Thân thể Hà Khôn vỡ nát tan tành, thành thức
ăn của đám Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt, Ngạc Long... bị bọn họ chia đều, chỉ để
lại từng đám từng đám sương máu bay tản đi.
Mười hai thánh giả khí thế độc ác ngập trời,
làm cho Vương gia cùng Lâm tộc đều trợn mắt há hốc mồm, đồng thời lông tóc dựng
đứng, đoàn cổ thú cùng dị tộc này có thể quét ngang một vực.
Vương Hi rất nhanh siết chặt nắm tay nhỏ nhắn,
hô to, phi thường hưng phấn kích động. Nàng là một cô gái hoạt bát lanh lợi, lại
có khuynh hướng chuyển biến thành cô gái bạo lực.
Mặc kệ nói như thế nào, trận chiến tối nay
cũng giải quyết xong mối họa lớn, cao thủ Vương gia và Lâm tộc đều phi thường
phấn chấn, hoan hô ầm lên.
Vương Tử Văn thờ phào một hơi, hắn không nghĩ
tới Diệp Phàm có một đám cường giả đi theo như vậy, có thể có địa vị ngang hàng
với bất cứ một thế lực lớn nào, có thể hùng bá một cổ tinh, điều này thật sự rất
rung động.
- Giữa chúng ta với nhau, ta cùng không nói
khách sáo làm gì, lần này nếu không nhờ có ngươi đến đây, ta cùng với người nhà
thật sự nguy hiểm rồi.
Vương Tử Văn nói.
- Đa tạ Diệp thúc!
Vương Thần cũng tiến lên, làm đại lễ biểu lộ cảm
tạ.
Lâm Linh mang theo rất nhiều tộc nhân biểu đạt
lòng biết ơn. Lúc này mọi người đều rất kích động, đánh lui Hà gia, mà còn giết
chết mấy Thánh nhân, tuyệt đối là một loại uy hiếp cường đại.
Chỉ có Vương Hi nhảy vọt tới, không khách sáo
chút nào, kêu gào muốn gia nhập trong mười hai thánh, tương lai theo chân bọn họ
cùng đi làm chuyện “hung tàn”, muốn hóa thân là tiểu ma đầu.
Điều này làm cho Vương Tử Văn cùng Lâm Linh nhức
đầu một trận, không biết như thế nào “hàng phục” con gái bảo bối này.
- Một ít thế lực đối địch chính là rắp tâm hại
người, ngày nay cũng phải trước suy nghĩ một chút!
Một vị lão nhân nói.
- Cứ để cho bọn chúng đến là tốt rồi, bổn tọa
còn chưa ăn no!
Thánh giả Hắc Hùng nói. Thân thể hắn giống như
một ngọn núi nhỏ đen nhánh, tràn ngập thánh uy.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái, con gấu bự
khổng lồ lập tức hóa thành dài một thước, da lông bóng loáng như tơ lụa, đôi mắt
to như là hai viên hắc bảo thạch, chớp chớp mọng nước, không còn chút gì dáng vẻ
của hung thú.
Ngoại trừ Vương Hi kêu to đáng yêu, còn muốn
chạy tới ôm lấy, những người khác đều thốt lui lại. Đoàn cổ thú này một tên so
với một tên còn hung tàn hơn, quyết không thể bị biểu tượng bề ngoài mê hoặc.
Mười hai thánh giả đều biến hóa hình dáng, mỗi
tên hoặc là hình dạng mê hoặc, hoặc là hình dạng cả người lẫn vật vô hại, muốn
hiền lành bao nhiêu thì có hiền lành bấy nhiêu.
Sáng sớm, ánh mặt trời màu đỏ dâng lên ở đường
chân trời, chim chóc ríu rít êm tai, trên mặt đất còn sương mù lượn lờ bao phủ,
bị ánh bình minh chiếu rọi sáng lên điểm điểm ánh vàng rực rỡ.
