Diệp Phàm cũng chưa từng gặp gỡ nhiều người
trong đám này nhưng bởi có Quản Thừa và nhị thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
nên khiến nhóm người này có địch ý rất rõ ràng đối với hắn...
Hắn gật gật đầu, giục ngựa mà đi. Lúc này
không cần thiết phải đối chọi gay gắt, sớm muốn gì cùng phải gặp mặt trên chiến
trường.
- Cao giá nhỉ? Tưởng hắn giỏi lắm sao?
Một thanh niên thấy hắn rời đi liền trầm giọng
nói phía sau.
Nhĩ lực của Diệp Phàm rất nhiên rất tinh tế, sớm
luyện thành Thiên Nhãn thông, Thiên Nhĩ Thông, quay phắt đầu lại, trong mắt bắn
ra hai luồng kim quang rực rỡ.
Tim người này lập tức đập nhanh, sắc mặt đột
biến, muốn quát lớn một tiếng để giảm áp lực. Bởi vì hắn cảm thấy giống như bị
một ngọn núi lớn chặn lại.
Phụt!
Trong nháy mắt này, hắn cảm thấy lồng ngực như
bị đè nén, yết hầu ngòn ngọt, há mồm phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt,
suýt nữa ngà xuống ngựa, thân thể lay động.
Mọi người kinh hãi, không ai không biến sắc.
Nhóm người này có lai lịch rất lớn, thế mà hôm
nay lại có người áp bách khí thế như vậy, khiến một người hộc máu. Người trên
đường đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Một trận ồn ào vang lên. Cả nhóm người chấn động,
tọa kỵ gào thét, chiến khí tràn ra mênh mông.
Nam nhân đầu đội kim quan giơ tay lên ngăn bọn
họ lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nói:
- Đừng lỗ mãng.
Những người khác thấy vậy đều nhịn lại, ngồi
ngay ngắn trên dị thú, giống như Thiên Lôi của hắn, sai đâu đánh đó. Bởi vì lai
lịch của người này rất phi phàm.
Mà trên đường cái cũng không ít người biết
thân thế của nam nhân đầu đội kim quan. Hắn là Yến Xích Phong, huyền tôn của
lão thống lĩnh, thiên phú tu luyện rất phi phàm.
Lão thống lĩnh tuy rằng đã không hỏi thế sự
nhưng lực ảnh hưởng trong những năm qua vẫn vô cùng lớn, khiến các thế lực đều
kiêng kị, tất nhiên cùng coi trọng huyền tôn được hắn ưu thích.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc bọn họ, xoay người rời
đi, không để ý tới nữa.
- Không thể để hắn kiêu ngạo như vậy, ung dung
rời đi được.
Quản Thừa âm lãnh nói. Hắn cũng là người quen
cũ của Yến Xích Phong.
Cơ thể Yến Xích Phong cường tráng, ngồi trên một
con man thú cao lớn, toàn thân mặc giáp trụ, lưng đeo Chiến Thần tiên bằng vàng
ròng, không nói gì cả.
Ánh mắt của nhị thủ lĩnh trong Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ hung ác nham hiểm, nói:
- Không thể để hắn có khí thế duy ngã độc tôn
được...
Một người trong đám người khẽ quát, mấy con thần
ngao ở gần đó liền đứng dậy sủa vang, sau đó đánh về phía trước.
- Hai mươi mấy năm trước, Quản huynh kinh diễm
tới mức nào, lại thua trong tay người kia. Hôm nay bị người này áp chế, xem
chúng ta giúp ngươi hả giận thế nào nhé.
Mười mấy người này ngoài vật cưỡi còn mang cả
chiến thú theo, lúc này đều cho chúng vọt tới phía trước.
Nam nhân đầu đội kim quan cùng không nói gì, để
chính con Ma Kỳ Hổ cùng lao tới. Chúng là Vương giả trong chiến thú, rít gào ầm
ầm lao về phía trước, đánh về phía Diệp Phàm và Long Mã, huyết khí tràn ngập,
khủng bố vô cùng.
Một đám người đều cười lạnh. Dù bọn họ ngại
thành quy không thể ra tay nhưng cũng muốn Diệp Phàm chật vật một hồi, làm cho
hắn không nói lên lời. Dù sao đó cũng là do thú gây loạn mà thôi.
Mọi người trên đường đều biến sắc, không dám
ngăn cản, đều né tránh, sợ đại họa giáng xuống.
