Mọi người đều nói, thời đại huy hoàng của tộc
Kim Ô đã tới, xuất hiện mười vì kỳ tài, người đời đều cho rằng tương lai sẽ là
thiên hạ của bọn họ.
Nhưng mà, một khúc ca bi tráng của máu và
xương trắng đánh tan nhận thức này, mười vị thái từ Kim Ô ngà xuống, ngay cả Lục
Nha mạnh nhất cũng mất mạng, xám xịt kéo màn.
Kết quả này khiến cho tu sĩ thiên hạ xanh mặt,
chiến tích như thế, máu cùng xương cốt rơi rụng là do một người gây ra.
Diệp Phàm một mình giết hết mười vị thái tử
Kim Ô, chiến tích huy hoàng như vậy có lẽ sẽ được truyền tụng nhiều năm, thậm
chí còn trở thành truyền thuyết trong tương lai.
Giương cung bắn Kim Ô, đại chiến thần từ, lửa
thiêu hình chiếu vương giả đại thành... Mỗi chuyện đều là trận chiến kinh thế,
để cho cái tên Diệp Phàm nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Ở trong thời đại Thánh nhân không xuất hiện
này, ở những năm không thấy bóng Thần Vương đại thành, chiến tích huy hoàng của
cường giả trẻ tuổi tự nhiên chấn động thiên hạ.
Mấy đại châu hôm nay không ai không biết không
ai không nghe cái tên Diệp Phàm, hắn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người
trong thời kỳ này.
Nhưng mà, một kỳ tài kinh diễm như vậy, hắn lại
là một đoạn trống rỗng, không ai tra ra, tựa như nhảy ra từ không khí.
Một trận chiến Nguyên Khư chấn động thiên hạ.
Diệp Phàm quật khởi không quá nhanh quá mãnh
liệt, mọi người cho rằng đây là một người có chí chứng đạo, tương lai Tử Vi Cổ Tinh
Vực sẽ không có ngày yên bình.
Một cái Doãn Thiên Đức đã rất khiếp người, mười
bốn năm trước giết các Giáo chủ thiên hạ không dám lên tiếng, sắc máu đi tới định
ra một đoạn truyền thuyết đáng sợ.
Hôm nay, lại xuất hiện một tên Diệp Phàm,
tương lai chắc chắn long tranh hổ đấu, Tiên Tam Trảm Đạo, có lẽ sẽ không cản nổi,
con đường chứng đạo đầy máu là không tránh khôi.
Trên đường Đại đế, anh tài điêu linh, nhân tài
thường ngã xuống, khắp nơi là xương trắng, máu rải bài ca buồn.
Đây là con đường đắp bằng xương và máu.
Không trải qua sát kiếp, không quen nhìn từ
vong, không biết cực khổ cùng tai nạn, khó thấy cuối con đường gặp Đế, đó là
con đường xuyên qua đống người chết.
Đại đế cổ nhắc tới là hào quang ngời ngời, vô
tận sinh linh ngưỡng mộ, nhưng bọn họ cũng đều phải trải qua chém giết như vậy,
dùng máu chư vương rửa tội, đạp lên xương cốt đi tới.
- Ta dám nói, Doãn Thiên Đức chắc chắn sẽ đánh
một trận với Diệp Phàm, sẽ không quá lâu!
- Hại vị vương giả kỳ tài ngút trời, sinh ra
trong cùng thời đại thật là một loại bi ai, hai người cũng phải ngã xuống một.
Mọi người thảo luận nhiệt liệt, người trong
thiên hạ đều thảo luận cho rằng hai người sẽ bùng lên ánh lửa sáng rọi trong thời
đại này.
Mọi người cho rằng Diệp Phàm chắc chắn sẽ đi
tìm, trong thời gian ngắn nhất vượt qua cửa khẩu "Tiên Tam Trảm Đạo"
không thể vượt qua.
Bằng không, tương lai làm sao tranh đấu với
Doãn Thiên Đức? Không chỉ liên quan đến ai chứng đạo, còn là đại sự tính mạng,
kẻ thua không hề có đường sống.
Rốt cuộc Doãn Thiên Đức mạnh cỡ nào? Ngay cả
Diệp Phàm cũng không thể không hòi như vậy, hắn đại chiến với các thần tử, chấn
động đương thời, vẫn không thể thay đổi cách nhìn của mọi người.
Trên vùng đất này, mọi người cho rằng Doãn
Thiên Đức đáng sợ đến cực hạn, hiện giờ cũng vậy, chưa bao giờ thay đổi.
