Thần Linh cổ kinh, bốn chữ này vô cùng bắt mắt,
nhanh chóng hấp dẫn tâm thần ba người. Bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lệ
Thiên còn có chút ngây ra.
Trang giấy ố vàng, là thiên đạo chỉ độc hữu của
đạo gia, trả qua nhiều loại cổ pháp phiền phức gồm ngộ, tế, diễn mà luyện
thành, khoảnh khắc mở ra có gợn sóng của đạo lộ ra.
Trên hoàng chỉ này có viết mấy chữ mạnh mẽ hữu
lực, như rồng vượt biển, trong lòng mọi người nghiêm nghị, lộ ra dị sắc.
Đêm trăng tròn, Vũ Hóa Tiên Nhai.
Tám chữ trong hoàng chỉ này đang thể hiện
thiên cơ sao?! Là nơi Thần Linh cổ kinh xuất thế sao?! Trong lòng mọi người chấn
động mãnh liệt, khó có thể bình tĩnh lại được.
- Chúng ta có phải gặp Thiên Cơ lão nhân một lần
cuối không?!
Thần sắc Lệ Thiên trịnh trọng hiếm có.
- Tổ sư phải tọa hóa, trong ba ngày cuối cùng
sẽ không gặp ngoại nhân, không tiên đoán, bằng không sẽ mang tới đai họa cho cổ
đạo ta!
Sắc mặt tiểu đạo đồng rất buồn bă.
Thiên Cơ Môn là một Đạo môn cổ lánh đời, nhiều
năm qua đều vô cùng ẩn nhẫn. Chỉ vì đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ cho nên gặp
phải rất nhiều đại nạn.
Các đời Thiên Cơ lão nhân đều ở thời khác sinh
mệnh đi tới cuối đạt đến thông linh, một số lời tiên đoán như thần minh, bọn họ
có thể nhìn thấy rất nhiều điều trong tương lai.
Nhưng ở thời khắc đó bọn họ lại không thể nói
ra, bằng không nhất định sẽ lưu lại đại họa cho hậu nhân. Nói ra thiên cơ thì nếu
chỉ chết thảm đã đơ giản, còn có thể khiến Đạo môn phải thất truyền.
- Còn có hai lời tiên đoán tặng ba vị, mời hai
mươi năm sau lại tới!
Tiểu đạo động miệng niệm Thiên Tôn, cúi người
thi lễ nói.
Thiên Cơ Môn xảy ra biến cố như vậy, mấy người
Diệp Phàm cũng không tiện quấy rầy, ở ngoài Thái Uyên còn tế bái một phen rồi mới
rời đi.
- Trước khi Thiên Cơ quốc sư tuyệt đại của Tử
Vi Thần triều tọa hóa đều dùng đạo lực suốt đời thôi diễn, cho biết thần triều
sẽ đại hưng thịnh, có Thần Anh trời giáng, trở thành Thần chủ. Nhưng sau khi những
lời này vừa ra, ấu tôn chết non, con cả trọng thương sắp chết! Từ đó cho thấy
người tiết lộ thiên cơ sẽ gặp phải thảm thiết bực nào!
Ở trên đường, Yến Nhất Tịch thở dài.
- Trong vô hình thật sự có một loại lực lượng
sao?! Có thể đoán được tương lai? Thiên cơ, trời phạt rốt cục là gì?
Diệp Phàm tự nhù.
- Điều này rất kỳ diệu, tìm kiếm đủ loại thàn
dị của thiên cơ! Thời viễn cổ từng có mấy vị Thánh nhân chuyên môn nghiên cứu!
Yến Nhất Tịch nói.
- Ồ? Nói thêm chút, rốt cuộc có điều gì?
Diệp Phàm cảm thấy rất hứng thú.
- Theo lời mấy vị Thánh nhân viễn cổ thì không
nhất định là có “Thiên”, hết thảy đều là biến hóa.
Mấy vị Thánh nhân viễn cổ đều có đại trí tuệ.
