Long Mã lộ vẻ lạnh lùng, vó ngựa định trực tiếp
đạp tới nhưng thời khắc mấu chốt vẫn nhịn được, lạnh lùng nhìn tới.
Bốn nam nhân oai hùng cao lớn bước tới, đều có
khí thế bức người. Mà năm nữ nhân khuôn mặt rất xinh đẹp, mái tóc như tơ lụa,
giống như mấy con tiên điệp bay tới, ánh mắt lưu chuyển, tư sắc xuất chúng.
- Còn thất thần làm gì? Không rời đi à?
Một nữ tử chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
chín khối ngọc trên bàn, lộ ra từng luồng sáng kỳ dị.
- Mau chóng rời đi.
Một nam nhân phất tay, giống như không kiên nhẫn,
tuy không phải nhân vật trung tâm nhưng cũng rất cao ngạo. Ánh mắt hắn nhìn về
hạt giống trong hộp gỗ, lập tức trở mặt.
- Đây ra loại hại dân hại nước này thế?
Long Mã sa sầm mặt mày.
- Đây là trường thí luyện của chúng ta, các ngươi
vô cớ xâm nhập vào, lại còn trộm bảo tàng của chúng ta, muốn nói lý gì sao?
Có mấy người trừng mắt nói.
- Ăn nói bừa bãi. Đây là động phủ của ta. Nếu
muốn làm cường đạo cùng đừng có vô sỉ như vậy.
Cửu Vĩ Ngạc Long giận dữ.
Nó cũng không phải kẻ lương thiện, trước đó
không lâu còn cắn nuốt mười mấy vị cường giả Nhân tộc, sao có thể dễ dàng tha
thứ cho người khác làm việc bá đạo trong địa bàn của nó.
Đây là một đám nam nữ có khí chất không tầm
thường, đều rất bất phàm. Đặc biệt là một nam một nữ cầm đầu, thực lực siêu
phàm nhập thành, tỏa ra từng luồng thánh quang.
Nam nhân cầm đầu kia lên tiếng:
- Khu vực này quả thật đã được chia cho chúng
ta, không phải là lời nói bừa. Hiện giờ chúng ta cũng không muốn động tay chân,
mời các ngươi mau mau rời đi.
Đang nói những lời này, hắn chỉ nhìn Diệp
Phàm, không để ý tới Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long, hiển nhiên ý thức đây mới là
chủ nhân chân chính.
- Ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện này.
Diệp Phàm lãnh đạm nói.
Nam nhân cầm đầu bừng bừng phấn chấn, tóc đen
như thác, cơ thể cường kiện màu đồng cổ, con ngươi thực sắc bén khiếp người,
tòa ra từng luồng thần hoàn bao phủ thân thể, vừa thấy đã biết là cường giả ít
có, thánh quang dày như sương mù.
- Ngươi không biết tới khu vực này, chẳng lẽ
là thí luyện giả mới tới?
Hắn nhíu mày, ánh mắt đảo qua Diệp Phàm rồi
Long Mã, trong lòng chấn động, như nhớ tới gì đó.
Nữ nhân cầm đầu mặt mày như tranh, môi hồng
răng trắng, nói:
- Cổ tinh này phi thường mênh mông, có rất nhiều
đất lành thích hợp tu luyện, từ mười mấy năm trước đã được phân chia ra mấy khu
vực. Mà nơi này chính là thuộc phạm vi đạo thổ của chúng ta.
- Nói hươu nói vượn. Nơi này là động phủ của
ta, từ lúc nào lại trở thành đạo thổ của các ngươi? Khinh người quá đáng.
Cửu Vĩ Ngạc Long hung ác bừng bừng.
- Đừng nói lời vô nghĩa với bọn chúng làm gì.
Một nam nhân bên cạnh đã không còn đợi được nữa,
nhìn chằm chằm vào hạt giống trong tay Diệp Phàm, lộ vẻ tham lam.
