Nói thật, biểu hiện của Đoạn Đức làm cho người
ta không rõ, cảm thấy hắn thuần túy là chán sống, dám đi vào Cổ Quáng Thái Sơ? Nói
chơi gì thế, ngay cả Đấu Chiến Thắng Phật đi vào cũng có thể ngã xuống!
Hắn đạp ca bước đi, biểu tình bình tĩnh thật sự
tới gần vùng cấm, rõ ràng không phải nói chơi, sắp sửa tiến vào.
- Đoạn Đức, ngươi ngại sống quá lâu hay sao?
Diệp Phàm quát hỏi.
- Đạo sĩ thất đức, ngươi sẽ không đi thật chứ,
thật muốn vào đó?
Đại hắc cẩu cũng trợn mắt thật to hỏi.
- Đoạn sư bá đừng mà, tuyệt đối đừng lẩn quẩn
trong lòng, nếu ngài chết, ta sẽ rất buồn.
Tiểu đầu trọc cũng hô.
Đấu Chiến Thắng Phật ngừng lại, nhìn Đoạn Đức,
cả người lông vàng lấp lánh, tư thế trang nghiêm vẻ mặt từ bi, không nói một lời.
- Cổ Phật, không cần nhìn ta như thế, bần đạo
không cũng đạo thống với ngài, không có qua lại gì với Tu Di Sơn, cũng sẽ không
xuất gia.
Đoạn Đức cười gượng.
Đấu Chiến Thắng Phật vẫn không nói một lời,
nhưng lại đi vòng quanh Đoạn Đức, nhìn thật kỳ như có chút suy nghĩ,
- Bần đạo chỉ là giới bình dân, không có lai lịch
gì.
Đoạn Đức miệng tụng vô lượng thiên tôn.
Những người khác cũng quái dị, không nói gì, mỗi
người chớp mắt nhìn hắn. Đoạn Đức này lai lịch thần bí, không ai biết sư thừa của
hắn, hôm nay lại càng không bình thường.
Nhưng mà mặc kệ bọn họ mở Thiên Nhãn quan sát
cẩn thận, tất cả cũng không nhìn ra được gì.
Đấu Chiến Thắng Phật nói:
- Nếu ngươi thành tiên trục đạo trăm vạn năm,
còn niệm vô lượng thiên tôn cái gì, tự tôn mình là được, có lẽ cũng không kém
gì.
Đoạn Đức ho khan, vẻ mặt buồn bực nói:
- Nếu ta là tồn tại như vậy, còn phải câu nệ
làm gì, trên có thể tới trời trăng, dưới có thể xuống địa phủ, trên trời dưới đất
mặc cho ta đi, dù là Cổ Quáng Thái Sơ có thần minh, cũng có lẽ không tổn thương
được ta.
Mọi người suy nghĩ lại, quả thật là thế, tuy rằng
lai lịch Đoạn Đức thần bí, đạo hạnh quỷ dị, nhưng mà tuyệt đối không phải nhân
vật cấp chí tôn, bằng không cần gì như thế này.
- Thật không dám giấu, ta tới đây thật là bất
đắc dĩ, phân nửa là chín chết một sống, thật đúng như lời các ngươi nói, là tự
tìm đường chết.
Đoạn Đức thở dài.
- Thật muốn đi vào, cần có Cổ Hoàng Lệnh bài,
bằng không chỉ có chết, ngươi có thứ này sao?
Thần Tàm công chúa hỏi.
Vừa rồi còn cho là hắn nói chơi, không phải
làm thật, nhưng bây giờ hắn nghiêm túc như thế, thật sự bước vào sẽ là vạn kiếp
không trở lại, nhất định phải nhắc nhở.
- Ta có một cái cổ lệnh.
Đoạn Đức gật đầu, lấy ra một cái thẻ đồng cổ
xưa rách mướp.
