- Cổ đồ thật phức tạp, cần dùng chư thiên tinh
thần đối ứng mới có thể chậm rãi dò ra là ở phương nào!
Những người nơi này đều là chưởng khống giả của
các thế lực lâu đời, kiến thức đều là siêu nhân nhất đẳng, lập tức nhận ra sự ảo
diệu trong đó.
- Thánh binh Cung Quảng nằm trong tay Y Khinh
Vũ, Thánh binh Kim Ô tộc đeo trên lưng Lục Nha. Bọn họ đây là có ý gì?
Yến Nhất Tịch nói.
- Hừ, bất kể ả Y Khinh Vũ có Thánh binh hay
không thì lần này cũng chạy trời không khôi nắng rồi!
Lệ Thiên mở ra Thần Nữ Lô, bên trong có một
tòa tiểu tế đàn, hắn còn cẩn thận khắc cái tên Y Khinh Vũ lên đó!
- Sư đệ ngươi...
Yến Nhất Tịch biến sắc.
- Sư huynh không cần quá để ý, Thần Nữ Lô đã
được thỉnh ra, chẳng lẽ còn không phát huy ra uy lực chân chính của nó hay
sao?!
Lệ Thiên cười lạnh, sau đó nói với Diệp Phàm:
- Diệp huynh, lát nữa chúng ta hợp tác, Y
Khinh Vũ chạy không thoát được đâu, nhất định sẽ bị chúng ta thu phục!
Một ít lão đầu sò nghiên cứu Thần Đồ này mấy
ngày, rốt cục nhận ra sự huyền bí trong đó.
Mỗi ngày, khi mặt trời dâng lên, bọn họ khởi
hành mười vạn dặm. Mỗi khí tứ tượng nhị thập bát tinh tú xuất hiện thì bọn họ lại
di chuyển mười vạn dặm.
Cứ như vậy, liên tiếp nửa tháng, bọn họ rốt cục
đi vào một hải vực thần bí. Một tòa cổ đạo tọa lạc trong hải dương màu đen,
trên đó bừng bừng sinh cơ, dược hương vô tận.
Điều khiến người ta kinh hãi và tâm động chính
là ở trên hòn đảo này có một cây cổ mộc, lóe ra ánh sáng lóng lánh màu vàng như
từ hoàng kim luyện thành, những phiến là hoàng kim um tùm. lưu động Thái Dương
thánh lực.
Thang Cốc cũng có thể coi là Dương Cốc, có rất
nhiều truyền thuyết ở cổ Trung Quốc, là nơi mặt trời dâng lên, rất thần bí.
Nó đối lập với một chỗ mật địa khác là Ngu
Uyên, là chỗ mặt trời lặn, từng được nhắc tới trong Đại Hoang Bắc Kinh.
Bắc Hải tối đen như mực, sóng lớn tận mây cao,
liên miên bất tận, mênh mông khôn cùng.
Tuy nhiên, hắc dương không thể xâm nhập chút
nào vào Thang Cốc. Đây chính là một mảnh tịnh thổ tường hòa, sinh cơ bừng bừng,
lão dược khắp nơi, đủ mùi dược hương tản ra khiến người ta như được tẩy lễ,
toàn thân thoải mái.
Một gốc cổ mộc hoàng kim sừng sững với thần
quang lượn lờ, những phiến lá hoàng kim chói mắt, xếp dày đặc, nhẹ nhàng lay động.
Những người ở đây ngây người kinh thán, chung
quy đi tới được Thang Cốc, nhìn thấy Bất Tử Thần Thụ trong truyền thuyết, vô
cùng kích động.
Phù Tang Thần Thụ cũng như Bất Tử Thần Dược, đủ
để một vị Đại đế sống thêm một kiếp, càng không nói là tác dụng đối với người
thường.
- Mỗi vị Đại đế đều có một gốc Bất Tử Thần Dược!
