Dưới đêm trăng là một mảnh sáng tỏ, biển rộng
vô tận, ánh sáng vô lượng, trống trải vô ngần, một mảnh cổ xưa.
Vũ Hóa Tiên Nhai đứng sừng sững bên bờ biển,
toàn thân lóng lánh, như khối tiên thai này đnag dẫn động tinh khí thiên địa, đối
ứng với tinh tú đầy trời. Ánh trăng như nước đổ xuống, khắp nơi là một mảnh
mông lung.
Nhân Vương Điện và Trường Sinh Quan cùng lúc đột
nhiên xuất hiện, không kinh động thế nhân, lặng yên mở ra vực môn, muốn trao đổi
Thần Linh cổ kinh.
Mấy người Diệp Phàm nín thở, nấp trong bóng tối,
không dám có chút qua loa đại khái nào. Phía trước khẳn định có cao thủ tuyệt
thế.
Mười tám chiến thuyền kia cái nào cũng dài tới
mấy trăm trượng, như những đám mây lơ lửng giữa hư không, lóe ra vẻ sáng bóng
kim loại lạnh lẽo.
Trường Sinh cổ đạo quan đứng đối diện, to lớn
mà uy nghiêm, như một điện phủ bất hủ lơ lững giữa biển rộng, mỗi khối ngói, khối
đá đều khắc ấn ký viễn cổ.
Hai bên, một cái di động trên hư không phía đất
liền, một cái lơ lửng bên biển xanh, dùng Vũ Hóa Tiên Nhai làm phân giới, lặng
yên đứng đối diện nhau.
Từ mấy năm trước đã truyền ra phong ba, hai
bên trao đổi cổ kinh nhưng sự thật chứng minh mỗi lần đều là một hồi sương
khói.
Bọn họ đều nắm giữ nửa trang cổ kinh, quan hệ
quá lớn, ai cũng không tin đối phương cho nên mỗi lần đều chỉ là thăm dò mà
thôi.
Mà nay, cao thủ hai phái đều ra hết, thật sự
đã chân chính động thủ. Lần này nhất định phải thu được kết quả, nhất định phải
hợp nhất Thần Linh cổ kinh.
Nơi này là một mảnh yên lặng, một vầng mặt
trăng chiếu sáng thiên địa, chỉ có một mảnh trắng sáng và yên bình.
Mấy người Diệp Phàm căn bản không cảm ứng được
chút khí tức nào của những người khác. Chỉ có hai khả năng, một là hai cổ giáo
chuyến này vô cùng bí ẩn, thế nhân không thể phát hiện ra. Hai là những người
này thật quá đáng sợ, không thể nhận biết được.
- Mười tám chiến thuyền này được cho là mười
tám cổ chiến hạm trong truyền thuyết, có thể tạo thành một tòa sát trận thượng
cổ, do Thánh nhân viễn cổ tạo ra.
Yến Nhất Tịch nghĩ tới một truyền thuyết lâu đời.
Nhân Vương Điện có một tòa cổ sát trận, là một
vị Thánh nhân tự mình luyện hóa và bố trí, uy lực tuyệt luân, so với Thánh binh
truyền thế thì chỉ hơn không kém.
Nếu là động thật thì lần này bọn họ nhất định
mang tới nửa trang Tiên kinh! Nhìn thấy một màn này, mấy người liền đưa ra kết
luận.
- Trường Sinh Đạo Quan thượng cổ của Minh
Lĩnh! Trách không được đứng sừng sững mười mấy vạn năm mà không đổ, đó hẳn là một
kiện Thánh binh viễn cỗ.
Y Khinh Vũ khẽ nói, đôi mắt hiện ra một lũ tia
sáng kỳ dị.
Làm việc bí ẩn, lại có chỗ dựa vững chắc như vậy
cho thấy hai phương đều kiêng kị nhau, sợ một phương nổi lên ác ý.
- Không thể không nói Minh Lĩnh Đạo Quan thật
đáng sợ, bọn họ chỉ có vài người nhưng lại có thực lực sánh ngang bất cứ đại
giáo nào!
Lệ Thiên nói.