Hai nữ nhân khác cũng nhìn chằm chằm vào mấy
khối cổ ngọc, muốn trực tiếp cướp làm của riêng.
- Đều là thí luyện giả của Nhân tộc, chúng ta
cùng không muốn ra tay vô tình. Có thể tránh được đổ máu là tốt nhất. Các ngươi
nếu không rời đi đừng trách chúng ta không khách khí.
Người còn lại trầm giọng nói.
- Ta không muốn nhiều lời. Cho các ngươi ba nhịp
thở, lập tức biến mất khỏi động phủ này, bằng không tự gánh hậu quả.
Một gã nam nhân nói rất lạnh lùng.
Diệp Phàm lãnh đạm, chẳng tỏ vẻ gì, cúi đầu
nhìn hạt giống kia, cùng không để ý tới lời hắn nói.
Long Mã bừng bừng tức giận nói:
- Các ngươi tưởng mình là Vương giả trong
Thánh nhân sao? Cút hết đi cho ta, bằng không giết không tha.
Nó rất khí phách, quyết định ra tay, đồng thời
đạp cho Cửu Vĩ Ngạc Long một cái nói:
- Giết cho thoải mái đi.
Cửu Vĩ Ngạc Long vốn là dị thú mạnh nhất,
thiên tư siêu tuyệt, trong cơ thể có long huyết mỏng manh, hôm nay bị con ác ma
này bắt nạt đã đầy bụng tức, giờ lại bị người tới khinh thường thì sớm đã không
kìm nổi rồi.
Nó là một con hung thú, căn bản khó có thể
trói buộc, tất nhiên không chú ý gì nữa, lập tức tiến tới tấn công.
Long vĩ màu vàng tung lên, phát ra tiếng phong
lôi nổ vàng, tỏa thần quang hoàng kim mãnh liệt, giống như một ngọn núi bay tới,
rực rỡ lóa mắt, tạo thành tiếng sấm điếc tai.
Nó đánh ra một đòn sát thủ, cửu vĩ cùng chấn động,
đánh ập xuống khiến Pháp trận trong động phủ cùng bị đánh tan, bầu trời sụp đổ.
Những người này né tránh rất nhanh, một người
trong đó chậm một chút cả cánh tay bị đánh nổ tung, bị đuôi của Cửu Vĩ Ngạc
Long đánh vào hóa thành huyết vụ.
- Nghiệp chướng. Một con súc sinh mà lại dám đả
thương người. Vây nơi này lại, không cho kẻ nào chạy thoát.
Kẻ bị thương rống giận.
Những người khác cũng trách mắng. Đây là một
đám thí luyện giả thực lực không bình thường, mỗi người đều tế ra một trận kỳ,
phong ấn cả hồ lớn, tiến hành công sát.
Chỉ có đôi nam nữ cầm đầu là chau mày, trong
lòng bất an. Bởi vì bọn họ thấy Diệp Phàm và Long Mã, nghĩ tới lời đồn đại gần
một năm nay.
- Táng Đế Tinh... Thánh thể?
- Chẳng lẽ là hắn thật?
Hai người nhìn thoáng qua nhau một chút, hít
sâu một hơi khí lạnh. Một con ngựa đầy vảy, còn có một bảo thể vô địch trong
truyền thuyết của Nhân tộc.
Nếu đây đúng là bọn họ thì lần này gặp phải đối
thủ khó xơi rồi. Hơn phân nửa bọn họ đã đá phải tấm sắt. Thần sắc đôi nam nữ cầm
đầu cứng lại, lúc này đã hơi hối hận.
Đúng lúc này thì bọn họ cũng không còn nghĩ được
nhiều. Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long đều xông tới, bắt đầu đại chiến với bọn họ.
Đây là một đám người thực lực không kém hơn nữa
đáng sợ hơn là bọn họ lại rất hiểu Pháp trận, trong quá trình chiến đấu bày ra
tầng tầng lớp lớp trận kỳ, bao vây tiễu trừ Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long.
