Hạt giống của chúng rơi xuống đều lại mọc lên
trưởng thành, làm cho nơi này ngào ngạt hương thơm, giống như một phương thần
thổ, mấy người hoài nghi mình đã tiến vào trong Tiên giới.
- Nơi đó có một gốc cây Dược Vương còn sống!
Rốt cục, Đoạn Đức khôi phục thần trí, thực
kích động chỉ ra phía trước, thấy một gốc cây cổ dược ẩn trong hỗn độn khí.
Dược Vương, tối thiếu phải sinh trưởng hơn tám
chín vạn năm mới có thể có danh hiệu này, dược tính thật tốt, có thần hiệu cải
tử hoàn sinh.
Năm đó, Tiên Phủ thế giới có thần nhân dùng địa
tủy ngũ sắc xây dược điền, làm phép thành thần bùn, mới bồi dưỡng ra sáu cây mà
thôi.
Ngày nay, chỉ một tòa cổ mộ lại giống như một tòa đạo đài này,
trên khe hở vách đá đã mọc ra một gốc cây, trước sau đối lập, thật sự khiến người
ta không nói nên lời.
Một gốc cây Dược Vương trên đời này khó cầu,
nó có thể kéo dài sinh mệnh bốn trăm năm, mức độ quý hiếm có thể nghĩ mà biết.
Mười mấy cây cộng vào một chỗ thì có thể sánh bằng một gốc cây Bất Tử Thần Dược.
- Đây đúng là một chỗ cấm địa Thần linh, dưới
đạo đài của Vô Thủy Đại đế, hoặc là nói dưới phần mộ có thể mọc ra loại này, thật
khiến cho người ta rung động!
Lão mù đều không kìm nổi ngạc nhiên thán phục.
Diệp Phàm yên lặng hồi lâu không nói gì, Đại đế
cổ quả nhiên không thể đo lường, mặc dù là sau khi tọa hóa cũng có thể tạo ra
thần tích như vậy.
- Nơi đó còn có một cây!
Đoạn mập mạp tinh mắt nhìn xuyên qua từng đợt
từng đợt sương mù, ở một chỗ khác lại thấy được một cây cổ dược.
Nụ hoa trong suốt, lay động tỏa sáng, mùi thơm
thoang thoảng làm cho người ta ngửi vào liền say mê, không kìm nổi nếu muốn ngắt
lấy vào tay, một gốc cây có thể kéo dài sinh mệnh bốn trăm năm, ai lại không động
tâm
- Đại đế a, ngài đại nhân đại lượng, xin khoan
thứ nhiều hơn, cho chúng ta ngắt lấy một hai cây đi. Dù sao đối với ngài cũng
vô dụng, đều là phần thổ của ngài mọc ra.
Đoạn Đức lẩm bẩm cầu khấn, vừa bái lạy vừa đi
tới phía trước.
Dược Vương, nhân lực gần như không thể đào tạo,
cần không ngừng tưới vào linh nhũ đại địa, cần với long khí tẩm bổ, cần sinh
trưởng tám chín vạn năm trở lên.
Không nói gì khác, có ai có thể chờ được thời
gian dài lâu như vậy? Thời gian gần mười vạn năm, cho dù là Hoàng triều bất hủ
so với nơi này cũng chỉ là dài lâu hơn một đoạn thời gian mà thôi.
“Ầm!”
Đoạn Đức mới vừa bước ra một bước, đã bị đẩy
lui, miệng mũi trào ra máu tươi, cả người co rút, xương cốt kêu “lốp bốp”, rất
là dọa người.
Một cổ khí tức đại đạo tràn ngập, như một vũ
trụ cổ xưa đang chuyển động, vô cùng khủng bố, dường như đang cảnh cáo bọn họ
không thể vượt qua nửa bước.
- Gần trong gang tấc mà cũng không thể tới gần
sao?
Đoạn Đức tràn ngập không cam lòng.
- Chúng ta hẳn là may mắn lắm rồi, bằng không
sớm đã trở thành tro bụi, căn bản không thể đi tới đây.