Nó làm bạn cả đời với Thái Dương Cổ Hoàng, hắn đã sớm tọa hóa ở thời thái cổ mà
nó vẫn còn trường tồn hậu thế!
Mọi người than thở, không biết đã qua bao
nhiêu năm tháng, Thần Thụ còn đó mà Cổ Hoàng Nhân tộc đã sớm tiêu tan thành mây
gió.
Ai ai cũng không thể ngăn cản được năm tháng
xói mòn, kết quả là phải ly thế, trở thành một cành hoa của lịch sử, lưu lại uy
danh hiển hách nhưng cuối cùng cũng chỉ phải táng thân dưới tầng đất vàng.
Diệp Phàm lẳng lặng cân nhắc, Thang Cốc và Phù
Tang không phải là một địa phương và Thần Thụ trong truyền thuyết Trung Quốc cổ
sao?! Không ngờ hiện ra nơi này.
Sơn Hải Kinh - Hải Ngoại Đông Kinh có ghi lại
về Thang Cốc, trên Thang Cốc có Phù Tang, do mười mặt trời dựng dục ra...
Có cổ thư khác cũng ghi lại: Phù Tang thân dài
mấy ngàn trượng, hơn một ngàn nhánh cây, có hai thân chính, gắn bó chặt chẽ cho
nên mới có tên là Phù Tang.
Tuy nhiên, cây Phù Tang trước mắt chỉ có một
thân chủ, còn không lớn như vậy, chỉ cao sáu trượng nhưng còn hùng hồn hơn cả
núi lớn.
Nó có một loại khí thế rất đặc biệt, Thái
Dương thánh lực màu vàng lưu động nhưng đang sáng lập một mảnh vũ trụ cổ, sương
mù hoàng kim mênh mông lượn lờ, muôn hình vạn trạng.
Ầm
ầm ầm …
Âm thanh phong lôi phát ra, trên Phù Tang Thần
Thụ hiện ra một mảnh cổ điện, mông lung mà không rò, như ở trong mây mù, như ở
một thế giới khác.
- Nơi ở của Thái Dương cổ Hoàng!
Mọi người nơi này lập tức trở nên kích động,
không ngờ vừa nhìn thấy Thang Cốc đã được chứng kiến hành cung của cổ Hoàng.
Tiếng người ồn ào, sớm có người không nhẫn nhịn
được, liền lao về phía Thang Cốc, muốn tranh cướp thần đảo, tranh đoạt Bất Tử
Thụ, tiến vào trong cổ điện.
Xích!
Hơn mười người còn chưa kịp tới gần hòn đảo đã
bị lưu quang bắn trúng, lập tức hóa thành tro bụi, ngay cả hừ thảm cũng không kịp,
không hề phát ra thanh âm nào.
Đây là một loại lực lượng căn nguyên nhất
trong vũ trụ - Thái Dương thánh lực.
Gốc Bất Tử Thần Thụ này thật đáng sợ, đám phiến
lá hoàng kim lay động rầm rầm, chỉ một phiến kim quang bắn ra cũng đủ hủy diệt
nhiều cao thủ như vậy.
- Bất Tử Thần Thụ a... Nó có lẽ là một gốc cây
có lực sát thương mạnh nhất, không đơm hoa kết quả, không dựng dục thánh dược,
chỉ có Thái Dương thánh lực.
Rất nhiều người như bị dội một gáo nước lạnh,
ý thức sâu sắc sự đáng sợ của nơi tọa hóa và chứng đạo của cổ Hoàng, không dám
tái vọng động.
Diệp Phàm lại thấy kinh dị, trên hư không Phù
Tang Thần Thụ đúng là có cổ điện, rất giống với những gì ghi lại.
Thập Châu Ký có ghi lại: Phù Tang ở trong biển
xanh, trên có Thái Đế Cung là nơi ở của Thái Chân Đông Vương...
