Lúc Oliver quay lại quán Holiday thì đã gần bốn giờ sáng. Freya vẫn đang đứng sau quầy pha chế, cầm con đao nhỏ gõ gõ vào chiếc ly thủy tinh.
- Phục vụ lần cuối nào. Lần cuối nào mọi người. Trông thấy Oliver, cô mỉm cười.
- Cậu đã trở lại - Cô quan sát mặt cậu rồi bảo - Cậu đã không làm chuyện đó.
- Không. Tôi... đã suýt làm.
Cậu không còn thấy băn khoăn sao cô lại biết cậu đã ở đâu và định làm gì nữa.
- Tôi không làm vì tôi đã nghĩ tới cô.
- Đúng là cậu bé ngoan - Cô mỉm cười trong khi chỉ tay về phía chiếc tủ đa năng - Giờ thì đi giúp tôi dọn dẹp nào. Vận động một chút sẽ giúp cậu thấy khá hơn đấy. Rồi tôi sẽ để cậu đưa về.
Oliver cầm cây chổi rồi bắt đầu quét sàn, nhặt nhạnh những ống hút và khăn ăn ướt bị rơi trên sàn. Cậu cũng góp tay giúp lau sạch quầy pha chế và lau khô cốc tách rồi xếp chúng gọn gàng lên giá phía sau quầy. Freya đã đúng: lao động thể chất làm cậu thấy khá hơn.
Những vị khách quen cuối cùng cũng rời đi, chỉ còn lại hai người trong quán. Cậu nhìn quanh và nhận ra rằng qua bao nhiêu năm cậu không bao giờ thấy ai khác làm việc ở đây, ngoại trừ Freya. Làm sao mà một cô gái nhỏ nhắn như thế có thể giữ được quán như thế này nhỉ?
Khi quầy bar đã được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, Freya khoác lên người chiếc áo khoác quân đội màu xanh to quá khổ, trái ngược hoàn toàn với thân hình nhỏ nhắn của cô. Đó là một loại áo khoác được đội Lực Lượng Đặc Biệt mặc khi nhảy dù vào rừng nhiệt đới và nó chẳng hợp với vẻ thanh tú của cô chút nào, nhưng lại càng làm cho cô thêm phần hấp dẫn. Cô kéo chiếc trùm lên đầu rồi bảo:
- Đi nào. Tôi xuống phố đây.
Trên đường về căn hộ của cô, Freya dừng lại bên một quầy tạp phẩm Hàn Quốc nằm ở góc phố. Cô lựa một bó hoa, hai thùng hoa quả tươi và một cành bạc hà. Khác với những thứ nhạt nhòa, thiếu sức sống thường được bày bán ở những quán trong góc phố, những thứ Freya chạm vào đều có vẻ rực rỡ, bừng sáng: dâu đỏ, mọng trông thật ngon mắt; dưa hấu căng tròn, tươi ngon; bạc hà thì có hương thơm như vừa mới được hái từ cánh đồng ở Provence vậy.
Cô dẫn cậu tới một căn hộ chung cư tồi tàn, với cánh cửa trước đã bị hỏng.
- Chúng tôi vẫn chưa nhận được bản đề án tu sửa - Freya đùa.
Cậu đi theo cô lên gác, tới tầng ba. Trên này có bốn cánh cửa. Cô mở một cánh cửa được sơn màu đỏ.
- May là phòng tôi được quay ra ngoài phố, còn như hai phòng đằng kia chỉ trông ra sân chơi mà thôi.
Đó là một căn hộ nhỏ so với tiêu chí chung của bất kỳ ai, nhưng so với mặt bằng ở New York này thì nó thậm chí còn quá nhỏ. Có một bồn tắm đã lỗi mốt đặt ngay giữa phòng và một bếp ăn nhỏ xíu với toàn những vật dụng có từ nhiều năm trước. Sát cửa sổ là một chiếc giường tứ trụ, được trải thảm thêu hoa. Nhưng ngay khi Oliver bước vào phòng, cậu liền giật mình khi thấy nó không hề nhỏ như khi cậu đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào. Cậu đã nhầm to. Căn hộ thật rộng rãi và lộng lẫy với một thư viện đầy sách ở một phía và một phòng ăn kiểu mẫu nằm phía đối diện.