- Không cần nghĩ, hắn là người đứng đầu thế hệ,
đè lên nhân vật lão tiền bối không thở nổi, mười bốn năm trước đã một chân bước
vào Tiên Thai tầng thiên thứ ba.
- Hắn có giải thích sâu sắc về đạo, chưa đạt tới
độ cao vương giả, đã từng luận đạo bảy ngày với Kim Ô vương ở động cổ.
Đây là tin tức trực tiếp đơn giản nhất của Lệ
Thiên cùng Yến Nhất Tịch, làm cho Diệp Phàm nhíu mày không thôi. Mặc kệ nhìn từ
mặt nào, Doãn Thiên Đức đều như nhân vật chính trong thiên địa này, là kẻ chứng
đạo ở Cổ Tinh này trong tương lai.
- Ta nói thật, hiện giờ chỉ có thể tránh né hắn,
không thể chống lại, bằng không thì chỉ có chịu chết.
Ngay cả Lệ Thiên ngang ngược cũng nói vậy.
Hắn tận mắt thấy chiến lực của Diệp Phàm hôm
nay, nhưng vẫn nói ra lời như thế, đủ nói rố Doãn Thiên Đức khủng bố cỡ nào.
Nên biết, Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch là cường
giả cùng cấp số với Thái Âm thần tử, Lục Nha... Là mấy người đáng sợ trong đời
trẻ tuổi.
Hôm nay Doãn Thiên Đức cưỡi trâu đi về tây, dọc
theo cổ lộ, tử khí tường hòa mênh mông tám ngàn dặm biến mất ở phía tây.
Ai cũng không đoán được sau khi hắn trở về sẽ
hùng mạnh cỡ nào, có lẽ đây là một lần trọng yếu trên con đường hóa đạo của hắn.
- A.... ta là nam, không phải con gái, không
tin ta cho ngươi nhìn.
Một tiếng thét vô cùng chói tai truyền tới, xà
tinh đồng tử Bát Cảnh Cung như bị người ta làm nhục, hét to thảm thiết.
Lệ Thiên mặt già đen kịt, bước lên "bộp bịch"
hai đá, mắng:
- Con bà ngươi, Lệ gia ta bụng đói ăn quàng
như vậy hay sao, là trống hay mái cũng không nhận ra?
Xà tinh đồng tử mặt nhỏ sợ đến trắng bệch, xụi
lơ ở đó, nhưng cuối cùng cắn chặt răng làm ra vẻ thấy chết không sờn, tùy tiện
cho ngươi muốn làm gì thì làm.
- Con rắn tinh này, còn biểu tình như vậy nhìn
ta, tát cái chết ngươi bây giờ!
Lệ Thiên đen mặt nói.
Nơi này là một ngọn núi thấp, không có cỏ cây,
trụi lủi chỉ có mấy hòn đá. Mảnh địa vực này rất hoang vắng, đám người Diệp
Phàm tra khảo xà tinh đồng tử, muốn biết những chuyện về Bát Cảnh Cung.
Sau nửa canh giờ, bọn họ rời khỏi vùng núi thấp
này, chém đi một phần nguyên thần của xà tinh đồng tử, để cho nó một đường sống.
Quả nhiên Bát Cảnh Cung không dễ đi vào, phải
phù hợp thiên thời, bằng không có một tòa cổ bảo hộ chỉ vào không ra.
Hơn nữa cần phải tiến vào Thái Thanh Thánh Cảnh
trước, khiến người ta cảm thấy cửa này rất ảo, sau khi Doàn Thiên Đức rời đi đã
đóng cửa, dựa theo trí nhớ của xà tinhthì căn bản không thể mạnh mẽ mở ra.
- Có Thần Nữ Lô trong tay, có thể mở ra Thái
Thanh Thánh Cảnh, nhưng mà phải đợi tới đêm trăng tròn mới được, đúng là phiền
phức, còn phải nhìn thời tiết nữa.
Mấy người Lệ Thiên thảo luận xong, quyết định
vài ngày nửa ra tay.
Thần Nữ Lô tiếng ác vang xa, đôi sư huynh đệ
Nhân Dục Đạo này muốn rời khỏi Cổ Tinh đi nơi khác phát triển, quyết định mang
theo tất cả các loại Pháp khí lưu trong cổ động của giáo.
Mấy ngày tiếp theo, tin tức chấn động xuất hiện,
Kim Ô vương xuất quan trực tiếp đi tới đông Thần Châu, tìm kiếm tung tích của
Diệp Phàm.
