Thiên Hoang thập tam kỵ tới rồi, dị thú man cầm
dưới trướng đều rất thần dị, ngửa mặt lên trời thét dài, thần hà bừng bừng, lân
giáp dày đặc, lông cánh chói mắt, nuốt vân phụ vụ, mạnh mẽ vô cũng.
Đường phố rung chuyển, giống như có một dòng
thác sắt thép tấn công tới. Khu vực này dường như xảy ra động đất vậy.
Tì hưu hùng tráng, cẩm lân mãng chín đầu,
thương long thôn thiên...từng con thú cười thần tuấn mà đáng sợ vây chặt lấy Diệp
Phàm.
Thiên Hoang thập tam kỵ cười lạnh, giống như
vây vật săn, có mấy người bước ra khỏi hàng phi quanh đối phương.
Toàn bộ đường phố đại loạn, không ít người vây
lại, quan sát trường phong ba này. Có lẽ sẽ có một trận chiến phát sinh.
Diệp Phàm hoành thương, đối mặt với đám thần kỵ
đáng sợ này, không có hỉ nộ ái ố, chỉ có vẻ mặt lạnh lùng và sát khí tòa ra.
- Hắc, thực muốn đánh với chúng ta một trận à.
Một khi đã như vậy thì ra tay đi, để chúng ta xem bản lĩnh của ngươi.
- Ta cho ngươi mười chiêu, trong mười lăm
chiêu sẽ chém đầu ngươi!
Có hai kỵ sĩ trong đó đặc biệt ương ngạnh, tọa
kỵ rống dài, đạp đường phố nổ tan, hoa lửa văng khắp nơi, chạy không ngừng
quanh Diệp Phàm, giống như đang chọn con mồi vậy.
Ánh mắt Diệp Phàm tòa ra khiếp người, hoành
thương nhìn khắp bọn họ. Những người này làm việc bá đạo nhưng cũng không dám tấn
công hắn trước, muốn khích hắn ra tay.
Hiển nhiên bọn họ muốn lợi dụng thành quy,
khiêu khích trước, sau đó khi kẻ địch ra tay thì tiến hành "phòng vệ",
đánh chết hắn hoàn toàn có lý.
- Lòng đã sợ hãi rồi sao? Nếu không dám ra tay
thì nhanh chóng cút đi, nhường đường cho chúng ta!
Một người trong đó khiến trách. Chỉ cần Diệp
Phàm dám tức giận đánh trước thì hắn và những người còn lại sẽ giết chết hắn
ngay lập tức.
- Chó sủa mãi thế. Muốn chết hết thì ra tay
cho ta xem!
Diệp Phàm cất tiếng vang vang, giọng nói không
cao không thấp nhưng lại truyền khắp con đường.
Không ít người biến sắc. Diệp Phàm đơn thân độc
mã, chỉ một người nhưng lại đối chọi với bọn chúng rất gay gắt, mạnh mẽ sắc
bén, khiến rất nhiều người giật mình.
Thiên Hoang thập tam kỵ tuyệt đối là cao thủ hạt
giống, trên đường đã kinh động cả Tiếp dẫn sứ, một đường huyết chiến, rất khó
thất bại, mạnh mẽ tiến tới đệ nhất thành của Nhân tộc.
Những người này khiến khắp nơi kiêng kị, rất
nhiều người đều liệt bọn họ vào đám người cạnh tranh đáng sợ nhất. Ngày nay bọn
họ gây chuyện tất nhiên khiến mọi người chú ý.
- Thiên Hoang thập tam kỵ là cường giả cấp hạt
giống. Thế này rõ ràng là muốn từng bước loại bỏ người cạnh tranh, bắt đầu từ
người này.
- Hắn là ai vậy? Đến từ phiến tinh vực nào?
Nhìn hắn khí độ bất phàm, thật sự có thể chống lại người tài tới từ Thiên Hoang
cổ tinh vực sao?