Bọn họ dùng đọa lực dễ hiểu nhất để diễn đạt khiến những thường nhân cũng dễ
dàng lý giải.
Dựa theo lời bọn họ thì mọi sự vật đều có quỹ
tích riêng, trong di chuyển biến hóa ngẫu nhiên sinh ra linh quang. Bắt giữ được
loại quỹ tích này cũng chính là đoán được tương lai mà thôi.
Ví dụ như khi chiếc lá cây hóa vàng, khoảnh khắc
khi nó rơi khôi cành cây, mọi người đều đoán được nó sẽ rơi xuống mặt đất! Ngay
khi sông lớn vỡ đê, mọi người trong hoảng sợ cũng biết được dòng nước nhất định
sẽ cuốn hủy thôn làng...
Những điều này rất dễ hiểu, mọi người không cảm
thấy được, không cho rằng đó là lời tiên đoán. Nhưng kỳ thật nếu có thể miệt
mài theo đuổi, làm phức tạp hóa những điều này thì sẽ đạt tới cái gọi là thôi
diễn thiên cơ.
Ở thế giới này, có một ít “nhân” mà ta có thể
đoán ra được “quả”, có thể gọi là suy đoán tiên cơ.
Bất kể là ngươi hay là vật, là sự việc thì đều
có quỹ tích di chuyển, nếu chúng ta thấy được nửa trước thì có thể đoán ra quỹ
tích tiếp theo.
Đương nhiên, vạn vật đều luôn biến hóa, không
ai có thể chân chính phán định tương lai. Như lá vàng không nhất định sẽ rơi xuống
đất mà nó có thể bị gió lớn thổi bay đi, mắc lại vào một thân cây khác. Ví dụ
như sông lớn vỡ đê cũng có thể giữa đường đổi hướng, không nhất định quét hủy mất
thôn trang...
Diệp Phàm sau khi nghe xong cảm thấy rất có đạo
lý, mấy vị Thánh nhân viễn cổ trình bày và phân tích đơn giản khiến mọi chuyện
đều vô cùng dễ hiểu.
- Nói như vậy, trước khi Thiên Cơ lão nhân tọa
hóa đã cho chúng ta hai lời tiên đoán, nhiều khả năng sẽ phát sinh nhưng không
nhất định là đúng!?
Lệ Thiên nói.
Tuy nói mọi người, sự việc, sự vật đều có quỹ
tích nhưng đúng là không thể dự đoán được hết các biến cố.
Tuy nhiên, bọn họ đối với điều này cũng không
quá để ý vì con đường phía trước vốn tràn ngập những điều không xác định được,
ngay cả Thiên Cơ lão nhân cũng chỉ nói bốn chữ là “Vực ngoại khả thi” mà thôi.
- Trời phạt thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Dựa theo lời của mấy vị Thánh nhân viễn cổ
thì đó chính là một loại đạo lực mà thôi!
Yến Nhất Tịch nói.
- Khi một người ngẫu nhiên thần quang khẽ hiện,
hắn cảm giác siêu thoát lên, bao trùm trên quỳ tích, nhìn tới, hiểu được con đường
phía trước - Tương lai! Mà lúc này, hắn cũng đã phát động lực lượng của “Nguyên
quỹ tích”. Loại lực lượng này vô cùng đáng sợ, khi ngươi hiểu rò, nắm bắt được
thì ngươi cũng đã quấy nhiễu quỳ tích của nó, dao động của nó tạo ra một loại ảnh
hưởng đối với ngươi.
- Rất có đạo lý!
Diệp Phàm gật đầu. Mấy vị Thánh nhân viễn cổ
quả nhiên rất cao, gần như hiểu được sự huyền bí của đạo và loại này.
- Ta đứng trên ngọn núi này, nhìn thấy con đường
phía trước, có phải cũng được coi là đột phá một loại quỹ tích, có bị đạo lực
tác dụng không?
Lệ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, tuy nhiên lại quá bé nhỏ vì đây là
điều cơ bản, mỗi khắc chúng ta đều luôn đối mặt với lực lượng quỹ tích mà!
