Đây là một phủ đệ thật lớn trong đó tập trung
lâm viên, cung khuyết, đàn tràng... làm một thể, xem như rất rộng lớn hùng vĩ,
nhưng khi bước vào cửa lại là cỏ dại mọc khắp nơi, một mảnh hoang vắng. Từng đợt
mùi máu tanh từ trong phủ truyền ra.
Bên ngoài có pháp trận, nhưng trong phủ không
có sát trận, có thể một đường đi thông suốt dưới tàng cổ thụ che lấp mặt trời.
Trong đình viện sớm đã mọc đầy các loại dây mây cỏ dại.
Diệp Phàm rung động trong lòng, cảm nhận được
một cổ khí tức quen thuộc.
“Xoạt, xoạt...” mấy con gà rừng nhảy ra, rồi vỗ
cánh lủi trong đám cây cỏ chạy trốn. Cách đó không xa một con thỏ hoang lại
phóng lên, nhanh chân chạy như điên.
Đã lâu năm thiếu tu sửa, chỗ Thành chủ phủ
trên danh nghĩa này sớm đã không biết bao nhiêu năm không có người ở, nếu không
phải nền đất cùng các phòng ốc đều xây dựng theo trận đồ cổ thì sớm đã mục nát
từ lâu.
Phía trước, mùi máu tanh bay tới, càng ngày
càng nồng đậm, đồng thời ngay lúc đó máu trong cơ thể Diệp Phàm như bị thiêu đốt,
dần dần sôi trào lên.
“Nơi này là...” Hắn đã biết nơi này là địa
phương nào, là nơi bi thương của các bậc tiền bối của hắn.
Ở chỗ sâu trong Phủ đệ, cổ thụ mọc thành rừng,
rất nhiều dây mây, đại thụ bao phủ quanh khu vực này, thậm chí áp đảo đè ép các
kiến trúc, mà ngay tại một khu vực rất rộng rãi lại không có một ngọn cây cọng
cỏ.
Đây là hố nước đỏ hồng chói mắt, mà không chỉ
một chỗ, nơi nơi điểm điểm sáng, mỗi một hố nước cũng không lớn, chỉ có mấy thước
nhưng nối tiếp cùng một chỗ lại dài tới mấy trăm trượng.
“Máu tươi!”
Đó là từng hố máu loãng rơi văi rải khắp cả
khu vực rộng lớn này. Ngoài ra, trụi lủi không có một lùm cây bụi cỏ nào. Đúng
là vừa mới bước vào phủ đệ đã ngửi được mùi máu tươi ập vào mũi chính là phát ra từ nơi
đây.
Thánh huyết trong cơ thể Diệp Phàm chen chúc
lao xuống, như có cảm ứng với những hố máu này, nhất mạch cùng thừa kế có cùng
nguồn gốc, đây là vượt qua thời không cộng minh và kêu gọi.
Diệp Phàm nhìn không ra hi nộ ái ố, chỉ yên lặng
nhìn.
Máu huyết của Thánh thẻ!
Cùng giống như máu trong cơ thể hắn, có một loại
đặc tính cường đại và bất diệt, chỉ có điều khiến người ta không nghĩ tới chính
là trải qua từ thái cổ đến nay mà nó cũng không có khô cạn.
Trong hố đất máu đỏ tươi, một số hố máu còn hiện
lên từng đợt từng đợt kim hà mờ nhạt, đó là lực lượng thần tính đến nay chưa
tiêu tán.
Không thể không nói huyết mạch Thánh thể thực
bá đạo, mặc dù trôi qua mười mấy vạn năm, máu này cùng không đông lại, vẫn như
cũ lực lượng bất hủ chưa từng tan hết.
- Đây không phải là Thánh thể bình thường, năm
đó là vô địch cái thế, đáng tiếc... đáng tiếc lại bị người chặn giết ở đây!
Tiếp dẫn sứ nói.
Trên tinh không cổ lộ này, có một số trận chiến
đấu vĩnh viễn được mọi người ghi nhớ, có một số thể chất dẫn tới chú ý của mọi
người, có một số cổ tinh rực rỡ khôn cùng.
Dựa theo như lời Tiếp dẫn sứ, vị Thánh thể
Nhân tộc này công tham tạo hóa, thí luyện trên cổ lộ vô dụng đối với hắn, hắn
chỉ là muốn
đi để nhìn thử xem cửa ải chung cực của mình.
