minh
Vương hùng hổ dọa người, phải thối lui tránh đi mũi nhọn, là tranh thủ thời
gian cho đám người Thần tầm Công chúa.
Nhưng mà. hắn đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Đại
Khổng Tước Minh Vương thoáng lộ ra một tia cười lạnh, lập tức biết không ổn, vội
hét lớn:
- Không tốt, Tu Di Sơn có biến!
Không cần hắn nói, Thần Tầm Công chúa đã cảm
nhận được trên Tu Di Sơn sát khí vô hạn, chính là đám rồng ổ phượng, nơi này có sát
trận của Đại đế, không thể liều lĩnh được.
Có lời đồn đãi, sát trận trên Tu Di Sơn chịu
chất liệu có hạn, ở trong năm tháng đã phai nhạt đi, còn lại không nhiều lắm,
không nghĩ tới không phải là chuyện như vậy.
Hiền nhiên, vừa rồi Đại Khổng Tước Minh Vương là
cố ý, nhìn như pháp khí của nàng bị hủy phải liều lình, kỳ thật không phải, mà
là đã thiết đặt với Ma Kha dẫn nàng vào bẫy.
“Ầm!”
Thần Tầm Công chúa bị công kích cũng không sợ,
bởi vì bọn họ cũng có chuẩn bị đầy đủ. Nàng trực tiếp cất bước quay ra ngoài.
phải rời khỏi Tu Di Sơn, dù sao chi mới vừa bước vào vài bước mà thôi.
- Đi không được!
Đại Thánh Ma Kha lạnh lùng nói, đồng thời khởi
động toàn diện pháp trận, mà còn điều động tín ngưỡng lực, trấn áp tới hướng Thần
Tầm Công chúa nơi đó.
“Keng...”
Trên người Thần Tầm Công chúa chín loại ráng
màu bay múa, hào quang vạn trượng, nàng đạp Đế văn rút lui, tuy nhiên lại cảm
nhận được áp lực cực kỳ lớn lao, sát trận sống lại liền đánh thẳng tới phía nàng.
- Để xem ngươi chạy đi đâu!
“Xoạt!”
Đột nhiên, một luồng tiên quang hừng hực từ hư
không bay tới, chiếu rọi khắp Tu Di Sơn, hoà lẫn với chín ráng màu trên Tiên Y
của Thần Tầm Công chúa, hai thứ dung hợp cũng một chỗ, mạnh mẽ tạo ra một thông
đạo.
Thần Tầm Công chúa liền bước từng bước đi ra.
nàng thấy thế tuyệt không một chút bất ngờ.
Cơ Tử Nguyệt đứng trong hư không, tay áo phất
phơ, cầm trong tay một mặt Đế kính phong cách cổ xưa, chiếu rọi ra hào quang rực
rỡ nhất thế gian. Đúng là nàng ra tay, sử dụng Thần khí chí tôn của Cơ gia.
Vốn kế hoạch là binh khí Đế và Cổ Hoàng khí của
hai nàng cũng xuất ra, đánh thẳng lên Tu Di Sơn. với thế sét đánh không kịp bưng
tai cứu ra Hoa Hoa, không nghĩ tới Tu Di Sơn còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.
Truyền thuyết, đại trận của A Di Đà Phật lưu lại
đã bị tàn phá hơn phân nửa, không còn lại bao nhiêu, nhưng hôm nay lại lật đổ
nhận biết của mọi người.
- Trước hết hãy cắt đứt đường về, giết con Khổng
Tước này, hiệu quả cũng như nhau!
Thần Tầm Công chúa lạnh lùng nói, rồi phóng thẳng
lên trời cao.