Trên tường thành dày đặc vết rìu, kiếm, loang
lổ, khó nén khí tức cường đại của lịch sử, càng có một vẻ thê lương.
Đạo văn ẩn hiện. Đây là tòa thành đầu tiên
trên con đường thí luyện mạnh nhất, khắp vách tường có Pháp trận khắc lên, bảo
vệ bình an, trải qua muôn đời sát kiếp bất hủ.
Cửa thành bao la hùng vĩ cao hơn mười trượng,
dùng vật liệu đá hiếm thấy xây nên, mặt trên có một ít vết kiếm, vết chùy khiến
trong lòng Diệp Phàm chấn động. Hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức của Đại Thánh
thượng cổ.
Cửa thành rất cao, rất sâu, một người một ngựa
độc hành, không ai đi song song với Diệp Phàm. Toàn trường có vẻ áp lực nặng nề.
Một thương của hắn quá kinh khủng, nhanh tới mức
mọi người không kịp phản ứng, trực tiếp xuyên thủng một dị thú cấp Bán Thánh. Rất
nhiều người đang nghĩ xem mình có thể né được một thương đó không?
Mặt đạo cô trung niên âm trầm, đứng trước cửa
thành to lớn, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Phàm. Ánh mắt nàng âm u, ẩn hiện
sát khí, lại không có cách nào ra tay.
Trên thành lâu, những binh sĩ tỏa ra sát khí
quá nồng, nhìn người phía dưới như hổ rình mồi. Nếu đã nói ra quy tắc của nơi
này thì không ai dám khiêu chiến nữa.
Trong cửa thành cũng có mấy tên binh sĩ, khí lạnh
sát phạt thấu xương, mặc giáp trụ rất nặng nề, chiến y kim khí lạnh tới kinh
người, khiến người ta sợ không hít thở nổi.
- Cảnh cáo ngươi một lần, không được làm loạn.
Bất luận kẻ nào vi phạm đều sẽ bị xử tử!
Trong đó có một người trông dáng không cao lớn
lắm, mặc một bộ thiết y màu đen, cầm trong tay thanh chiến mâu đồng thau nói,
đôi mắt tỏa ra hàn quang nhiếp người.
Diệp Phàm cũng không tỏ vẻ gì, thần sắc bình
tĩnh lãnh đạm, ngồi trên lưng ngựa vững nhưng một gốc tùng xanh tuyệt đỉnh.
Long Mã thần tuấn dị thường, bốn vó bước lên mặt
đất phát ra tiếng rung động leng keng, tiết tấu nhịp nhàng, vững bước đi tới.
- Ta nói với ngươi, có nghe không đó?!
Vị đội trưởng binh sĩ này quát, chiến mấu đồng
thau trong tay lóe lên, gần như chuẩn bị đâm ra.
Rất nhiều tu sĩ biến sắc, cũng không nói gì mà
lẳng lặng nhìn cảnh này. Ai cũng không ngờ binh sĩ canh cửa lại muốn áp chế uy
thế của Diệp Phàm, giờ bắt đầu uy hiếp.
Mọi người biết đây tuyệtố đối không phải binh
sĩ tầm thường, phải đối xử cẩn thận. Nhưng người này tuyệt đối đều là tu sĩ
đáng sợ, cường giả đi ra từng trong đống người chết.
- Ta không phải là người gây sự, đừng có chọc
vào ta thì sóng êm gió lặng.
Diệp Phàm vẫn không nghiêng người, càng không
quay đầu lại, ngồi trên lưng
ngựa, lạnh lùng đi qua, căn bản không thèm liếc
Trưởng binh này một cái.
Rất nhiều người chấn động. Diệp Phàm tuy rằng
nói rất bình thản nhưng lại vô cũng mạnh mẽ. Không đi gây chuyện nhưng nếu nhằm
vào hắn thì tất sẽ có bão tố nổi lên!
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Ánh mắt của vị Trưởng binh này lạnh lẽo, cổ
mâu bằng đồng thau trong tay chỉ về phía trước nhưng cũng không đâm tới.
