Đầu lâu màu đen sáng bóng lóe ra tia u quang,
đây là một thần vật như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, thuộc về Thánh nhân Thái
Âm năm xưa.
Lúc này nó phun ra mây màu, bên trong bốc hơi
như có sinh mệnh đang run lên, chính là nó đột phá phòng ngự của Kim Ô vương.
- Tiểu lục, ngươi làm cho ta thất vọng, thân
chết đạo tan ở tuổi này, ta gửi gắm hy vọng rất lớn với ngươi, thật vô ích.
Kim Ô vương không có đau buồn, càng không rít
gào, hắn rất bình tĩnh như đang nói một chuyện không liên quan tới mình, thần sắc
lạnh nhạt.
Nhưng càng là thế lại càng khiến người ta thấy
đáng sợ, đây là bình tĩnh trước khi băo táp ập tới, núi cao sụp đổ trước mắt mà
vẫn như không.
- Kim Ô toàn bộ mười vị thái tử đều chết trong
tay một người!
Vào lúc này, tu sĩ ở chân trời chấn động.
Lục Nha đã chết, sương máu tiêu tan, Kim Ô
vương thật sự không có một tia dao động, chỉ nhìn chằm chằm đầu lâu Thánh nhân
viễn cổ.
Những người khác cũng đang suy nghĩ, binh khí
truyền lại từ viễn cổ ở trên đời này cơ bản đều có đặc thù, có thể đếm rò ra được,
cuối cùng là món nào?
Diệp Phàm cười, chỉ dựa vào bí quyết chữ Binh
đã có thể che giấu hết thảy, tránh thoát mọi người tra xét, trên thực tế có rất
nhiều bí pháp có thể ẩn nấp binh khí mà không lòi đuôi.
Cũng như năm đó, khi ở Thần Thành Bắc Vực, người
khắp nơi muốn tới giết Thần Vương áo trắng, trong đó cao nhất là Ám Dạ Quân
Vương, mang theo Đế binh vô thượng đến, tới nay vẫn có một vụ chưa giải quyết,
không biết là kiện nào.
Kim Ô vương xoay người, đối mặt Diệp Phàm,
không nói một lời trực tiếp ra tay, trong ánh mắt có trời trăng sụp đổ, núi
sông tan vỡ, có tang thương vạn năm xoay vần.
Khoảng khắc này, hồng hoang thái cổ hiện ra,
Kim Ô bá chủ thế gian đứng trên đất bằng, tung hoành trời cao, từng đạo ánh
sáng xẹt qua bầu trời.
Đó là một loại sát khí đè nén, cảnh tượng này
hóa thành thế giới hữu hình đè ép tới trước.
Mặc dù là hình chiếu hiện hình ở Vực ngoại,
nhưng vẫn có thần thái vương giả vô thượng, căn bản không thể nói bằng lẽ thường,
pháp lực ngập trời thần năng vô tận.
Đây là loại công kích kinh thiên, mọi người
không thể thở nổi, đại địa hồng hoang thái cổ cùng cảnh tượng Kim Ô ngang trời
xuất hiện, đám người ở chân trời cũng run rẩy.
Ở trung tâm, Diệp Phàm taỵ cầm Thần Nữ Lô đối
mắt với mảnh chiến trường cổ xưa như bị sét đánh, thân thể lui ra mấy chục bước.
Mỗi lần lui bước, hư không đều sinh ra một mảnh
đạo ngân, Tiên Thai của hắn bị công kích dữ dội, đó là đạo vô hình của vương giả.
Keng!
Kim Ô vương đang tế đạo, chém giết Bí Cảnh cuối
cùng của Diệp Phàm, vô tình tàn khốc hùng mạnh không thể chống đỡ.
Nguyên thần của Diệp Phàm chấn động, người tí
hon vàng xuất hiện những vết rạn lan tràn tới Tiên Thai bên dưới, đây là tình
thế nguy hiểm đáng sợ.
Nếu tiếp tục như thế thì hắn sẽ bị chém Tiên
Thai chết tươi, hủy đi đạo cơ trở thành si ngốc, biến thành một cái xác sống.
Phốc!
Diệp Phàm bị thương phun máu, đối mặt với Thần
Vương đại thành hiển hóa hình chiếu ở Vực ngoại như một vị ma thần, áp lực khủng
bố.
