Diệp Phàm dựng thân trên bầu trời nhìn ra cổ
tinh xa xa, đây là một tinh thể không quá quy tắc, mà lại thật sự có chút giống
như cái đầu, nối tiếp cùng các tinh tú khác ở phụ cận, giống như một cỗ thi thể
cổ.
Núi lớn Hồng hoang là một vùng đất cổ, vạn
vách đá dựng đứng, cổ thụ che trời, tùy ý có thể thấy được dãy núi nguy nga
hùng vĩ nơi này.
Diệp Phàm chỉ huy mười hai thánh giả đi tới
đây, hắn đối với tinh tú này tràn ngập nghi hoặc, tiến hành xâm nhập tìm hiểu
nhiều mặt một ít cổ địa trọng yếu.
Núi cao bàng bạc, rất nhiều ngọn núi cao tới mấy
vạn trượng lấp trong mây, lượn lờ hỗn độn khí, giống như một vùng đất nguyên thủy,
lại có âm thanh đại đạo nổ vang truyền đến.
- Đúng thật là một mảnh thần thổ, tu đạo tại địa
phương dạng này có thể nói làm ít công to, khó trách tạo nên rất nhiều cường giả,
Thánh nhân cũng không ngừng xuất hiện.
Toàn bộ cổ tinh giống nhau một cái đầu, mà núi
lớn hồng hoang cực kỳ giống xương trán của cái đầu này, cũng chính là vị trí
Tiên Thai của nhân thể, là một chỗ cực kỳ trọng yếu.
Khu vực này thập phần mênh mông, vô cùng rộng
lớn, trong đó có các loại cổ thú cư trú, là Yêu tộc cùng một ít lành địa bộ lạc
nguyên thủy, nói như vậy Nhân tộc rất ít đặt chân tới.
Nghe nói, một trong ba vị Đại Thánh của cổ
tinh này ẩn cư ở trong núi lớn, là một con Hỏa Nha đắc đạo mà thành, là cường
giả cái thế của Yêu tộc, có thể ở trên cao nhìn xuống cả tinh vực.
Diệp Phàm xâm nhập tìm hiểu, con cổ tổ Hỏa Nha
này rất hạ thấp, mấy trăm năm cũng không xuất thế một lần, không có xuất hiện
các nơi, chỉ cần không trêu chọc nó sẽ không có nguy hiểm.
Đương nhiên, hắn có gan xâm nhập ở đây, cũng bởi
vì ý lại có bí quyết chữ “Hành” đạt tới đăng phong tạo cực, không dám nói là độc
bộ thiên hạ, nhưng khi gặp phải hiểm cảnh bỏ chạy không thành vấn đề.
Trong núi lớn cổ thụ mọc thành rừng, vượn hú hổ
gầm, các loại dị thú thường lui tới, nhưng khi đám người Diệp Phàm đến nơi lập
tức im lặng xuống, bởi vì đám Hoàng kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long... tên nào
không phải là chí tôn trong thú.
- Ngao ô...
Rất nhanh, trong núi lớn lại gà bay chó sủa,
các loại Thú Vương chạy trốn, bất kể ngày thường bất phàm cỡ nào, ở dưới càn
quét của mười hai thánh giả cũng không thể không chạy trối chết.
Trong đó có cả Vương giả đại thành cùng với
Bán Thánh. Tới cuối cùng có Thánh thú đều bị kinh động.
- Grào...
Một con Kiếm Xỉ Hổ cao lớn như ngọn núi phóng
ra, hai răng nanh lớn trắng tinh sắc bén sáng lấp lánh chói mắt. Nó rống giận
liên tục, lớn tiếng quát:
- Bốn vị Cổ Yêu rời núi, vừa đi không trở về,
đều bị các ngươi giết phải không?
Thánh giả Hắc Hùng bước ra, nhổ lên một ngọn
núi lớn cao vạn trượng, trấn áp đi về hướng bạch hổ, nói:
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, ngươi
muốn chiến một trận sao?
Kiếm Xỉ Hổ thánh là một kẻ cấp tiến, nghe nói
về chuyện kẻ xâm lấn từ Vực ngoại trong lòng đã khó chịu, nên ôm một bầu nhiệt
huyết nhảy ra, muốn khởi binh vấn tội, ngăn chặn đại ma đầu.
Nhưng mà giờ phút này nó lại nhức đầu một trận,
lời đồn đãi có sai lầm chăng? Những người này thực lực đều ở Thánh nhân tầng
thiên thứ bảy trở lên, không thể ngăn cản, đây là một đội quân Thần vô địch.
- Grào...
Kiếm Xỉ Hổ gào thét, tức thì bị trấn áp.
