- Còn ta nữa, ta nữa... ta cũng muốn đi!
Tiểu Hoa Hoa đầu trọc chớp mắt to, vung cánh
tay nhỏ nhắn nhảy lên nhảy xuống, bởi vì hắn mới bằng cẳng chân người khác, sợ
bị người ta bỏ qua.
Một đám người hết chỗ nói, ai dám tiến vào Cổ
Quáng Thái Sơ? Dù là lần này Đấu Chiến Thắng Phật có một nửa là mạo hiểm nguy
cơ sinh mệnh, nhưng đó là một chỗ cấm địa Sinh Mệnh.
Diệp Đồng chạy lên lôi nó đi.
- Sư huynh ngươi buông ra, ta muốn xông vào Cổ
Quáng Thái Sơ, làm đại anh hùng đội trời đạp đất!
Tiểu đầu trọc oai phong khí phách sôi trào.
- Chờ lúc nào ngươi không tè dầm rồi nói.
Diệp Đồng nói.
Một đám người cười to, tất cả nhìn vào hắn.
Tiểu đầu trọc quẫn bách, tuổi cũng không nhỏ nữa,
nhưng mà ngẫu nhiên vẫn tè dầm, đây chuyện xấu mà nó không muốn người ta nhắc tới.
- Sư huynh, ta liều mạng với ngươi!
Tiểu đầu trọc giương nanh múa vuốt.
- Hoàng huynh, đó là thật sao?
Cơ Tử nhướng mày, hắn đã ở Thiên Chi Thôn, nếu
Tiến Hóa Dịch mạnh nhất thành công, hắn sẽ là người sử dụng đầu tiên, bởi vì bằng
thiên phú của hắn mà chiến lực sẽ tăng vọt, đối phó thế cục tương lai.
Thánh Hoàng tử trịnh trọng gật đầu, chẳng qua
trong mắt vẫn còn chút lo âu.
Cổ Quáng Thái Sơ, đó là chỗ nào? Đi bao nhiêu
chết bấy nhiêu, xưa nay có mấy ai dám mạo phạm, đây là cấm địa thiên hạ đều biết!
- Thúc thúc của ta không còn nhiều thọ nguyên,
ngài ấy muốn thừa cơ hội này làm chút chuyện.
Mọi người nghe hầu tử trầm thấp nói, trong
lòng rùng mình sinh ra dự cảm xấu, không lẽ Đấu Chiến Thắng Phật sắp phải ngà
xuống?
Dược Vương, Thần Tủy, Bất Tử Dược... dùng một
lần có thể kéo dài cuộc sống, nhưng nếu là lần thứ hai, lần thứ ba sẽ không có
nhiều hiệu quả, mọi chuyện không thể quá nhiều lần.
Những năm thái cổ, lão Thánh Hoàng uy chấn
thiên hạ, khắp nơi quỳ bái, ngoại trừ những thần dược tự trồng, hắn tự nhiên
cũng có được những tiên trân khác, đều ban cho em trai mình.
Mấy thứ kéo dài tuổi thọ, Đấu Chiến Thắng Phật
Đà dùng qua, vì vậy đời này dù có thể tìm chút dị vật, cũng khó mà tăng thêm thọ
nguyên.
- Thúc thúc ta ra khỏi Thần Nguyên từ hơn hai
ngàn năm trước, đáng sợ nhất là công pháp tộc ta cương liệt bá đạo, hao tổn mệnh
nguyên nhất, đây là cánh cửa sinh tử.
Thánh Hoàng tử ảm đạm nói.
Năm đó phụ thân hắn cũng chỉ sống một đời, đó
là luyện công xảy ra vấn đề, huyền công của bộ tộc bọn họ chấn động cửu thiên,
nhưng quá mạnh mẽ, giết địch không đánh trả nổi, nhưng cũng tổn hại lớn tới
chính mình.
- Tuổi thúc thúc ta không thấp hơn người cũng
cảnh giới, tu công pháp đó mà còn có thể đi tới bước này, có thể coi là kỳ
tích.
Mọi người gật đầu, dù sao đây là em ruột của Đấu
Chiến Thánh Hoàng, nên biết lão Thánh Hoàng đã ngà xuống!