Thái Đế được cho là người khai sáng Thái Dương
Chân Kinh, chính là vị cổ Hoàng Nhân tộc! Những điều này khiến hắn suy nghĩ xuất
thần, những dã sử chí dị hắn đọc trước đây không ngờ đã thành sự thật.
Ở giờ khắc này, Diệp Phàm có một loại thời
không hỗn loạn, sao lại tìm được nguyên hình của địa cầu ở Tử Vi Cổ Tinh Vực?
Khởi nguyên sinh mệnh xuất phát từ cùng một chỗ
hay là có người đã truyền hết những gì phát sinh nơi này tới một tinh không
khác?
Bỗng dưng, một cỗ kinh sợ nổi lên trong lòng hắn,
nguy cơ lớn lao buông xuống. Hắn lập tức thúc dục Thần Nữ Lô, vận chuyển Tứ Cực
Mật Quyển của Hằng Vũ Kinh.
- Lục Nha ngươi dám!?
Lệ Thiên kêu lớn.
Lúc này, người của Kim Ô tộc ra tay, thúc dục
Thánh binh truyền thế của bọn họ, đánh về phía mấy người Diệp Phàm.
Đó là một kiện Phượng Sí Lưu Kim Đảng, cũng được
xưng là Ô Sí Thần Đảng, giống như trường mâu, có hai sí nhận tai phượng, toàn
thân lóe ra thần hà hoàng kim, vô cùng sắc bén.
Binh khí do một vị Đại Thánh Kim Ô tộc luyện
thành vạn kiếp bất hủ, cũng không biết đã truyền đời bao nhiêu vạn năm, ẩn chứa
thần linh, có thể trấn áp vạn linh.
Lúc này, Ô Sí Thần Đảng thức tỉnh, hóa thành một
con Kim Ô, lưu lại một đạo kim quang rực rỡ vọt về phía Diệp Phàm.
Khí tức kinh khủng cố định cả Bắc Hải mênh
mông, chấn nhiếp tất cả cổ thú trong phiến hải vực vô tận này, khiến mọi người
nơi đây cũng phải run rẩy.
Đây là oai lực Thánh binh, một khi thức tỉnh
có thể sọ với Thánh nhân xuất thế, tuy rằng muốn phát huy toàn bộ thần năng của
nó là rất khó nhưng cùng đủ trấn áp, diệt sát hết thảy hùng chủ.
Diệp Phàm thúc dục Thần Nữ Lô, đồng lô trong
suốt lớn bằng bàn tay, như một nữ thần bay lên, phóng ra yên hà khiến người ta say mê.
Ầm!
Hai kiện Thánh binh cổ gặp nhau nhưng vẫn chưa
va chạm, phát ra từng đợt thần hà, như nam châm ngưng tụ, kiềm chế lẫn.
Thần sắc Lục Nha lãnh liệt, hóa thân bị chém,
Cửu đệ bị giết, Tứ tổ tông cũng bị Thần Nữ Lô trấn chết. Hắn đã sớm muốn ra tay
nhưng vẫn phải ẩn nhẫn tới lúc này.
Đương nhiên đây cũng là ý chí của cả Kim Ô tộc,
bằng không đã không để hắn vận dụng một kiện Thánh binh truyền thế, mấy vị đại
năng liền tiến lên tương trợ, thúc dục Đảng này.
Tiếng Kim Ô minh khởi rất lớn, như vang vọn
chín tầng trời, mười tầng đất, hỏa diễm màu vàng bốc lên, Thái Dương thánh lực
bẻ gày nghiền nát trút xuống.
Ầm!
Phiến hải vực này bị chưng khô một mảnh nước
biển màu đen rất lớn, lộ cả đáy biển sâu vạn trượng. Mấy con cổ thú đáng sợ tiềm
hành trong đó nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Thánh binh thượng cổ đối kháng, dao động đáng
sợ phương hại tới rất nhiều người. Không ít người như canh sôi, lập tức toàn
thân bị bốc cháy, trở thành huyết vụ, chết oan uổng.