Một trận chiến đêm qua, Hà gia toàn quân bị diệt
không có một người chạy thoát, dẫn phát một hồi dậy sóng ở khu vực này.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì,
không biết mười hai thánh giả, cùng không biết Diệp Phàm tới đây, tất cả đều
đang bàn tán, làm cho những người nhằm vào Lâm tộc thấp thỏm lo sợ.
- Hà gia hưng sư động chúng, mời tới bốn vị cổ
Yêu, như thế nào ngay cả một cành hoa cũng không có hái ra được, tất cả nhân mã
đều bị giết chết cả sao?
Lúc này như là một gợn sóng khuếch tán, lan
tràn khắp phương xa, làm cho rất nhiều thế lực lớn lòng sinh kiêng kị. Mọi người
có lý do tin rằng: Lâm Hàn, Vương của Thánh nhân Lâm tộc đã phục hồi như cũ, bằng
không ở đâu ra cường thế như thế.
Một trận chiến này ảnh hưởng không nhỏ, chấn
nhiếp mọi người, không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, đối với Lâm tộc
đây là một tin tức tốt.
Ở chỗ Lâm Hàn bế quan, rất nhiều người đang chờ
mong, trong lòng khẩn trương mà lại bất an, hy vọng lão gia bước qua rào cản,
thuận lợi xông qua một cửa này.
Mấy ngày sau, có người để lộ tin tức, Lâm Hàn
vẫn chưa phục hồi như cũ, mà là có người tương trợ tộc đó trấn áp giết chết đám
người Hà Khôn Thánh Vương.
Các thế lực đối địch nghe vậy lập tức ngo ngoe
muốn động. Bởi vì bọn họ được biết một trận chiến vừa rồi cùng không có Vương của
Thánh nhân xuất động, chỉ là một số hung thú đáng sợ liên thủ ra tay mà thôi.
- Là tu sĩ đến từ Vực ngoại, dám ở Thiên Binh
cổ tinh ta đại khai sát giới, huyết tẩy một phương, thật sự không kiêng nể gì.
Hãy hợp lực tấn công chúng!
- Ma nhân Vực ngoại xâm nhập Thiên Binh Tinh
ta, coi rẻ hết thảy, giết đồng bào ta... Chúng ta phải liên thủ, cộng đồng bao
vây tiễu trừ đám hung đồ này!
Trước sau có người nhảy ra lên tiếng ác nghiệt,
kêu gọi cường giả trên cổ tinh cùng ra tay, bao vây tiễu trừ đám người Diệp
Phàm bọn họ, cho rằng đây là một đám người xâm lấn gây nguy hại thật lớn.
Không hề nghi ngờ, những người nhảy ra này đều
là thế lực muốn ra tay đối phó với Vương gia và Lâm tộc, ngày nay bắt đầu đánh
trống reo hò, muốn kết hợp thêm nhiều người ra tay.
Bởi vì, bọn họ thật sự có chút kiêng dè, mặc
dù trong số hung thú này không có Vương của Thánh nhân, nhưng chiến lực lại cực
kỳ cường đại, một Thánh Vương như Hà Khôn vậy mà bị phân thây làm thức ăn, sao
không khiến cho lòng người kinh sợ?
- Thật đáng giận! Rõ ràng là bọn chúng muốn
huyết tẩy tộc ta, tiến công thất bại bị chúng ta đánh tan, hiện tại lại bịa đặt
hãm hại chúng ta!
- Diệp thúc đường xa đến đây, tương trợ chúng
ta vượt qua khó khăn, lại bị bọn chúng nói thành kẻ xâm lấn, muốn hợp quần để
tiêu diệt. Thật là đáng giận mà!
Vương Hi cùng Vương Thần đều rất bất bình.
Ngoại giới nổi lên một hồi gợn sóng, tuy nhiên
người chân chính muốn hành động thật sự quá ít, không có mấy người hưởng ứng,
phần lớn đều im lặng chờ xem diễn biến.