Một tiếng trống đồng vang lên, một con chiến
thuyền thật lớn lóe ra ánh sáng kim loại sáng bóng, một lão già đầu bạc đi ra,
tướng mạo rất đẹp lầo, tóc bạc trắng như cước, đứng ở khoang thuyền.
Trên bầu trời, ánh trăng lập tức như nước đổ
xuống, chiếu về phía hắn khiến hắn như do bạc trắng đúc thành, còn cây quải trượng
trên tay hắn như một con bàn long màu bạc, phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí.
Ở giờ khắc này, hắn phóng xuất ra một cỗ khí tức
vô cùng cường đại, như có thể cắn nuốt thiên địa, trấn áp bát hoang.
- Là hắn! Đệ đệ Phùng Viễn của lão Giáo chủ đồn
rằng đã tọa hóa của Nhân Vương Điện. Tới nay hắn đã hơn ba ngàn ba trăm tuổi,
là một nhân vật thiết huyết mà cường thế ngày xưa.
Lệ Thiên nhẹ giọng nói.
Phùng Viễn vô cùng đáng sợ, khi còn trẻ tung
hoành thiên hạ, chém giết không ít nhân vật cấp Giáo chủ, về sau quy ẩn dưỡng
tâm nhưng mỗi lần hiện thế đều giết chóc rất thiết huyết.
Chi nha …
Bên kia, trên một đạo quan thật lớn, đại môn
màu đỏ mở rộng ra, một lão đạo nhân cất bước đi tới.
Người này có vẻ không lớn tuổi nhưng bộ dáng
thế ngoại cao nhân, trên mái tóc đen cài một cây trâm, mặc đạo bào bát quái,
ánh mắt thâm thúy, bước ra từng bước một. Hắn thoạt nhìn siêu trần thoát tục,
không hề tầm thường.
- Tam Khuyết đạo nhân.
Mấy người đều nhận ra hắn do không phải là lần
đầu tiên nhìn thấy. Đây là một trong những cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất đương thời.
- Hắn cường đại tới bực này sao?! Có thể đại
biểu cho Trường Sinh Quan sao?!
Lệ Thiên kinh dị.
Ánh mắt Y Khinh Vũ nhoáng lên, nhẹ nhàng day
hai thái dương nói:
- Đây là phụ thân Chính Đức của Tam Khụyết đạo
nhân, tu luyện tám trăm năm nhưng lực áp quần hùng, trong thiên hạ có rất ít
người tranh phong được với hắn, trừ khi là Vương giả xuất thế.
- Hắn là phụ thân Tam Khuyết đạo nhân sao?!
Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn biết có một số đạo sĩ
có thể cưới vợ đẻ con nhưng không ngờ cha con hai người lại giống nhau như vậy.
Chính Đức là một đạo nhân thực lực cường đại,
tục truyền một chân đã bước vào Tiên Thai tầng thiên thứ ba, tuy nhiên thủy
chung vẫn chưa vượt qua được một cửa này.
Khi mấy người truyền âm nói chuyện, phía trước
phát sinh diễn biến mới. Phùng Viễn toàn thân lóe sáng, cầm bàn long trượng
phun ra nuốt vào nguyệt huy, cất bước đi lên tiên thai.
Bên kia, Chính Đức đạo nhân siêu trần thoát tục,
như một Đạo tổ lúc trẻ tuổi cũng từng bước tiến tới, đặt chân lên cổ thai.
Hai đại cao thủ của Nhân Vương Điện và Trường
Sinh Quan đồng thời bước lên Vũ Hóa Tiên Nhai.
Giờ khắc này, mười tám chiến thuyền lãnh liệt
chói mắt, vẻ sáng bóng dày đặc, xếp thành một trận hình cổ xưa, diễn biên
sthành sát trận thượng cổ.
Trong nháy mắt, một cỗ khí tức kinh sợ tràn ngập
ra, như một người khổng lồ viễn cổ đang thức tỉnh, nhìn xuống thiên hạ, hoành
không cổ kim.
Sát trận thượng cổ vừa hiện, không hề thua kém
Thánh binh.
Bên kia, đạo quan to lớn cũng mở rộng đại môn,
trở thành một cổ giới vô ngần.