Nhưng mà, ở niên đại đó đồng dạng có một loại
thể chất bá đạo tuyệt thế, người ấy nghe nói vị Thánh thể Nhân tộc tới đây liền
cố ý từ chỗ sâu trong tinh không cổ lộ quay lại, tiến hành một trận chiến kinh
thế, cuối cùng đánh chết Thánh thể Nhân tộc.
Trận chiến ấy, đánh cho thiên địa tan vỡ, tinh
lộ gãy đoạn, trong vũ trụ không đếm được bao nhiêu tinh tú bị đập nát, pháp
thân Thánh thể Nhân tộc cao ức vạn trượng vỡ tan, những máu huyết này là từ Vực
ngoại rơi xuống.
Có thể tưởng tượng, một trận chiến kinh thế
kia đáng sợ đến mức nào! Có thể nói là một trận chiến xưa nay ít có, được đưa
vào trong lịch sử thần chiến.
Năm đó, cả cổ lộ bởi vậy mà điên cuồng, cũng
không biết có bao nhiêu người đuổi tới đây, vì để chứng kiến một trận chiến
này, có rất nhiều tu sĩ tới hơi gần, bị trận chiến lan đến chết trong vũ trụ.
Trận chiến ấy kết thúc gây ảnh hưởng sâu xa,
nhiều năm trôi qua cũng không thể ổn định, được xưng là một trong thần chiến khủng
bố nhất trên cổ lộ.
Nhiều năm qua như vậy, vì để giữ lại máu huyết
nơi này, phủ đệ bị phong tỏa không cho phép ngoại nhân tới gần, đủ để chứng
minh hết thảy.
Bình luận là thần chiến đưa vào sách cổ, là một
loại đánh giá cao nhất. Phải biết rằng từ xưa đến nay rất nhiều trận chiến
quang huy nhất cả đời của Đại Thánh, thậm chí Chuẩn đế, mà cũng không có tư
cách bình chọn vào trong đó.
Gió mát thổi qua, lá rụng bay bay, trong vườn
rất yên tĩnh, làm cho người ta cảm nhận được một sự trang nghiêm cùng thê
lương.
Diệp Phàm chợt nhớ lại, hắn từng nghe lão Phủ
chủ Kỳ Sĩ Phủ nói qua, có bốn năm vị Thánh thể Nhân tộc ở niên đại khác nhau
phân biệt bước trên cổ lộ, có người máu rơi vãi ở Vực ngoại, vùi xương nơi đất
khách quê người.
Mà mấy người này năm xưa ở Bắc Đẩu đều được
xem là công tham tạo hóa, uy áp nhật nguyệt núi sông, có công lớn tích kinh thế,
không thể tường lại có kết thúc như vậy.
“Bình loạn động, trấn áp thiên địa, Cực Đạo
huy hoàng. Nhưng cuối cùng lại chết trận ở Vực ngoại, vùi xương nơi đất khách
quê người...” Diệp Phàm có chút khó có thể chấp nhận.
Những giọt máu này, những cảnh thê lương này,
làm cho hắn rất khó chấp nhận. Thánh thể Nhân tộc từng cực kỳ cường đại cứ như
vậy bị người đánh chết, khiến người ta cực kỳ bi ai.
Nếu là cùng hung cực ác thì không nói, rõ ràng
là người có công tích lớn, thế mà đi lên tinh không cổ lộ lại rơi vào một kết cục
như vậy.
Hố máu vẫn như cũ, luôn nói ra hết nỗi bi
thương của cả cuộc đời.
Trên cổ lộ không có đúng sai, trên con đường
tranh hùng thành Đế cường giả thắng thì được gì, tất cả chỉ có vô tình mà tàn
khốc.
- Đối thủ kia thật sự rất cường đại, sừng sững
đứng trên tuyệt đỉnh nhân đạo, cũng một loại thể chất vô địch, từ xưa tới nay
chính là kẻ địch truyền đời của Thánh thể. Các thế hệ trước sau gặp nhau đều đại
chiến kinh thiên động địa, vũ trụ sợ run!
Tiếp dẫn sứ nói.
Diệp Phàm im lặng, bước trên con đường này chẳng
khác nào hắn vứt bỏ tất cả, kết quả như vậy bất cứ là ai đều có chuẩn bị tâm
lý, cường giả thì đi tiếp, người thua thì chết.
Hắn yên lặng tế bái, đi vòng quanh hố máu, cảm
nhận được một loại tiếc nuối cùng thê lương từ thời kỳ thái cổ, một kết thúc
như vậy có ai lại cam tâm.
Tơ vàng trong máu còn rất ít, Tiếp dẫn sứ nói
rõ, bị hậu nhân tinh luyện một ít dùng chế thuốc, bằng không thần tính cùng phải
quay về trong thiên địa.