Rắc!
Mi tâm của hắn đẫm máu, xuất hiện vết máu đáng
sợ, lực lượng xâm nhập chém vào đạo cơ, khiến cho nguyên thần không ổn định.
Đây là đạo nghiền ép, là thần năng bản nguyên
công phạt, không hình không bóng, Diệp Phàm nâng bảo lô, vận chuyển tâm pháp cổ
kinh, thân thể bùng lên ánh sáng vàng, hóa thành Thánh Vực.
Ầm!
Một cú cuối cùng, xương cốt của hắn như ră
nát, từ khi thân thể thành tựu tới nay, tu luyện đến mức này, đây là chuyện
không thể tưởng tượng.
- Thân thể của ta bị thương...
Diệp Phàm lẩm bẩm, kẻ có thể sánh với Thần
Vương đại thành quả nhiên đáng sợ, chân thân chưa tới, chỉ dùng đạo niệm công
kích mà đã sắc bén như thế.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn!
Mặc dù ngươi là một con rồng, khi còn nhỏ thì
phải co cuộn lại, không phải đối thủ của những mãnh thú. Cùng đạo lý này, tuy rằng
Diệp Phàm là Thánh thể, hôm nay cũng đã rất mạnh mẽ, nhưng đối mặt với người
sánh vai với Thần Vương đại thành thì cảnh giới vẫn kém xa.
Chẳng qua cuối cùng hắn là hình chiếu hiện ra ở
Vực ngoại, không phải là người thật, Thánh Vực hoàng kim của Diệp Phàm vừa xuất
hiện, cuối cùng chặn được một kiếp.
Hắn bịch bịch lui ra ngoài, Thánh Vực vàng rực
phủ lấy hắn, trở thành một khu bỏ qua vạn pháp, giằng co với Kim Ô vương.
- Đáng tiếc, có thể sử dụng lực lượng quá ít,
chân thân nên đi ra hoạt động một chút.
Kim Ô vương tiếc nuối, chân thân không đến, hắn
phát động công kích có hạn.
Ở chân trời mọi người rét run, Kim Ô vương
hùng mạnh sắp xuất thế, một vị vương giả đại thành xuất quan, trên đời ai đám đối
đầu?
Đây là tin tức cực lớn chấn động các châu,
ngay cả ngoại hải cũng dẫn tới cơn sóng gió cực lớn, đã bao nhiêu năm rồi không
có vương giả đại thành đi ra ngoài, mọi người khó mà nhớ được.
Keng!
Diệp Phàm ra tay, thúc đẩy Thần Nữ Lô, đầu lâu
Thánh nhân viễn cổ màu đen bên cạnh cũng chấn động, trấn áp xuống như một chiếc
ma tháp.
Keng! Keng!
Đó là Thánh binh giao đấu, nhanh hơn cả tia chớp,
trên cả tinh vực tan rà. đó là một cỗ thần năng cuồng bạo, dù là tránh ở chân
trời cũng bị lan tới.
Không ai có thể nhìn thấy những gì xảy ra, chỉ
có ánh sáng và lỗ đen thay nhau xuất hiện, biến nơi đó thành một mảnh yêu dị,
không nhìn thấy được gì khác.
Chấn động cuối cùng, bầu trời sáng trở lại, Diệp
Phàm lui bước khóe miệng tràn máu, trước ngực hắn có một lỗ máu to bằng nắm đấm,
xuyên thủng trước sau gần như dập nát trái tim.
- Vương giả đại thành thật đáng sợ!
- Hắn nghịch thiên hóa hình chiếu ở Vực ngoại,
cách xa ngàn vạn dặm cũng có thể phát huy thần uy như thế!
Đây là lời trong lòng của bọn họ, mọi người hoảng
sợ, đối thành người khác thì đã sớm hình thần hủy diệt, có lẽ chỉ Thánh thể mới
cản nổi.
Chênh lệch cảnh giới không thể tính toán,
vương giả vô địch không gì cản nổi, không phải chỉ có danh tiếng nói chơi.
- Đáng tiếc, thêm vài tia thần năng là được, lực
bất tòng tâm mà...
