Già Thiên

Chương 1196: Chương 1196: Tấn công Thần triều




- Thiên Khải gia gia...!

Tiểu Tước nhi khóc, trên khuôn mặt trắng bóng còn vương lệ, mắt to sưng đỏ.

Ánh mắt Diệp Đồng cũng ngấn nước, trầm mặc ở một bên mà không nói, cổ Phi, Cổ Lâm thì rơi lệ, trong lòng tự trách, bọn họ không tính ra thiên cơ của Thánh nhân, ngày đó đã không suy tính ra việc hai đại Sát Thánh buông xuống.

- Địa Ngục, Nhân Thế Gian, tất cả các ngươi đều đáng chết...!

Tiểu đầu bóng lưỡng Hoa Hoa gạt nước mắt.

- Khóc cái gì, mấy lão nhân gia là an bình mà rời đi, bọn họ nguyện ý lựa chọn nơi đó để yên nghỉ, các ngươi chỉ cần cố gắng tăng lên thực lực chính là an ủi lớn nhất đối với bọn họ!

Lý Hắc Thủy nói.

- Đúng vậy, tấn công hai đại Thần triều, huỷ diệt Địa Ngục và Nhân Thế Gian, dùng điều này để an ủi các lão nhân gia!

Diệp Đồng đứng lên, tiếp tục đi đột phá cửa ải.

Diệp Phàm không để cho hắn lập tức dùng Tiến hóa dịch, mà cần phải củng cố cảnh giới, dù sao thì hắn mới vừa tràm đạo không lâu, vẫn còn hiểu rõ đạo quả mới được.

- Ngao...!

Tại chỗ sâu trong rừng cây, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ngân Huyết Song Hoàng, bị một con đại hắc cẩu đuổi cho lên trời không đường, xuống đất không lối, đang tiến hành huấn luyện địa ngục.

Khi Lý Hắc Thủy nghe được thì da đầu run lên một trận, chạy nhanh đi dùng Tiến hóa dịch đột phá cửa ải, hắn cảm thấy nếu mà không nắm chặt thời gian, thì có thể sẽ bị hai đệ tử của Hắc Hoàng vượt qua.

Không thể không nói, Ngân Huyết Vương tộc không thẹn là Vô Miện Chỉ Hoàng, mặc dù chưa từng xuất hiện Cổ Hoàng, nhưng huyết mạch lực lại bá đạo không kém hoàng tộc, là một chủng tộc siêu cấp cường hàn.

Hai người này có Tiến hóa dịch hỗ trợ, huyết mạch lực lại rất nghịch thiên, được toàn diện kích hoạt, thực lực có thể tăng lên vùn vụt.

Mấy ngày qua, chỗ sâu trong dày núi không ngừng vang lên tiếng sấm, đám người Đông Phương Dã, Lệ Thiên lần lượt phá quan, tất cả đều độ kiếp, chiến lực được tăng lên.

Oanh!

Một tiếng nổ to vang lên, loạn thạch xuyên qua không gian, ma vân che lấp mặt trời, sát khí bốc lên tận chín tầng trời.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, Sát Thánh Tề La đang độ kiếp, huyết nhục trải qua thanh tẩy của Tiến hóa dịch, tràn ngập sinh lực lượng, thực lực lại tăng lên một tiểu bậc thang.

- Lão nhân này đã bị kích thích, Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư không đủ để cho hắn đột phá, tuy nhiên tích lũy mấy năm nay, hơn nữa có cỗ oán khí trong lòng kia, đã khiến hắn mạnh mẽ tăng lên một tiểu bậc thang, một ngày kia trở thành Vương của Thánh nhân thì cũng không có gì kỳ quái cả.

Thánh nhân độ kiếp thì tất nhiên sẽ gây ra cảnh tượng khủng bố, khu vực kia trở thành tro tàn, không có người nào có thể bước đến gần một bước nào cả, cuối cùng hắn đã thành công chống đỡ xong.