Thánh giả Hắc Hùng có thể so với một ngọn núi
lớn đen nhánh, đỉnh thiên lập địa, ôm nó vào trong lòng như là ôm một con mèo
nhỏ. Thánh hổ hung mãnh gào thét kêu to, nhưng xương cốt toàn thân đều sắp gãy
rời, kinh hoàng quá độ.
Diệp Phàm ra dấu bảo Hắc Hùng nương tay, không
nên giết chết con hổ thánh, để hỏi xem cho rõ.
- Mèo nhỏ ngoan, đừng sợ! Nói cho đại thúc
ngươi vì sao căm hận chúng ta như vậy?
Thánh giả Hắc Hùng làm ra một bộ dáng quái đại
thúc, cười hắc hắc, ôm Kiếm Xỉ Hổ, vẻ mặt ngây ngô chất phác.
- Grào...
Kiếm Xỉ Hổ thánh kêu to, trong lòng đầy sợ
hãi, con Hắc Hùng này kình lực thật đáng sợ. Các loại thánh thuật đều không thi
triển ra được, xương cốt của nó sắp gãy rời từng khúc.
Kiếm Xỉ Hổ khổng lồ như núi, nhưng so sánh với
Thánh giả Hắc Hùng quả thực chính là gặp sư phụ, chung quanh các hung thú kia lại
cười lạnh, khiến nó không rét mà run.
- Này là Cổ gia gây sóng gió, châm ngòi khắp
nơi, lão tổ tộc đó là lão đổi đầu của Lâm Hàn, Hà gia chính là bị gia tộc này
xúi giục ra tay!
Hắc Hùng sưu tra Tiên Thai của Kiếm Xỉ Hổ, hiểu
rõ nguyên nhân hậu quả.
cổ gia kế thừa lâu dài, thế lực cường đại, so
với Hà gia mạnh hơn rất nhiều. Lão tổ của họ đã ở cảnh giới Vương của Thánh
nhân đỉnh phong, chỉ có điều là thọ nguyên không còn nhiều, mất đi hy vọng
thăng cấp Đại Thánh.
Lão muốn thừa dịp còn sống diệt trừ Lâm tộc,
ngăn cản Lâm Hàn trở thành Đại Thánh, độc thủ phía sau màn là nhằm vào một nhà
Vương Tử Văn. Rất nhiều thế lực lớn đều cùng kết hợp với Cổ tộc.
Ngày gần đây, bọn họ luôn luôn đánh trống reo
hò, châm ngòi thổi gió ở khắp nơi, xúi giục cảm xúc căm thù của rất nhiều cường
giả, muốn làm cho bọn họ nhằm vào đám người “xâm lấn” Diệp Phàm và Lâm tộc.
- Mèo ngoan! Không nên bị người ta lợi dụng!
Chỉ có nhiệt huyết không không được, chính kẻ nói chúng ta là đại ma đầu Vực
ngoại mới là ác ma, phải đi ra ngoài nhìn một cái mới được!
Thánh giả Hắc Hùng cười tủm tim nói, xem thế
nào đều giống như đang nhìn một món ăn ngon.
Kiếm Xi Hổ sợ hãi, toàn thân nổi da gà, gào
thét một trận, nếu cứ như thế này bị người ta ôm chết thì thật rất uất ức...
Diệp Phàm vươn tay điểm một cái, đưa một ít tiền
căn hậu quả nhốt đánh vào Tiên Thai của Kiếm Xi Hổ, sau đó để cho nó chạy đi,
mượn miệng của nó truyền đi khắp núi lớn hồng hoang, để cho chư thánh không nên
lầm lẫn bạo động.
- Thật là đáng tiếc...
Hắc Hùng lại hóa thành dài một thước, dáng điệu
thơ ngây khả ái, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, liếm liếm mép, vẻ mặt tiếc nuối
với thái độ đáng yêu.
Đoàn người bọn họ tiếp tục đi tới trong núi lớn
hồng hoang, dẫn tới một hồi phong ba, gà bay chó sủa, các loại cổ thú bị kinh động,
thậm chí có Thánh thú Vương cường đại phát ra uy áp, tuy nhiên không có xảy ra
huyết chiến.
Về phần Hỏa Nha Đại Thánh, ngay cả bóng dáng
cùng không nhìn thấy, bởi vì địa vực này rất rộng lớn mênh mông, chậm rãi thăm
dò như vậy, căn bản không chạm đến rất nhiều cổ địa.
- Này! Cổ tinh này nếu thật sự là một cái đầu,
nơi này cho là trung tâm xương trán đi, nếu có mai táng Đế binh, hẳn là ở chỗ
sâu trong trong lòng đất.
Long Mã nói. Nó cùng Đoạn Đức, Hắc Hoàng giao
tình tâm đầu ý hợp, thu được không ít chỉ điểm, ngày nay tra xét bảo tàng các
thứ rất có tâm đắc.
