Trên núi trống trải không thấy một gốc cây ngọn
cỏ, chỉ có một phần mộ cổ như vậy, một đời huy hoàng, một đời bi thương, một đời
kết thúc ở nơi này...
Diệp Phàm đứng đó yên lặng, trong lòng có vô tận
cảm xúc, tranh hùng trên đường Đế, tinh lộ tàn khốc, Thánh thể cũng trở thành
là nỗi bi thương của một câu chuyện xưa, hóa thành một cảnh thê lương.
Trên mặt đất chỉ có một màu đỏ sậm, nơi này
yên tĩnh mà lạnh tanh, ngày thường ít có người đến đây.
Diệp Phàm cảm ứng được hai người phía sau,
nhưng chưa quay đầu lại. Hai đôi mắt đầy địch ý kia đứng rất lâu cùng không có
dời đi, vẫn như cũ chăm chú nhìn bên này.
Mãi đến thật lâu sau, Diệp Phàm thờ dài một tiếng,
máu rơi vãi ở Vực ngoại, vùi xương nơi đất khách quê người như vậy, hắn là vì vị
tiền bối Thánh thể kia mà cảm thấy bi thương.
Đặt xuống một cánh hoa trắng nốn, Diệp Phàm
thi lễ rồi chậm rãi xoay người, đi theo hướng đường về. Nơi này làm cho hắn xúc
cảnh sinh tình, tinh không cổ lộ gian nan, sinh tử khó lường, làm hắn bừng tỉnh.
Hai người đứng xa xa, tuy rằng đã che dấu địch
ý, nhưng Diệp Phàm cảnh giới tới bực này rồi, một tia dao động đều có thể cảm ứng
được, sao có thể giấu được hắn.
Tuy nhiên hắn không hề quan tâm, dọc theo cổ lộ
này hắn đã giết chết rất nhiều địch thủ, người cạnh tranh nhiều lắm, loại ánh mắt
như vậy hắn thấy đã nhiều đếm không hết.
Hai người này rõ ràng không yếu kém, đều đã tiến
vào thánh cảnh, bọn họ theo bản năng cảm nhận được sự cường đại của Diệp Phàm,
chỉ nheo mắt quan sát không phát một lời.
Bất chợt Diệp Phàm xoay người lại, cảm ứng sâu
sắc hắn thấy được, trên vách đá dựng đứng của một ngọn núi hùng vĩ xa xa, có khắc
một hàng chữ, nét vè như thiết câu, phi thường cứng cáp.
“Leng keng...”
Tiếng kiếm ngân vang trời, ngay khoảnh khắc
ánh mắt hắn chăm chú nhìn, trên vách đá dựng đứng lại phát ra tiếng “leng
keng”, như một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ chấn động, mỗi một chừ đều phát sáng,
cứng cáp hữu lực, mỗi một vết khắc đều phát ra hào quang như vạn đạo kiếm
quang, kiếm khí tuyệt thế bay bổng, chém phá trời cao.
Vài chừ đang run rẩy, dường như chúng có sinh
mệnh, lại phát ra dao động đáng sợ như vậy, còn muốn linh hoạt sắc bén hơn so với
một cao thủ cái thế sống lại.
Đây là một cỗ ý chí võ đạo bất diệt!
Lại có người khắc vào nơi đây, Diệp Phàm thấy
thế đều chấn động. Tuy rằng chỉ là một tia ấn ký, nhưng lại cực kỳ khủng bố, là
một nhân vật khó lường lưu lại.
Từ khi đi lên tinh không cổ lộ, Diệp Phàm đối
mặt với chư địch đều chưa từng như thế, mà nay trong lòng lại có ý kinh sợ. Người
này quá mức phi phàm, thông qua vách đá truyền đạt một loại tín niệm vô địch...
- Đang hạ chiến thư với ta hay sao?
Diệp Phàm tự nói, nhìn chằm chằm mấy chừ trên
vách đá.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, thiên địa nổ vang, mấy chừ kia rung
chuyển càng kịch liệt hơn, bầu trời đánh xuống từng đạo hào quang, trên mặt đất
mọc lên từng đóa từng đóa hoa sen thần thánh. Giờ khắc này, long phượng hót
ngâm, bạch hổ gầm rú, huyền võ rẻ sóng vượt biển, phối hợp ra các loại dị tượng
kinh thể.
Chỉ là một tia ý chí vò đạo mà thôi, mà lại
kinh người như thế, quả thật là kỳ cảnh xưa nay hiếm thấy! Vài cái cổ tự dẫn động
đạo của người khác, đưa tới đại đạo cộng minh.