Mười mấy người đều ngồi trên man thú, bình
tĩnh xem trò vui.
Diệp Phàm quay đầu ngựa, lấy một đại cung cao
hơn nửa người ra, quyết đoán giương cung, không chút do dự bắn ra một mũi tên
xương.
Phụt!
Một luồng bạch quang lóe lên xé tan hư không.
Sau đó huyết quang bắn ra. Mi tâm của cổ thú xông tới trước tiên nức nở một tiếng,
ngã nhào trong vũng máu.
Grao...
Hoang thú vọt tới. Chín con Ma Kỳ Hổ tuy ràng
còn chưa trưởng thành nhưng đã có khí tức của thú vương, rống động núi sông, nửa
thành trì đều nổ vang.
Đây là một loại thú khủng bố, do Yến Xích
Phong xâm nhập vũ trụ, hàng phục từ sâu trong tinh không, chỉ cần lớn lên là có
thể thành trợ thủ tuyệt thế.
Diệp Phàm lặng như đá tảng, ánh mắt cũng chẳng
thèm chớp một cái, liên tiếp bắn tên. Bạch quang hừng hực, khí tức tràn ngập mênh
mông như đại dương.
Động tác của hắn quá nhanh, không ai ngăn cản
nổi, giống như tia chớp bắn ra xương tên do gai xương của Thánh thú chế thành.
Phụt! Phụt!...
Máu tươi tung tóe. Mười mấy mũi tên xương bắn
ra tỏa thần uy mênh mông cuồn cuộn, xé tan trường không. Sáu con dị thú, chín
con Ma Kỳ Hổ đều bị bắn thủng, đóng đinh trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa.
Chỉ có mấy con chiến thú không chịu nổi, rớt lại
phía sau, chưa vọt tới gần mới tránh được một kiếp, cụp đuôi gào thét trốn chạy.
Trên đường lặng ngắt như tờ, im ắng tới cực điểm.
Ai cũng không ngờ Diệp Phàm lại quả quyết như vậy, không chút lưu tình, bắn chết
hoang thú ngay trên đường...
Chủ nhân của chiến thú đều hít một hơi khí lạnh,
sắc mặt khó coi tới cực điểm. Bọn họ nghĩ Diệp Phàm sẽ rống chấn lui hoang thú,
cũng hơi chật vật mà thôi, không ngờ lại ác nghiệt không kiêng ệng như vậy.
- Ngươi... Độc lắm, huyết sát trong thành, vi
phạm thành quy, phạm vào tử tội!
Một người kêu lên.
Sắc mặt Yến Xích Phong âm trầm như nước. Chín
con Ma Kỳ Hổ này là sủng thú của hắn, muốn bắt được đã phải tốn rất nhiều tinh
lực, đại chiến với hoang thú trưởng thành trong vũ trụ, nguy hiểm dị thường.
Lúc này bị bắn chết hết, chẳng khác nào tát
cho hắn một cái.
Con đường lặng ngắt. Người đi đường biết điều lui
lại hết, điều hiểu huyền tôn của lão thống linh không phải kẻ dễ chọc. Lúc này
hắn bị người ta đối chọi gay gắt như vậy, hơn phân nửa sẽ không có hành vi tốt.
- Đã xảy ra chuyện gì?!
Binh sĩ trong thành vọt tới, quát lớn.
Thần sắc Diệp Phàm bình thản, cũng không nói
câu nào, nhìn đám người người đang nhìn mình lộ sát quang.
Sắc mặt Yến Xích Phong biến đổi không ngừng,
sau đó bình tĩnh nói.
- Chiến sủng của ta chấn kinh, suýt nữa đả
thương ngươi, bị giết chết trên đường.
Mười mấy binh sĩ thở phào một hơi. Bọn họ đúng
là sợ Yến Xích Phong không bỏ qua mà làm lớn chuyện lên thì đúng là phiền toái
không nhỏ.
- Hậu nhân của lão thống lĩnh quả nhiên khí độ
bất phàm.
Một vị Trưởng binh ôm quyền nói, cũng không
can thiệp nhiều nữa.
Diệp Phàm quay ngựa, lại đi về hướng Bích Ba
Tiên Lâm.
Chuyện phát sinh trên đường truyền ra ngoài,
không ít người đều líu lưỡi. Dưới bầu trời u ám này, không khí càng khẩn trương
hơn, không ngờ lại xảy ra chuyện như vây.