Thôn dân tại Thiên Chi Thôn cũng không phải là quá nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, ngoại trừ Thiên Khải, Cảnh Sơn cũng vài lão già tuổi tác lớn nhất, còn có mấy vị lão gia ít hơn nửa bậc, ngày nay được Tiến hóa dịch hỗ trợ, giống như cây khô vào mùa xuân, lần lượt đột phá, không hề nghi ngờ gì mà trở thành Vương giả trảm đạo.

Trong đó Lão Đao Bả Tử có thành tựu lớn nhất, vốn hắn đã trảm đạo, chỉ tính về cảnh giới thì còn hơn cả đám người Lý Hắc Thủy, ngày nay đã trực tiếp trở thành Vương giả đại thành.

- Con chó chết Hắc Hoàng kia không ngờ sắp thành Thánh rồi, còn nhanh hơn tất cả mọi người!

Long Mã dùng vẻ mặt ghen tị hâm mộ mà nguyền rủa, trong miệng phun ra một luồng khói trắng, ngọn lửa trên người như bừng cháy lên.

Đám người Đông Phương Dã, Thánh Hoàng tử cũng không biết nói gì, con chó này quả thật rất nghịch thiên, đã thế nó còn nói rằng, nó đang áp chế cảnh giới để bảo mệnh, nếu không thì đã sớm tiến xa hơn rồi.

- Bổn hoàng phá rồi lại lập, lập rồi lại phá, hiện giờ lại lập lại, chính là muốn bước đi từng bước vững chắc, hiện tại mới chỉ là Bán Thánh mà thôi, có gì mà ngạc nhiên!

Nó khoác lác.

Tuy nhiên cũng không ai có thể phản bác được, bởi vì nó có vốn để cuồng vọng, nhớ lại khi trước nó chỉ bằng thân thể đã có thể cận thân chiến đấu với Diệp Phàm, vậy mà vẫn không rơi xuống hạ phong, chiêu thức cắn xé cũng cực kỳ ngoan độc.

Ngày nay cảnh giới đã vững chắc tăng lên, thân thể biến thái của tên kia càng thêm khoa trương, khiến cho người ta cũng phải nghi ngờ nó có phải là con ruột của Yêu Hoàng hay không, bởi vì huyết mạch lực này cũng không kém gì Cơ Tử và Thánh Hoàng tử cả, dám dùng thân thể để đại chiến với bất kỳ kẻ nào.

- Từ nay về sau, bổn hoàng sẽ không bao giờ phải chạy trốn nữa, ai dám đuổi giết, thì ta cắn chết hắn!

Hắc Hoàng mặc một cái quần đùi thêu hoa, đứng thẳng lưng lên, trên lưng còn đeo thêm hai cái móng vuốt, rất xứng với cái tên “hình người dạng chó”, vẻ mặt ngạo nghễ.

Hiện tại hắn đạt tới Bán Thánh, tuyệt đối có thể địch được Thánh nhân, có cổ pháp mà Vô Thủy Đại đế truyền xuống, có thể đánh vỡ bức tường Thánh vực.

Long Mã đương nhiên cũng rất cường đại, đột phá đến cảnh giới Vương giả đại thành, nếu cho hắn thời gian, thì việc trở thành Bán Thánh cũng không phải là việc gì khó.

Dù sao, nó cũng là thụy thú, được xưng là tọa kỵ mà chỉ Đại đế Cổ mới có thể có được, rất hiếm thấy trong trời đất này.

Năm đó ở một vùng tinh không khác, cảnh giới của nó còn muốn cao hơn một mảng so với Diệp Phàm, vào lúc đó thì đã là Thiên Yêu Mã trảm đạo tầng sáu, ngày nay được Tiến hóa dịch hỗ trợ thì tất nhiên sẽ càng tiến thêm một bước nữa.