Đại chiến rất kịch liệt, vài tòa Pháp trận cấp
Thánh nhân hình thành, kiếm khí quét ngang khắp thiên địa.
Những người này hùng hổ dọa người, thực lực
cũng phi phàm bằng không không thể tự tin như vậy. Có lẽ chiến lực bản thân bọn
họ không cao nhưng Pháp trận diễn biến ra lại rất phức tạp ảo diệu.
Ầm!
Dao động khủng bố bùng nổ, giống như sóng thần
ập tới, trong nháy mắt đã chưng khô phạm vi mấy ngàn dặm của hồ lớn, khiến cả
thiên địa đều là một vùng lửa đỏ mảnh liệt.
Ánh sáng kia lúc đầu như mặt trăng, sau đó
thiêu đốt thành mặt trời, khuếch tán ra dao động hủy diệt.
- Cấm khí tuyệt thế.
Long Mã kêu to, vảy trên toàn thân nở rộ, tỏa
ra lãnh khí. Loại dao động này quá mạnh mẽ, nếu đánh trên người thì dùng có mạnh
cùng bị lột một tầng da.
Cửu Vĩ Ngạc Long xoay người bỏ chạy. Nó là một
con hung thú, cho tới bây gờ cũng chưa hề bị trói buộc bởi đạo đức. Nó cũng
không muốn thành cá sấu nướng.
Hai đại Thánh thú không dự đoán được lại đối
phương lại có cấm khí bá đạo như vậy. Loại dao động này hơn phân nửa là có thể
giết cao thủ cao hơn chúng nhiều cảnh giới.
Luyện chế thành cấm khí như vậy nhất định phải
trả cái giá không thể lường nổi, hao phí thiên tài địa bảo khó có thể tưởng tượng
được, lúc này tự hủy thiêu đốt thì cả Cổ Thánh cũng phải sợ hãi.
Đôi nam nữ kia hợp lực tế ra. Bọn họ tin tường
rằng đang chiến đấu chính là một người một ngựa tới từ Táng Đế Tinh kia, lập tức
da đầu run lên, không muốn giằng co, nhanh chóng thoát thân bỏ chạy.
Bảy người khác tuy hơi khó hiểu. Bọn họ cảm thấy
không cần phải làm như vậy. Mà đúng lúc này bọn họ nghe được tiếng truyền âm là
phải rút lui.
Những người này khó hiểu. Mặc dù hai con hung
thú này cường đại vượt quá sự dự đoán của bọn họ nhưng nhóm người này cũng
không phải có chiến lực bình thường, chưa phân thắng bại sao đã chạy trốn?
Ầm!
Một tiếng trời sụp đất nứt vang lên.
Những người này rất nhanh đã hiểu vì sao người
cầm đầu lại lựa chọn như vậy. Trong lòng bọn họ đều rét run, từng người đều phi
độn không quay đầu nổi.
Nam nhân trong động phủ ra tay, thực lực cường
đại vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Đỉnh đầu hắn có một cái đỉnh lơ lửng. Vạn Vật Mẫu
Khí buông xuống, tỏa ra từng luồng tinh hà, sương mù hỗn độn, vạn pháp bất xâm.
Hắn lao tới va chạm thẳng thắn, mạnh mẽ xé mờ
tòa Pháp trận, dùng cứng đối cứng với cấm khí tuyệt thế, đánh ra một quyền.
Toàn trường rung động, ánh sáng bạc tràn ngập.
Sát khí tuyệt thế ngập trời nhưng lại bị cái đỉnh kia chống đỡ, không thể đánh
vào.
Nắm tay người kia màu vàng mạnh mẽ đập lên màn
sáng bạc, phát ra tiếng vỡ vụn. Hắn sắp đánh tan cấm khí rồi.