Diệp Phàm bọn họ chiếu theo những sách cổ cùng
lời đồn đãi kia, thăm dò Thiên Binh cổ tinh, không nghĩ bỏ qua bất kỳ một chỗ mật
địa nào.
Hoàng kim quang lóe ra, Cửu Vĩ Ngạc Long giống
như con Xuyên sơn giáp, bắt đầu chui xuống lòng đất, muốn tìm kiếm cổ binh có
thể mai táng trong lòng núi lớn hồng hoang.
- Nếu cổ tinh là đầu, khu vực này hẳn là bộ vị
Tiên Thai, có khả năng nhất cất chứa Tiên binh.
Đáng tiếc, mặc cho bọn hắn chui vào chỗ sâu
trong lòng đất cùng không có manh mối gì của binh khí. Cả viên cổ tinh cũng
không có một mảnh xương, quả thực không giống với tưởng tượng.
- Nếu thật sự là một cái đầu thì mới dọa người,
đầu lâu của người sao lại to lớn như vậy?
Hoàng kim sư tử nói.
Diệp Phàm chau mày, hắn là Nguyên Thiên Sư đối
với một ít chỗ dị thường, sơn xuyên địa mạch là dễ dàng mẫn cảm nhất. Hướng đi
trong lòng dãy núi này rất giống vách mạch máu, tuy rằng sớm đã hóa đá, trở
thành bùn đất, nhưng vẫn như trước có mạch lạc có thể tìm ra.
- Chỗ này thật sự có thể là một cái đầu thật lớn
đã biến thành đất đá!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
- Cái gì? Theo như lời ngươi nói là thật sự?
Đám Thiên Hạt, Hắc Hùng, Hoàng kim sư tử... tất
cả đều khiếp sợ.
Diệp Phàm gật gật đầu, rồi sau đó còn thật sự
thôi diễn và đo đạt, dùng Nguyên Thuật tính toán ra khu vực trung tâm Tiên Thai
cách nơi đây rất xa. Cuối cùng, hắn lấy ra trận thai, nói:
- Cách quá xa! Chúng ta cần vượt qua thế giới
dưới lòng đất, đi nhìn thử xem nơi trung tâm Tiên Thai chân chính có dựng dục
thứ gì.
Bởi vì, Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy chỗ sâu nhất
trong lòng đất, dường như có một lực lượng cường đại tràn đầy sinh cơ.
Trong Tiên Thai có ẩn chứa Đế binh sao?
Mười hai thánh giả đều thực chờ mong, sau một
hồi chuẩn bị bọn họ đi vào vực môn, vượt qua lòng đất mà đi.
Thế giới trong lòng đất trống không, vô cùng rộng
lớn, khi bọn họ đi ra vực môn, lập tức cảm giác một trận nóng cháy, hỏa diễm ngập
trời.
- Chỗ này... đúng thật là một cái đầu sinh
linh sao? Các ngươi xem phía trước có một tòa Tiên Thai thật lớn, có ngọn lửa
cháy bùng đang thiêu đốt!
Thiên Hạt khiếp sợ kêu lên.
Đó là một tòa đài cao, cực kỳ rộng lớn, giống
như một đại lục treo lơ lửng giữa hư không, có thần hỏa nhảy lên hừng hực thiêu
đốt rực rỡ loá mắt.
Phía trên lại có dao động sinh mệnh cường đại
chấn nhiếp lòng người, làm cho cường đại như đám Hoàng kim sư tử, Thánh giả Hắc
Hùng... đều có cảm giác hít thờ không thông.
- Có khí cơ sinh mệnh, chẳng lẽ nó còn... còn
sống ư?
Long Mã vô cùng kinh ngạc.
- Không đúng!
Diệp Phàm nhíu mày, ngay sau đó mở Nguyên
Thiên Nhãn nhìn tới phía trước, hắn thấy được nguyên nhân.
Một con Hòa Nha vô cùng to lớn như một ngọn
núi, toàn thân lông đen nhánh lấp lánh sáng, đang đứng sừng sững trong ngọn lửa,
không nhúc nhích như đang ngủ say.
Là Hỏa Nha Đại Thánh một trong ba vị Đại Thánh
của Thiên Binh cổ tinh!
Mười hai thánh giả không rét mà run, vị Hỏa
Nha này khủng bố đến mức tận cùng, mỗi một sợi lông toàn thân đều lưu động thần
huy, có một loại dao động đại đạo, như là có thể trấn áp chín tầng trời mười tầng
đất.
“Xoát!”
Đột nhiên, một đôi con ngươi đáng sợ mở ra, từ
trên Tiên Thai thật lớn phóng tới như hai tia chớp cắt qua vòm trời. Hỏa Nha Đại
Thánh tỉnh lại rồi.