- Phải tham gia buổi tụ hồi lần này, hơn phân
nửa sẽ phát sinh chuyện.
- Yến Xích Phong hơn phân nửa sẽ bởi vậy mà đi
lên tinh không cổ lộ. Hắn ngủ đông đã nhiều năm như vậy, nên hoạt động đi thôi.
Trong thành trì có núi đẹp nước xanh, tất
nhiên cũng phải phải nhiều lắm. Ngọn núi nguy nga, cổ mộc kỳ dị, suối chảy róc
rách, chim hót ríu rít, hết sức xuất thể.
Diệp Phàm dừng ngựa trước sơn môn, đưa thiệp mời
ra, lập tức được cho vào. Đi xuyên qua một vùng rừng cổ thụ, tiến vào một khối
cây cối kỳ hoa nở rộ.
Trên vách núi, tùng xanh cao ngất, suốt mát ồ ồ
chảy xuôi, trở thành những thác nước nhỏ đủ màu sắc, sương mù mông lung.
Ở phía trước có một số người đang ngồi xếp
bàng, trước người đều có bàn ngọc đặt linh quả và rượu ngon, ngọc khí chớp động
sáng bóng trong suốt.
Ở phía trước còn có một cô gái linh động đang
đánh đàn, khuôn mặt mỉm cười, ngón tay nhỏ nhắn nhưng ngọc, gẩy khúc đàn phi
thường dễ nghe.
Dường như cảm ứng được tu sĩ tới đây đã không
ít, tiên âm truyền ra như trăm hoa đua nỏ, suối mát tràn tới, khí lành bốc cao,
bao phủ cả bầu trời, gọi tới các loại chim bay quanh nàng.
Rất nhiều tu sĩ đều kinh hãi. Không có đạo lực
dao động, chỉ có cầm vận không minh lại có thể tạo thành cảnh tượng này.
Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó trầm mặc rất lâu. Hắn
nghĩ tới một người cũng buông lỏng như tiên, vượt qua phàm tục, một khúc đàn có
thể xóa hết khí hồng trần.
Đáng tiếc là không còn gặp được nữa. Hắn tự
tay đã tiễn người kia lên đường rồi.
- Ta là một con cá đáng thương, nhiều năm như
vậy qua đi, lần lượt ra sức nhảy lên, mỗi lần đều muốn thoát khỏi con sông kia...
Những lời nọ vẫn còn lưu lại bên tai hắn. Dù
là kẻ địch nhưng đây cùng là kẻ địch khó quên.
- Ta đàn không hay, mọi người đừng chê cười.
À, đến đây.
Nữ tử này linh động đứng dậy, đưa tay hất tóc,
đứng lên trong thật hoạt bát.
- Cô nương Linh Nhi khiêm tốn quá, tiếng đàn
như trăm hoa đua nở, vạn điểu bay tới, trời đầy mây lành. DỊ tượng tới mức này
mấy người có thể sánh được.
- Diệu âm động thiên địa, thế gian mấy người
có thể được lắng nghe.
Mọi người đều tán thưởng thiệt tình.
Cô gái ngượng ngùng cười yếu ớt, nói:
- Tiếng đàn của ta đã là gì. Chủ nhân của ta
đàn một khúc có thể khiến xương khô tòa sinh cơ...
Một nữ nhân đi tới, cắt ngang lời nói của
nàng:
- Linh Nhi lại bướng bình rồi. Chư vị đừng
nghe nàng nói lung tung.
Không hề nghi ngờ gì nàng chính là Thanh Thi
tiên tử, dáng người thướt tha, lượn lờ tiên vụ tản ra, lộ tiên nhan, mắt ngọc
mày ngài, thanh lệ tuyệt tục, cười đầy vẻ ôn hòa thân thiết.
Mái tóc đen của nàng tòa sáng, mi đậm cong
cong, làn da trắng như tuyết, con ngươi ẩn chứa thi vận, có một loại linh động
khám phá trần thế.
- Ta từng nghe nói hai mươi mấy năm trước
Trích Tiên Tử đánh một khúc tràn ngập đất trời, khiến bốn vị Thánh nhân trong
nháy mắt hóa đạo, quả nhiên là kinh tiên khốc thần.
Một vị lão giả nói.
Mọi người nghe vậy đều nghiêm nghị.