Bởi vì, từ xưa đến nay có rất nhiều tu sĩ cường
đại tới đây tế bái, để lại nơi này không ít dấu vết đạo không thể xóa nhòa, lúc
này sống lại!
“Ầm!”
Kinh biến phát sinh, một chiến ý vô địch từ mấy
cổ tự phát ra, tấn công các loại dị tượng, giống như một thần linh thức tỉnh cường
đại tuyệt thế, trong phút chốc đập nát hết thảy.
Vừa rồi còn là đại đạo cộng minh, long phượng
cùng minh, thần hà vạn đạo, ức lũ hào quang, nhưng lúc này tất cả dị tượng đều
bị cổ ý chí vô địch kia chém nát, làm tan biến sạch sẽ.
Đây là một loại tín niệm duy ngã độc tôn,
ngoài ta đâu còn ai, hoa ta nở sau nhưng tàn sát bách hoa, nhưng lại chứng từ một
cỗ ý chí như vậy, cuồng bá đến mức tận cùng, bễ nghễ lục hợp bát hoang!
Diệp Phàm lần đầu tiên biến sắc, đây khẳng định
là một nhân vật nguy hiểm không gì so sánh nổi, còn lợi hại hơn so với tường tượng
của hắn, có thể nói là một địch thủ tuyệt thế!
Chỉ một tia ý chí vố đạo mà thôi, mà đã có
năng lực như thế!
Trên vách đá dựng đứng chỉ có bốn chữ: Duy Ngã
Độc Tôn.
Bốn chữ nở rộ hào quang, quét ngang trên trời
dưới đất, như là một Thần Ma thức tỉnh, có một khí thế khí nuốt núi sông.
Mà truyền tới một loại tín niệm này, chỉ có
khi đối mặt với thánh huyết mênh mông của Diệp Phàm, nó mới bị kích hoạt, lúc
này hạ chiến thư, bốn chữ đó đại biểu cho một loại ý chí.
Xa xa hai người kia vừa rung động vừa kích động,
nhìn lẫn nhau một cái rồi xoay người bước đi. Người bọn họ phải đợi đã đến,
ngày nay phải đi tới con đường phía trước đưa tin.
- Các ngươi không nói gì, cứ như vậy mà đi
sao?
Diệp Phàm dựng thân trước vách đá dựng đứng,
không có xoay người, bình tĩnh hỏi.
Trên đường chân trời, hai người đều sắp biến mất,
nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt, cảm nhận được một áp lực cường đại
không gì so sánh nổi ép tới.
- Chúng ta phụng mệnh chờ tại đây mấy chục
năm, bởi vì người kia ở chỗ sâu trong tinh không biết kiếp này Thánh thể của
Táng Đế Tinh sẽ đến, bảo chúng ta đợi cho có kết quả, rồi báo cho hắn...
Một người đứng lại, tuy ràng trong lòng bốn bề
sóng dậy, có chút bất an, nhưng vẫn lớn tiếng nói ra.
Diệp Phàm thần sắc hờ hững, qua mười vạn năm hắn
xuất hiện, kẻ địch truyền đời cũng đi trên tinh không cổ lộ, một trận chiến này
khẳng định không thể tránh khỏi, ắt sẽ long trời lở đất.
Trên thực tế, những năm gần đây, hắn nghe nói
nhiều lắm, mặc dù một thời gian cổ lộ gián đoạn cũng có lão Tiếp dẫn sứ Nhân tộc
kể ra, rất nhiều người đều đang chờ mong một trận chiến có một không hai này!
- Ta cũng muốn cùng hắn chiến một trận, sẽ gặp
ở chỗ sâu trong tinh không!
Diệp Phàm bình thản nói.
- Không! Hắn sẽ quay lại. hắn bảo chúng ta ở
đây chờ đợi, một khi biết Thánh thể Nhân tộc tới đây, muốn chúng ta truyền đi
tin tức, đến lúc đó hắn sẽ quay lại!
Một người khác lên tiếng, trong lòng rất căng
thẳng, sợ Diệp Phàm nổi giận đánh chết bọn họ.
Mười mấy vạn năm trước, Thánh thể Nhân tộc bị
chặn giết tại đây, không thể đạp chân tới chỗ sâu nhất trên tinh không, ngày
nay người kia cũng như thế, phải bước trên đường về, muốn mở ra một trận chiến
tương tự hay sao?