- Cần gì phải phức tạp như vậy, ta làm việc của
ta, đi con đường của ta. Quỹ tích, đạo lực, đạp lên tất cả, kẻ nào chắn đường
ta - chém!
Mấy người vừa đi vừa nói, dần rời xa Thái
Uyên.
Vũ Hóa Tiên Nhai nằm ở phí ạ cực Đông của Thần
Châu, tiếp giáp với biển xanh mờ mịt, là một nơi có rất nhiều sắc thái truyền kỳ.
Truyền thuyết về tiên là một đề tài nói mãi
không hết, bất kể là ở Bắc Đẩu Tinh Vực hay là viên Cổ Tinh này, thủy chung mãi
là một đoạn thần thoại.
Có người nói Đại đế cổ từng rời khỏi thế giới
này ở Vũ Hóa Tiên Nhai, vì thế nên mới không có Đế bí, không có vũ khí Cực Đạo.
Còn có người nói đây là một vách núi rơi xuống
từ Tiên giới, ở thái cổ từng có một Đại Thánh của Nhân tộc từng tận mắt nhìn thấy.
Càng có người nói rằng đây chính là nơi vũ hóa
thành tiên. Nếu muốn thành tiên, nhất định phải rời đi ở nơi này.
Mặc kệ nói như thế nào, trong sách cổ đích xác
ghi lại rằng hai vị cổ Hoàng Thái Âm và Thái Dương đều biến mất từ nơi này, tuy
không nhiều chứng cứ nhưng cũng được rất nhiều người tán thành.
- Thần Linh cổ kinh, đêm trăng tròn, Vũ Hóa
Tiên Nhai, đoạn này...
Nếu không đi quan sát một chuyến, mấy người Diệp
Phàm thật sự không quên được. Nhưng mà xung đột với một Bát Cảnh Cung thì cũng
là một lựa chọn rất bất đắc dĩ.
- Mặc kệ nói thế nào, hãy đi tới Vũ Hóa Tiên
Nhai đã, sau đó mới chạy tới Bát Cảnh Cung. Nếu thực sự không kịp thì chờ trăng
tròn tháng sau lại tới.
Biển rộng mênh mông, hàng ngàn hàng vạn con
sóng vỗ bờ, khôn cùng mà mờ mịt.
Lực lượng một người dù cường đại thế nào đi nữa
nhưng đối diện với cảnh tượng này cũng sẽ khiến tận sâu trong đáy lòng sinh cả
cảm giác bé nhỏ. So sánh với một biển rộng bao la vô tận, con người đúng là quá
bé nhỏ không đáng kể.
- Mỗi khi thế này đều khiến ta nổi lên cảm
giác vô lực, có bao nhiêu mỹ nữ của không thể lấp đầy biển nước này!
Lệ Thiên nói.
- Thúc thúc, có phải hay không trong mắt dâm tặc
luôn chỉ có mỹ nữ?! Ta thật sự nghĩ mãi không ra!
Đồng Đồng lúc này nói xen vào.
- Biến! Không nói với ngươi!
- Vinh nhục được mất, hào ngôn tráng cử, tính
toán tới đau cả đầu nhưng khi đối mặt với đại dương mênh mông thì đều khiến ý
chí người ta thư sướng, quên đi hết thảy!
Yến Nhất Tịch nói.
Trên biển xanh, một thân ảnh như mộng ảo đang
đạp sóng bay tới. Từ xa nhìn lại đó như một ánh mặt trời dâng lên lúc bình
minh.
Dáng người thon dài, hoàn mỹ, mái tóc tung
bay, làn da sáng bóng như ngọc, toàn thân lóe sáng. Trên khuôn mặt trái xoan
sáng ngời, hai mắt như hai viên bảo thạch.
Ước hẹn với Diệp Phàm, Y Khinh Vũ đã tới. Ngay
đêm nay, hơn phân nửa sẽ diễn r amột hồi đại chiến, cũng có thể sẽ sinh ra đại
cơ duyên. Dù sao cũng liên lụy tới Thần Linh cổ kinh.