Quân lâm thiên hạ!
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người khi
nghe được tin tức, đó là một vị vương giả đại thành bế quan nhiều năm rốt cuộc
xuất thế.
Mấy ngày trước, hắn hiện hình chiếu ở Vực ngoại,
không phải chân thân, nhưng ra tay cách mấy ngàn vạn dặm, hùng dũng chấn nhiếp.
Đoàn hư thần kia đối với người thật thì kém
quá xa, khác biệt một trời một vực, hôm nay chính bản thân Kim Ô vương xuất hiện,
thiên hạ ai chống lại nổi?
Lần này tới là vì giết Diệp Phàm, đòi lại món
nợ của mười vị thái tử, đã không biết bao nhiêu năm không xuất hiện vương giả đại
thành, thế gian chấn động.
- Ôi, nếu thuận lợi, thì phải rời khỏi Cổ Tinh
này, thật là không bỏ mà.
Lệ Thiên vẻ mặt tà khí có chút thương cảm.
Đây là cổ sơn Nhân Dục Đạo, hắn cùng với Yến
Nhất Tịch đã dọn sạch mấy tòa động phủ, không còn gì làm nữa.
- Thúc thúc, muốn khóc thì khóc đi.
Đồng Đồng ôm một con thò nhỏ trắng tuyết nói.
- Con bà nó, khi nói chuyện với ta đừng có cúi
đầu nhìn con thỏ.
Lệ Thiên tức giận.
Tiểu Đồng Đồng ủy khuất, ôm con thò trắng chạy
đi, không để ý tới hắn nữa.
- Ngươi không bỏ được?
Diệp Phàm cười nói.
- Uổng cho ta nổi danh thiên hạ đệ nhất dâm tặc,
con bà nó ta nói vẫn còn là thiếu nam ngây thơ, chưa từng phá cấm!
Lệ Thiên chửi má nó.
Phốc!
Diệp Phàm trực tiếp phun nước trà đang uống
ra, nếu không phải có thần quang hộ thể thì Lệ Thiên tuyệt đối sẽ bị phun nước
đầy mặt.
- Ngươi có thể vô sỉ hơn nữa không?
- Nhìn ngươi không tin, ôi, ta nhìn mỹ nữ thứ
chín Nhân tộc tắm rửa, nhìn mỹ nhân thứ tám tắm linh tuyền, cũng may mắn thấy
được mỹ nhân thứ năm cởi áo trong khuê phòng, nhưng mà ta thật sự chưa làm gì cả,
lại bị người ta cắm đầu đuổi giết khắp lục địa, ta... oan lắm mà!
Lệ Thiên tố khổ, tiếp đó thề nói:
- Không sao, Bắc Đẩu Tinh Vực ta đến đây, các
cô bé thái cổ, các thần nữ vạn tộc, ta đến đây, nhất định không phụ các nàng!
Yến Nhất Tịch áo trắng tung bay, như mỹ nam tử
bước ra từ trong tranh, thần cốt ngọc tư, khí chất hoàn toàn trái ngược với sư
đệ tà khí.
- Sư đệ, xem xử lý ngọc phù này thế nào?
Sau khi thu dọn xong cổ động, một chiếc ngọc
phù khiến hắn chú ý, trịnh trọng nâng trong tay.
- Thiên Cơ Phù Lệnh!
Lệ Thiên chấn động, nói:
- Ngươi tìm từ đâu ra?
- Ở trong tro nhang trước đài tổ sư.
- Đám già trời đánh kia, có phù lệnh trọng yếu
như vậy mà ném lung tung như thế chứ, không phải gài con cháu hay sao?
Lệ Thiên mắng to các đời tổ sư.
- Chiếc phù lệnh này rất đặc biệt sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, đây là thánh phù của Thiên Cơ
Môn, chỉ có thiếu ân tình rất lớn mới tặng ra, cầm nó có thể tới cổ đạo lánh đời
tính ra hên xui may rủi, muốn gì có đó.
Lệ Thiên rất kích động, bổ sung:
- Hơn nữa, tổng cộng có bốn cơ hội.
Thiên Cơ Môn có khả năng quỷ thần khó lường,
suy diễn tạo hóa, có thể đưa ra các lời tiên đoán, cực kỳ chính xác.
Nhưng mà cũng vì nhìn thấu thiên cơ, sẽ gặp trời
ghen ghét, bởi vì dù có thần thuật kinh thế nhưng khó mà thịnh vượng được, mỗi
đời đều không có mấy môn nhân, là một trong các cổ đạo lánh đời.