Cổ lệnh trên người Đoạn Đức cũng không ít,
ngày xưa lấy ra một chiếc lệnh bài dọa không ít người, hôm nay lại lấy ra một
cái, thật sự làm người ta nhìn không thấu.
- Cổ Hoàng Lệnh không phải thứ thường, ngươi
làm sao có thể lấy ra thứ này?
Thần Tàm công chúa tự nhiên không tin thẻ đồng
trong tay hắn có hiệu quả.
- Yên tâm đi, ta còn không muốn lập tức toi mạng,
đây là hàng chính gốc, là ta tự tay đào ra.
Thần Tàm công chúa không tin, nói:
- Nói hưu nói vượn, cổ lệnh Thái Cổ Hoàng đều
nằm trong tay các đại hoàng tộc, chưa bao giờ an táng, cũng không làm mất, làm
sao ngươi có được.
- Cái của ta là thật, nhất định có thể đi vào,
là do một vị Cổ Hoàng tự tay đúc thành, thành hình khoảng hơn một trăm vạn năm
trước.
Đoạn Đức khẳng định.
Nếu hắn đã nói nhiều như thế, người trơn trượt
như hắn nhất định không thật sự ngốc tới mức tự tìm chết, mọi người tự nhiên
không cản trở, không cách nào khuyên được.
- Đoạn huynh đã sắp tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ,
không có gì muốn nói sao, không nói một chút lai lịch quá khứ của mình?
Diệp Phàm hỏi.
Kết giao nhiều năm, dù cho tên đạo sĩ này thật
vô lương, nhưng dù sao cũng giúp đỡ không ít chuyện, hôm nay đi Cổ Quáng Thái
Sơ khó biết sống chết, hắn muốn hỏi rõ.
- Liên quan tới bần đạo, chỉ là một thành viên
trong chúng sinh, không có gì đặc biệt, kỳ thật nhiều năm qua luôn đi trong cổ
lăng, luôn tìm giải thích ba vấn đề.
Đoạn Đức nghiêm trang nói.
Thần sắc mọi người chợt nghiêm, cảm thấy hắn
nghiêm túc như thế thật là hiếm có, cuối cùng là ba vấn đề gì, không khỏi
nghiêm túc lắng nghe.
- Ta là ai?
- Ta từ đâu tới đây?
- Ta muốn đi đâu?
Đoạn Đức vẻ mặt trịnh trọng, không có một chút
vẻ nói chơi, nhưng mà mọi người vẫn cảm thấy hắn lừa gạt, rõ ràng cho có lệ.
- Đoạn sư bá là một người hiền triết.
Tiểu đầu trọc chớp mắt.
Long Mã đầy khinh thường:
- Ta khinh, bổn tọa phun tiên khí đầy mặt
ngươi, ở tinh không khác có người nói lời này cũng thôi, ngươi cả ngày đào mồ
trộm mộ...
- Bần đạo xem ra vấn đề lĩnh vực, nào phải
ngươi có thể hiểu, đây là khảo cổ vĩ đại, nghiên cứu khởi nguyên cũng quỹ tích
của chúng sinh!
Đoạn Đức nói khoác không biết xấu hổ, lại khôi
phục bộ dáng cũ.
Một đám người khinh bỉ, không nói thêm nữa.
Diệp Phàm ngẩn ra, nhìn bóng dáng của hắn như
có điều suy nghĩ, nhưng vẫn không nhìn thấu.
Đoàn người đi tới bên bờ vùng cấm Thái Sơ,
không dám dính vào.
Tồn tại trong Cổ Quáng Thái Sơ sống lại trong
thời đại con đường thành tiên mở ra, bình thường ngủ say không muốn hao đi một
tia "Thần" đáng sợ.
Trước kia, dù là bước vào vùng cấm cũng không
sao, nhưng hôm nay đã khác, một khi bước vào sẽ kinh động tồn tại vô thượng ở
sâu trong vùng cấm, lúc đó là phúc hay họa thì khó nói.
