Trích Tiên Tử Thanh Thi đã là một trong số những
tu sĩ đệ nhất từ hai mấỵ năm trước. Đây là một nữ nhân được thần thoại hóa, từng
có rất nhiều truyền thuyết.
Sự trở về của nàng tạo ra một cơn sóng gợn, trở
thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.
Từ khi tu sĩ vào thành, Tiếp dẫn sứ chưa từng
xuất hiện, mà Trích Tiên Tử lại được hắn kính trọng vài phần, tự mình đưa vào
trong phủ đệ.
- Tại sao nàng lại trở về?
Đây là nghi vấn của mọi người.
Sau khi bước lên tinh không cổ lộ là không được
lui về, cùng không có thể tiến vào thí luyện trường trước đó, quay đầu lại là
việc vô nghĩa.
Chẳng lẽ là Đạo Chi Nguyên? Mọi người bước
trên tinh không cổ lộ đều không có kẻ phàm tục, thiên tài địa bảo bình thường
khó lọt được vào pháp nhăn. Cũng chỉ có tiên vật bậc này mới có thể khiến người
ta động tâm.
- Hơn phân nửa là vì vật kia rồi. Tu sĩ tên Diệp
Phàm kia gặp nạn lớn rồi.
- Ai có thể ngờ được Trích Tiên Tử lại chiếm
được Thần Quang cổ Thai, có thể nghịch chuyển trở về chứ? Hắn dù uy vọng và thực
lực tới mức nào cùng chống sao nổi đây?
Một số người lén nghị luận, cảm thấy mấy ngày
này ắt có trò hay.
Thí luyện huyết sắc trường để lại cho người ta
bóng ma tử vong nhưng cùng có Đạo Chi Nguyên nghịch thiên xuất thế, tác động tới
thần kinh mọi người.
Mặc dù Trích Tiên Tử Thanh Thi không xuất hiện
thì cùng nhất định sẽ có phong ba khác, không có khả năng có như vậy mà bình ổn
được.
Nhất là Đạo Chi Nguyên còn chưa tiếp nhận Diệp
Phàm thì có nghĩa là những người khác đều còn có cơ hội, thậm chí có thể khiến
dân chúng trong thành đỏ mắt.
Trong bầu không khí này, bất cứ người nào cũng
có thể nổi điên lên, tiến hành cướp đoạt và giết chóc. Không ít người đều đang
chờ đợi cảnh này xuất hiện.
- Các ngươi không biết Thanh Thi tiên tử. Nàng
có một loại thần tính siêu thoát, giống như tiên tử thượng giới chuyển thế,
không có khả năng làm khó Diệp Phàm kia. Đó không phải là khí khái của nàng.
Một ông lão tuổi cao trong thành lắc đầu, phán
đoán về Trích Tiên Tử như vậy.
- Đạo Chi Nguyên tương lai có thể khiến người
ta thành đạo, trong thế gian này ai không động tâm chứ? Nó có thể đoạt tạo hóa
thiên địa, đáng tiếc là ta không có thực lực đi tranh đoạt thôi. Trích Tiên Tử
trở về vào lúc này, mục đích đã quá rõ ràng.
Tất nhiên cùng có người cười nhạt. Đạo bảo nghịch
thế ở trước mắt, làm gì có người nào siêu thoát được.
Mạch nước ngầm tại Thánh thành thứ hai của
Nhân tộc bắt đầu khởi động, nhìn như bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một cỗ sát
khí. Trong thành không có ai dám công khai đi đoạt Đạo Chi Nguyên.
Nhưng lòng người khó dò, nói không chừng thảm
họa sẽ vo hình trung xuất hiện.
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu xuống.
Đây đã là đêm ngày thứ hai. Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong đình viện, thiên linh
cái trong suốt, xuyên thấu qua sợi tóc, tiếp dấn ánh sáng đầy trời, rèn luyện
Tiên Thai.
- Ngươi sắp áp chế không nổi rồi. Nên lựa chọn
một hoàng tinh khổng lồ phi phàm mà thành Thánh, bằng không sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Long Mã nhắc nhở.