Đáng sợ khủng bố!
Đây là cảm giác trực tiếp nhất nổi lên trong
lòng mọi người. Đây đúng là một kiện Thánh binh viễn cổ, hơn nữa uy lực khủng bố
siêu cấp!
Sát trận thượng cổ và Thánh binh viễn cổ đồng
thời nhằm vào Vũ Hóa Tiên Nhai, song phương đều đề phòng cao độ, sợ một bên dám
gian trá.
Ở thời khắc này, không khí vô cùng khẩn
trương, hư không cũng như đọng lại, tiếng kim rơi cũng có thể bị mọi người nghe
thấy.
Mặt trăng tròn to, biển rộng vô tận, băi đá lóng
lánh, lão giả thiết huyết Phùng Viễn và Chính Đức đạo nhân đứng đối diện nhau,
không ai nói gì, đều tự mình lấy ra một nửa trang giấy đỏ tươi như máu.
Ánh sáng màu đỏ chói mắt lóe lên, nhiễm đỏ cả
hai người. Gần như cùng lúc vang lên tiếng phượng hót, thanh lãnh mà chói tai.
Một tờ Thần Linh cổ kinh do Hoàng Huyết Xích
Kim luyện thành.
Nếu muốn làm giả cũng là không thể. Loại chất
liệu này vô cùng quý giá, trăm năm khó gặp, không ai nguyện ý dùng nó làm giả cổ
kinh cả.
Cũng không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm
tháng, ánh sáng màu đỏ xông thiên như vậy mà chỉ nội liễm trong một thước
vuông.
Mấy người Diệp Phàm nhìn không chớp mắt. Đây
tuyệt đối là Chân kinh không thể nghi ngờ. Hai đại cổ giáo đúng là không giở
trò, đều muốn đạt được cổ kinh trọn vẹn.
Trong lòng bọn họ nảy lên, đây chính là cổ
kinh Tiên gia trong truyền thuyết, chỉ cần luyện thành thì dù muốn chết cũng
khó, có sự hấp dẫn và thần bí khôn cùng.
Tới giờ khắc này, khắp nơi lại yên lặng như
cũ, không có chút gió thổi cỏ lay nào, chỉ có mặt trăng trên cao chiếu xuống
ánh sáng dịu dàng.
Lão già thiết huyết Phùng Viễn và Chính Đức đạo
nhân siêu phàm thoát tục đồng thời đưa tay ra. Nháy mắt này, thời gian như ngừng
lại, hai bên rốt cục bắt đầu trao đổi cổ kinh.
Không hề nghi ngờ, trong lòng bọn họ đều không
thể bình tĩnh nổi, nhưng cũng nhanh chóng trở nên bình tâm, đề phòng lẫn nhau
và chú tâm phòng ngự.
Ánh mây đỏ lưu động, nửa trên hai người đỏ rực
lên, tràn ngập một màu đỏ như máu, từng bước lui về phía sau, sau đó tự mình rời
khỏi tiên thai.
- Thật sự là thuận lợi sao?! Không ngờ không
có ngoại nhân nào sao?!
Đám người Lệ Thiên vô cùng kinh ngạc. Bọn họ
chẳng lẽ là đám người duy nhất quan sát hay sao?!
- Bí ẩn như thế này thì có lẽ không Vương giả
nào biết được!
Y Khinh Vũ khẽ nhíu mày, cảm thấy rất ngoài ý
muốn.
Nhân Vương Điện và Trường Sinh Quan lúc này đều
thả lòng tâm thần, hai kiện Thánh binh phun ra nuốt vào tinh khí thiên địa có
chút giảm đi. Hai người đang trên tiên thai cũng âm thầm thở phào, chuẩn bị
xoay người.
Nhưng đúng lúc này, biến cố kinh thiên phát
sinh.
Một thân ảnh cao lớn như thiên ngoại phi tiên
từ tinh không hạ xuống, nháy mắt đã đi tới, như từ vực ngoài hạ xuống, nhanh tới
khó tin.
Hắn đánh về phía lão giả Phùng Viễn, năm ngón
tay mở ra, uy áp mênh mông như quân lâm thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi.
- Tặc tử ngươi dám!