Máu Thánh thể thực kỳ lạ, mới đầu từ đỏ tươi
chậm rãi chuyển hóa là màu vàng, mà đến cuối cùng khi đạt tới cảnh giới đại
viên mãn, lại chậm rãi đổi màu, khôi phục thành máu đỏ tươi.
- Tiền bối ngủ yên!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Hắn nhìn ra chỗ sâu trong vũ trụ xa xa, như là
muốn nhìn xuyên qua cổ lộ, bởi vì trên con đường phía trước có một kẻ địch truyền
đời!
Ở kiếp này, cái loại thể chất đó lại xuất hiện,
hắn cùng sẽ gặp phải, giống như Thánh thể mười mấy vạn năm trước, phải nghênh
đón trận chiến cùng đại địch tuyệt thế trên cuộc đời này!
Đây giống như là một vòng luân hồi, là va chạm
của số mạng, cách xa nhiều năm như vậy, một khi Thánh thể quật khởi, một loại
thể chất khác sẽ đúng thời hạn xuất hiện, gặp nhau ở chỗ sâu nhất trên tinh
không cổ lộ.
- Hai loại thể chất tranh phong mấy lần, vậy
chiến tích như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
Nhiều năm qua, hắn ở trong tinh không hiểu biết
được rất nhiều, tự nhiên cũng chú ý tới truyền thuyết về kẻ địch truyền đời, từ
từng chút một nghe Tiếp dẫn sứ các nơi đó nói qua một ít. Tuy nhiên, khẳng định
cùng không biết được nhiều bằng Tiếp dẫn sứ Thành thứ năm mươi là nơi phát sinh
sự việc.
- Có ghi lại xác thực cộng là bốn lần, đều được
ghi vào trong lịch sử thần chiến, trong đó trận chiến mạnh nhất được bình luận
là Thánh thể Nhân tộc thắng một trận.
Ba thua một thắng, chiến tích như vậy thực khiến
Diệp Phàm chấn động, kẻ địch truyền đời đúng là đáng sợ như vậy sao? Cường thế
tới cảnh giới khôn cùng như thế, quả thực khiến người ta khó mà tin được.
Tiếp dẫn sứ lại nói tiếp:
- Cũng có một truyền ngôn khác, Thánh thể còn
có dấu tích một trận thắng khác, tuy nhiên không được người ta chính mắt nhìn
thấy, chỉ là thấy được tàn tích ở trên một tinh vực bị hủy hoại, không được ghi
vào trong lịch sử thần chiến!
- Thi thể hài cốt... của người ấy không còn gì
sao?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng vừa thân thích vừa
bi ai, Thánh thể Nhân tộc cường đại huy hoàng, lại có cảnh về chiều thê lương
như vậy.
- Trận chiến ấy trời sụp đất nứt, tinh tú đều
rơi xuống rất nhiều, không nói đến là máụ thịt thân thể...
Tiếp dẫn sứ thở dài.
Rất nhiều người quan sát cuộc chiến ấy đều bị
cuốn đi vào, cuối cùng trở thành bụi vũ trụ, chỉ lưu lại một chút màn sương
máu. Thánh thể bị đánh bại, bị thương
nặng, thân thể được xưng là bất diệt bị người
đánh vỡ nát tan tành.
Sau trận chiến đó, những thánh huyết kia trở
thành mục tiêu tranh đoạt của các phương, ngay cả một giọt máu cũng không còn lại.
Máu này đối với tu sĩ mà nói là một lò đại dược.
Sau khi sự việc xảy ra, có người trả lại bộ phận
thân thể, nhưng tinh hoa thần tính đã bị tinh luyện, thân thể vỡ nát được mai
táng trên một cổ tinh.
- Sau lại, nơi cổ tinh đó đã xảy ra một ít biến
hóa kỳ dị, làm cho người ta khó mà hiểu được: không tới một nửa thân thể đó
không ngờ lại tự động hóa đạo, ngày nay nơi đó chỉ còn lại một phần mộ rỗng
không.
Cổ tinh này cũng thuộc về quan ải thứ năm mươi
Nhân tộc.
Mỗi cách mười quan ải sẽ có một viên sinh mệnh
cổ tinh, giống như một cái đập lớn ngăn chặn sông lớn, sẽ có rất nhiều thí luyện
giả dừng lại. Tòa Thánh thành thứ năm mươi Nhân tộc rất đặc thù, có được hai
sinh mệnh cổ tinh, giống như là song sinh.