Trong một cổ động trên ngọn núi đá cao nhất
sương mù lượn lờ, có trọng binh canh gác, Lâm Hàn đang bế quan.
Mấy tháng nay, đã có mấy nhóm người xông vào
đây, muốn dò xét hư thật, cũng có hai đám ầm sát quấy nhiễu tạo ra gió tanh mưa
máu.
Diệp Phàm dọc theo bậc thềm đá đi lên ngọn núi
cao nhất, tiến vào trong Pháp trận trước cổ động, thấy một lão nhân đầu râu bạc
trắng, hình thể tiều tụy, ngồi xếp bằng trên giường đá không nhúc nhích, giống
như đã tọa hóa.
Lão nhân chính là Lâm Hàn, đã đạt tới cảnh giới
Vương của Thánh nhân đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là thành tựu Đại Thánh,
nhưng hiện nay tình huống rất không ổn định, pháp tắc hỗn loạn quấn lấy lão, giống
như mang vào mình gông xiềng của Địa Ngục.
Diệp Phàm đứng ở trước thạch động nhìn xem, hiểu
rõ tình trạng của lão là ngộ đạo xảy ra vấn đề không nhỏ, lúc này thần thức tán
loạn có lẽ sắp hóa đạo.
Hiển nhiên, mấy người Vương Tử Văn, Lâm Linh
cùng biết tình trạng của lão nhân, đều vô cùng sầu lo, vốn là tư chất của Đại
Thánh mà nay lại bất cứ lúc nào sẽ hóa thành tro tàn.
- Cùng không đến mức khó giải!
Diệp Phàm xem xong, nói một câu như vậy.
- Cái gì... phụ thân ta thật sự có thể cứu chữa
sao?
Lâm Linh thanh âm phát run, nắm tay hai con định
quỳ xuống, thỉnh cầu Diệp Phàm ra tay cứu giúp.
- Đừng làm vậy! Ta với Tử Văn là bạn cũ, còn
có một đường hy vọng, tự nhiên ta sẽ không đứng nhìn!
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản.
- Nếu thật sự có thể cứu được nhạc phụ ta, hết
thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng!
Vương Tử Văn cũng rất kích động.
Diệp Phàm rời núi đá, tìm một chỗ yên tĩnh bắt
đầu bế quan. Hắn lấy ra Đạo Chi Nguyên, từ mặt trên vạt một miếng nhỏ, sau đó bắt
đầu tế luyện.
Đây là một quá trình rất gian nan, Đạo Chi
Nguyên không thừa nhận hắn, cực kỳ bài xích hắn, Diệp Phàm phải mất đi một phen
tâm lực rất lớn, toàn thân đều phát ra thần huy, tiến hành ngao luyện nó.
Ngày nay có lẽ chỉ có Đạo Chi Nguyên mới có thể
cứu vấn đề tử quan của Lâm Hàn, nhưng Diệp Phàm sợ Đạo Chi Nguyên cũng bài xích
đối với Lâm Hàn, nếu vậy sẽ trực tiếp làm cho lão tọa hóa nhanh hơn.
Diệp Phàm nghĩ ràng chỉ có chấn cho Đạo Chi
Nguyên xơ xác chia tách rất nhiều pháp tắc nguyên thủy ẩn chứa trong đó, rồi tiến
hành kết hợp lại đồng thời không ngừng tế luyện, mới có thể hóa thành một lò bảo
dược.
Đương nhiên, nếu làm như vậy đối với tính phá
hư của Đạo Chi Nguyên cũng rất lớn, sẽ mất đi hơn phân nửa thần hiệu. Thế nhưng
hắn cũng chỉ có thể chấp nhận như thế, chỉ cần giữ lại một bộ phận đạo tính, là
có thể giúp Lâm Hàn vượt qua tử quan khôi phục lại.