Tuy nhiên, những thế lực bất hủ đã sớm có chuẩn
bị, hiển nhiên đã hiểu rố hết thảy, dùng Thánh binh thủ hộ, ngăn chặn dao động
có tính hủy diệt này.
Ầm!
Đột nhiên, mỹ nữ thiên hạ đệ nhất Y Khinh Vũ
ra tay. Trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một tòa cung điện, đây chính là Thánh binh
truyền thế được luyện chế từ Cửu Thiên Thần Ngọc, tên là Quảng Hàn Khuyết.
Nàng tương trợ Lục Nha, từ một bên sườn trấn
áp mấy người Diệp Phàm. Thần uy của Quảng Hàn Khuyết rất hiển hách, bên trong
như ẩn như hiện một tiên tử.
Lệ Thiên giận dừ nói:
- Các ngươi đều là bại tướng dưới Thánh binh
năm đó, quên mất chuyện Thần Nữ Lô thu hết thần nữ, tiên tử của các ngươi rồi
sao?!
Hắn đây đúng là chạm vào vết sẹo của đối
phương. Ở thời viễn cổ, Công chúa Kim Ô tộc, tiên tử Cung Quảng từng bị Thần Nữ
Lô thu đi, rơi vào trong tay chủ . nhân, kết cục chỉ nghĩ cũng biết.
- Mặc dù là binh khí do Đại đế cổ giúp thủy tổ
các ngươi luyện chế thành nhưng cũng phải xem thành tựu của người sử dụng như
thế nào?!
Lục Nha kêu lớn, thúc dục Ô Sí Thần Đảng áp xuống.
Cùng lúc đó, Y Khinh Vũ cũng đứng trên Quảng
Hàn Khuyết áp xuống, thần y vũ động, toàn thân lưu chuyển linh khí vô tận, mi
tâm phát ra một mảnh thần hà như một tiên tử.
Hai kiện Thánh binh đánh tới, đồng thời công
sát đám người Diệp Phàm. Tuy rằng không có ưu thế áp đảo nhưng cũng rất đáng sợ.
Không hề nghi ngờ hai bên đã có dự mưu. Lục
Nha dùng Thánh binh Kim Ô tộc trấn áp Thần Nữ Lô, Y Khinh Vũ dùng Quảng Hàn
Khuyết diệt sát mấy người, quyết đưa bọn hắn vào chỗ chết!
- Chư vị còn ngây ra đó làm gì!? Bọn họ xuất
thân từ Nhân Dục Giáo, thứ sử dụng chính là Thần Nữ Lô với xú danh rố ràng, đồng
thời ra tay diệt sát thôi!
Lục Nha kêu lớn, cao thủ Kim Ô tộc phía sau nhất
tề ra tay, trợ giúp hắn thúc dục binh khí.
Đám người Diệp Phàm đứng cạnh nhau đã sớm
phòng bị hết thảy, biết được một khi đạt được mục đích sẽ bị công sát, lúc này
vẫn chưa rơi vào trong vòng vây.
Thần Nữ Lô chấn động, thần năng quả thật nghịch
thiên, muốn thoát khỏi Ô Sí Thần Đảng, sắp xé không mà đi.
- Muốn đi sao?!
Đúng lúc này, Thái Âm thần tử ra tay, được mấy
vị đại năng tương trợ tế ra một kiện Thánh binh, trấn áp Thần Nữ Lô.
Y Khinh Vũ khẽ cười, hé ra đôi môi đỏ mọng,
nhưng chiếc răng trắng ngần như ngọc, thanh âm vô cùng êm tai:
- Mời vào Quảng Hàn Khuyết.
Thần y nàng tung bay, dáng người thon dài,
khuôn mặt trái xoan như ngọc thạch, không hề tì vết, tràn ngập thanh tú, thúc dục
Quảng Hàn Khuyết muốn thu mấy người vào.