Cổ tinh có mai táng Thánh thể cách rất gần
Thánh thành thứ năm mươi Nhân tộc, là nơi tương đối ảm đạm hơn trong song tử
tinh kia.
- Không tới một nửa thân thể hóa đạo, nhưng lại
dẫn phát biến hóa của thiên địa nơi đó, linh khí trên khắp viên cổ tinh đó giảm
mạnh, đại đạo cao xa, càng ngày càng không thích hợp tu đạo!
Diệp Phàm biết chỗ mai táng xương cốt Thánh thể,
tự nhiên muốn đi nhìn một cái, hắn một mình ra đi, cũng không có mang theo đám
Long Mã, Hoàng kim sư tử...
Cổ tinh kia có thể nhìn thấy từ xa trong một
góc u ám của song tử tinh, nó xoay tròn quay chung quanh một Thái Dương Tinh,
tương đối mà nói không xa lắm, ngay tại phía trước.
Thánh thành thứ năm mươi Nhân tộc thực phồn
hoa, thích hợp tu đạo, rất nhiều thí luyện giả dừng chân lại ngày ngày khổ tu,
tìm hiểu thiên đạo.
Diệp Phàm không một chút trì hoãn, bước vào vực
môn rời nơi đây, thời gian không lâu liền buông xuống trên một hành tinh không
tính là lớn lắm.
Thiên địa mờ mờ tối, có mây đen thổi qua che
khuất thái dương, làm cho hắn cảm giác có chút áp lực.
Trên mặt đất cỏ cây thưa thớt, khó có thể nhìn
thấy núi rừng nguyên thủy xanh um, đất đai từng mảng lớn đều trụi lủi, thiếu hẳn
màu xanh biếc của thảm thực vật.
Dưới chân Diệp Phàm lóe lên từng đợt từng đợt
đạo văn, bí quyết chữ “Hành” vừa vận chuyển, vật đổi sao dời, núi sông chạy
lui. Hắn dựa theo bản đồ địa hình của Tiếp dẫn sứ cung cấp, đi về hướng một cổ
địa.
Khu vực này núi lớn nguy nga nhưng không có một
ngọn cỏ, có rất nhiều dòng sông sớm đã khô cạn không biết từ bao nhiêu vạn năm
trước.
Tại chỗ sâu trong vùng đất này có một tòa phần
mộ cổ, tinh khí trong thiên địa như là vì nó mà tan hết, nơi này là một cảnh
tiêu điều, ngay cả cỏ dại cũng không thể sinh trưởng.
Đất đai màu đỏ sậm như là bị nhuộm máu, qua đi
vô tận năm tháng nơi này chỉ còn lại có thê lương, tĩnh mịch mà thiếu sinh cơ.
Đây là phần mộ của Thánh thể sao? Diệp Phàm từng
bước một đi tới phía trước, trong lòng thật khó hiểu, Thánh thể vô địch mà lại
bị đánh bại, hơn nữa chết đi thân thể vỡ nát tan tành, vùi xương nơi đất khách
quê người.
Diệp Phàm từ khi xuất đạo đến nay, một đường
đi tới, chiến đấu với cùng cấp chưa bao giờ bị bại. Tuy rằng gặp phải không ít
lần nguy nan hiểm trở, cửu tử nhất sinh, nhưng cũng không nhường bước cho bất kỳ
kẻ cùng cấp nào.
Tiền bối Thánh thể vô địch ở Bắc Đẩu, lại đẫm
máu ở chỗ này, làm cho hắn thất thần có chút khó có thể chấp nhận.
- Tương lai một trận chiến giữa ta và người
đó, sẽ thế nào đây?
Phần mộ cổ rất lớn, có thể cao tới một trượng,
một cỗ thi thể Thánh thể trầm miên như thế, đất đai màu đỏ sậm mai táng hắn.
- Có người tới tế bái, viếng mồ mả của hắn!
Diệp Phàm vừa động trong lòng, trôi qua năm
tháng dài dòng như vậy, phần mộ cổ vẫn không biến mất, khẳng định là có người
thủ hộ, vả lại trên mặt đất có xác hoa khô, xác nhận gần đây có người tới.
- Sao lại có người đến tế bái?
- Có muốn tế bái hẳn là đi một cổ tinh khác
trong song tử tinh để tế bái kẻ chiến thắng mới đúng, như thế nào luôn có một số
người đến tế kẻ bại vậy!
Xa xa có người nói nhỏ, hai mắt lạnh như băng
nhìn về phía này, tràn ngập địch ý.