Tuy rằng nói Đấu Chiến Thắng Phật là em nhỏ của
Cổ Hoàng, tuổi tác kém mấy ngàn năm, nhưng năm tháng vô tình, hôm nay ngài ấy
đã trải qua năm tháng rất dài.
- Khụ, bần đạo rất nghiêm túc, muốn theo Đấu
Chiến Thắng Phật tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ. Đoạn Đức ta đi khắp mộ xưa nay,
tung hoành lòng đất, không gì cản nổi, thật muốn xem còn nơi nào đáng để ta ra
vào.
Một đám người trợn trắng mắt, khinh bỉ tên đạo
sĩ vô lương này.
Nhất là mấy lão sát thủ Thiên Chi Thôn, nhìn hắn
không sao vừa mắt được, hận không thể cho hắn một kiếm.
- Ta nói trước, cổ mộ trong thôn không phải ta
đào, là tên tiểu đầu trọc kia bới.
Đoạn Đức chột dạ nói.
- Nói bậy, không có quan hệ gì tới đồng tử ta!
Hoa Hoa kêu oan, đồng thời mắt to liếc liếc,
nhìn vào bảo bối trong tay Đoạn đạo sĩ.
Đông...
Ba tiếng chuông vang khuếch tán Bắc Vực, từ từ
truyền ra, Đấu Chiến Thắng Phật Đà tới, một đạo Phật quang hóa thành cầu kiều
màu vàng xuyên qua địa vực phía tây tới đây.
Mọi người hoảng sợ, Cổ tộc kinh hồn bạt vía,
uy thể cỡ này khiến một đám người phát lạnh, tất cả không nhịn được run lên.
Dù là Thái Cổ Hoàng tộc cũng không ngoại lệ, một
trận chiến năm đó Đấu Chiến Thắng Phật chứng minh oai vô địch của mình, ngay cả
mấy đại hoàng tộc cũng không dám trêu chọc.
- Chẳng lẽ hắn lại đột phá hay sao, một đạo cầu
kiều vàng bắc ngang qua, hóa hàng tỷ dặm đường thành một trượng, đúng là thủ đoạn
siêu phàm nhập thánh mà!
- Không hổ là căn cốt thành thần trong những
năm thái cổ, xem ra cảnh giới của hắn càng sâu, nhưng tuyệt đối không nên bước
qua cánh cửa đó.
Trong Vương tộc thái cổ, rất nhiều người sợ
hãi hắn, không muốn thấy được hắn còn có thể sống trong năm tháng dài dòng, giống
như ngọn núi đè trong lòng bọn họ.
Số ít mấy Đại Thánh cùng với lão tộc trưởng
Thái Cổ Hoàng tộc biết, công pháp mạch này bá đạo là một vấn đề lớn, hắn tu
hành ở Tu Di Sơn chính là muốn tìm phương pháp Phật môn hóa giải, điều tiết loại
khốn khổ này.
Cầu kiều màu vàng chiếu rọi từng mảng tiên
huy, nhiều người quỳ bái, lão Thánh Viên khiến người ta kiêng kỵ không thôi, mặc
kệ thật lòng hay giả ý, tối thiếu mặt ngoài cũng phải quỳ bái.
Thánh Hoàng tử tới, còn như mấy tên Hắc Hoàng,
Đoạn Đức chỉ có thể trốn trong tối, bằng không sẽ bị người ta hận, đại hắc cẩu
làm cho rất nhiều Cổ tộc hận không thể ăn sống nó.
về phần Đoạn Đức, cũng không tốt hơn chỗ nào, đã
sớm chuyển hướng "làm ăn" vào nghĩa trang Cổ tộc, hôm nay có không biết
bao nhiêu Cổ Vương đang "thương nhớ" hắn.
Cầu kiều vàng chậm rãi nhạt dần, Đấu Chiến Thắng
Phật từng bước đặt trên mặt đất Bắc Vực, nhìn về phía núi non hoang vắng, thở
dài một tiếng.
Đó là chỗ ngày xưa của một mạch Đấu Chiến
Thánh Viên, phá hủy từ những năm thái cổ, từ khi huynh trường tọa hóa đã không
còn hình dạng, hôm nay vẫn không ai dám đụng tới.
