Hắn nhảy bật lên, hóa thành một đạo ô quang
xoay người bước đi, Thôn Thiên Ma Quán bá đạo đến mức nào? Chính là Đế binh Cực
Đạo, mặc dù không có sống lại, phóng thích ra khí tức cũng đủ để chấn nhiếp thập
phương.
- Còn muốn đi?
Diệp Phàm phóng vọt lên, đánh xuyên qua thần
hoàn của nó, nắm lấy một cánh tay của nó xoay mạnh, thân thể cuối cùng thắng
hơn đối phương.
“Choảng!”
Cánh tay đen xì như que than củi bị gãy đoạn,
giống như dùng thần kim luyện chế thành, rơi vào tay nặng trịch, tu sĩ bình thường
căn bản không cầm lên nổi.
Một tiếng kêu to thê lương, con sinh vật này
phóng thẳng lên tận trời, cực độ hoảng sợ Thôn Thiên Ma Quán, nên muốn thoát
khôi bỏ chạy đi.
Nhưng mà, động tác của nó quá liều lĩnh, phóng
vọt tới trước đạo đài Vô Thủy, ngày thường nơi này là cấm địa, không có Đế ngọc
nơi tay, bất cứ sinh linh nào đều phải dừng lại, nếu không tất nhiên phải nuốt
hận.
“Ầm!”
Một đạo thác nước hỗn độn giáng xuống, có một
mảnh văn lạc đại đạo đan vào, đương trường nghiền ép nó thành bột mịn, hóa
thành một đám tro tàn màu đen, tiêu tán tại chỗ.
Ba người trố mắt nhìn trân trối, Vô Thủy Đại đế
khí nuốt núi sông, thần uy cái thế, đạo văn nơi này cường đại vượt quá mức tưởng
tượng: một khối thân thể như vậy nói hủy diệt liền hủy diệt, căn bản là không
có một chút trì hoàn.
Diệp Phàm cả người đều là mồ hôi lạnh, khối
thánh xác này của hắn cũng không thấm vào đâu, dù có đạt tới cảnh giới Thánh
nhân đều không chống nổi một lũ đạo văn nơi đây. Hai chữ Vô Thủy quả nhiên có
thể trấn áp vạn cổ.
Lão mù cùng Đoạn Đức phân biệt kêu rên, trên
người có ô quang đang xâm nhập tiến vào huyết nhục, khó có thể loại trừ, cả
thân thể bọn họ đều đen sẫm đi, tình huống rất không xong.
- Đánh nhạn cả đời cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt!
Ta rốt cục gặp phải nhân vật độc trong lăng mộ, đây là thi độc thái cổ, nếu muốn
giải trừ sạch thật khó đây!
Đoạn Đức đổ mồ hôi lạnh đẫm ướt toàn thân.
Lão mù cũng là sắc mặt đen xì, lão là cường giả
bực này đều không chống lại được, thân thể gần như khô héo, bị một cỗ khí tức mục
nát chiếm cứ.
- Ở đây không phải còn có Dược Vương sao?
Diệp Phàm mở ra bàn tay trên cánh tay bị hắn bẻ
gầy, lấy ra một gốc cây lão dược mùi thơm ngào ngạt, chiếu rọi ra một đoàn hào
quang mông lung.
- Thật sự không cam lòng mà! Thật vất vả mới lấy
được một gốc cây Dược Vương hiếm thế, hiện tại lại phải ăn luôn.
Đoạn Đức nhe răng nhếch miệng.
- Ngươi đã không muốn ăn, vậy đưa cho ta!
Lão mù cắn mấy miếng liền hết nửa cây, mắc nghẹn
đến mắt trợn trắng, dùng sức tiếp tục nuốt xuống.
- Con bà nó! Lão già ngươi giống như trâu bỏ
ăn hoa Mầu Đơn, thật phung phí của trời!
Đoạn mập mạp nóng nảy, ra sức cướp lấy nửa cây
còn lại, cũng cắn mấy cái nuốt xuống.