Diệp Phàm vẫn thần sắc lãnh đạm, không có hi nộ
ái ố, chỉ có một cổ chiến ý cường đại từ trên người hắn dâng lên, chấn động khắp
cổ địa.
“Keng”, “Keng”...
Trên vách đá bao la hùng vĩ cao vạn trượng, bốn
chữ to khí thế bàng bạc hào qụang chói mắt, phát ra tiếng “leng keng” điếc tai.
Mấy chữ “Duy Ngã Độc Tôn” gần như sinh ra ý chí Thần minh.
“Ầm!”
Toàn thân Diệp Phàm nở rộ kim quang như là một
thần lô thiên địa, muôn đời bất diệt, thần diễm ngập trời, bao phủ nơi đây, ý
chí vô địch xông thẳng lên chín tầng trời.
Con ngươi trong mắt hắn tiên quang hừng hực, tản
phát ra một khí thế sắc bén, bốn chữ trên vách đá kia bị dập nát, rồi sau đó
phát ra một tiếng chấn động mãnh liệt, thiên địa rung chuyển.
Cuối đường chân trời, hai Thánh nhân kia mặc
dù cách rất xa, cùng là sợ run một trận, thân thể lay động liên tục lui về phía
sau.
Đây là chuyện xảy ra trong nháy mắt, rất nhanh
trong thiên địa lại bình ổn lại, hết thảy đều hồi phục thanh minh, Diệp Phàm đứng
ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhưng bốn chữ trên vách đá đã thay đổi.
Lại biến thành bốn chữ khác, là: “Hữu Ngã Vô Địch”.
Bốn chữ khí thế bàng bạc, đè ép người ta hít
thở không thông!
Đây là Diệp Phàm đáp lại, vẫn như cũ là bốn chữ,
thay thế chiến thư, đây là ý chí của hắn.
Cuối chân trời, hai người kia không ngừng thối
lui, đều kinh hồn, tương lai ắt có một hồi đại chiến tuyệt thế, làm cho bọn họ
đều có hơi khẩn cấp, muốn mau mau nhìn thấy.
Hai người ôm quyền chào Diệp Phàm, sau đó xoay
người bước đi, ở địa phương này một khắc bọn họ cũng không muốn dừng lại.
- Thương Thiên Bá Huyết... cuối cùng phải gặp
lại!
Diệp Phàm tự nói.
Trên đường chân trời, hai người kia đều sắp biến
mất, nhưng nghe nói đến bốn chữ trước thân thể vẫn là chấn động. Đây là một
cách xưng hô có được ma tính đáng sợ, là một loại thể chất vô địch tuyệt thế.
Người trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên
Bá Huyết, ở trên mẫu tinh của hắn, là vị Đế không Vương miện, được xưng là có
thể đánh khắp vũ trụ không địch thủ!
Thân hình hai người chấn động một hồi, rồi sau
đó rất nhanh biến mất.
Dọc theo cổ lộ này, Diệp Phàm không chỉ một lần
nghe người ta nói tới bốn chữ này, Bá thể vô địch, sự tôn sùng đối với loại thể
chất này đã đạt tới một mức cực hạn.
Thương Thiên Bá Huyết, chỉ mấy chữ thôi đã có
một loại lực lượng đáng sợ, vừa nghe nói tới đã khiến máu màu vàng trong cơ thể
Diệp Phàm không tự chủ được xao động mãnh liệt.
Cuối cùng phải đối đầu rồi sao? Đối với rất
nhiều người mà nói, đây là một loại thể chất quá mức cường đại, khiến người ta
tuyệt vọng, chỉ cái tên của nó đã khái quát hết thảy.
Diệp Phàm đứng ở trong này một lúc lâu, nhìn
phần mộ cô độc kia, trong lòng thở dài một hơi, một đời huy hoàng, một đời bi
thương, khiến người ta thương tiếc.
Một anh kiệt từng vô địch, cứ như vậy xương cốt
cô độc mai táng ở Vực ngoại, sao có thể không khiến cho lòng người sinh cảm
xúc.
Hắn bước một bước gần cả trăm dặm, rời vùng đất
cổ tịch mịch này, hướng về viên cổ tinh có người ở mà đi, bởi vì Tiếp dẫn sứ đã
nói qua với hắn, đi quanh một chút trong này có lẽ sẽ có một số điều không tầm
thường.
Núi rừng chạy lui, ngọn núi lớn đi xa, vật đổi
sao dời, Diệp Phàm ra khôi vùng hoang tàn vắng vẻ cô quạnh, đi tới địa phương
có khí tức sinh mệnh.