Mười năm trước Diệp Phàm đã là Bán Thánh, chỉ
kém một trận đại chiến là có thể thành Thánh nhưng lại bị hắn áp chế lại.
Mười năm chinh phạt, mười năm huyết chiến khiến
hắn hiểu ra rất nhiều chuyện. Sâu trong tinh không cổ lộ này đầy có rất nhiều cổ
địa hứa hẹn cho người thành đạo. Tại những tinh vực đặc biệt kia mà thành Thánh
sẽ có lợi ích rất lớn lao.
Vút!
Đột nhiên một luồng sáng sáng bén bắn tới gáy
của Diệp Phàm đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Có người tới ầm sát hắn.
Long Mã lập tức đứng dậy, vảy đen toàn thân
rung động leng keng, chấn ra một luồng mây đỏ, ngăn cản mũi tên này, khiến nó
tan thành mây khói.
Nhưng vào lúc này, tiếng vang như hồng thủy vỡ
đê tràn tới. Trên bầu trời có sương mù hỗn độn mênh mông cuồn cuộn, mãnh liệt
phủ xuống, che trời phủ đất.
- Kẻ nào?
Long Mã kêu to.
Không hề rõ nhân vật ra tay, muốn che đậy hết
thảy ở nơi này, chặt đứt liên hệ với ngoại giới, điều ra không ít cao thủ, lúc
này muốn tuyệt sát Diệp Phàm.
Một luồng mây đen thổi qua, phòng ốc bên cạnh
cùng cảm thấy áp lực. Rất nhiều người hết hồn hết vía, không kìm nổi mà nhìn ra
bên ngoài nhưng không ai thấy rồ điều gì.
Chẳng bao lâu sau, vị trí sân của Diệp Phàm
truyền ra một tiếng nổ. Một góc trận pháp bị xé mở, khí hỗn độn như sóng thần vỡ
đê tràn tới.
Trong tiếng ù ù, không ít vật kiến trúc trở
thành tro bụi. Một tiếng hét thảm lại truyền ra, sau đó mưa máu tung bay. Rất
nhiều người dân sống trong thành bị thu hút tới.
Phụt!
Trong đêm đen, mọi người thấy Diệp Phàm ra
tay, vọt lên từ trong sương mù hỗn độn, đại chiến trên bầu trời, trên người
không ít vết máu, điên cuồng đẫm máu.
Mọi người đều hoảng sợ. Trận chiến này chỉ sợ
còn liên tục, đánh tới gay cấn rồi mọi người mới phát giác ra.
Long Mã cũng rống giận, ẩu đả với Thánh thú!
Phụt!
Máu tươi lại bắn ra. Diệp Phàm liều mạng chiến
đấu, đánh nát một người trong thiên địa. Mưa máu tuôn rơi, sau đó vung trường
thương, liên tiếp đâm xuyên bảy tám người, thủ đoạn ác nghiệt, đầy thô bạo và
máu tanh.
Một hình bóng mơ hồ rút lui. Tổng cộng có mười
mấy người bị đánh chết trên bầu trời, thi thể rơi xuống khiến thiên địa rung
chuyển.
- Đại chiến chỉ sợ đã diễn ra một lúc mới bị
chúng ta phát giác. Có người dùng hỗn độn che lấp nơi này!
Diệp Phàm chém giết tới thời điểm cuối cùng mới
phá được trận pháp khủng bố và sương mù, trải qua một hồi khảo nghiệm sinh tử,
lúc này mới xông ra được.
- Thánh huyết... Trong người chết của thánh giả!
Mọi người kinh hãi. Tổng cộng mười mấy người bị
đánh gục trong đó có thánh giả. Đây là một thế lực khủng bố siêu cấp, nhưng dù
vậy vẫn bị Diệp Phàm đánh ra một con đường sống.
- Người này quấy rầy, vi phạm thành quy!?
Thống lĩnh bảo vệ thành chạy tới, động tác
nhanh chóng phi thường nhưng chiến đấu đã chấm dứt rồi.
Long Mã nhe răng nhếch miệng. Trên người Diệp
Phàm cùng xuất hiện không ít vết thương. Khuôn mặt hắn bình tĩnh, nhìn thân ảnh
mơ hồ rời đi, cũng không nói gì.