- Nhiều Thánh binh tưởng là đã khá sao?! Muốn
định trụ chúng ta sao?!
Diệp Phàm không sợ, vừa thúc dục Thần Nữ Lô vừa
đột nhiên vận chuyển bí quyết chữ Binh.
Ầm!
Thần Nữ Lô phát ra một mảnh áng sáng thần bí,
lao ra một mảnh dao động kỳ dị, Thánh binh của Thái Âm Giáo và Kim Ô tộc không
thể áp chế được lô này, bị nó thoát khôi.
Bí quyết chữ Binh lại chuyển, dao động kỳ dị
phát ra từ Thần Nữ Lô lại càng mãnh liệt, ảnh hưởng tới những người khác khống
chế Thánh binh. Thân thể Lục Nha di chuyển, Thái Âm thần tử cũng rút lui, binh
khí trên tay bọn họ thiếu chút nữa đã mất đi khống chế.
- Được được được!
Nhìn thấy một màn này, ngay cả Yến Nhất Tịch
cũng phải kinh thán.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Tất cả điều
này không phải hoàn toàn là công lao của hắn. Bí quyết chữ Binh của hắn cồn thiếu,
không thể như bệnh lão nhân, có thể căn thiệp vào binh khí vô thượng được.
Tuy rằng không có hiệu quả can thiệp nhưng
cũng gia tăng oai lực Thần Nữ Lô. Bên trong Thần Nữ Lô lại có Đế văn, dù không
phải là Đế binh Cực Đạo nhưng được Đại đế cổ xuất thủ cho nên có được những thần
năng không tầm thường.
Diệp Phàm, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch cùng nhau
thúc dục Thần Nữ Lô, phóng lên cao, hướng về phía Quảng Hàn Khuyết.
Ầm!
Đây là một lần va chạm kịch liệt, Quảng Hàn
Khuyết như một đạo lưu quang văng ra ngoài, Y Khinh Vũ cũng gần như ngã ra khôi
Thánh binh này.
Không thể không nói Thần Nữ Lô quá cường đại,
bị ba kiện Thánh binh kiềm chế nhưng cũng không rơi xuống hạ phong. Đương nhiên
đây cũng có công của Diệp Phàm, vận dụng bí quyết chữ Binh để quấy nhiễu những
binh khí này.
Ầm!
Đúng lúc này, những người khác cũng đã ra tay,
lại có Thánh binh truyền thế khác áp tới, đánh về phía Thần Nữ Lô.
- Chiếc lô này lưu tiếng ác mười mấy vạn năm,
những việc phát sinh ngày xưa chính là điều sỉ nhục đối với tổ tiên chúng ta,
cùng nhau diệt nó!
Thanh âm như vậy sau khi truyền ra lập tức số
lượng Thánh binh được gia tăng khiến đám người Diệp Phàm cảm nhận được áp lực
thật lớn. Binh khí còn chưa áp tới, khí tức Thánh nhân đã cuồn cuộn mành liệt.
- Ta nói Thần Nữ Lô này đúng là quá chiêu hận
rồi, như chuột qua đường, ai cũng muốn đánh cả!
Diệp Phàm lúc này cảm giác cố hết sức, khố chế
lô này tấn công bốn phía.
- Không còn cách nào nữa, vị Khí Đồ tiền bối của
giáo ta tạo đại nghiệt, không nên đổ lên đầu chúng ta chứ!
Yến Nhất Tịch rất bất đắc dĩ.
- Ngươi... Tam Khuyết đạo nhân ngươi là thằng
khốn, ở thời thượng cổ các ngươi có nữ đệ tử sao?!
Lệ Thiên giận dừ nói.
Lúc này người của Trường Sinh Đạo Quan cũng ra
tay, trấn áp về phía trước.
Ở giờ khắc này, không ít hơn năm kiện Đế binh
đè xuống, gần như tất cả Thánh binh đều đã được xuất ra. Dù Thần Nữ Lô cường đại
mấy đi nữa cũng không thể chống đỡ được.
Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Binh quấy nhiễu, tự
có biện pháp rời đi nhưng vô cùng không cam lòng. Thần thụ ở ngay trước mặt,
cung điện chứng đạo của Thái Dương Cổ Hoàng cũng ở nơi này, khẳng định trong đó
có Thần Tàng.
- Tiến vào Thang Cốc đi!
Lệ Thiên nói. Hắn cũng muốn mạo hiểm nhất bác,
Yến Nhất Tịch cũng đồng ý.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu, ba người cùng nhau thúc dục
Thần Nữ Lô, hóa thành một đạo ánh sáng, bay thẳng vào Thang Cốc.
Khoảnh khắc vừa mới tiến vào lập tức có Thái
Dương thánh lực vô tận ập tới, nhưng đều bị Thánh binh này chống đỡ hết, thời
gian ngắn không thể tới gần người.
Những người khác thấy vậy cũng thúc dục Thánh
binh truyền thế bay tới, không muốn rơi lại phía sau, muốn sớm thu được thần vật
do cổ Hoàng Nhân tộc lưu lại.
- Chư vị, Thần Nữ Lô hiện vẫn là một đại uy hiếp,
chúng cần đồng tâm hiệp lực trấn áp!
Y Khinh Vũ mở miệng.
Sau khi tiến vào Thang Cốc, mọi người vẫn như
cũ, lựa chọn tấn công đám người Diệp Phàm, mà không lập tức đi tranh đoạt Thần
thụ và cổ điện của Đại đế cô.
Thánh binh giao phong, tiến hành trên hòn đảo,
từng đạo lưu quang bắn ra. May mắn đây là Thang Cốc trong truyền thuyết, là nơi
mặt trời lên nếu không chỉ dưới một kích cũng đủ khiến hết thảy hóa thành tro bụi,
không còn tồn tại nữa.
- Cô bé Y Khinh Vũ chết tiệt, quá xảo quyệt,
không ngờ Quảng Hàn Khuyết lại lợi hại như vậy! Khó trách năm đó Thần Nữ Lô đối
phó với bọn họ cũng phải cố hết sức!
Lệ Thiên nguyền rủa.
Mọi người giao phong kịch liệt, oai lực Thánh
binh cuồn cuộn mạnh mẽ, trên Thang Cốc xuất hiện một mảnh thần hà như đang sôi
trào.
Quảng Hàn Khuyết vô cùng lăng lệ, vài lần khiến
mấy người Diệp Phàm vô cùng phiền toái. Y Khinh Vũ liên hợp mọi người, không ngừng
công kích.
May mắn, ai cũng âm thầm lưu thủ để dành sức
tranh đoạt Phù Tang Thần Thụ cho nên không dốc toàn lực, bắt đầu nhằm về phiến
cổ điện.
Thần Nữ Lô bắn ra thần quang ngũ sắc, xinh đẹp
mà sáng lạn, lao về phía Phù Tang Thần Thụ, Diệp Phàm cảm nhận được khí tức sinh
mệnh tràn ngập, vận chuyển Thái Dương cổ kinh, điên cuồng luyện hóa, toàn thân
cảm thấy vô cùng thư thái.
- Đây là Thái Dương thánh lực căn nguyên nhất,
ngay cả Thánh Hoàng cổ cũng chứng đạo nơi này. Ta nếu có thể hấp thu luyện hóa
thì khẳng định có thể đột phá!
Diệp Phàm động tâm, vẻn vẹn chỉ qua nửa khắc
mà hắn đã chiếm được không ít- chỗ tốt. Hắn hận không thể lập tức ôm lấy Phù
Tang Thần Thụ này mà tu luyện.
- Ai dám tới quấy rối nơi táng ta!?