Không thể không nói, Dược Vương hi thế thật thần
hiệu, vào bụng không lâu liền hóa thành một luồng thần dịch, làm cho thân thể bọn
họ đều nở rộ ra thần quang rực rỡ chói mắt, giống như hai vầng thái dương nhỏ
đang thiêu đốt, rất nhanh chưng khô hắc khí toàn thân.
Xương cốt của hai người vang lên tiếng “cách
cách” không ngừng, thân thể rất nhanh được chữa trị, lóe ra bảo quang, đồng thời
làm cho cơ thể bọn họ càng trẻ trung có sức sống hơn.
- Dược Vương a! Có một cây nơi tay chẳng khác
nào nhiều thêm một cái mạng, nhất định phải tìm trên đạo đài có bao nhiêu cây đều
hái xuống!
Đoạn Đức đều sắp chảy nước miếng.
Lão mù nhíu mày, nói:
- Sự tình không đúng, vừa rồi sinh linh kia rõ
ràng như là một khối quỷ thi, đã tuyệt diệt sinh cơ, mặc dù là thần dược đối với
hắn cũng vô dụng, không có khả năng tái khôi phục sinh cơ, nhưng hắn vì sao liều
lĩnh cướp đoạt, không tiếc đặt chân lên chỗ cấm địa này?
- Chẳng lẽ hắn là muốn lấy cho một sinh mệnh
thể cổ xưa nào đó còn sống cường đại hơn dùng?
Diệp Phàm nói.
Lời này vừa nói ra, ba người đều kinh hãi rùng
mình một cái, sinh vật chín đầu kia đã rất cường đại, bọn họ cảm nhận được thật
sâu, thiếu chút nữa làm cho Đoạn Đức bọn họ chết đi, mà lại còn có một tồn tại
còn sống hay
sao?
Sau một hồi trầm mặc, bọn họ chỉ có thể cầm
Thôn Thiên Ma Quán, bất cứ lúc nào chuẩn bị tế ra, trấn sát hết thảy sinh linh.
Chỉ cần cảm thấy được không đúng, trước hết giết nói sau.
Phần mộ cổ cao lớn, có vô tận hỗn độn khí
buông xuống, khó có thể tiến lên, muốn leo lên rất khó, bay lên lại càng không
cần phải nói, hư không phía trước đạo đài đã bị giam cầm.
- Bất kể như thế nào, ta cũng phải đi lên tìm
hiểu cho minh bạch, bằng không sẽ không cam lòng!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Ba người vòng quanh tế đàn mà đi, quan sát thật
cẩn thận, muốn nhìn xem có chỗ nào thích hợp đi lên. Khi đi tới một phương vị
khác, một mảng hừng hực, phía trước có một đống mảnh Thần Nguyên tỏa hào quang
chói mắt.
- Một sinh linh còn sống thoát vây mà ra,
nó... hẳn sẽ không ở phụ cận chứ?
- Còn cách đạo đài gần như thế...
- Ồ! Nơi này có chữ!
Bọn họ thấy ở phía trước đống Thần Nguyên vỡ
ra kia có một hàng cổ tự, khắc trên vách đá: “Cổ Thiên Thư nguyện là hộ lăng
cho Vô Thủy Đại đế cả đời.”
- Cổ Thiên Thư... đây không phải là một Thánh
nhân vô địch bảy tám vạn năm trước sao?
Lão mù giật mình, đối với lịch sử ở Bắc Vực một
ít cường giả đều hiểu biết phần nào.
- Là lão...
Diệp Phàm ngẩn người, năm đó hắn lần đầu tiên
tiến vào Tử Sơn, ở chỗ lối vào cộng hơn mười cái tên người, trong đó cường giả
đệ nhất chính là Cổ Thiên Thư, Thần Vương Khương Thái Hư lạc ấn càng sâu hơn.
Cổ Thiên Thư là một vị Thánh nhân thời kì viễn
cổ, tìm tới nơi đây lại cam nguyện làm hộ lăng cho Vô Thủy, điều này thật đúng
là khiến người ta giật mình kinh sợ.
- Bên này có dấu vết chiến đấu!
Đoạn Đức kêu lên, dấu vết thực rõ ràng, sóng gợn
chiến đấu đánh vào trên vách đá, còn không có tiêu tan hết, thật kinh hãi.