Rất nhiều người kinh hãi. Cường đại như hắn
cùng bị thương, có thể thấy trận chiến này khủng bố tới mức nào. Đầu lĩnh chạy
trốn kia nhất định là cao thủ cái thế.
- Vì sao lại đánh nhau?
- Có người ầm sát ta.
- Ngươi có manh mối không?
...
Đại thống lĩnh trong thành manh theo hai mươi
mấy binh sĩ chạy tới, thần sắc nghiêm khắc hỏi Diệp Phàm, rất lâu sau mới rời
đi.
Khí hỗn độn tan hết, ánh sáng chiếu rọi. Rất
lâu sau Diệp Phàm vẫn đứng không động đậy trên phế tích. Thần sắc hắn rất lạnh
lùng, có vẻ không tốt lắm.
Kẻ ầm sát không phải là người thí luyện. Những
người này chưa bao giờ hắn nhìn thấy, hiển nhiên là thế lực trong cổ thành, tới
đây ầm sát hắn.
Nguyên nhân có rất nhiều nhưng khả năng lớn nhất
chính là vì muốn đoạt Đạo Chi Nguyên.
Tiếng vang boong boong truyền ra. Trong cơ thể
Diệp Phàm bắt ra từng luồng thần quang, huyết khí màu vàng tràn ngập. Bí quyết
chừ Giả vận chuyển, giúp hắn trị liệu chân thân trong nháy mắt.
Một đêm này trôi qua rất nhanh. Sáng sớm, mọi
người toàn thành đều biết chuyện Diệp Phàm bị tập kích, trình độ địch nhân mạnh
tới mức không thể đoán nổi. Trong đó có Thánh nhân huyết làm chứng, đủ để biết
kẻ tới đáng sợ tới mức nào.
Không khí lập tức lại càng khó dò. Đại thống
lĩnh của thành tự mình mang binh sĩ tuần tra, tránh cho sự việc càng kịch liệt
hơn phát sinh.
Mà Tiếp dẫn sứ cùng xuất hiện, đứng yên một
lát tại chiến trường kia, sau đó mới từ từ biến mất, rất chú ý tới việc này, ra
lệnh phải tra xét thật nghiêm.
- Có người muốn khuấy nước đục, làm Tiếp dẫn sứ
khó xử. Trích Tiên Tử Thanh Thi không tiện ra mặt mạnh mẽ, dù ầm sát không
thành cũng đạt được mục đích rồi.
Một số người phán đoán như vậy.
Diệp Phàm cũng cười lạnh. Nước đục như vậy thì
thái độ của người có ý đồ với hắn càng phải chú ý, không dám không kiêng nể gì.
Hai ngày cứ như vậy mà trôi qua. Trong thành
coi như cùng bình tĩnh. Tiếp dẫn sứ vẫn chưa hạ lệnh mở thái cổ đàn tràng, để
người thí luyện đi vào.
- Trích Tiên Tử lộ diện, gặp mặt bạn cũ ở Bích
Ba Tiên Lâm, đến lúc đó cùng mời một số người thí luyện.
Một ngày nọ, tin tức này truyền ra. Rất nhiều
người nói, nhất la trong thành có thanh niên chạy khắp nơi báo tin, ai cũng muốn
có được một suất.
Đối với người từng nhìn thấy Thanh Thi mà nói
thì đâỵ đúng là một vị Trích Tiên Tử, phiêu dật siêu thoát, thân đầy thần tính,
trần thế hiếm thấy, kinh diễm tuyệt vời.
Diệp Phàm được mời, nhìn thiếp mời trong tay,
trên đó có một loại bảo ngân xinh đẹp như Tiên đạo.
Hắn không cự tuyệt, cưỡi Long Mã đi trên đường
tới Bích Ba Tiên Lâm. Danh tích này người dân nào trong thành cũng biết.
Không ít người đều được mời tới, đi về hướng
đó. Có một số người nói khẽ, có người đang cảm thán.
- Thanh Thi tiên tử khiến người ta kính sợ. Từ
chữ viết ta cảm thấy một loại đạo hạnh sâu không thể lường nổi.