Đột nhiên một thanh âm vang lên, một lão nhân
cụt tay nâng một tòa tiểu tháp xuất hiện bên cạnh Diệp Phàm. Một cỗ lực lượng
không hiểu trào ra, lập tức khiến hắn từ bên cạnh Thần Nữ Lô rơi xuống, hướng về
phía Phù Tang Thần Thụ.
Lão nhân áo xanh này mê mang, cùng Diệp Phàm
rơi xuống, toàn thân ngập tràn ánh sáng, được Thái Dương thánh lực vô tận vờn
quanh.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, một đạo thần niệm
truyền vào tai hắn nói rằng muốn cho hắn một hồi tạo hóa, khiến hắn vô cùng khó
hiểu.
Đồng thời, hắn thầm hô không ổn. Rời khỏi Thần
Nữ Lô sẽ vô cùng nguy hiểm, vì trên trời còn có vài kiện Thánh binh uy hiếp.
Ầm!
Quả nhiên, Y Khinh Vũ cười khẽ một tiếng, tóc
tai bay múa, thân thể trắng nốn như ngà lóe sáng, thúc dục Quảng Hàn Khuyết
đánh xuống, không hề trì hoãn thu lấy hắn.
Mà lúc này, vẻ mặt Lệ Thiên tràn ngập tà khí,
mở Thần Nữ Lô ra, lộ ra một tế đàn nhỏ bên trong, ba chữ Y Khinh Vũ đột nhiên
lóe sáng.
- Di?
Y Khinh Vũ biến sắc, thân thể không tự chủ được
bay về phía Thần Nữ Lô.
Trong khoảnh khắc mầu chốt này, nàng thúc dục
Quảng Hàn Khuyết hộ thể, huyền phù trên đầu, gần như cùng Diệp Phàm trước sau
hút vào.
- Ngươi đây là đang vận dụng lực lượng cấm kỵ!
Thần sắc Yến Nhất Tịch ngưng trọng nhìn Lệ
Thiên.
- Hiện tại không quản được nhiều như vậy!
Vẻ mặt Lệ Thiên tà ác, vô cùng dắc ý. Thần Nữ
Lô đã nuốt lấy Quảng Hàn Khuyết, nhưng sau đó hắn lại thất thố đi kêu lên nói:
- Y Khinh Vũ dù bị bắt đi vào nhưng cái tên Diệp
Phàm ngu ngốc cũng bị hút vào! Đáng chết a!
- Tên họ Diệp ngươi không có việc gì sao lại
chui vào trong này làm gì hả?!
Lệ Thiên nổi giận lôi đình, mở nắp Thần Nữ Lô,
muốn lôi Diệp Phàm đi ra.
- Hắn bị bắt tiến vào trong Quảng Hàn Khuyết,
trừ khi ngươi
phóng xuất cả Quảng Hàn Khuyết ra mới được.
Yến Nhất Tịch nói.
- Diệp Phàm, ngươi có chút định lực chút cho
ta! Nếu dám cướp đoạt lô đỉnh mỹ nhân đệ nhất của ta thì cả đời này ngươi đừng
nghĩ chuyện ra ngoài!
Lệ Thiên câm giận uy hiếp.
Yến Nhất Tịch nói:
- Hơn phân nửa hắn sẽ không nguy hiểm sinh mạng
đâu. Phải dùng Thần Nữ Lô trấn áp Quảng Hàn Khuyết, bằng không sẽ phát sinh bất
trắc đó!
Kim phong đập vào mặt, Thái Dương thánh lực
sôi trào, Ô Sí Thần Đảng đánh tới, vẽ ra một đạo ánh sáng vĩnh hằng. Binh khí của
Đại Thánh Kim Ô tộc vô cùng đáng sợ.
Đang đang đang …
Lệ Thiên vội vàng đậy nắp lô lại, thúc dục Thần
Nữ Lô chống lại. Hắn quát:
- Lục Nha, ta và ngươi không thù không oán,
ngươi vì sao đối nghịch với ta?!