Diệp Phàm nói, lúc này những miếng ngọc Vô Thủy
trên người bọn họ đều tỏa sáng, chống đỡ được khí tức đại đạo, bằng không sẽ có
lực của vạn quân đè ép xuống.
- Không sai! Không người nào có thể đi tới
đây, ngoại trừ người cầm trong tay Đế ngọc Vô Thủy!
Lão mù cũng gật đầu.
- Chúng ta dùng Thôn Thiên Ma Quán hộ thể...
Đoạn Đức không nghĩ lùi bước, khuyến khích Diệp
Phàm tiến lên, bởi vì hắn có được một thánh xác.
Một gốc cây Dược Vương có thể làm cho Vương giả
đại thành đều phải khom lưng, dù là Thánh nhân viễn cổ cũng muốn tới thỏa hiệp,
bởi vì có thể tăng thêm bốn trăm năm thọ nguyên, đối với bọn họ mà nói ý nghĩa
quá lớn, có thể xoay chuyển được quỹ tích vận mệnh cả đời mình.
Thánh thể của Diệp Phàm nở rộ hào quang hoàng
kim, huyết khí sôi trào, hắn cầm mấy khối Đế ngọc, Thôn Thiên Ma Quán treo trên
đầu, từng bước một đi tới, Đoạn Đức cùng lão mù thân ở bên trong quầng sáng.
- Gần tới rồi! Sắp chạm tới rồi!
Ngay tại khe nứt trên vách đá kia, một gốc cây
lão dược sáng trong suốt, cánh hoa lay động thần quang năm màu sắc, chiếu rọi
nơi đó một mảnh sáng lạn, mùi hương nồng đậm say lòng người.
- Rốt cục sắp tới tay, tương đương với hơn một
cái mạng, xuất ra bán nói không chừng có thể dẫn tới một hai Tổ Vương!
Lão mù chà xát hai tay, vẻ mặt kích động.
“Ầm!”
Một đạo hỗn độn giáng xuống, giống như một cái
thác nước lớn trắng xóa, đánh lên trên quầng sáng như mười vạn tòa núi lớn đè
xuống, vô cùng trầm trọng làm cho thánh xác thiếu chút nữa ngã quỵ.
- Con bà nó! Một cái thác nước hỗn độn, không
có thiên lý mà!
Đoạn Đức kêu to.
Đừng nói là người phàm, dù là Thánh chủ đến
đây cũng phải biến thành tro bụi, nếu bị đè ép trong đó ngay lập tức dập nát. Bọn
họ ỷ vào là thánh xác cố chống đỡ.
Cùng lúc đó, bọn họ thúc động Thôn Thiên Ma
Quán, nó nhẹ nhàng ngân lên, dâng lên từng đạo ô quang, ngăn chặn đạo thác nước
thần có thể hủy diệt Vương giả kia.
Thánh xác của Diệp Phàm hào quang hoàng kim
nhoáng lên một cái, hắn tạo ra Thánh vực hoàng kim, Ma quán trên đỉnh đầu đi tới
phụ cận, vươn tay nhổ ra cây Dược Vương từ trong khe đá.
“Ầm!”
Đạo đài rung chuyển kịch liệt giống như là sắp
sụp đổ, khí tức đại đạo buông xuống càng thêm khủng bố, như tinh vực đầy trời
rơi xuống dưới.
Bọn họ rất nhanh rút lui, thoát khỏi khu vực
này, khi cách đạo đài cũng đủ xa mới dừng lại.
Nơi đó, trở thành một mảng trắng xóa, ngàn vạn
dòng thác nước hỗn độn buông xuống, vô cùng bao la hùng vĩ, bao phủ cả khu địa
vực vừa rồi, loại cảnh tượng này thật chấn động lòng người.
- Thật là đáng sợ, nếu không có Đế ngọc Vô Thủy,
nếu không có Thôn Thiên Ma Quán, đừng nói là Thần Vương đến đây, ngay cả Thánh
nhân đích thân tới, chỉ sợ cũng bị ép thành thịt nát.
Lão mù nói.