Hắc Hoàng nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, những người muốn chứng đạo trở thành Đại đế, thì không cần dùng Tiến hóa dịch để thành Thánh, bước cuối cùng kia phải dựa vào bản thân mình đi ngộ đạo, nếu không thì sẽ có ảnh hưởng tới thành tựu sau này.

Long Mã có dã tâm không nhỏ, chính vì vậy mà nó mới dừng lại ở cảnh giới trảm đạo chín tầng, nếu không thì có thể sẽ càng tiến thêm một bước, nếu mà quá lạm dụng, thì rất có thể sẽ xuất hiện cơ hội thành Thánh.

Trong sổ tất cả mọi người, thì Đông Phương Dã tuyệt đối là một mãnh nhân, cùng với đệ đệ Đông Phương Man được xưng là Man tộc Chiến Thần thể, không nói tới pháp lực và ngộ đạo, trong Nhân tộc thì chỉ tính riêng cường độ thân thể, hắn đã gần bằng Thánh thể rồi.

Hiện giờ, dã nhân này vẫn bưu hãn như trước, mấy năm nay cảnh giới của hắn vẫn chưa bị hạ xuống, nay lại có Tiến hóa dịch tương trợ, nên đã đạt tới cảnh giới trảm đạo tám tầng.

Đương nhiên, Tiến hóa dịch vẫn còn có hiệu quả đối với hắn, nếu như có đủ thời gian, thì hắn trở thành Bán Thánh cũng không thành vấn đề, tuy nhiên dã nhân cảm thấy nên có chừng mực một chút, không thể đột phá quá nhanh, sau khi tăng lên cần cố gắng củng cổ cho vững chắc, để cho sau này tiếp tục đột phá.

Yêu Nguyệt Không thân là Thiên Yêu thể, cũng rất nghịch thiên, cũng do lo lắng tới tương lai, nên chỉ ngừng lại ở tu vi trảm đạo tám tầng.

Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên cũng đạt tới trảm đạo tám tầng.

Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên củng cố ở cảnh giới trảm đạo sáu tầng, không dám tiếp tục đột phá, tất cả đều phải ngừng lại để cho sau này hãy tính.

Có Tiến hóa dịch, sau này bọn họ sẽ chậm rãi tiêu hóa, trở thành Bán Thánh cũng không thành vấn đề, tất cả đều là do nguyên nhân thời gian mà thôi.

Mọi người đều đang chờ mong Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử xuất quan, bởi vì bọn họ biết, một khi ba người tiến thêm một tầng nữa, thì tuyệt đối có thể đánh một trận với Thánh nhân được!

Mấy ngày sau, con nối dòi của Đại đế Cổ, còn ruột của Thái Cổ Hoàng, còn có Diệp Phàm lần lượt xuất hiện, tuy nhiên lại không có ai độ kiếp cả.

- Tiến hóa dịch không có hiệu quả ư?

Lệ Thiên ngạc nhiên.

- Tất nhiên là có hiệu quả, có thể tấn công tiêu diệt Địa Ngục và Nhân Thế Gian được rồi!

Thánh Hoàng tử trầm giọng nói.

Diệp Phàm và Cơ Tử đều gật đầu, cũng có một chủ ý, hiện tại độ kiếp thì quả là lãng phí, bọn họ đều tuyệt đối tự tin, có thể ung dung ở trong lôi hải mà đối kháng qua.

Ba người phát ra sát khí cuốn lên tận trời, bẻ gãy cỏ cây, bên ngoài cơ thể có các luồng thần quang bừng bừng cháy lên, bọn họ đều đã chuẩn bị tốt, bắt đầu vồ tới tấn công Nhân Thế Gian cùng với Địa Ngục!

- Các ngươi muốn độ kiếp bên trong Sát Thủ Thần Triều ư?

Đông Phương Dã cười với vẻ rất đôn hậu, mái tóc lộn xộn, mang theo một thanh lang nha đại bổng, đây chính là một Thánh khí!

- Độ kiếp sao...!