Giờ khắc này, Cửu Vĩ Ngạc Long, Hoàng kim sư tử,
Thánh giả Hắc Hùng, Thiên Hạt... đám mười hai thánh giả gần như đều bị cố định
lại, khó có thể nhúc nhích mảy may nào, trong lòng họ không kiềm nổi sợ run.
Bọn họ đều là đại tôn trong thánh có thể vượt
cấp đại chiến, có thể nói tuyệt đại kinh thế, nhưng lúc này lại như con kiến đối
mặt với người khổng lồ, toàn thân bất lực.
Loại cảnh tượng này quá mức khủng bố, mỗi một
tên đều có tiềm chất trở thành Thần thú cùng Tà Thần, mà giờ phút này lại nhỏ
bé như thế, nhỏ bé như hạt bụi.
- Vãn bối vô tình quấy rầy tiền bối tĩnh tu,
xin được bao dung, từ đây cáo lui!
Diệp Phàm chắp tay xin cáo lui. Lúc này chỉ có
Thánh thể Nhân tộc mới có thể hành động, hắn máu màu vàng trong cơ thể chen
chúc lao xuống, sôi sục mãnh liệt.
Diệp Phàm phất ống tay áo, cuộn lấy mười hai
thánh giả, vận chuyển bí quyết chữ “Hành” tới cực hạn, hết thảy đều hoàn thành
nhanh như tia chớp, trực tiếp xé mở không gian biến mất.
Hiển nhiên, vị Hỏa Nha cường đại không thể tưởng
tượng này đã ngủ say lâu lắm, thần thức vừa tỉnh lại hơi bị mơ màng, vừa quét
đôi mắt sáng như điện, muốn phản ứng, nhưng đã quá muộn chỉ đành nhìn hắn rời
đi.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong
lòng chấn động, rồi sau đó cũng không quay đầu lại đi xa, từ đó biến mất.
“Một quả trứng màu vàng!”
Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, khi lông
đen toàn thân Hỏa Nha lóe ra, hắn nhìn thấy một quả trứng hoàng kim, không ngờ
Hỏa Nha là người thủ hộ, dường như không muốn rời đi nửa bước.
Trên Tiên Thai thần hòa nhảy múa rực rỡ loá mắt,
Hỏa Nha Đại Thánh cũng không phải ở chỗ trung tâm, mà là một quả trứng màu vàng
sáng óng ánh. Hỏa Nha Đại Thánh ngủ say ở nơi này chỉ là để thủ hộ chờ quả trứng
này xuất thế.
Trong lòng Diệp Phàm dâng lên sóng gió ngập trời,
cả viên cổ tinh là một cái đầu của một nhân vật vô thượng biến thành, trên Tiên
Thai ở trung tâm xương sọ này lại có một quả trứng chờ xuất thế, một Đại Thánh
tự mình thủ hộ, đây là dự báo điều gì?
Ngay sau đó, bọn họ lên tới mặt đất, Diệp Phàm
tiếp tục vận chuyển bí quyết chữ “Hành”, dường như không dám đình trệ, hư không
vặn vẹo, bọn họ rời xa núi lớn hồng hoang.
- Thật là đáng sợ! Đó cũng không phải Đại
Thánh bình thường, có được khí tức uy nghiêm tuyệt thế, so với Thánh linh Hòa tộc
Thương Viêm chỉ có hơn chứ không kém!
- Không sai! Ta cảm giác nó cường đại cái thế
có thể so với Hỏa Linh Thương Viêm!
Đám Hoàng kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long, Thiên Hạt...
sau khi rời khỏi nơi đó, trong lòng vẫn còn run sợ, vừa rồi cảm giác như là đối
mặt với một Thần minh.
Thiên Binh cổ tinh rõ ràng có lai lịch kinh
người, nếu ngược dòng về thời vũ trụ muôn đời trước, thế lực cường đại nhất tự
nhiên là Thiên Đình cổ, chẳng lẽ có liên quan với nó?
Diệp Phàm trầm tư, nghĩ tới Vương Tử Văn, hắn
là từ Tiên Cung ở bên ngoài cấm địa Thái cổ vượt qua hư không tới đây.
Ở Bắc Đẩu có một số lời đồn đãi, Tiên Cung kia
có liên quan với Thiên Đình cổ, có thể là một bộ phận cung điện của Thiên Đình
còn lưu lại nguyên vẹn, vì vậy được gọi là Tiên Cung.
Lúc này để cho Diệp Phàm kinh hãi chính là quả
trứng màu vàng cùng Hỏa Nha Đại Thánh dưới nền đất “Tiên Thai” kia. Hắn suy
nghĩ tỉ mỉ cảm thấy dường như đã từng quen biết quả trứng, nó có một cổ khí tức
quen thuộc, rồi sau đó hắn rùng mình một cái.