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn thẳng lên đỉnh đạo đài
hỗn độn phía trựớc, không thể tránh khỏi nghĩ tới nơi chìm xuống quan tài của Độc
Nhân Đại đế, từ long mộc màu đen xây thành trong cổ sào so với núi cao còn cao
hơn, cũng hỗn độn như biển cả, thần bí khó lường.
- Ha ha... Rốt cục tới tay rồi!
Đoạn Đức cười to, tay cầm cây Dược Vương, miệng
cười rộng đến sắp rách tới mang tai.
- Trên đạo đài thật sự có Vô Thủy Đại đế ngồi
xếp bằng sao?
Lão mù nói.
- Để chốc lát hiện lên đi nhìn thử xem, mặt
trên khẳng định còn có không ít Dược Vương, lần này mặc dù không lấy được cây Bất
Tử Thần Hoàng Dược có chạy ra cũng đáng!
Đoạn Đức nói.
Lão mù lắc đầu, nếu muốn leo lên tới đạo đài
thật sự quá khó khăn, mặc dù có Thôn Thiên Ma Quán nơi tay, chỉ sợ cũng không
được.
- Phải leo lên tới nơi, vạn tộc thái cổ xuất
thế, chỉ có Vô Thủy Đại đế có thể chấn nhiếp bọn họ.
Diệp Phàm lời nói kiên định, hắn quyết định chủ
ý, sống phải thấy người chết phải thấỵ thi thể, nhất định phải tìm cho bằng được
chân thân của Vô Thủy Đại đế. Nếu muốn tới đó, hắn sờ sờ hai miếng đồng xanh
trong lòng.
Rồi sau đó, hắn lại mở ra một cái bảo bình,
bên trong có một viên đầu lâu nữ thánh trắng tinh, cùng với một quả điếu trụy*
hình trăng rằm, đây là hắn lấy được ở trong tinh vực, có quan hệ rất lớn cùng Vô
Thủy Đại đế.
* Điếu trụy: một loại trang sức đeo cổ, cầu
bình an.
- Đúng! Nhất định phải leo lên đạo đài!
Đoạn Đức phụ họa theo, hàng năm trộm mộ, hắn đối
với mộ phần của Đại đế cổ hướng tới không thôi.
Đột nhiên, một khí tức mãnh liệt cuồn cuộn cuốn
tới, ba người không tự chủ được, cả người lông tơ cùng với tóc tất cả đều dựng
đứng lên
Một khí tức âm lành mênh mông như đại dương,
như là từ Cửu U Địa Ngục ập đến, lập tức bao phủ nơi đây.
Tập kích đột ngột cực kỳ nhanh mạnh, làm người
ta không kịp phản ứng, không thể làm ra bất cứ động tác hữu hiệu gì, bởi vì quá nhanh.
Ngay tại phía sau bọn họ xuất hiện một thân ảnh
đáng sợ, cả vật thể đen xì, khô héo như que củi, có chín đầu, có đầu rồng, thư,
người, phượng hoàng đủ loại đầu cùng tồn tại, bên ngoài cơ thể bao phủ một đạo
thần hoàn màu đen bất hủ.
Khí tức tử vong vô tận nứt vỡ thiên địa, như
là một mảng biển sao vỡ nát đánh xuống làm cho lồng ngực người ta khó chịu,
thân thể như sắp mục nát, nguyên thần như sắp bốc cháy.
Đây là một con ma từ trong quan tài thủy tinh
đi ra!
Giờ khắc này, bọn họ đồng thời nghĩ tới khả
năng này, đây là một gã bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng, quả thực khiến cho người
ta lạnh mình kinh sợ.
Nó được thần hoàn bao phủ chấn nhiếp thế gian.
Ở sau lưng nó như là hiện ra một mảnh Sâm La
Điện trấn áp thập phương, hủy diệt hết thảy sinh linh, làm cho nguyên thần người
ta đều run rẩy, sắp sửa vỡ nát.
“Phốc!”
Hết thảy đều quá nhanh không ai kịp phản ứng.
Chín cái đầu rồng, thư, người... này cùng tồn tại khô héo mà lại đen xì đáng sợ,
nó vươn ra một bàn tay lập tức liền xuyên thủng trong ngực lão mù, xé toạt nửa
cánh tay của Đoạn Đức rơi xuống đất, chụp lấy cây Dược Vương kia.