- Tổng cộng có tất cả bốn trăm ba mươi bảy người
vào thành, không có quyết đấu với Thiên Hoang thập tam kỵ. Thủ lĩnh của bọn họ
còn có Thánh thú tọa kỵ.
Đệ nhất trong Thiên Hoang thập tam kỵ vẫn nhắm
hai mắt, chưa thèm coi chuyện này vào đâu, giống như người ngoài cuộc vậy. Nửa
trên cơ thể của hắn trần trụi màu đồng cổ, dưới thân là một con thương lang huyết
khí ngập trời.
- Nghe nói người nầy tu vi xuất thần nhập hóa,
một số lời nói và việc làm khiêu khích đều để rèn luyện thực lực cho mấy tên kỵ
sĩ khác.
- Cút. Đánh hay không thì quyết định nhanh một
chút, bằng không đừng vây quanh ta!
Diệp Phàm lại nói. Hắn không chủ động ra tay
nhưng cũng không muốn cho đám người này đẹp mặt.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ. Người này tuyệt đối
là sắc sảo, thế mạnh còn hơn cả Thiên Hoang thập tam kỵ, thật sự là muốn không
nể mặt mà đánh luôn sao?
Hai kỵ sĩ trong Thiên Hoang thập tam kỵ đang
chạy quanh Diệp Phàm dừng lại, sắc mặt xanh mét, sát khí từ hai mắt bừng lên.
Bọn họ muốn hợp pháp đánh chết Diệp Phàm nhưng
không ngờ đối phương một mình lại có sự gan dạ tới vậy, cũng muốn để bọn họ ra
tay trước rồi đánh chết!
- Ta cho ngươi cơ hội phòng vệ, ngươi có thể
đánh chết ta sao?
Một người cười lạnh nói.
- Vậy thì ngươi thử xem. Ta cũng không ngại
chém cái đầu chó của ngươi!
Diệp Phàm mạnh mẽ đáp, trường thương trong tay
nâng lên, chỉ về phía cổ
họng người này, mùi thương lấp lánh thần
quang.
Những lời này vừa thốt ra liền khiến đường phố
nổ tung. Nam nhân trên Xích lân mã này thật sự quá sắc bén, chiến y trên thân
rách nát, máu nhuốm loang lổ, trông giống như một sát thần khiếp hồn người.
- Thế là muốn đánh với Thiên Hoang thập tam kỵ
thật rồi!
- Con đường phía trước của hắn sẽ ảm đạm thôi.
Dù có mạnh thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Thiên Hoang thập tam kỵ.
- Hắn là ai vậy?
Khắp nơi này ồn ảo hẳn. Rất nhiều người đều trố
mắt nhìn trân trối.
Hai người trong Thiên Hoang thập tam kỵ thực sự
bị chọc tức. Những lời nói này quá chói tai, đúng là sỉ nhục bọn họ.
Đỉnh đầu một người hiện ra một thần quán, phun
nuốt tinh hoa thiên địa, dao động như sóng thần, muốn thu Diệp Phàm vào trong
đó.
- Lão thập tam!
Cường giả trên một tọa kỵ xa xa trừng mắt nhìn
hắn, khiến hắn phải thu hồi thần quán.
- Ngàn vạn lần không thể chiến đấu trong
thành. Ta nhớ rõ hai năm trước có hai vị cường giả cấp hạt giống tự cao tự đại,
đạt tới thánh cảnh, không để ý tới ai, kết quả là bị chém hết.
Người dân trong thành nhắc nhở.
- Người nào càn quấy đó, chẳng lẽ muốn phá quy
củ của bản thành sao?
Xa xa, một đội kỵ binh ập tới, ai nấy đều mặc
trọng giáp màu đen, cầm kiếm cong trong tay, giống như một ngọn núi cao áp tới,
tạo thành áp lực thật đáng sợ.
- Lão thập nhị, lão thập tam, đừng gây chuyện
nữa. Mau đi tìm chỗ ở đi.