Kim Ô vương tự nói, hắn chiến đấu bị hạn chế đủ
đường.
Ầm!
Hai tay hắn hợp lại, mặt đất hồng hoang viễn cổ
tái hiện, Kim Ô tung hoành hóa thành một cái lò lửa thiên địa.
Hai tay hắn vung lên, quỹ tích đạo hiện ra
trùm lên Diệp Phàm, muốn dùng thiên địa làm lò, đạo niệm làm lửa tế sống luyện
hóa Diệp Phàm.
Ở trên đinh lò, đinh ba thần viễn cổ tộc Kim Ô
lơ lửng, phủ xuống ngàn vạn tia sáng hỗ trợ ngọn lửa thiêu đốt.
Ầm!
Chiếc lò thiên địa ngày càng chân thật, Kim Ô
vương đứng trên bầu trời, đạo niệm như lửa trút vào bên dưới, miệng nói:
- Đạo hóa!
Lần này mọi người không thấy được, khắp nơi là
ánh sáng, đạo niệm thúc đẩy lò, đây là một trận đạo và pháp công kích.
Trung tâm ánh sáng, thần sắc Diệp Phàm ngưng
trọng, đây là vương giả công phạt giai đoạn cuối cùng, nếu ứng phó không xong
thì có thể hắn sẽ phải ngã xuống.
Hắn vung tay, diễn hóa Viên Thái Cực hoàng
kim, mở rộng Thánh Vực, pháp lực ngập trời, ánh sáng vàng trào lên muốn đánh
bay chiếc lò.
Tiếp đó, tay phải hắn ném ra, tế ra Thần Nữ Lô
trong tay đặt trên Viên Thái Cực hoàng kim, ánh sáng chói mắt.
Thần lô to bằng nắm tay trở thành một điểm
trên mắt âm dương, như một vầng mặt trời trồi lên.
Bụp!
Tay kia hắn đánh ra, tế ra đầu lâu Thánh nhân
viễn cổ màu đen, cũng đặt trên Viên Thái Cực hoàng kim, trở thành một điểm trên
mặt âm dương khác.
Trong chiếc đầu lâu đen này có ẩn Quảng Hàng
Khuyết, là mượn từ Y Khinh Vũ khảm trong đó, người ngoài khó mà cảm ứng được.
Đây là một loại diễn hóa đáng sợ, ngay cả Kim
Ô vương nhìn thấy cũng chấn động, lẩm bẩm:
- Thần hình!
Lúc này, Diệp Phàm chặn đạo hóa, trấn định giữa
lò luyện thiên địa, dùng sức chấn động, Viên Thái Cực hoàng kim ngược dòng bay
lên, thần uy khiến người ta hoảng sợ, thiên địa như muốn trở về hỗn độn.
Giữa ánh sáng và bóng tối kịch chiến, sáng lạn
cùng lỗ đen đánh sâu vào, Diệp Phàm dùng Viên Thái Cực hoàng kim phá lò luyện,
chiến đấu Kim Ô vương đáng sợ.
Trong quá trình này, hai người đối đầu kịch liệt,
Thánh binh liên tục rung lên, đánh tới bầu trời không ngừng sáng tối, không
thành hình dạng.
Lúc này Viên Thái Cực hoàng kim thần uy chấn
nhiếp, bởi vì hai mắt âm dương bị hắn đổi thành Thánh binh viễn cổ, Thần Nữ Lô
cùng Quảng Hàn Khuyết là một âm một dương, vừa lúc khớp với yếu nghĩa.
Cuối cùng, một mảnh vực sâu hư không to lớn hiện
lên cắn nuốt hết thảy, san bằng mọi thứ, thiên địa tan biến, không nhìn được
gì.
Không biết bao lâu sau, ánh sáng mới xuất hiện,
khi tất cả yên lặng lại, hai người trước sau lao ra từ khe hư không.
Kim Ô vương nhìn chằm chằm phía trước, nói:
- Đương thời, mười mấy năm trước Doàn Thiên Đức
diễn hóa ra một loại thần hình nguyên vẹn, hôm nay lại thêm ngươi.
Thân thể diễn hóa đến cực hạn, hóa ra hình đạo,
là đạo hạnh tinh thâm, một loại thể hiện tiến vào đạo, là phương hướng chứng đạo
trong tương lai, phàm là loại biến hóa này đều gọi là thần hình.