Diệp Phàm không quay đầu lại, không thèm giải
thích, không muốn để ý tới đối phương, chỉ để lại một cái bóng dài, tiến vào
bên trong thành. Cây trường thương đặt trên Long Mã phát ra ô quang mãnh liệt,
sát khí chiếu vào mắt mọi người phía sau.
- Ta cảnh cáo ngươi, tiến vào đệ nhất thành của
Nhân tộc, dù là rồng cũng phải hạ xuống, dù là hổ cũng phải phủ phục, không ai
có thể giương oai ở đây!
Diệp Phàm hờ hững, hoàn toàn lãnh đạm với những
lời này. Trưởng binh càng cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích. Hắn lạnh
lùng truyền âm, chấn mạnh chiến mâu đồng thau xuống đất, khiến tảng đá trên mặt
đất nổ vang.
- Đây là một đám binh sĩ gì, ta cảm thấy chúng
ta so với mấy người này còn chưa hơn nổi?
Ở ngoài cự thành, mọi người bắt đầu vào thành,
không ít người to nhỏ nói chuyện với nhau, cảm thấy giáp sĩ này thực đặc biệt,
xưng là thiên binh cũng không đủ.
- Bởi vì bọn họ cũng có lai lịch như chúng ta,
tất nhiên là phải cường đại rồi.
Một vị tu sĩ tuổi hơi lớn thở dài.
- Bọn họ... Rốt cục có thân phận gì?
Rất nhiều người kinh ngạc.
- Cũng là người đi lên con đường thí luyện mạnh
nhất, sớm hơn chúng ta vài năm, hoặc vài chục năm, chỉ có điều thất bại, lưu lại
trên con đường này.
Sau khi biết bí ẩn này, mọi người đều vô cũng
kinh ngạc. Những ngày này có thể nói là giống bọn họ, đi trước nhóm người bọn họ,
trọng thương sắp chết, được cứu trị xong liền phân tán ra các nơi trên tinh
không cổ đạo.
- Đừng có trêu vào bọn hắn. Nhiều người tất
nhiên tốt xấu lẫn lộn, có người cá biệt tuy rằng thất bại nhưng trong lòng lại
mãi không bỏ được, có hận ý...
Không ít người gật đầu. Tối thiếu Trường binh ở
cửa thành tuyệt đối không phải là kẻ lương thiện, địch ý với Diệp Phàm lúc năy
rất đậm.
Người trong tinh vực càng ngày càng ít, hóa
thành một con trường long dần dần tiến vào thành cả. Một số người mạnh mẽ thể
hiện ra, bước đầu định yên địa vị của bọn họ.
Trong thành trì rất rộng lớn, đường phố thênh
thang, hai bên là cổ thụ lâu năm, cành lá sum xuê, cũng có rất nhiều kiến trúc,
có cửa hàng đan dược, cửa hàng binh khí, cũng có quán rượu, nhà trọ, sòng bạc.
Mọi người kinh ngạc. Đây là một tòa thành tiêu
chuẩn, dù tọa lạc trong vũ trụ, không ở trên một hành tinh nhưng cũng không phải
là một thế giới khác, trong thành cũng có không ít cư dân.
Đây là một cự thành tràn ngập sinh cơ, có một
số trẻ con chạy nhảy, rất ngạc nhiên nhìn bọn họ, không ngừng đánh giá.
Ngày thường trên đường hẳn là rất náo nhiệt. Từ
những tòa kiến trúc có thể phỏng đoán được sự phồn hoa của nơi này, vốn ứng với
dòng người lui tới, chen vai thích cánh.
Tuy nhiên hôm nay ít có người rao hàng, mọi
người trong cửa hàng đều nhìn ra ngoài. Rất nhiều người mua bán trên phố cũng tạm
thời chuyển vào ngõ nhỏ, nhường đường cho bọn họ.
- Nơi này lại nhiều người như vậy?