Mất thời gian hai ngày, Diệp Phàm mới xuất
quan, hắn không thể không thận trọng, bởi vì hơi có chút sai lầm rất có thể sẽ
làm cho chí tôn tương lai của cổ tinh này phải hình thần câu diệt.
Đây là một khối quang đoàn bàng cỡ nắm tay trẻ
con đã bị Diệp Phàm trấn phong. Hắn giao cho Vương Tử Văn, nói cho hắn trực tiếp
rót vào trong cơ thể Lâm Hàn là được.
Đạo Chi Nguyên thần tính mười phần không còn lại
một, nhưng như vậy là đủ để cứu văn tai họa sinh tử của một người.
- Tự cắt bỏ đi một đoàn?
Long Mã không ngừng đảo lên xuống tròng mắt lớn,
hỏi.
- Câm miệng!
Diệp Phàm cùng không dám để nó nhiều lời, bằng
không thật sự khó xử. Đến lúc đó Lâm Hàn khôi phục lại phỏng chừng cũng sẽ áy
náy không yên.
Một đoàn quang hoa chìm sâu vào trong cơ thể
Lâm Hàn, trong nháy mắt trong cơ thể lão nhân vang lên tiếng đạo ngân vang,
Tiên Thai đang hỗn loạn nở rộ hào quang, cả người lão lập tức tràn ngập sinh
cơ.
- Có tác dụng rồi, thần thức của nhạc phụ đang
thức tỉnh, có lẽ không tới mấy ngày là có thể phục hồi như cũ!
Vương Tử Văn giật mình kêu lên.
Lâm Linh quá vui mừng mà khóc. Tất cả mọi người
trong tộc đều phấn chấn, cố nén tiếng hoan hô rời nơi đây. Đối với ân trọng của
Diệp Phàm, kích động không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ cần Lâm Hàn không chết, bình an vượt qua một
kiếp này, rất có thể sẽ trở thành một vị Đại Thánh, nhìn xuống cả viên cổ tinh.
Đến lúc đó còn có gì phải sợ chứ!
- Diệt trừ kẻ xâm lấn! Chúng ta hãy kết hợp lại
giết sạch đám hung thú kia, không thể để chúng tác oai tác quái trên cổ tinh
chúng ta!
- Người người có trách nhiệm giết chết ma đầu
Vực ngoại! Chúng ta phải dùng hết khả năng diệt trừ những mầm tai hoạ này!
Ngoại giới kêu gào rầm rĩ, mấy thế lực lớn kết
hợp không ngừng đánh trống reo hò, muốn cho rất nhiều kẻ không liên can với sự
kiện lần này gia nhập vào, chung sức huyết tẩy nhóm người Diệp Phàm và Lâm tộc.
Những người này dám làm như thế, tự nhiên là
chiếm được ngầm đồng ý của cường giả tuyệt thế, tất nhiên là mấy vị Vương của
Thánh nhân là Ịăo đối đầu của Lâm Hàn, muốn ngăn cản lão trở thành Đại Thánh,
muốn nhổ tận gốc Lâm tộc.
Vương Hi tức giận, trên gương mặt nhỏ nhắn
tràn ngập phẫn nộ, nói:
- Bọn họ thật đáng giận! Rõ ràng là một đám cường
đạo, muốn cướp đoạt mảnh nhỏ tiên đan của nhà ta, còn muốn nhân cơ hội này diệt
trừ ngoại tổ phụ, mà còn nói đường đường chính chính như vậy!
- Diệp thúc nói rồi! Trước không cần để ý tới,
họ tạm thời không nắm rõ tình hình, sẽ không động thủ ngay đâu!
Vương Thần nói.
- Thiên Binh cổ tinh thực quỷ dị...
Diệp Phàm khẽ nói, hắn còn thật sự hiểu được đại
đạo, cảm thấy cổ tinh này thật đặc biệt.