Nhân vật số hai trong Thiên Hoang thập tam kỵ
lên tiếng.
Vừa tiến vào thành không lâu, ai cũng không muốn
phá hoại quy củ, chọc giận Tiếp dẫn sứ, bằng không khẳng định sẽ không có kết cục
tốt.
Nhân vật số hai trong Thiên Hoang thập tam kỵ
ngồi trên một con Thương long, toàn thân mặc chiến y thanh kim, ngay cả đầu
cũng trong chiến y, chỉ có hai mắt lộ ra ngoài áo giáp nhưng lại không có đồng
tử, thanh quang khiếp người, tràn ngập ma tính.
Con Thương long kia gầm trầm thấp một tiếng,
thánh uy tràn ngập, làm kinh hãi rất nhiều dị thú ở gần đó, suýt nữa là sợ hãi
nằm lăn ra đất.
- Là một đầu Thánh thú!
Mọi người đều vô cũng kinh ngạc. Thiên Hoang
thập tam kỵ ngoài lão lang màu bạc của thủ lĩnh và tọa kỵ của nhân vật số hai
thì tất cả đều đạt tới thánh cảnh.
Grao...
Một tiếng gầm rống truyền tới, khiến tất cả dị
thú trên đường đều chấn kinh, tránh ra. Ở gần Diệp Phàm có một con độc giác thú
xuất hiện, toàn thân rực rỡ hào quang, thân thể vọt tới đạp lên người Diệp
Phàm.
Rõ ràng đây đều là do tọa kỵ của nhân vật số
hai trong Thiên Hoang thập tam kỵ gây nên. Chân long là vật đứng đầu vạn linh,
trong cơ thể Thương long có long huyết rất loãng, sau khi đạt tới Thánh cảnh tất
nhiên có thể khống chế thú vật cảnh giới thấp hơn.
Phụt!
Diệp Phàm vung trường thương ầm kim lên như
trường đao, chém đôi Độc Giác Thú thành hai nửa, bay về phía trước.
- Ngươi...
Thiên Hoang thập tam kỵ giận dữ. Thi thể của Độc
Giác Thú rơi xuống phụ cận, máu tươi bắn khắp nơi, xuyên thấu tầng sáng hộ thể
của lão thập tam và lão thập nhị, rơi lên người bọn họ, máu đen chảy xuống.
Không khí tại chỗ lập tức khẩn trương hẳn.
Thiên Hoang thập tam kỵ có bảy tám người quay đầu lại vây lấy Diệp Phàm, có thể
chém giết bất cứ lúc nào.
- Dừng tay. Ta cảnh cáo các ngươi, ai dám ra
tay sẽ xử lý với tội vi phạm thành quy, giết chết không tha!
Một binh sĩ quát.
Bọn họ cũng là những người trên đường thí luyện
mạnh nhất, tuy rằng thất bại nhưng cũng từng đi được rất xa, so với những người
nơi này còn có tư cách hơn, thực lực tất nhiên không kém.
- Hắn khiêu khích chúng ta, dùng máu thú làm bẩn
thân thể chúng ta!
- Hắn đứng cản trở trên đường, sau đó mạo phạm
chúng ta, đáng giết!
Hai người xếp cuối cùng trong Thiên Hoang thập
tam kỵ chỉ trích, yêu cầu xử lý theo thành quy, không lưu lại mạng sống của Diệp
Phàm.
Diệp Phàm nói:
- Có người khống chế Độc Giác Thú ra tay với
ta, ta chỉ phòng vệ thôi.
- Mặc kệ chuyện các ngươi, giết Độc Giác Thú của
ta, ta cũng giết sạch các ngươi.
Sắc mặt chủ nhân Độc Giác Thú trắng bệch, nói.
...
Tất cả chuyện này binh sĩ đều đã trải qua, tất
nhiên cũng nhìn ra bí ẩn trong đó. Chưa có người thương vong nên bọn họ cũng
không muốn can thiệp quá sâu, cảnh cáo mọi người, để bọn họ giải tán, không giằng
co ở đây nữa.