Cuối cùng, đám người Diệp Phàm rút lui, vượt
qua vượt qua hư không tiến vào Thần Tàm Lĩnh, ở đó chờ tin tức.
Nơi này là vùng núi rộng lớn không thấy tận cũng,
khắp nơi là tang thụ, treo đầy các loại tàm dị chủng, Thần Tàm hậu duệ Cổ Hoàng
lại rất ít.
- Tang thụ này là Thần Nguyên sinh ra, không
phải cây cỏ chân chính!
Đám người Diệp Phàm, Lý Hắc Thủỵ, Yến Nhất Tịch,
Đông Phương Dã lần đầu tiên đến tộc địa Cổ Hoàng, tự nhiên rất giật mình, nhìn
mọi thứ đều rất mới lạ.
Dù là Thánh Hoàng tử, còn có Cơ Tử, thân là
con của Thánh Hoàng cũng Đại đế Cổ, cũng không đến được nơi này, lần đầu đạp
lên thần thổ.
về phần đại hắc cẩu lại có chút chột dạ, đến
chỗ này ngó trái ngó phải, rất mất tự nhiên. Không còn cách nào, nó có quá nhiều
kẻ thù, ngay cả người Thần Tàm tộc cũng bị nó trêu chọc.
Ở sâu nhất có chín đạo Thần Tàm Lĩnh, nơi đó
nguy nga thần bí khó lường, quấn quanh sương mù toàn là tiên khí, có khí cơ
Thái Cổ Hoàng lưu lại.
Đám người Diệp Phàm có thể đến chỗ này, tất cả
đều là vì quan hệ của Đấu Chiến Thắng Phật cũng Thánh Hoàng tử, tự nhiên không
có khả năng chân chính đi vào vùng cấm trung tâm.
Chẳng qua họ may mắn đi lên Thần Tàm Lĩnh thứ
nhất, tiến vào nơi khí thế hùng hồn, nơi này cỏ cây tươi tốt, hồ nước xinh đẹp
thật sâu.
Ở chân núi có một khối đá lớn, có một đạo nhân
lôi thôi đang ngủ say, bên cạnh đầy vò rượu, không ngờ là con của Cổ Hoàng tộc -
Thần Tàm đạo nhân.
Sắc mặt hắn hơi trắng, giữa hàng mi có một cỗ
trầm muộn, rơi vào trong ngủ say không nhúc nhích.
Tộc nhân Thần Tàm thở dài một hơi, cũng không
nói gì, vị Cổ Hoàng tử này khác với Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử, thiếu đi một loại
sức sống, thêm một phần già nua. Hắn không hợp với thế giới này, đã nhiều năm
qua không ai thay đổi được.
Mấy người Diệp Phàm cũng không quấy rầy, tiến
vào dăy núi xuyên qua rừng thần tang, đi vào núi non, bên cạnh hồ nước xanh
bích ngọc.
Hồ này chỉ dài một trượng, nhưng có từng đợt
tiên khí bốc lên, theo Thần Tàm công chúa khống chế, nó xanh biếc trong suốt
truyền lên ánh sáng, hóa thành mặt gương.
Xoạt!
Ánh sáng xanh lục lóe lên chiếu rọi ra cảnh tượng
vùng cấm Thái Sơ, nhìn rõ hình ảnh Đấu Chiến Thắng Phật cũng Đoạn Đức.
Đây là linh trì do Cổ Hoàng Thần Tàm Lĩnh để lại,
mỗi một hệ huyết mạch đều có thể dùng nó luyện thế, mà nó có một loại chức năng
kỳ diệu, có thể nhìn lục đạo tam giới, xấp xỉ thông thiên pháp nhãn của Yêu
Hoàng Điện.
Đáng tiếc không phải Cổ Hoàng thì khó mà điều
động, người đời sau chỉ có thể truyền khí tức của người muốn nhìn vào đó, mới
có thể bắt được quỳ tích của bọn họ.