Đám Long Mã, Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt... thì
như cá gặp nước, ở chỗ này ngộ đạo phi thường thuận lợi, cứ kéo dài như thế,
tích lũy qua tháng ngày, sẽ có chỗ tốt lớn lao, khẳng định đạo hạnh sẽ tăng vọt.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm phát hiện rất nhiều chỗ
thần bí, trong thiên địa có người khắc ấn đại đạo, như là tồn tại muôn đời rất
xa xưa, có một số đã mơ hồ.
Điều này làm cho hắn khiếp sợ, đến tột cùng cường
giả cỡ nào tạo ra? Hắn càng thăm dò, càng ngày càng cảm thấy đáng sợ, đây là
nhân vật vô thượng của thời tiền sử lưu lại hư hư thực thực dấu vết của Đế!
Thiên địa dưỡng người, người cũng có thể sinh
đạo, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cổ tinh tên là Thiên Binh này có thể phồn thịnh đến
ngày nay, thủy chung không suy tàn, là có quan hệ lớn lao với những người khắc
ra vết tích đạo này.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên bầu trời, cả người
giống như hóa đạo, hình thể mơ hồ, giao hòa cùng hỗn độn khí. Hắn đang cố bắt
giữ loại dấu vết cổ xưa này.
- Thật bác đại tinh thâm, đây không giống như
là một người tạo ra, có mấy loại dao động lạc ấn trong càn khôn, rồi trở thành
bất hủ!
Diệp Phàm ngạc nhiên thán phục.
Hắn cảm thấy mình lựa chọn đến cổ tinh này rất
chính xác, nơi này dường như có bí mật không muốn cho người biết, đáng giá để
thăm dò.
- Diệp Phàm! Các loại tư liệu lịch sử ngươi cần,
ta giúp ngươi tìm đến đây.
Vương Tử Văn xuất hiện, xé ra màn sương mù hỗn
độn, đi đến gần nói.
Thiên Binh cổ tinh thực thần bí, Diệp Phàm muốn
tìm hiểu quá khứ của nó, Vương Tử Văn rất quan tâm tới hắn, chỉ trong thời gian
ngắn liền đưa tới các loại sách cổ.
- về cổ tinh này có gần cả trăm loại truyền
thuyết, chân tướng là cái gì, người ngoài khó có thể biết rõ, ta trước đây cùng
từng nghiên cứu qua đều đưa cho ngươi tham khảo!
Vương Tử Văn nói.
Diệp Phàm cẩn thận lật xem, những thứ này đều
là tâm huyết của Vương Tử Văn, có một số là trong sách cổ ghi lại, một số là dò
hỏi từ một ít bộ lạc cổ xưa, còn có một số là manh mối từ di tích đào ra trong
lòng đất.
- Thiên Binh cổ tinh có tương liên cùng các
tinh tú ở chung quanh, hình dáng như binh sĩ, vì vậy mà thành tên gọi.
- Cổ tinh này là một cái đầu thi thể, hóa
thành một viên đại tinh.
- Trong dăy núi hồng hoang có dựng dục một kiện
Đế binh, ngủ say muôn đời, một ngày kia sẽ thức tỉnh!
Năm tháng xa xưa, về lai lịch của Thiên Binh
Tinh sớm đã không có người nào biết được, có các loại truyền thuyết lâu đời, Diệp
Phàm nghiên đọc cẩn thận, thầm giật mình kinh ngạc.
Bởi vì, mỗi một loại truyền thuyết đều rất
kinh người, đều có một ít đạo lý khiến người tin tưởng, làm cho nơi đây càng
ngày càng có vẻ khó phân biệt thực hư.
Rất nhanh, lại một truyền văn cổ xưa hấp dẫn hắn,
có cổ nhân phỏng đoán, nơi này có thể là nơi huấn luyện Thiên Đình cổ, là một
chỗ cổ địa bồi dưỡng Thiên binh.