- Đã sắp rời đi rồi, nhất định phải sử dụng tốt
bốn cơ hội này, để ta nghĩ xem muốn Thiên Cơ lão nhân đoán cái gì.
Lệ Thiên lầm bầm, nói:
- Tính xem Y Khinh Vũ có duyên với ta không,
con bà nó, nhất định không cần, để cho heo ăn.
- Ngươi nói lung tung cái gì!
Diệp Phàm thật muốn đá chết hắn, tên khốn này
đáng cả đời làm thiếu nam ngây thơ, nói chuyện quá khó nghe.
- Ta nói là đêm trăng tròn hẹn thiên hạ đệ nhất
mỹ nhân, dù sao cũng phải cùng chúng ta tấn công Bát Cảnh Cung, không cần tính
nàng làm gì.
Lệ Thiên giải thích.
- Lập tức phải rời khỏi nơi này, Thiên Cơ Phù
Lệnh nhất định phải dùng đúng chỗ.
Yến Nhất Tịch nói.
- Đúng vậy, đã phải rời đi, tất cả mỹ nhân
cũng không khác gì xương khô, nhưng ta thật là không cam lòng mà.
Lệ Thiên thở dài.
- Nghĩ cho kỹ, còn muốn tính cái gì?
Diệp Phàm nói.
Mấy người bọn họ cùng suy nghĩ, cuối cùng nghĩ
ra không ít, như là thần tàng Đại đế, Bất Tử Thần Dược.... nhưng cảm thấy có
chút không sự thật.
- Quên đi, hay là hỏi con đường tương lai sẽ
như thế nào.
- Còn có một thứ, nửa trang cổ kinh của Trường
Sinh đạo quan Minh Lĩnh thượng cổ cùng nửa trang cổ kinh của Nhân Vương Điện, rốt
cuộc có bí mật gì.
Tương truyền, nếu như hai thứ hợp nhất sẽ là một
tờ Thần Linh cổ kinh nguyên vẹn, náo động mấy năm, nói là hai giáo muốn cùng
tham khảo, kết quả vẫn không xong.
Thái Uyên, ở phía tâỵ Thần Châu, lúc này Thiên
Cơ Môn cổ đạo lánh đời đóng cửa sơn môn không ra, rất ít người đời thấy được
bóng dáng bọn họ.
Gần hai ngàn năm qua, bọn họ ngày càng ít thấy,
chưa bao giờ dự đoán, không suy diễn thiên cơ, gần như khiến người ta nghĩ bọn
họ đã mất đi truyền thừa.
- Trước tiên hỏi con đường phía trước như thế
nào, tiếp là hỏi Thần Linh cổ kinh, ta tràn ngập tò mò với nó...
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Diệp Phàm đi tới Thái
Uyên, đây là một thâm cốc sâu vào lòng đất, khó thấy ánh mặt trời.
- Dù là bị trời đố ky, cũng không tới mức trốn
ở chỗ này vậy chứ?
Lệ Thiên líu lưỡi.
Bọn họ vừa tới gần Thái Uyên đã bị người ta cản
trở, một đạo đồng đi tới đưa ra một cái hộp gấm, nói:
- Thiên Cơ lão nhân biết vì sao các vị tới, tất
cả đều ở trong hộp gấm.
- Hắn biết vì sao chúng ta tới đây?
Ngay cả Diệp Phàm cũng kinh hãi.
Tiểu đạo đồng vẻ mặt bi thương:
- Ba ngày trước khi tổ sư tọa hóa, mỗi một đời
Thiên Cơ lão nhân trước khi chết đều sẽ thông linh, nhìn thấu tương lai xa xôi,
tự nhiên đoán được.
- Thiên Cơ lăọ nhân sắp tọa hóa?
Mấy người chấn động, hành lễ thật sâu với Thái
Uyên.
Trong hộp gấm có hai tờ giấy vàng, đều xếp lại,
trên tờ thứ nhất có viết hai chữ "Vực ngoại", mở ra thì bên trong
cũng chỉ có hai chữ "khả thi".
- Chúng ta thật sự sẽ rời khỏi Cổ Tinh này!
Ba người không thể không kinh hãi, cổ đạo này
quả nhiên có thần thuật khó lường.
Trên tờ giấy vàng thứ hai, viết bốn chữ
"Thần Linh cổ kinh", bọn họ có chút kích động mở ra tờ giấy này.