Mặc dù hôm nay một mạch chỉ có hai người, cũng
vẫn uy chấn thiên hạ, chỉ cần lão hầu tử còn sống, đây là đại tộc tuyệt thế có
thể chống lại các đại hoàng tộc.
- Thúc thúc!
Thánh Hoàng tử nghênh đón.
Đấu Chiến Thắng Phật gật đầu, sau lưng còn có
mấy Kim Thân La hán cũng hộ pháp kim cương đi theo. Trong đó một người trời
sinh dị bẩm, thân thể cao lớn, tóc vàng ngang vang giống như cự viên lông vàng.
Có người thầm mắng, không lẽ là Đấu Chiến Thắng
Phật lưu lại con cháu ở Tây Mạc?
Đương nhiên, nhìn kỳ là có thể hoàn toàn loại
bỏ, đây là Nhân tộc thuần túy, chẳng qua trời sinh dị bẩm mà thôi, là hộ pháp
kim cương Phật giáo, thực lực siêu phàm.
Diệp Phàm quét nhìn, đó là Khải Đức, cũng hắn
và Bàng Bác tiến vào thế giới này, sau bị thánh tăng Phật môn dẫn đi tới Tu Di
Sơn.
Khải Đức là bạn học của Lý Tiểu Mạn, nhiều năm
trôi qua, giờ gặp lại... cảnh còn người mất. Trong lòng Diệp Phàm nhớ lại, thời
gian đã thay đổi rất nhiều, Lý Tiểu Mạn bị hắn đánh rớt vào vực sâu hoang cổ, nếu
không có gì bất ngờ, đã sớm trở thành bụi đất.
Rất nhiều Cổ tộc xuất hiện, vô cũng kính sợ Đấu
Chiến Thắng Phật, không dám có chút thất lễ. Đừng nhìn hắn phủ đầy Phật quang,
từ bi an lành, nhưng mà một khi lão Thánh Viên này nổi giận, tuyệt đối sẽ là lũ
lụt ngập trời.
Bây giờ nhiều người đang ngóng nhìn xem lão
Thánh Viên này còn sống được bao lâu, không ít người âm thầm e ngại, cường giả
Đấu Chiến Thánh Viên đáng sợ này trước khi tọa hóa nhất định sẽ dọn sạch mọi
chướng ngại, miễn cho có người hăm hại sau này.
Nếu là vậy, tuyệt đối sẽ có một trận hạo kiếp,
máu tràn như biển, mặt đất sẽ biến mất không ít tộc quần cao thủ.
Phàm là tộc không vừa mắt, những ngày qua đều
nơm nớp lo sợ ngóng trông lão Thánh Viên tọa họa, lại sợ hắn dùng thủ đoạn sắt
máu giết sạch thiên hạ.
- Ngươi đã đến rồi...
Thần Tàm công chúa xuất hiện, sắc mặt nhu hòa,
mái tóc tím che nửa dung nhan, an lành hoàn toàn không giống với thái độ bình
thường.
Nàng cầm lệnh bài xưa đưa cho Đấu Chiến Thắng
Phật, hoa văn mờ nhạt không chút ánh sáng, thoạt nhìn rất bình thường.
- Cái gì, đó là... Cổ Hoàng Thần Tàm Lĩnh lưu
lại lệnh bài!
Mấy đầu sỏ thái Cổ Kinh hô, ngay cả mấy lão tộc
trưởng đại hoàng tộc cũng híp mắt, thứ này quan hệ quá nhiều, bình thường không
thể thấy được!
- Ta từng nghẹ nói, Thiên Hoàng tử cầm Bất Tử
Hoàng Lệnh đi Cổ Quáng Thái Sơ, không biết có vào không, hôm nay Cổ Hoàng Lệnh
bài Thần Tàm Lĩnh cũng xuất thể, chẳng lẽ...
Mọi người suy đoán một trận, tất cả da đầu tê
dại, dự cảm tương lai có chuyện lớn xảy ra.
Cổ Hoàng Lệnh bài Thần Tàm Lĩnh không biết đúc
bằng kim loại gì, toàn thể xám xịt, mấy trăm vạn năm qua ngoại trừ mờ nhạt
nhưng không có chút hư hại, năm tháng khó có thể mài mòn.