- Mời ngồi - Cô bảo và chỉ vào chiếc ghế lớn mà cậu chắc chắn là ban nãy không hề nhìn thấy nó.
Trên tường có treo những bức chân dung của các vị tổ tiên và tất cả đều trông như các tác phẩm nghệ thuật được trưng trong viện bảo tàng vậy. Kia có phải bức tranh của Van Dyck không nhỉ? Còn bức kia chắc chắn là của Rembrandt rồi. Vẻ tồi tàn nhếch nhác của lối sống du mục đã biến mất, thay vào đó Oliver thấy mình đang ngồi trong một chiếc ghế theo đúng chuẩn trong một căn phòng khách tiện nghi, sang trọng bên cạnh một lò sưởi đang bập bùng. Những khung cửa sổ dành thoát hiểm vẫn nằm trông thẳng ra hướng đại lộ C, nhưng Oliver có thể đảm bảo rằng cậu còn nghe thấy tiếng sóng biển nữa.
Freya vào trong phòng ngủ phía sau để thay đồ (mà cái phòng ngủ này cậu cũng không hề trông thấy lúc dừng ở cửa nhìn vào - với nữa chuyện gì đã xảy ra cho chiếc giường tứ trụ nhỉ? Còn cả chiếc bồn tắm cổ lỗ sỉ nữa chứ? Có phải cậu bị mất trí hay không vậy?) Khi quay lại Freya đã mặc trên mình bộ pijamas bằng vải Hanen. Cô bật bếp lên - đó đúng là một chiếc bếp được thiết kế theo kiểu công nghiệp hiện đại chư không phải cái bếp màu trắng trông vừa cũ vừa xấu mà ban nãy cậu đã thấy - rồi cô bắt đầu đập trứng.
- Cậu cần phải ăn sáng - cô vừa thì thào vừa thái bạc hà.
Mùi trứng thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa khắp căn bếp và chỉ sau vài phút Freya đã đặt hai chiếc dĩa lên bàn ăn sáng mà nãy cậu chỉ thấy nó nằm lọt thỏm trong góc phòng. Đến lúc này thì Oliver phải thừa nhận rằng căn hộ này không hề giống như ban đầu cậu thấy và giờ cậu cũng không còn thấy kinh ngạc trước vẻ ấm cúng và đẹp đẽ của đồ nội thất trong nhà nữa. Đây có phải mơ không nhỉ? Nếu là mơ thì cậu muốn cứ được ngủ như thế này mãi.
Oliver cắn một miếng. Miếng trứng mềm, ngậy kem và hương hạc hà làm cho vị của nó thêm đậm đà, thú vị hơn. Cậu cắn ba miếng hết cả suất ăn sáng.
- Cậu đang đói - Freya quan sát cậu ăn trong khi co chân lên tựa cằm vào.
Cậu gật đầu rồi lau hai tay vào chiếc khăn ăn bằng vải lanh. Cậu quan sát cô lúc cô chầm chậm, nhấm nháp từng miếng trứng.
- Hãy kể tôi nghe về cô ấy đi - Freya bảo trong khi liếm chiếc dĩa.
- Cô ấy là bạn thân nhất của tôi.
Cậu kể cho cô nghe mọi thứ về tình bạn của mình với Schuyler từ khi bắt đầu cho đến kết thúc vừa ngọt ngào vừa cay đắng kia. Cậu nhận ra là mình có thể nói chuyện với Freya về Schuyler mà khổng hề thấy đau đớn. Cậu vừa cười vừa nhớ lại những kỉ niệm êm đẹp giữa hai người. Oliver mải nói chuyện tới tận gần trưa hôm sau. Cậu lơ mơ nhớ ra là mình đã giúp thu dọn bát đĩa rồi ngủ quên mất trên giường của Freya.
- Cậu còn quá trẻ để phải chịu mất mát như thế.
Freya thì thầm trước khi cậu nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy vào buổi chiều, cậu thấy mình đang choàng tay quanh người cô.