Ầm một tiếng, trời đất sụp đổ, cấm khí tan
tánh, lửa bạc sôi trào thổi quét mười phương.
Trong hào quang sáng lạn, huyết khí màu vàng
mênh mông, ở giữa có Thái Cực Đồ bay ra, xoay tròn rất nhanh, xóa hết tất cả
ánh sáng hủy diệt.
- Huyết khí màu vàng, một đầu Xích lân mà, Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh, hắn là ... Thánh thể tới từ Táng Đế Tinh.
- Thánh thể mười vạn năm chưa xuất hiện lại bị
chúng ta đánh.
- Thánh thể ... Táng Đế Tinh xuất hiện rồi.
Những người này khiếp sợ, rốt cục biết mình đá
phải tấm sắt rồi. Có người không dám ở lâu, lập tức bay trốn.
Một kích vô địch kia của Diệp Phàm đập nát chiến
ý của bọn họ.
Long Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long cũng đuổi theo phía
sau không bỏ, một đường chém giết nhưng nhóm người này không còn chiến ý, bỏ chạy
cực nhanh.
Chín vị cường giả là người nổi bật nhất khu vực
này, tối thiếu trong phạm vi mấy vạn dặm ít có thí luyện giả dám trêu chọc
nhưng hôm nay lại đại bại hoàn toàn.
Cuối cùng Diệp Phàm tự mình ngăn cản một nam một
nữ cầm đầu kia. Mà Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long lại đánh những người khác trọng
thương, cắt đứt con đường tiến tới của những kẻ này.
Nhất là trong đó có hai người nói năng lỗ màng
đều bị Cửu Vĩ Ngạc Long cắn nuốt trên đường.
Những người này cũng không ai có thể chạy trốn,
mặt xám như tro tàn, không còn có tự tin cách đó không lâu, tất cả đều sợ hãi.
Diệp Phàm tìm tòi trong thần thức của bọn họ,
quả thật có chuyện tu sĩ cắt đất, phân chia khu vực nhưng mảnh đất này tuyệt đối
không phải của bọn họ mà là đàn tràng của cường giả.
- Chín người các ngươi thật to gan. Nam tự sát
đi, nữ lưu lại làm ấm giường cho ta.
Long Mã cố ý ra vẻ ác độc ngập trời nói.
Cửu Vĩ Ngạc Long lần đầu tiên lộ vẻ sùng kính
với Long Mã, liên tục gật đầu. Nó là một con hung thú, chẳng sợ quy củ trói buộc.
Bảy người sống sót sắc mặt lập tức trắng bệch,
trong đó có một nữ nhân vốn bị trọng thương, lúc này sợ hãi lập tức ngất đi.
Diệp Phàm khẽ thở dài một tiếng, mang theo
Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long rời đi. Đế lộ tàn khốc, trên đường rất nhiều thi thể
và hài cốt. Hắn không có lựa chọn chỉ có thể một đường chinh chiến. Có lẽ trong
tương lai, dưới chân hắn sẽ có ngàn vạn thi cốt chất đầy đất.
Lúc này hắn còn có thể khống chế được thì cũng
không muốn tạo thành nhiều sát kiếp.
- Thánh thể Táng Đế Tinh tới rồi.
Tin tức này lập tức lan ra giống như một cơn lốc,
thổi quét qua núi sông rất nhanh. Hồ lớn trở thành cấm địa. Mọi người rút lui
khỏi khu vực này, không còn ai dám quấy rầy Diệp Phàm nữa.
- Thánh thể ... Táng Đế Tinh. Tên tuổi này như
vậy thì có người khẳng định sẽ tìm tới cửa.
- Cẩn thận một chút. Hiện giờ các loại tin tức
loạn truyền, nghe nói có Thánh linh thống lĩnh thiên quân vạn mà tấn công phiến
tinh vực này. Ngày này chúng ta tích tụ lực lượng là quan trọng nhất.