Thanh Thi tiên tử là một mỹ nhân tuyệt đại,
càng xuất chúng hơn những mỹ nhân khác, khiến người ta tim đập thình thịch. Dù
sao tới cấp bậc tu sĩ này rồi, trong biển người khó có thể gặp được nữ nhân
xinh đẹp hơn. Nhưng nàng có một loại khí chất đặc biệt, càng nhìn càng siêu
phàm, vẻ đẹp và đạo vận của nàng hợp lại, tòa ra khiến người ta cảm thấy thân
thiết, tâm linh yên lặng, khiến ai nấy không kìm hăm được mà sinh ra tình cảm.
Dáng người nàng cao gầy, tiên nhan sáng lạn,
cánh tay trắng trẻo không tỉ vết, bộ ngực no tròn, eo thon nhỏ tinh tế mượt mà,
đùi ngọc thẳng tắp thon dài, đi lại nhẹ nhàng, đi như đạp sóng mà tới, áo trắng
tung bay, phiêu dật siêu thoát.
- Đều là tin vịt thôi. Ta không thể chịu nổi.
Thanh Thi nói, tươi cười dễ gần, mời tu sĩ ở
nơi này ngồi xuống, hỏi thăm những người từ quen biết tới chưa quen, không lạnh
nhạt một ai.
Đúng lúc này Yến Xích Phong, Quản Thừa, nhị thủ
lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng tới, đứng cách Diệp Phàm rất xa, nhìn lại
rất lạnh lùng.
Thanh Thi tiên tử mời không ít người, không
khí tổng thể rất vui, nhiệt liệt, có người nổi tiếng trong thành nhưng Đại thống
lĩnh, chủ nhân của mấy đại gia tộc, có cao thủ mạnh mẽ.
Không bao lâu, thủ lĩnh Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
cố Lăng cũng tới, nhưng lại không gặp đám người Yến Xích Phong, khiến Diệp Phàm
kinh ngạc.
về phần Thác Bạt Ngọc, khổ đầu đã, Vũ Tiên, Âu
Dã Ma, Mục Quảng Hàn, đã được mời tới từ sớm, ngồi trong đám hoa cỏ.
- Này, chúng ta tới vì ngươi, được rồi, có việc
cầu người, khẳng định phải có ưu đãi.
Một đạo thần niệm linh động truyền ra từ trong
bóng tối.
Diệp Phàm kinh ngạc, không ngờ tiểu thị nữ của
Trích Tiên Tử lại như vậy, có vẻ rất quen thuộc, muốn gọi hắn.
- Ta nghe nói ngươi giết Thiên Hoang Thập Tam
Kỵ khá nhiều. Ta đề nghị tốt nhất là đừng giết hết, nhất là hai người đứng đầu.
Nàng truyền âm rất khẽ.
- Tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ là tùy tùng của Đại Ma Thần ở sâu
trong tinh không cổ lộ, ngày nay mới đi ra. Đại Ma Thần nếu biết ngươi giết sạch
bọn chúng thì dù không động thủ, chỉ ra lệnh một cái thì con đường ngươi đi
phía trước sẽ tràn đầy máu tươi.
- Đại Ma Thần là ai? Đáng sợ tới đâu?
Diệp Phàm chấn động.
Tiểu thị nữ dường như rất đau đầu, lẩm bẩm một
câu, bàn tay nhỏ bé trắng nốn vỗ vỗ trán, chau mày nói:
- Trời ạ, ngươi cũng không phải đi từ vùng
tinh vực này tới, vốn không có tiền bối nào chỉ điểm cho ngươi sao? Đại Ma Thần
là một người tên là cổ Hoang, khiến ất nhiều người kiệt xuất ở con đường phía
trước phải bó tay, không có biện pháp, có lẽ có thể trở thành vô địch ở tinh
không cổ lộ. Còn nói thật sự ra thì ngoại trừ mấy người số ít ra thì không có
ai tranh đấu được.
- Đúng rồi, với những người thí luyện cùng phe
ngươi như Khổ Đầu Đã, Vũ Tiên, Thác Bạt Ngọc, Mục Quảng Hàn, đều không phải hạng
người đơn giản, đều có liên quan với một số người ở con đường phía trước.
Tiểu thị nữ nói.
- Kỳ thật Thanh Thi lần này chủ yếu là vì Đạo
Chi Nguyên.
Đúng lúc này Trích Tiên Tử lên tiếng.
Mọi người đều ngẩn ra, không nghĩ tới nàng lại
nói ra như vậy trước mặt mọi người, với người tâm tư nhạy cảm như vậy đúng ra
không nên như vậy mới đúng.