Đôi đồng tử hoàng kim của Diệp Phàm bắn ra một
chùm tia sáng chói mắt, hắn tung ra một quyền đánh tới phía trước, đại chiến
cùng tồn tại bao phủ trong thần hoàn màu đen đáng sợ này.
- Không ngờ chúng ta lại chiến với bộ hạ của Bất
Tử Thiên Hoàng, đi lạc tới thời đại thần thoại rồi sao?
Lão mù cùng Đoạn Đức ngà nhào trong vũng máu,
không tiếc hết thảy giá phải trả thúc động Thôn Thiên Ma Quán.
Bất Tử Thiên Hoàng đến tột cùng sinh vào niên
đại sớm đã không thể khảo nghiệm, bởi vì ở thời thái cổ hắn cũng đã là một cái
truyền thuyết, là Thần minh duy nhất trong lòng vạn tộc.
Bộ hạ của hắn chính là người? Thoáng suy nghĩ
một chút sẽ khiến da đầu người. ta run lên, có thể nói là thần tướng của chư
thiên thượng cổ hạ phàm, ba người đang tác chiến cùng với tồn tại như vậy!
- Đi theo muội ngươi đi! Thực nghĩ rằng đang ở
thời đại thần thoại sao? Đã qua nhiều năm như vậy, xương cốt các ngươi đều sớm
nên mục nát sạch sẽ rồi. Thần văn của Bất Tử Thiên Hoàng khắc ra thực giỏi lắm
sao? Gặp phải binh khí của Độc Nhân Đại đế, để cho ngươi thành mảnh vụn!
Đoạn Đức nảy sinh lòng ác độc, bị xé rơi xuống
một cánh tay, máu chảy đầm đìa, trông hắn vô cùng thê thảm.
Lão mù còn thảm hại hơn, vừa rồi trong ngực
lão bị một trảo màu đen đào thành một cái lỗ lớn, nhìn thấu từ trước ra sau,
thiếu chút nữa thân thể lão vỡ tan.
Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ chấn động, hư
không lập tức sụp đổ xuống, xuất hiện một cái hắc động phun ra nuốt vào ô
quang, hấp thu tinh khí các phương, rồi sau đó nhắm ngay sinh linh đang giao
chiến với Diệp Phàm.
Trong trường chiến hai thân ảnh giao phong kịch
liệt, như hai tia chớp giằng co qua lại, nhanh đến người ta không rõ thấy,
cương mãnh mà bá đạo, mạnh mẽ mà khủng bố.
Diệp Phàm rất rúng động, ngày nay hắn nhập chủ
chính là một thánh xác, nhưng cũng không thể lập tức đánh dập nát đối phương,
có thể thấy được thân thể của sinh linh kia mạnh mẽ đến mức nào.
“Không hổ là bộ hạ của Thiên Hoàng thái cổ, quả
thực như Thần hạ phàm!” Đây là đánh giá của Diệp Phàm.
Duy nhất khiến hắn yên lòng chính là, sinh
linh đọ sức cùng hắn đã mất đi pháp lực, chỉ có thể dùng thân thể khô héo đọ sức
cùng thân thể của hắn.
Khối thân thể khô héo này đen xì, các đầu khô
héo rồng, thư, người, phượng hoàng các thứ chín đầu cùng tồn tại, xếp hàng chữ
nhất trông thật quái dị nói không nên lời. Trên mỗi cái đầu đều có một đôi mắt
âm lành.
Một đạo thần hoàn màu đen vờn quanh, đây là chỗ
cậy vào lớn nhất của nó, có thể hóa giải bớt năm thành lực đạo của Diệp Phàm, bằng
không chung quy không thể sánh bằng thánh xác thượng cổ, sẽ bị áp chế ngay.
“Ầm!”
Thôn Thiên Ma Quán run lên, khí tức của Đại đế
cổ tràn ngập, sinh linh này phát ra một tiếng kêu thê lương, dữ tợn giống như lệ
quỷ, loại thanh âm này khiến người ta không rét mà lạnh mình.