Long Mã lộ vẻ quái dị.
Diệp Phàm chú ý lắng nghe. Có người biết về
nơi này, nói nhỏ với nhau, khiến hắn thu hoạch được rất nhiều.
Cổ lộ thí luyện mạnh nhất, từ xưa tới nay vẫn tồn tại, mỗi vạn năm lại mở
ra một lần nhưng xưa nay người có thể đi tới tận cũng có mấy ai? Vô số cường giả
đều thất bại!
Không ít người không trở lại đất cũ, lưu lại
ven đường, khai quật đất lành, trở thành sinh mệnh cổ địa.
Mà cự thành cũng giống vậy, vốn chính là một chỗ
sinh sống hoàn hảo, tất nhiên trở thành một sự lựa chọn của bọn họ. Vì thế rất
có thể nói cư dân trong thành gồm những ai.
- Một bộ phận trở thành phàm nhân, một số vẫn
là tu sĩ đáng sợ như cũ, có thể nói là ngọa hổ tàng long.
Có người cảnh cáo, không được chọc vào đám dân
chúng trong thành.
Trên thực tế, từ khi vào thành mọi người đã bắt
đầu phòng bị lẫn nhau, cũng không niềm nở với ai nữa. Bởi vì bọn họ chính là đối
thủ cạnh tranh.
Đạo cô trung niên cũng đi vào thành với Diệp
Phàm, tất nhiên là cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo, cất giọng lạnh lùng nói:
- Cố mà tận dụng thời gian đi. Ta sẽ giết
ngươi!
Trên đường lập tức tràn ngập hàn khí. Khu vực
này bị mọi người chú ý, chờ đợi bọn họ xung đột.
Đạo cô trung niên có thể nói là hùng hổ dọa
người, sát ý giống như một luồng khí lạnh, đối diện với Diệp Phàm, giống như lập
tức khai chiến vậy.
Diệp Phàm nhìn nàng một cái, biết nàng cũng
không muốn đánh một trận mà chỉ cố ý khiêu khích, muốn kích hắn ra tay, đưa tới
binh sĩ, mượn đao giết người.
Trưởng binh ở cửa thành có địch ý với hắn, lúc
này nếu khiêu khích thành công thì khẳng định sẽ lấy cớ này mà dắt người tới trấn
sát vô tình.
- Lòng ngươi thực đúng là giống rắn độc. Tuy
nhiên ta khuyên ngươi chớ chọc vào ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
Thần quang trong mắt Diệp Phàm bùng lên, ngồi
ngay ngắn trên Long Mã đồ sộ, tỏa ra khí thế trùm thiên hạ.
Ánh mắt của đạo cô trung niên bị kiềm hãm, kế
sách thất bại, cũng không muốn giằng co quá nhiều, hừ lạnh một tiếng rồi tiến về
phía trước.
Tổng cộng có bốn trăm ba mươi bảy người vào
thành, đi dọc theo đường phố rộng lớn, được mấy vị binh sĩ đưa tới quảng trưởng
trung tâm của thành.
Nơi này có đá xám nâu lót dưới chân, năm tháng
để lại dấu vết trên mặt chúng. Phía trước còn có một bãi đá lớn, đột nhiên xuất
hiện một lão già.
Thân ảnh hắn mơ hồ, chỉ có cặp mắt giống như
kim đăng, vặn vẹo trong hư không, bắn ra thần quang đáng sợ, nói:
- Ta là Tiếp dẫn sứ, cũng là chủ của thành
này, muốn nói vài lời. Thứ nhất không phải mỗi người đều có thể đi tiếp. Các
ngươi dưỡng thần đi, sau đó sẽ tiến vào một trường thí luyện, tiến hành khảo
nghiệm đầu tiên để lựa chọn. Thứ hai là trong thành này nghiêm cấm chiến đấu.
Được rồi, tự tản ra đi, tìm kiếm chỗ ở, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mọi người vốn tường sẽ được giải thích tỉ mỉ,
không ngờ hắn chỉ nói hai điểm thế, lời nói rất ngắn gọn, có rất nhiều chuyện
còn không rõ.