Gió biển thổi tới, sắc trời dần ảm đạm, khi
chút ánh sáng sót lại biến mất, trời chiều hoàn toàn đã qua, nhường chỗ cho
bóng đêm đen tối.
Vũ Hóa Tiên Nhai đứng sừng sững bên bờ biển,
cũng không phải quá cao nhưng trong màn đêm lại hiện ra vẻ hùng hồn, nguy nga,
như một tòa thần nhạc vừng chài, trấn áp cả Đông Hải mênh mông.
Đám người Diệp Phàm đều sớm biến mất, lẳng lặng
chờ đợi, muốn chờ xem rốt cục sẽ phát sinh chuyện gì.
Dần dần, mặt trăng dâng lên, tòa ra ánh sáng dịu
dàng, mặt biển như khoác một tầng lụa mòng, mông lung mà trắng nốn.
Vũ Hóa Tiên Nhai hiện ra sự bất phàm của nó,
nhự một khối Tiên Thai trong suốt, dẫn động tinh hoa thiên địa, đối ứng với
tinh tú đầy trời, khiến người ta nghĩ rằng nó thật sự có thể vũ hóa phi thăng
mà đi.
Trong đêm trăng tròn này, mọi thanh âm câu
tích, ngay cả biển xanh cũng như ngưng lại.
- Đến!
Lệ Thiên nhẹ giọng nói.
Ở bầu trời xa xôi, mười tám chiến thuyền như
mười tám đám mây bay tới, che phủ bầu trời, hiện ra mười tám bóng đen trên mặt
đất khiến lòng người vô cùng áp lực.
- Đây là chiến thuyền Nhân Vương Điện, chỉ có
thể là mấy nhân vật cao quý nhất mới phô trương như vậy!
Thanh âm Y Khinh Vũ rất nhẹ nhàng, thu hút như
thanh âm của tự nhiên.
Bên kia, Yến Nhất Tịch cũng nhỏ giọng nói:
- Lại có người tới.
Mặt biển vô tận như viên bảo thạch, không có
tia gợn sóng nào, lóe ra nguyệt huy sáng lạn. Mà lúc này, có một cổ đạo quan thật
lớn đang bay qua nó, lặng lẽ tiến tới.
- Đây là Trường Sinh Đạo Quan thượng cổ của
Minh Lĩnh, cổ kiến trúc này sừng sừng ở đó không biết bao nhiêu vạn năm, không
ngờ hôm nay đột nhiên di chuyển tới nơi này.
Y Khinh Vũ nhỏ giọng nói.
Mấy người đều cả kinh, Đạo môn cổ này thật rất
ẩn nhẫn, các đời đều chỉ có mấy người nhưng mỗi một người đều vô cùng cường đại,
như Tam Khuyết đạo nhân đương thời, sâu không lường được.
Thực hiển nhiên, Nhân Vương Điện và Trường
Sinh Quan muốn trao đổi Thần Linh Cổ kinh, lần này hưng sư động chúng như vậy
nhất định là muốn diễn ra mà không thể không được giải quyết như mấy lần trước.
Cổ kinh do thần linh để lại, chỉ có một tờ,
phân làm hai nửa cao thấp nhưng vô cùng thần bí, truyền lưu từ thời viễn cổ,
không ai không động tâm.
về phần truyền thuyết của nó thì chỉ có hai chữ:
Bất tử.
Cũng vì vậy cho nên được người đời xưng là
Tiên kinh, tục truyền nếu được một tờ Cổ kinh đầy đủ, khi luyện thành thì dù muốn
chết cũng khó.
- Đêm trăng tròn, nhất định sẽ có một hồi đại
kiếp nạn, các ngươi nếu biết thì chắc chắn cũng có người khác biết. Mấy vị
Vương giả đại thành tọa hóa hư hư thực thực, hơn phân nửa sẽ có mấy người còn sống...
Y Khinh Vũ than khẽ.