Hắn không thể không nhíu mày, nơi này bị đại đạo
lợi hại áp chế, linh khí khô cạn, căn bản là không thích hợp tu đạo, cường giả
rất ít, thành trì linh tinh làm đẹp trên mặt đất.
- Đại đạo vô tình, càng sâu đậm hơn cả địa cầu!
Diệp Phàm biết được sự thực kinh người này.
Cả khu vực rộng lớn đều không thể tu đạo,
không có linh khí, bị đại đạo vứt bỏ, trống trơn mờ mịt, tuy rằng toàn dân đều
biết tu đạo, nhưng đại đa số đều là phàm nhân.
Diệp Phàm đi khắp cổ tinh, chỉ có một khu vực
có thể miễn cưỡng tu luyện, nhưng ngoại trừ vài cổ khí tức cố ý che dấu, ngoài
ra một nhóm người mạnh nhất trên đó cũng chỉ là Hóa Long Bí Cảnh.
Ở trên tinh không cổ lộ mà lại có tu vi quá yếu
như vậy.
Điều này khiến người ta không thể không cảm
thán: trời xanh bất công biết bao, có cổ địa sinh mệnh từ xưa phồn thịnh đến
nay, chưa bao giờ suy sụp, Thánh nhân xuất hiện lớp lớp, cực kỳ cường thịnh.
Mà lại có một số cổ tinh xuống dốc như thế, sự
thực phi thường tàn khốc, so sánh hai nơi thực khiến cho người ta cảm thấy ông
trời thật đúng là nặng bên này nhẹ bên kia.
Phía trước có một tòa thành trì, không hùng vĩ
cho lắm, nhưng chiếm diện tích thật ra không nhỏ, tọa lạc tại địa vực có thể tu
luyện này.
Diệp Phàm dựng thân ở ngoài thành, yên lặng cảm
ứng, máu màu vàng nhưng lại có vài phần xao động, không thể bình phục, hắn lập
tức đi vào thành.
Đường phố cổ xưa, các loại kiến trúc đều rất
xa xưa, trong thành thật ra không tính là phồn hoa, chỉ là một tòa cổ thành
bình thường, nhìn không ra chỗ nào thần kỳ.
Diệp Phàm đi vào một đường phố, hướng về một
khu kiến trúc có vẻ cũ nát, các đường ngang ngõ tắt đều hơi bẩn, thực rõ ràng
không có khả năng là chỗ cư ngụ của quý tộc.
Chó hoang chúi đầu trong đống rác tìm thực vật,
một vài trẻ con chạy tới chạy lui, chơi đùa nghịch ngợm.
Xa xa, một đứa nhỏ đang cố chạy trốn, thoạt
nhìn chừng sáu bảy tuổi, mặc quần áo rách nát, toàn thân dơ bẩn, trên mặt chỗ
đen chỗ tím, có vài vết thương, có chỗ bầm tím, cũng có mồ hôi trộn lẫn bùn đất
bê bết.
- Đánh nó, chặn nó lại, đừng để nó chạy mất!
Một đám đứa nhỏ hơi lớn hơn đuổi theo phía
sau, tên nào tên đó hùng hùng hổ hổ, phía trước còn có mấy tên chặn đường.
Nhưng đứa nhỏ này khí lực lại thật mạnh, lại đẩy
bắn ra mấy đứa nhỏ lớn hơn chừng mười một mười hai tuổi, rồi nhanh nhẹn vọt đi,
chạy vào chỗ sâu trong ngỏ nhỏ dơ bẩn.
- Thằng nhỏ kia! Ngươi chạy không thoát đâu! Tổ
tiên của ngươi không phải vô địch thiên hạ sao, hiện tại các ngươi lại tinh thần
sa sút như vậy, đều không thể tu luyện!
- Để xem ngươi còn dám già mồm hay không, hôm
nay không phục, đánh chết đứa nhỏ quê mùa ngươi!
Một đám đứa nhỏ ngăn chận ngỏ tắt, bức đi về
phía đứa trẻ rách rưới kia.
Toàn thân đứa trẻ rách rưới đều bụi bẩn, thoạt
nhìn thực đáng thương, chỉ có một đôi mắt to sáng ngời, không chịu khuất phục,
bị người ngăn chặn nó vẫn như cũ quật cường phản kháng.
“Có máu màu vàng ngủ đông, hậu đại của Thánh
thể, trở về với tổ tiên!
Diệp Phàm dựa vào cảm giác tìm được nơi này.
Lúc này hắn vô cùng kinh ngạc, hai mắt bắn ra hai tia sáng khiếp người.