Ba người quan sát sau đó toàn bộ biến sắc, đây
là trận chiến đấu cấp Thánh nhân, nhưng lại đã xảy ra tại địa phương này, thật
không thể tưởng tượng.
- Xem những dấu vết này, có lẽ là phát sinh
vào hai ngàn năm trước!
Lão mù giơ tay sờ vách đá, rồi đưa ra phán
đoán như vậy.
“Hôm nay chiến một trận cùng Đấu Chiến Thánh
Viên, tiếc là thất bại, niệm tình hắn cầm Đế ngọc mà đến, để mặc cho hắn hái ba
cây Dược Vương rời đi.” vẫn như cũ là chữ khắc của Cổ Thiên Thư hiện ra rõ ràng
trên vách đá.
Ba người đều kinh hãi, nhìn nhau thất sắc, những
câu này lộ ra rất nhiều điều.
- Hai ngàn năm trước, Cổ Thiên Thư còn sống, hắn
vẫn trường tồn tới hiện nay, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ chấn khiếp thiên
hạ!
- Đấu Chiến Thánh Viên, nhất định là vị Đấu
Chiến Thắng Phật của Tây Mạc kia, không ngờ hắn lại tiến vào Cổ Hoàng Sơn!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Cổ Thiên Thư một
vị Thánh nhân viễn cổ bảy tám vạn năm trước sống đến hiện tại, hắn dùng Thần
Nguyên dịch phong ấn bản thân chỉ có Đại đế cổ mới có thể luyện hóa thành, chẳng
lẽ Vô Thủy còn sống?
Nhưng, vì sao hắn còn nói: nguyện là hộ lăng
cho Vô Thủy cả đời, Đại đế trên đạo đài thật sự đã chết rồi sao?
Đấu Chiến Thắng Phật trên Tu Di Sơn đã tới nơi
đây, ra ngoài dự kiến của họ, đó chính là một Đại Thánh a, pháp lực ngập trời!
Đồng thời, rốt cục Diệp Phàm cũng hiểu được,
vì sao đại hắc cẩu từng nhiều lần nói ghét nhất là hầu tử. Có lẽ hai ngàn năm
trước Đấu Chiến Thắng Phật đã tới nơi này, hơn phân nửa đã từng thu thập nó.
Cẩn thận tìm kiếm không còn đấu vết gì nữa, Cổ
Thiên Thư sớm đã biến mất, không biết tung tích.
“Ầm!”
Thác nước hỗn độn vạn trượng buông xuống,
xương cốt cả người Diệp Phàm chấn động, hắn đang gian nan leo lên phía trước,
muốn leo lên tới đạo đài.
Nơi này tự thành một tiểu thế giới, đạo đài dường
như đâm vào chín tầng trời, nguy nga mà hùng vĩ.
Lão mù cùng Đoạn Đức thân ở trong Thánh vực
hoàng kim của Diệp Phàm tạo ra, hợp lực thúc động Thôn Thiên Ma Quán, ngăn cản
thác nước hỗn độn cùng vẫn lạc đại đạo.
Bằng không, cho dù cường đại như thánh xác
cũng sẽ bị nghiền ép thành vũng máu, địa phương nơi này có thể gạt bỏ Thánh
nhân viễn cổ, căn bản không phải nhân lực có khả năng tới gần.
“Ầm!”
Chung quanh một màn trắng xóa, hỗn độn buông
xuống cuồn cuộn như thiên quân vạn mã, đè ép Diệp Phàm đi tới thật gian nan, sắp
không chịu đựng nổi.
Càng đáng sợ chính là, trận văn Đại đế xuất hiện
lạc ấn dày đặc ở trên hư không, giống như một màn mạng nhện vắt ngang chặn con
đường phía trước.
Nếụ không có Thôn Thiên Ma Quán, Thánh nhân đến
đây cũng phải chết cả trăm lần, đây là chân chính Đế văn không sứt mẻ, là sát
trận của Vô Thủy Đại đế!
Đại đế cổ ngoại trừ bản thân mình, binh khí
cùng trận văn là mạnh nhất, đó là hậu nhân muốn thu được nhất. Đế binh cùng Đế
văn ngang nhau, hiểu được một góc là có thể hoành hành thiên hạ.