Bốn năm trước, Y Khinh Vũ cũng từng nói khi
Doãn Thiên Đức xông qua một trăm lẻ tám đạo sinh tử quan ở Quảng Hàn cung từng
triển khai thần hình, còn nàng cũng đã sắp thành công.
- Xem ra hôm nay không cách nào giết được
ngươi.
Kim Ô vương khẽ than một tiếng, mười đứa con của
hắn đều là kỳ tài, lại đều chết trong tay một người.
Hắn rất quyết đoán, cầm Ô Sí Lưu Kim Đảng muốn
độn đi.
Mọi người kinh hãi, rốt cuộc Diệp Phàm diễn
hóa ra thần hình nào? Chặn đứng công kích của một vị vương giả đại thành, quả
là nghe rợn người.
- Hắn hóa thân hình chiếu ở Vực ngoại, tuy
không phải chân thân, nhưng kẻ thi thuật cũng là một vị vương giả đại thành đó.
Lúc này, mọi người ý thức được trong tương lai
có một kẻ chân chính có thể quyết tranh hơn thua với chủ nhân Bát Cảnh Cung, chỉ
cần không chết, ngày sau chắc chắn xuất hiện một Doãn Thiên Đức thứ hai.
- Đi như vậy sao, không bằng để lại đinh ba
cho ta mượn một thời gian đi.
Diệp Phàm dùng hai kiện Thánh binh viễn cổ làm
mắt âm dương của Thái Cực
hoàng kim, chặn đứng con đường phía trước.
- Trong binh có ẩn chứa thần linh, một khi thức
tỉnh thì trừ Thánh nhân viễn cổ ra sẽ không ai hàng phục được, trừ tộc Kim Ô ta
ra thì trên đời không ai dùng được, ngươi có lòng tin mạo hiểm như thế?
Kim Ô vương nói.
- Không dùng được, ta có thể dùng Thần Nữ Lô
đánh nát, đúc thành phôi thô Thánh binh.
Diệp Phàm nói.
- Người trẻ tuổi làm việc chừa một đường, bằng
không sẽ không thể quay đầu được.
Kim Ô vương oai hùng như một vị ma thần, tóc rối
tung lạnh lùng nhìn lại.
- Người thân thiện, ta dùng lễ đối đãi, kẻ
vung đao, ta sẽ không nhường nửa bước.
Diệp Phàm ra tay.
Dùng hai kiện Thánh binh viễn cổ làm mắt âm
dương, hắn biến thành thần hình mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, hình chiếu của
vương giả đại thành cũng không chống nổi.
Ầm!
Kim Ô vương như thần linh thét dài một tiếng,
thiêu đốt quá nửa tinh khí của mình rót vào trong thần đinh ba viễn cổ, đánh về
phía Diệp Phàm.
Keng!
Hai mắt âm dương trong thần hình đồng loạt chấn
động, bắn ra khí âm dương, phóng thích thần lực đại đạo nghiền nát tất cả.
Nhưng mà một chiêu liều mạng của vương giả
không thể đánh giá hết, đinh ba xuyên thấu vào tới sát phía trước.
Thần hình lại chấn động, đinh ba viễn cổ chém
phá hư không, lập tức nhập vào biến mất, bóng dáng mơ hồ.
- Người trẻ tuổi, ta muốn cho ngươi hiểu được
hậu quả của làm việc không chừa một bước.
Vừa rồi Kim Ô vương mượn dùng đinh ba đánh tới
trước là muốn ngóc đá cùng tan, toàn thân thiêu đốt thăng hoa đến tận cùng, hóa
thành tiên quang đâm vào đầu Diệp Phàm.
Tiên Thai của Diệp Phàm chấn động, trán xuất
hiện vết máu, tiên quang cắm vào.
Ầm!
Đột nhiên, trong mi tâm Diệp Phàm, một người
tí hon màu vàng ôm đỉnh bay ra trấn áp, lúc này thiên địa ngưng đọng.
Kim Ô vương hét to một tiếng, thân thể mờ nhạt
thành tro bụi, chỉ còn một câu không hoàn chỉnh:
- Sau thần hình...