Lý Hắc Thủy thấy buồn cười, năm đó Diệp Phàm cũng không ít lần làm chuyện này rồi.

- Nếu phải độ kiếp, hơn nữa còn có lực sát thương thật lớn, nếu sử dụng tốt thì có thể làm bị thương đến cả Cổ Thánh, vậy thì sao mà không làm cơ chứ!

Có ưu thế có thể sử dụng, vậy mà lại lãng phí vô ích thì mới là đáng xấu hổ.

Một đám người nhìn về phía Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử, ánh mắt lập tức thay đổi, chỉ riêng nghĩ thử thôi mà đã cảm thấy đáng sợ rồi, đây là những người nào a? Tất cả đều là nhân vật cấp con cháu của Đại đế a!

Ba kẻ nghịch thiên như vậy, một người độ kiếp đã rất khủng bố rồi, ba người mà cũng lúc độ kiếp, thì đó quả thực chính là một hồi tai nạn, ai có thể ngăn cản được?

- Một trận chiến này, Địa Ngục và Nhân Thế Gian phải xoá tên, không được phép thất bại!

Diệp Phàm cắn răng, thù hận đã có từ lâu, từ khi hắn xuất đạo thì đã bắt đầu giao chiến tới tận bây giờ, không thể hóa giải được.

- Báo thù cho Thiên Khải gia gia, Cảnh Sơn gia gia!

Tiểu Tước nhi nhanh chóng nắm tay lại, trong mắt ngấn nước, hô lớn lên.

- Ngựa đạp Địa Ngục, một quyền đập nát Nhân Thế Gian!

Tiểu đầu bóng lưỡng lau nước mắt, cũng nhau la lớn, hắn thật sự rất nhớ mấy vị lão nhân hiền lành kia.

- Sư phụ, giao Địa Ngục Thần tử, Nhân Thế Gian Thần nữ cho ta giải quyết!

Diệp Đồng bước nhanh về phía trước, thần sắc kiên nghị.

- Tốt!

Diệp Phàm gật đầu.

- Lần này thì một tên cũng đừng muốn chạy thoát, phải giết chết tất cả bọn họ!

Toàn thân Thánh Hoàng tử được phủ bởi bộ lông trong suốt, cầm trong tay hắc

thiết đại côn, giống như một vị Thần Ma giáng thế.

Sau đó không lâu, Tề La cũng xuất quan, đầu tiên là phát ra một luồng sát ý mênh mông như đại dương, sau đó lại hóa thành gió xuân ấm áp dào dạt, phả vào mặt mọi người.

Một con mắt của hắn thâm thúy như vực sâu tối đen, một con mắt còn lại thì sáng chói lóa, tựa như mặt trời, đôi mắt khi sáng khi tối, bên trong dường như có cảnh tượng núi sông sinh ra, vũ trụ bị huỷ diệt.

- Muốn giết vào đó, thì cũng phải chú ý an nguy của bản thân chúng ta, không thể sơ suất.

Sát Thánh Tề La nói, trong lòng có chút lo lắng.

Đây chính là hai đại Sát Thủ Thần Triều, tuy rằng đã sớm không còn huy hoàng của thời thượng cổ nữa, nhưng cũng không phải thứ mà người bình thường có thể trêu chọc được.

- Không phải chỉ có hai tên Sát Thánh thôi sao, hiện giờ chúng ta hợp lực, hẳn là có thể ứng phó được rồi!

Ngô Trung Thiên nói.

- Đáng tiếc, năm đó Thiên Đình chúng ta có một bộ phận chưa xuất hiện, không biết đã biến mất ở nơi nào, nếu như có thể tìm được, nhất định sẽ quét ngang hai đại Thần triều hiện nay.

Tề La nói.

Lo lắng lúc này của hắn chính là phần nội tình của Địa Ngục và Nhân Thế Gian, vạn nhất chúng lại xuất hiện, vậy thì có thể sẽ là một hồi phiền toái rất lớn.