Lúc này đạo văn của Vô Thủy hiện lên, cho dù Đại
Thánh Nhân tộc đích thân tới đều phải nuốt hận, không có một chút trì hoãn.
Không thể không nói, Độc Nhân Đại đế bễ nghễ cổ
kim tương lai, Ma quán chưa được ba người thúc động, đã tự động ngân vang, chống
đỡ được trận thế có thể sát chư thần thượng cổ.
- Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng
ta vẫn sẽ chết hết!
Lão mù nói.
Thôn Thiên Ma Quán chấn nhiếp cổ kim, không có
khả năng bị hủy trong đạo văn của Vô Thủy, nhưng nếu lọt giữa hai thứ này so
tay nghề, cũng không phải bọn họ có khả năng chịu đựng.
Ma quán bảo hộ bọn họ cũng không được, hai vị
Đại đế cổ vượt qua thời không mà gián tiếp tiến hành so tay nghề, dao động phát
ra không ai có thể ngăn chống lại được.
Diệp Phàm lấy ra sáu khối Đế ngọc toàn bộ treo
trên đỉnh đầu, nhưng cũng không thể làm cho trận thế Vô Thủy yên tĩnh lại. Hiện
tại mỗi bước đi tới phía trước uy lực lại tăng lên gấp đôi.
- Còn tới tám mươi mốt bậc, chúng ta nhiều nhất
còn có thể bước lên ba bậc. Đây... căn bản không phải nhân lực có khả năng chống
lại, cổ đế rốt cuộc cường đại tới mức nào?
Bọn họ gần như tuyệt vọng, trận văn không sứt
mẻ chỉ mới mở ra một góc mà thôi, dùng Thôn Thiên Ma Quán mở đường đều không được,
nếu tiếp tục kiên trì bọn họ sẽ bị trấn áp chết tươi.
- Lão mù hướng Vô Thủy Đại đế dập đầu, ngày
nay Nhân tộc buông xuống đại kiếp nạn, thinh ngài thức tỉnh đi, cứu thiên hạ
Nhân tộc, dẹp loạn bát hoang, trấn nhiếp vạn tộc.
Lão mù còn thật sự quỳ xuống lạy.
Diệp Phàm lấy ra viên đầu lâu trắng tinh kia cầm
trong lòng bàn tay, rồi sau đó lại lấy ra ngọc trụy hình trăng rằm, nói:
- Cầu kiến Vô Thủy Đại đế!
“Ầm ầm...”
Phát sinh chuyện khiến người ta kinh sợ, thác
nước hỗn độn vạn trượng đang buông xuống liền lui bước, đạo văn dày đặc cũng mờ
nhạt đi.
- Là… nhờ cái ngọc trụy hình trăng rằm kia!
Đoạn Đức cả kinh kêu lên.
Rốt cục, bọn họ từng bước một trèo lên, đi tới
trên đạo đài, ngay tại trung tâm đạo đài, có một thân ảnh oai hùng vĩ ngạn ngồi
xếp bằng, đưa lưng về phía bọn họ, tóc đen rậm xỏa dài xuống như thác nước.
Từ khắp thế gian đều là địch, đến Đại đế cổ bi
ai cô tịch trên đời, đó là sự cô độc vạn cổ, cùng một cuộc đời tịch mịch của Vô
Thủy.
Đầu lâu nữ thánh trong suốt trắng nõn trong
tay Diệp Phàm, phát ra một cỗ lực lượng kỳ dị, vả lại lúc này ngọc trụy hình
trăng tròn kia hạ xuống dừng ở trên đầu lâu, truyền ra một tia dao động bao hàm
cảm tình.
- Ta... chỉ muốn truy tìm dấu chân của huynh,
cho dù là cả đời đều chỉ có thể ở sau lưng nhìn lên!
Dấu ấn tinh thần mỏng manh đang run rẩy, nữ
thánh cũng không biết đã mất đi bao nhiêu vạn năm, thế mà một tia dấu ấn này lại
thủy chung không muốn tiêu tán, đây là tâm nguyện của nàng tới chết đều kiên
trì giữ lại.