Vừa mới vào thành đã có phong ba như vậy,
không khí khẩn trương liền tràn ra. Tất cả mọi người đều đề phòng, sợ bị người
khác áp chế.
Diệp Phàm tìm một gian nhà trọ, nộp một khối
Thần Nguyên rồi vào ở. Long Mã cắn răng, nguyền rủa Thiên Hoang thập tam kỵ
nhưng đáng tiếc là không thể động thủ.
Nhà trọ dù rất đắc nhưng cũng nhưng mọi thứ đều
có giá trị. Hậu viện có đình đài, cầu nhỏ nước chảy, thiết kế theo kiểu lâm
viên, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Hắn chuẩn bị nghi ngơi dường sức bởi sau khi
tiến vào trường thí luyện tất sẽ có một trận chém giết, khẳng định ác chiến với
Thiên Hoang thập tam kỵ.
- Ngươi là người nào?
Đúng lúc ngồi xuống thì Diệp Phàm mậ mắt, nhìn
về phía nội viện. Chỉ thấy một người lén lút, bộ pháp quỷ dị đang tới gần chỗ hắn.
- Suỵt, nói nhỏ thôi. Đạo huynh, ta muốn bán
bí kíp.
Một tu sĩ trung niên còm nhom nói.
- Ta không cần.
Diệp Phàm nói. Thần sắc Long Mã cũng không tốt.
- Hiểu lầm rồi. Đây không phải là kinh thư tầm
thường mà là sách quý bảo mệnh, giới thiệu chút ít về chuyện trong trường thí
luyện.
Đây là một người vốn sống ở đây, tu vi không
kém nhưng lại kinh doanh món này.
- Việc này sợ là vi phạm thành quy rồi. Ta
nghĩ Tiếp dẫn sứ sẽ không ngồi yên để bất công xuất hiện.
Diệp Phàm nói.
Người tới cười ngượng ngùng nhưng sau đó liền
rời đi.
Ngày vào ngày đó, ngoại trừ loại bí kíp này
còn có rất nhiều sách mật khác được đem bán, trên đó có một số nhân vật thí luyện
lợi hại, dẫn phát sóng gợn trong bóng tối.
Khí tức khẩn trương càng đậm. sắp bắt đầu chiến
đấu, mọi người đều có cảm giác không thể hít thờ như trước cơn giông bão.
Ngày thứ hai, tin tức thứ nhất chấn động toàn
trường. Một vị cường giả cấp hạt giống, bất ngờ bị người vô tình giết chết.
- Chuyện gì thế? BỊ ai giết?
Binh sĩ vây nơi đó lại nhưng không thể lập tức
tìm ra hung thủ, bắt đầu tranh luận một phen.
- Các ngươi không biết thì thôi. Từ trước tới
giờ đều có những vụ án không thể giải quyết, cuối cùng không thể điều tra nổi.
Có người trong thành nói.
- Nếu thế thì ngay cả Tiếp dẫn sứ cũng không
thể tìm ra hung thủ sao?
Chư hùng bất măn.
- Rất nhiều cường giả tới từ vũ trụ vô ngân,
tinh vực mênh mông, rất nhiều người đều kế thừa từ những mật địa cổ xưa, bí thuật
kỳ dị cấm kỵ, dù có cường đại như Tiếp dẫn sứ thì cũng không thể tra nổi.
Cứ như vậy, tu sĩ bên trong thành càng cẩn thận,
đề phòng lẫn nhau, không tin bất cứ ai.
Bởi vì lời đồn là vị kia là một Thánh nhân, tu
đạo hơn hai trăm năm, đạo hạnh cao thâm, vậy mà lại là người chết không minh bạch
trong bốn trăm ba mươi bảy người.
Một dòng nước ngầm đang bắt đầu khởi động, sát
khí tứ phía. Mọi người đều hiểu được có lẽ loại chuyện thế này còn có thể phát
sinh.