- Tộc của ta cũng có.
Đấu Chiến Thánh Phật lắc đầu.
- Hai cái lệnh bài tốt hơn là một cái!
Thần Tàm công chúa không cho hắn nói, kiên quyết
ấn lệnh bài kim loại màu tím vào trong tay hắn.
Lần này đi Thái Sơ Cổ Quáng, hung hiểm khó lường,
ThầnTàm công chúa không tặng Cổ Hoàng Tiên Y, bởi vì muốn đi vào đó chính là
tìm chết, chỉ có thể dựa vào cổ lệnh của người xưa.
- Nếu ta xảy ra chuyện, giúp ta chiếu cố bọn họ.
Đấu Chiến Thánh Phật âm thầm truyền âm, liếc
Thánh Hoàng tử, lại thoáng qua mấy La Hán hộ pháp kim cương, hắn đang ủy thác.
Ánh mắt Thần Tàm công chủ nổi sương mù, rất muốn
cản hắn lại, nhưng cũng biết tính tình lão Thánh Viên, một khi đã quyết định
chuyện gì là căn bản không khuyên được.
- Em trai Đấu Chiến Thánh Hoàng muốn tiến vào
Thái Sơ Cổ Quáng?
Tin tức này bùng nổ truyền khắp Bắc Vực, quét
qua Đông Hoang, căn bản không che giấu được, bởi vì rất nhiều người nhìn chằm
chằm vào Đấu Chiến Thánh Phật.
Hơn nữa người theo dối hắn cũng có thân phận
không nhỏ, trong đó còn có Đại Thánh! Dù là bình thường vẫn luôn chú ý Tu Di
Sơn, một khi hắn xuống núi là lập tức biết ngay.
Từ một mặt này đã nói rõ, rất nhiều tộc sợ hắn
đến cực điểm, sợ bị Đấu Chiến Thánh Phật trước khi tọa hóa đi ra tàn sát!
Đấu Chiến Thánh Phật muốn tiến vào Thái Sơ Cổ
Quáng, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chuyện này như lốc xoáy rung động thiên hạ,
kéo căng thần kinh mỗi một cường giả.
- Không... không lẽ hắn muốn tìm phương pháp
kéo dài mạng sống?
- Hay là hắn muốn mượn thần quáng bất hủ này đột
phá cảnh giới, bước ra cảnh cửa quan trọng kia?
Trong lòng các lão tộc trưởng đại hoàng tộc
thái cổ dấy lên sóng gió ngập trời, tụ tập lại nghiên cứu cả buổi, không ai
bình tĩnh được!
Toàn thế gian chú ý, ánh mắt người trong thiên
hạ lại nhìn về phía cấm địa Sinh Mệnh Đông Hoang, dấy lên sóng gió ngập trời.
- Thành tiên trúc đạo trăm vạn thu, tinh vẫn
nguyệt khô tâm tự sầu. Nhất miên vạn cổ đế hoàng lạc, Thiên Đình đã băng ở nơi
nào...
Ở ngoài cấm khu Thái Sơ, Đoạn Đức đạp ca bước
đi cũng Đấu Chiến Thánh Phật tới trước, lão Thánh Viên cũng lộ ra dị sắc đối với
hắn.
Còn Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Thần Tàm công
chúa... thần sắc quái dị, vị Đoạn đạo trưởng này thật sự muốn đi vào, lá gan lớn
tới mức làm người ta khó tin.
- Đoạn Đức, đi đường vui vẻ, nếu ngươi hy
sinh, mỗi năm ta sẽ đốt tiền giấy cho ngươi.
Hắc Hoàng hô lên.
Tiểu đầu trọc Hoa Hoa lại hô:
- Đoạn sư bá, Hắc Hoàng đại thúc nói ngươi còn
chưa để lại bảo tàng cướp đoạt suốt đời cho chúng ta!
- Mẹ nó, thằng ôn con đáng chết kia, sao lại
trực tiếp như thế chứ, tại sao không thể biểu đạt uyển chuyển như bổn hoàng
đây.
Hắc Hoàng tát hắn một cái.