Một loạt tiếng quát chói tai vang lên.
Mười tám chiếc chiến thuyền cổ của Nhân Vương
Điện đều sáng rực lên, phun ra tinh huy đầy trời, nở rộ một mảnh dấu vết đại đạo,
bao phủ nơi này lại.
Sát trận Thánh nhân thượng cổ thức tỉnh.
Nhưng mà biến hóa trong tiên thai này vượt quá
tưởng tượng, thân ảnh cao lớn cường đại tới khủng bố, uy thế áp đảo, một trảo lập
tức khiến Phùng Viễn tan vỡ nửa người, cướp được nửa trang cổ kinh vào trong
tay.
Phốc!
Hắn lại chụp một chưởng, đánh Phùng Viễn thành
đống thịt nát, đương trường chết oan uổng.
Nhân vật này cường đại như thế nào?! Làm sao
có thể làm được hết thảy.
Mọi người sợ hãi.
Phùng Viễn vô cùng cường đại, đạt tới Tiên
Thai tầng thiên thứ hai, tiểu thai thứ chín không biết bao nhiêu năm, một chân
thậm chí đã bước đựa vào Tiên Tam Trảm Đạo.
Nhưng dù cường đại như vậy nhưng vẫn bị xử lý
một cách thoải mái. Người này tuyệt đối là một Vương giả đại thành đáng sợ.
Ở bên kia cũng tương tự, một lão nhân gầy còm
trống rỗng xuất hiện trên tiên thai, như quân lâm thiên hạ.
Bàn tay hắn ấn xuống, hình thành một thần vực
vô địch, giam cầm lấy Chính Đức đạo nhân, dù hắn muốn động cũng không thể.
Phốc!
Bàn tay gầy gò của hắn nhẹ nhàng chém xuống,
Chính Đức đạo nhân được xưng là hiếm có đối thủ đã bị đánh cho tứ phân ngũ liệt,
một đạo thần hồn lập tức lao ra bỏ chạy.
Khoảnh khắc ngắn ngùi, hai phiến Tiên kinh tạo
thành từ Hoàng Huyết Xích Kim đã hoàn toàn đổi chủ, bị người ta cướp đi khiến
hai đại cổ giáo vô cùng tức giận.
Có Vương giả đại thành hiện thân.
Đây tất nhiên sẽ là một hồi đại chiến.
Ầm!
Đột nhiên, một đạo trường hồng rực rỡ xé trời
bay tới, một kích đánh lui lão Vương giả thân hình khô gầy, muốn cướp đi Thần
Linh cổ kinh.
Vị Vương giả đại thành thứ ba xuất hiện.
- Trong ba người có một người là Doãn Thiên Đức!
Diệp Phàm lên tiếng vì Kim Cương Trác trong
tay run lên, đạo lạc ấn duy nhất không thể hủy diệt có một chút cảm ứng huyền
diệu với một trong ba người.
- Là người nào?!
Lệ Thiên giật mình.
- Có vẻ là bóng người khô gầy kia!
Diệp Phàm nói.
- Khá khen tên Doàn Thiên Đức, không phải cưỡi
trâu đi về phía Tây rồi sao?! Không ngờ hắn xuất hiện nơi này, chém giết phụ
thân kết bái!
Yến Nhất Tịch hít sâu một hơi khí lạnh.
Ầm!
Lại một nam nhân như ma thần xuất hiện, từ
trên trời giáng xuống. Người này khác những người khác ở chỗ không cần che dấu,
mái tóc dài màu vàng kim rối tung, khí thế thônphệ núi sông. Kim Ô Vương đã tới.
Đây là vị Vương giả thứ tư.
- Giết người của ta, cướp Tiên kinh của ta,
các ngươi một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Bên trong một chiến thuyền vang lên thanh âm
uy nghiêm, sát trận của Thánh nhân thượng cổ lập tức bao vây mọi người vào
trong.
- Quả nhiên, dù đã công bố là tọa hóa nhưng
Vương giả đại thành cũng vì cổ kinh tiên gia mà thức tỉnh...
Đôi mắt xinh đẹp Y Khinh Vũ bắn ra mấy đạo tia
sáng kỳ dị.