- Tiền bối thành chủ, ta muốn hỏi một câu. Nếu
chúng ta bị người ta chủ động tấn công thì sao?
Có người hỏi.
- Có thể phòng vệ.
Thân ảnh mơ hồ kia nói xong, trong nháy mắt liền
ảm đạm đi, biến mất tại chỗ.
Tất cả mọi người im lặng. Thế này cũng quá thiếu
trách nhiệm đi, vừa trả lời được một vấn đề, căn bản không giải thích thêm,
đúng là chỉ làm cho có lệ.
Trong lòng chư hùng bất mãn nhưng cũng không
dám nói nhiều. Từ giờ trở đi bọn họ bắt đầu là người cạnh tranh, coi như địch
thủ, không muốn để ai nắm được nhược điểm.
Đám người tản ra, đều tự tìm nơi nghi ngơi.
Lúc này sự im lặng trong thành biến mất. Đám
dân cư nơi này bắt đầu buôn bán, không nhường đường cho bọn họ nữa, xuất hiện
trên đường cái.
- Xâu xích nguyệt quả, cổ dược ngàn năm, ngọt
giòn ngon miệng.
- Bánh bao nhân thịt giao, da mỏng nhân dày,
không thơm không lấy tiền.
Cổ thành phồn hoa khôi phục vẻ náo nhiệt, ngựa
xe như nước, khiến mọi người trố mắt nhìn trân trối.
- Ta đang ở trên tinh không cổ lộ hay trong một
tòa đô thành của phàm nhân vậy?
Long Mã tự hỏi, cảm thấy cũng bình tĩnh hơn
không ít, mặc dù thực vật rao bán đều đúng là những thứ quý hiếm, ngàn năm có một
cả.
Tiến vào nhà trọ, tiểu nhị há mồm đòi một khối
Thần Nguyên, khiến người ta ngẩn ra. Giá cả nơi này đúng là thái quá rồi.
Dân cư ở đây giải thích đó cũng là bất đắc dĩ
thôi. Đệ nhất thành của Nhân tộc ở quá sâu trong vũ trụ, quá mức cằn cỗi, thiếu
vật tư.
- Chư vị, lập tức sẽ đi tới thí luyện trường.
Các ngươi nhất định sẽ chiến thắng trở về, Thần Nguyên cổ dược không phải là vấn
đề đâu.
Diệp Phàm cưỡi ngựa đi trong thành, nắm được
tình huống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy một tầng trong suốt bao phủ, sao sáng
đầy trời, lấp lánh chiếu xuống, bị cổ thành hấp thu, sáng lạng đẹp đẽ vô cũng.
- Cút ngay!
Trên đường đại loạn. Một đám thiết kỵ vọt tới,
đạp cho mặt đường chấn động ầm ầm, giống như sóng lớn vỗ bờ, thanh thế rất lớn.
Đó chính là Thập tam thần kỵ tới từ Thiên Hoang
cổ tinh vực, mỗi con thú cưỡi đều là dị chủng hồng hoang, nuốt vân thả vụ, lân
giáp sáng lạn, giống như rồng vượt ra khỏi vực sâu, giống như phượng hoàng ngâm
động cửu thiên.
Toàn thân Long Mã tỏa mây đỏ, lấp lánh bảo
quang, lông mao trên lưng như tơ lụa, dài tới một thước, giống như ngọn lửa
bùng cháy, vô cũng thần tuấn. Nó đứng ở giữa đường, không nhúc nhích chút nào.
Lại gặp nhau rồi, dù bị khiến trách thì nó vẫn thể hiện sát khí đằng đằng!
Diệp Phàm cũng không Diêu Quang động, lạnh
lùng nhìn bọn họ tới gần, trấn tĩnh nhưng một ngọn núi cao nguy nga đứng vững
muôn đời, khó có thể lay chuyển.