Đó không phải cố ý tạo thành mà rất tự nhiên,
chữ nhỏ đẹp đẽ nhưng vẫn không tránh khỏi ẩn chứa một loại tinh hoa thần vận của
đạo.
- Ngay cả thị nữ của nàng cũng thành Thánh,
ngươi nói nàng sẽ khủng bố tới mức nào? Thực lực căn bản là không thể tưởng tượng
được! Trong người thí luyện ngày nay ta nghĩ có thể tiếp được ba chiêu của nàng
cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bích Ba Tiên Lâm là một cổ địa, trồng các loại
ổ thụ kỳ dị, xanh tươi mà tràn ngập linh khí, chiếm diện tích rất rộng.
Đường phố này thật rộng lớn, người lui tới rất
nhiều. Nhất là hôm nay có hội ở đây, một số dị thú chở cường giả đi tới.
Grao...
Một tiếng rộng lớn khiến trên đường đại loạn.
Đây là một con thú măng hoang, to lớn mà cuồng bá. Mùi máu tươi thổi quét qua
đường, khiến lòng người rung động.
Một đội kỵ sĩ vọt tới, ai nấy đều phải tránh
né, không muốn phát sinh xung đột vói bọn họ. Toàn bộ con đường bị đạp chấn động
ầm ầm.
- Là cửu tử Ma Kỳ Hổ. Không thể tưởng tượng được
thật sự đã bị bọn họ hàng phục. Cơ thể thể chúng có huyết mạch của bạch hổ, là
hậu duệ của hoang thú kỳ lân chân huyết.
- Hậu nhân của lão thống lĩnh quả nhiên bất
phàm, lại có thể hàng phục chín con ấu thú trong tinh không, trưởng thành sẽ có
giá trị vô lượng.
Một số người nói nhỏ, đều rất giật mình.
Khí tức mãng hoang tràn tới, mùi máu tươi khiếp
người. Chín con thú vừa giống bạch hổ vừa giống kỳ lân chạy như điên trên đường,
kình phong gào thét, chấn động cả đám mây.
Diệp Phàm ngoái đầu nhìn lại thấy cảnh tượng
này.
Chín con hoang thú đi trước mở đường, tuy rằng
chưa trưởng thành nhưng cùng đã rất khổng lồ, lân giáp như tuyết trắng, mồm to
như bồn máu khiến người ta sợ hãi.
Phía sau là một thanh niên, dường như có thân
phận phi phàm, đầu đội kim quan, cưỡi trên một con dị thú, có vẻ rất vừa lòng với
chín con thú phía trước.
Có mấy người Diệp Phàm quen biết, Quản Thừa và
thủ lĩnh số hai của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cùng ở cạnh kẻ này. Một đám người
nhìn về phía này, thần sắc không tốt.
Ánh mắt thủ lĩnh số hai lạnh lẽo, nhìn chằm chằm
vào Diệp Phàm, sau đó truyền âm, nói với những người này gì đó. Thanh niên đội
kim quan liền quay về phía này.
Sau đó một đám tọa kỵ vọt tới, giống như muốn
dẫm lên Diệp Phàm.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn trên Long Mã, sừng sững
không nhúc nhích, thấy mười mấy tọa kỵ vọt tới, hắn liền phát ra một tiếng đạo
âm, thúc dục thiên âm chữ Úm.
Khoảng cách không phải quá xa. Những tọa kỵ
đang vọt tới kia đều kinh sợ mà hí dài, dựng thẳng người dậy, suýt nữa là hất cả
đám người kia xuống.
- Ngươi...
Không ít người kinh sợ, cố sức ngừng tọa kỵ
nhưng vẫn chưa thấy Diệp Phàm công kích, không tiện phát tác.
Nam nhân đội kim quan khoát tay, không để bọn
họ nói nhiều. Mười mấy tọa kỵ dừng lại, lạnh lùng nhìn tới.
- Ngươi chính là Diệp Phàm? Quả nhiên là khí
tượng phi phàm khó trách lại nghịch thiên trấn áp Đạo Chi Nguyên.
Nam nhân tóc vàng nói, ánh mắt lấp lánh, có từng
luồng thần quang hiện lên.