- Nếu so nội tình thì sao chúng ta phải sợ bọn chúng, chúng ta cũng đi mời người là được!

Đông Phương Dã cười quái dị, liếc mắt hầu tử một cái, cười hắc hắc.

- Chúng ta đi mời sư phụ!

Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên cũng nói, dù chưa chính thức bái làm môn hạ của Thiên Tuyền thạch phường lão Thánh nhân, nhưng thực chất cũng có quan hệ thầy trò rồi.

- Ta cũng đi mời sư tôn!

Lý Hắc Thủy nói, hắn muốn đi mời đại cường đạo đệ nhất Bắc Vực là Lão Bất Tử rời núi.

Sát Thánh Tề La bỗng nhiên chau mày, nói:

- Ồ, có lẽ không cần phiền toái như vậy, hai vị Sát tổ đã tiến vào ngụy Tiên môn, hơn phân nửa đã khiến cho Địa Ngục và Nhân Thế Gian không còn nội tình để dựa vào nữa.

- Tại sao?

Mọi người khó hiểu.

Sát Thủ Thần Triều khác với các truyền thừa khác, bởi vì bọn họ đắc tội với rất nhiều thế lực lớn, nếu như điện phủ cổ xưa nhất bị người ta phát hiện ra, hơn phân nửa có nghĩa là bị diệt rồi.

Nội tình của bọn họ được giấu ở một nơi khác, mỗi một đời đều chỉ có một người biết, mài cho tới khi tọa hóa, thì mới nói cho chủ nhân đời sau của truyền thừa.

- Làm như vậy, có thể phòng ngừa truyền thừa bị giết hết, nhưng cũng có vấn đề lớn...!

Năm đó, một bộ phận nội tình của Thiên Đình đã bị thất lạc theo kiểu này, đại nạn đột nhiên tiến đến, chúa tể Thiên Đình bị người ta đuổi giết mà chết, làm cho bộ phận nội tình kia vĩnh viễn ngủ say trong lòng đất.

- Diệt bọn họ không khó, bởi vì chúng ta biết được điện phủ cổ của hai đại Thần triều ở chỗ nào!

Diệp Phàm cười lạnh nói.

Sát Thủ Thần Triều không thể đưa ra ánh sáng được, có thể tồn tại đến tận nay, chính là bởi vì bọn họ có đủ bí ẩn, hiện tại một khi bại lộ ra ngoài, ưu thế này lập tức biến mất.

Diệp Phàm bình tĩnh nói:

- Trước khi tấn công, cần đi thông báo cho Khương gia, Dao Trì, Diêu Quang biết, nói rằng chúng ta tìm được tổ địa của Địa Ngục, Nhân Thế Gian, bọn họ có thể đi tới đó đón đầu lâu của tổ sư trở về.

Tất cả mọi người hút một hơi khí lạnh, điều này làm cho các Thánh địa Nhân tộc đều không thể không ra tay, loại tin tức này mà được truyền ra, ai có thể không có tỏ vẻ gì hay sao? Nếu không thì chính là con cháu bất hiếu, vạn nhất truyền ra ngoài, tất sẽ tổn hại đến danh tiếng của gia tộc!

Thế nhân đều biết, hai đại Thần triều dùng đầu lâu của các Thánh nhân và nhân tài có thể chất đặc thù để luyện chế thành bất hủ điện phủ, là thần địa để cho bọn chúng thể hiện sự uy nghiêm.

Trong số này, tất nhiên là không thể thiếu đầu lâu của tiền bối từ các đại Thánh địa, năm đó bọn họ đã từng ầm sát cả Thánh nhân, cộng thêm đầu lâu của chư vương, tất cả đều được dùng làm chiến lợi phẩm trưng bày tại đó.

- Tốt, như vậy thì hai đại Thần triều viễn cổ sẽ không chịu nổi!