Bằng quan hệ giữa cũng Đấu Chiến Thắng Phật, tự
nhiên có thể lấy được một tia khí cơ cô đọng của hắn, hôm nay tới linh trì này
là có thể thấy được mọi thứ.
- Vào rồi!
Diệp Phàm nói.
Đấu Chiến Thắng Phật cũng Đoạn Đức cầm Cổ
Hoàng Lệnh đi vào vùng cấm Thái Sơ, làm cho mỗi người khẩn trương ngừng thở
theo dổi.
- Hỏng rồi, tại sao ta quên Thôn Thiên Ma Cái,
đó là thứ bổn hoàng nhớ nhung cả đời, vừa rồi chỉ cần cướp là lấy được, để cho
hắn mang vào đúng là bánh bao thịt đánh chó mà!
Hắc Hoàng hối hận không thôi.
Vùng cấm Thái Sơ vô cũng đáng sợ, mỗi một bước
đều có thể xuất hiện sát khí, bởi vì nơi đây chôn bí mật vạn cổ, các Đại Thánh,
đầu sò thái cổ cũng không dám tới gần.
- Có chuyện, Cổ Quáng Thái Sơ có động tĩnh lạ!
Cơ Tử trầm giọng nói.
Linh trì xanh biếc, Cổ Quáng Thái Sơ khuếch
tán một mảnh tiên vụ quấn quanh, mơ hồ quỷ dị, cách xa như vậy cũng làm người
ta run sợ.
- Đoạn Đức đang nói cái gì, tại sao không nghe
được âm thanh?
Mọi người lo lắng nhìn chằm chằm linh trì.
Lúc này, ở trong vùng cấm Thái Sơ, Đoạn Đức cầm
Cổ Hoàng Lệnh, môi đang cử động, không biết hắn đang nói gì.
- Tại sao lại có thêm một chiếc cổ lệnh, chưa
bao giờ thấy qua.
Âm thanh lạnh lùng vô tình như truyền từ tiên
vực hỗn độn ngoài ba mươi ba tầng trời, làm cho mấy người cạnh linh trì sắc mặt
trắng bệch.
Không biết Đoạn Đức còn nói gì đó, ở Cổ Quáng
Thái Sơ yên tĩnh. Qua thật lâu, chiếc thẻ động cũ kỳ trong tay hắn bay vào Cổ
Quáng Thái Sơ.
- Thật là một chiếc Cổ Hoàng Lệnh!
Cuối cùng, trong Cổ Quáng chỉ truyền ra âm
thanh lạnh lùng.
Xẹt!
Trong Cổ Quáng, trước sau bắn ra ba đạo ánh
sáng chói lọi, đó là tiên huy chân chính, lập tức đánh vào người Đoạn Đức.
Bùm!
Thân thể hắn nổ tung thành nhiều mảnh, mây máu
tiêu tán hóa thành khí thế dung nhập vào thiên địa, nháy mắt không thấy bóng.
- Cái gì, Đoạn Đức đã chết!
- Không, sao lại như thế?
Cạnh linh trì, một đám người kinh hô, sắc mặt
xanh mét. Đoạn Đức lại chết như thế, hình thần hủy diệt không còn một chút cặn
bã!
Không ai thừa nhận được điều này, Đoạn Đức là
người nào, giả dối trơn trượt, tại sao lại lựa chọn đường chết như thế?
- Đoạn sư bá!
Tiểu đầu trọc Hoa Hoa khóc lớn.
- Đoạn sư phụ!
Diệp Đồng cũng kêu to, năm đó Diệp Phàm đi xa,
trong thời gian dài là đại hắc cẩu cũng Đoạn Đức và Lệ Thiên dạy hắn, cho nên
cũng xem như nửa thầy.
- Tại sao lại thế?
Mọi người hét to.
Cổ Quáng Thái Sơ, sương mù càng đậm, tiên khí
bốc lên truyền ra âm thanh lạnh lùng vô tình:
- Là từ xa xưa... Độ Kiếp Thiên Công!