- Bớt nói nhảm đi!
Toàn thân Lục Nha như lưu kim, lộ ra sát khí
dày đặc.
- Công chúa Kim Ô tộc các ngươi có giao hảo với
sư huynh ta, ngươi đừng đổ lên đầu ta được không?!
Lệ Thiên cười tà ác.
Thần sắc Lục Nha lạnh lùng hơn, Thánh binh của
Kim Ô tộc thức tỉnh, đánh xuống.
Yến Nhất Tịch biến sắc, đoạt lấy Thần Nữ Lô đối
kháng Ô Sí Thần Đảng đang áp xuống, trên bầu trời lập tức hiện lên một mảnh hòa
hoa chói mắt. Sự quyết đấu của Thánh binh vô cùng đáng sợ.
Thái Âm khí mãnh liệt, một mảnh sương mù liền
hiện ra, băng hàn thấu xương, khiến nhiệt độ của Thang Cốc cũng giảm đi không
ít. Thái Âm thần tử đã ra tay.
Cùng lúc đó, Tam Khuyết đạo nhân cũng tới hỗ
trợ Lục Nha, dưới sự hỗ trợ của hai lão đạo sị, cầm Thánh binh ép tới. Trường
Sinh Kích đánh lên Thần Nữ Lô, phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt, cả Thang Cốc
chấn động mãnh liệt.
- Đi, lui lại!
Yến Nhất Tịch quát khẽ.
Tuy rằng những người khác đều nhằm về phía điện
vũ của Thái Dương cổ Hoàng, không phải tất cả mọi người vây sát nhưng chỉ ba kiện
Thánh binh này cũng đủ khiến bọn họ đau đầu rồi.
- Đi tới nơi Cổ Hoàng tọa hóa, các ngươi không
lo tìm thần vật, công sát chúng ta làm gì?!
Lệ Thiên ảo não.
- Phóng xuất Khinh Vũ ra!
Thái Âm thần tử lạnh lùng, như một ma thần
hành tẩu trong đêm đen, bị Thái Âm hắc vân bao phủ.
- Mau mở ra Thần Nữ Lô, mời Y tiên tử ra đây!
Tam Khuyết đạo nhân mặc một bộ đạo bào bát
quái, siêu trần thoát tục.
Không thể không nói Y Khinh Vũ dung mạo vô
song, mị lực khôn cùng, còn có mấy nhân vật cấp Giáo chủ ở xa xa hét lớn, kêu gọi
bọn họ thả người.
Thần hà Thần Nữ Lô bắn ra bốn phía, trong suốt,
phá khai Ô Sí Thần Đảng, mở hư không, lần lượt thừa nhận một kích của Thái Âm
thần tử và Tam Khuyết đạo nhân.
Ông!
Đột nhiên, trong Thang Cốc lại có thêm một kiện
Thánh binh, một tòa cung điện băng hàn từ trên trời giáng xuống, hướng về phía
Thần Nữ Lô và hai người Yến Nhất Tịch.
Đang!
Điều này vô cùng đột ngột, cung điện băng hàn
này đánh lên Thần Nữ Lô còn đang loạng choạng qua ba kích lúc này, khiến hai
người này phải phun ra một búng máu lớn.
- Quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, các
ngươi còn một kiện Thánh binh nữa. Đây là Cung Quảng chân chính!
Lệ Thiên kêu lên.
- Phóng xuất Khinh Vũ!
Một mỹ phụ trung niên bay tới, phong vận do tồn,
sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hai người. Xú danh Thần Nữ Lô đã rất rò ràng,
cứu không ra thì kết cục đúng là không thể tưởng tượng nổi.
- Mỹ nữ thiên hạ đệ nhất tiến vào Thần Nữ Lô,
còn muốn đi ra ngoài sao?! Các ngươi đừng mơ tưởng nữa! Ngày sau tất có một đoạn
giai thoại!
Lê Thiên tà khí lẫm nhiên.