Tất cả mọi người đều gật đầu, ánh mắt đã nóng lên, chỉ hận không thể lập tức đi ra ngoài chém giết.

- Nếu bọn chúng sớm đã hao hết nội tình thì cũng thôi, chúng ta dựa vào bản thân cũng có thể huỷ diệt bọn chúng, nếu như vẫn còn thì cũng không phải sợ, cứ tiếp tục thế tấn công dời núi lấp biển đi!

Mọi người bắt đầu mật nghị, sắp xếp tất cả mọi thứ, chuẩn bị rầm rộ, quyết tâm san bằng toàn bộ hai đại Thần triều!

Các “dư nghiệt” của Thiên Đình từ xưa đến nay đã mang theo mối hận vô cũng vô tận mà truy xét, cố gắng năm nhiều như vậy, sớm đã tìm được điện phủ cổ của Địa Ngục và Nhân Thế Gian là ở nơi nào, đây là nơi mấu chốt nhất của chúng.

Mấy ngày qua bọn họ không ngừng xuất phát, bố trí kỳ càng tỉ mỉ, liên lạc với các thế lực khắp nơi, Diệp Phàm còn tự mình đi ra ngoài, tới Khương gia, Kỳ Sĩ Phủ và những thế lực lớn khác.

Khi Cơ Tử trở về, dẫn theo một tu sĩ rất già nua, đó chính là một Cổ Thánh, mọi người thấy được trong mắt hắn khí tức tang thương muôn đời.

- Đây là nội tình của Cơ gia hay sao?

Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.

Cơ Tử gật đầu, trong gia tộc có Thánh nhân thì ai cũng không bất ngờ gì, gia

tộc đã từng xuất hiện cả Đại đế Cổ, làm sao mà có thể không có Thánh nhân ẩn giấu tới bây giờ được.

Ngày nay, con đường thành tiên sắp mở ra, những người chuyên môn chờ tới kiếp này, thì cũng tới lúc bước ra rồi.

- Đầu lâu huynh trường của hắn đang ở trong cổ điện của Nhân Thế Gian.

Đây là một tin tức mà Cơ Tử để lộ ra.

- Tốt, ta muốn nhìn xem hai đại Thần triều làm thế nào mà sống sót được!

Diệp Phàm nói.

Thiên Đình liên lạc với nhiều bên, cử nhiều người đi thông báo, tất cả đều được bí mật tiến hành, sắp sửa ra tay lôi đình nhất kích.

Ánh trăng sáng rõ, mặt đất dường như được phủ lên thêm một tầng tuyết trắng, trong màn đêm cực kỳ yên lặng này, sát khí đang cuồn cuộn nổi lên!

Chỗ sâu trong Nam Lĩnh, sát khí đột nhiên bốc lên tận trời, người của Thiên Đình sắp sửa xuất phát, ba chiếc mẫu thuyền cực lớn che phủ bầu trời, năm bộ cơ giáp của Cổ Thánh lóe ra ánh áng lạnh như băng.

Những người có chút yếu hơn thì ở bên trong mẫu thuyền, cũng có thể phát huy ra thánh uy.

Đông Phương Dã, Yêu Nguyệt Không, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Lão Đao Bả Tử phân biệt nhập chủ vào trong năm bộ cơ giáp Cổ Thánh, với thực lực của bọn họ thì tuyệt đối có thể phát huy ra uy lực của chúng.

Về phần Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử, Hắc Hoàng, Long Mã thì không cần những thứ này, cũng có thực lực đánh một trận.

Ngoài ra, còn có một số chiến hạm dài mấy trăm trượng, dành cho những người khác của Thiên Chi Thôn đi điều khiển, mọi người đều xuất phát, bao gồm cả những đứa nhỏ như Hoa Hoa, đưa chúng tới xem cuộc chiến, tăng thêm kiến thức.

Cuối cùng, bọn họ dựng lên vực môn, xé mở không gian, vọt vào Đông Hoang.

Bọn họ muốn bằng tự mình tiêu diệt hai đại Thần triều, đương nhiên phải dưới điều kiện tiên quyết là đối phương không có cái gọi là “nội tình”, nếu không thì sẽ là không cân sức rồi.

Đám người Diệp Phàm đã cẩn thận nghiên cứu về hai đại Thần triều, bố cục tại các trọng địa thì đều rất được chú ý, chúng phân tán tại những nơi không muốn người khác biết ở Đông Hoang, vô cũng bí ẩn, nhưng đêm nay thì tất cả đều phải bĩ san phẳng.

Tề La, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử lao thẳng tới cổ điện phủ, còn mấy Đại Thánh nhân được mời rời núi thì ẩn thân trong trong bóng tối, nếu không cần thiết, thì bọn họ sẽ không động thủ.

về phần Diệp Phàm và những người khác thì đi diệt trừ những trọng địa kia, mặc dù phân công nhau ra hành động, nhưng vì tránh cho biến cố phát sinh, mỗi một đội đều có những người rất cường đại, muốn huyết tẩy mục tiêu.

Oanh!

Ngô Trung Thiên và một số người trẻ tuổi tại Thiên Chi Thôn khống chế một chiếc mẫu thuyền dài mấy ngàn trượng, là người đầu tiên phát động công kích, bọn họ vọt vào trong một tiểu thế giới.

Uy lực của mẫu thuyền lớn tới nhường nào a, có thể so với một kích của Thánh nhân, đại đạo phù văn lóe ra, sau khi thần quang được quét ngang ra, chỗ trọng địa này của Địa Ngục gần như đã bị san phẳng.

- Chết đi, các ngươi đều chết hết cho ta, đền mang cho Liễu Khấu, còn có mạng của Liễu gia gia nữa!

Ngô Trung Thiên điên cuồng kêu to, ánh mắt đỏ lên.

Năm đó, Liễu Khấu bị mất mạng, mà gia gia hắn thì bị một lão sát thủ đâm thủng xương trán, đóng đinh trên vách núi, tiên huyết nhiễm đỏ cả mặt đất tại sườn núi kia.

- A… A…

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, tám phần những người ở đây đã chết trong kích đầu tiên, một số ít người thì máu thịt văng tung tóe, đang muốn bỏ đi mà chạy trốn.

- Không ai có thể sống sót cả!

Ngô Trung Thiên rống giận, mẫu thuyền đánh xuống kích thứ hai, tất cả mọi người đều hóa thành sương máu.

Cũng lúc đó, tại một chiến trường khác, trong mắt Lý Hắc Thủy đang chảy huyết lệ, khống chế một chiếc mẫu thuyền, vừa khóc lớn vừa quét ngang một tiểu thế giới của Nhân Thế Gian.

- Gia gia, ta tới báo thù cho ngươi đây...!

Hắn rống giận, khóc lớn, năm đó Lý Hằng vì cứu hắn, nên đã bị người của Sát Thủ Thần Triều đóng đinh lại, tiên huyết nhiễm đỏ thân thể già nua, đôi mắt ảm đạm kia, thân thể khô gầy kia... Môi khi nhớ tới đều khiến hắn vô cũng thống khổ.

Đây là một cuộc tàn sát, không có nhân từ, không có nương tay, huyết vụ lượn lờ, thi thể văng tung tóe!

Tại một tiểu thế giới khác, là trọng địa của Địa Ngục, ngày nay cũng rất xứng với cái tên “địa ngục”, Đông Phương Dã đã giao cơ giáp Cổ Thánh cho đệ đệ Đông Phương Man, hắn để trần nửa người trên, cơ thể màu cổ đồng cường tráng hữu lực, cơ bắp cuồn cuộn, hắn cầm trong tay một cây lang nha đại bổng, dùng thế hoành tảo thiên quân quét ngang qua, những nơi hắn đi qua, máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

về phần Đông Phương Man, cũng là Man tộc cường giả điển hình, mái tóc bay rối như đám cỏ, khống chế cơ giáp Cổ Thánh, vung lên một thanh đại phủ, giống như một con dã thú đang gặt hái sinh mệnh, khiến cho nơi này quỷ khóc thần hào, không người nào có thể trốn được cả.

Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, ngày thường thì hành động trong bóng tốt, giết chóc khắp thiên hạ, ngày nay lại trở thành một bầy cừu bị tàn sát.

Trước khi xuất chinh, mọi người đã nghiên cứu kỳ các đại thuật sát sinh của Thiên Đình, biết rất rõ về ầm sát thuật của Địa Ngục và Nhân Thế Gian, căn bản là không chút sợ hãi nào.

A…!

Nơi đây là một cảnh tượng đẫm máu, vô cũng tàn khốc, các sinh mệnh đang kêu rên, lệ khí tung hoành.

- Thiên Khải gia gia, Cảnh Sơn gia gia, chúng ta đến báo thù cho các ngươi đây...!

Tiểu Tước nhi khóc lớn, cổ Phi, cổ Lâm thì không ngừng khóc thút thít, Hoa Hoa thì lại la lớn, bọn họ ở trong một chiếc mẫu thuyền, đi theo đại quân xuất chinh, dù chưa ra tay, nhưng đã tận mắt được nhìn thấy trận chiến này.

Oanh...!

Diệp Phàm một mình tiến vào một chỗ trọng địa tại Bắc Vực, nó thuộc về Nhân Thế Gian, bị hắn dùng một nắm đấm màu vàng đập nát cửa trận, xông vào.

- Kẻ nào?

Có thanh âm lạnh lẽo quát lên.

Mà tại một hướng khác thì lại có một luồng sát khí đáng sợ đang ập tới, nơi này là một tiểu thế giới trọng yếu nhất ngoài cổ điện phủ, có một Vương giả đại thành tọa trấn, lúc này tên đó đã không tiếng động mà ra tay.

- Là người đến giết các ngươi!

Diệp Phàm quang minh chính đại đi đến, vừa đáp lại vừa tấn công về phía tên Vương giả đại thành trong bóng tối kia.

Phốc...!

Ngay lập tức một luồng mắt bắn ra bốn phía, hắn dùng một quyền đã giết chết vị Sát Thủ Vương giả kinh thế hài tục này, kết thúc một đời nhuốm máu của đối phương.

- A… A…

Những người khác lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, làm sao có thể ngăn cản được bước chân của Diệp Phàm, hắn một mình một người, như đi vào chỗ không người, giết tới mức nơi này máu chảy thành sông, thây chất thành đống.

Đây là một buổi tối đẫm máu, ngay cả các vì sao trên trời cũng không nỡ nhìn tiếp, chiến loạn nổi lên khắp nơi, Địa Ngục và Nhân Thế Gian bị máu nhuộm đỏ, gặp phải một cuộc chinh phạt kinh khủng.

Các bộ phận thân thể dính máu và xương nát bắn vãng ra, máu thịt hóa thành bùn, đây là một Tu La tràng, mùi máu tanh ập vào mũi, khiến người ta phải nan lên.

Tiếng kêu là ầm ĩ vang lên khắp nơi, trong khung cảnh đẫm máu này, từng khối thi thể đua nhau ngã xuống, cuộc giết chóc vẫn đang tiếp tục, không ai có thể ngăn cản nổi bước chân của Diệp Phàm.

Một kích cuối cùng, hắn dùng nắm tay màu vàng xé toang tiểu thế giới mục nát này, khiến cho tất cả thi thể và máu thịt đều biến thành tro.

Đây là tiểu thế giới thứ tư mà hắn đồ sát, không có đồng tình, không có từ bi, hắn như một ác linh đến từ Tử Vong Quốc Độ đi tới, không ngừng ra tay, toàn thân dính đầy tiên huyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.