Sống trong nhà anh bác sỹ rất thoải mái vì hầu như anh ấy luôn vắng nhà, Mùa và Cúc tự do hơn bao giờ hết, so với ở nhà Hiểu, mọi thứ luôn phải giữ ý tứ và khép nép. Bây giờ thì hai đứa trò chuyện, tâm sự thoải mái, mọi thứ đã có hiểu lo hết. Vì không ở nhà Hiểu nữa nên Cúc cũng thôi ko thắt bụng nữa, cũng 5 tháng rồi, nếu cứ thắt bụng mãi e là em bé không có đủ không gian mà lớn lên.
Anh bác sỹ đôi lúc cũng có dịp cuối tuần rảnh rỗi, ở nhà đọc báo và tỉa cây cảnh ngoài ban công. Cho hai cô gái ở nhờ, nhà cửa lúc nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ, sáng sủa. Cơm nước tươm tất đâu ra đấy, cảm giác khá là thích. Anh thấy tò mò về Hiểu- anh bạn thân của mình, ko hiểu sao Hiểu lại vì một cô gái bình dị thế này mà cãi lộn với cha mẹ, bỏ nhà đi, phũ phàng với vị hôn thê sắp cưới của mình như vậy?
Mùa rất thông minh và khéo tay, ở nhà Hiểu một thời gian cô chăm chỉ phụ bà bếp nhặt rau và lén nhìn nên cô học lỏm rất nhanh. Nhiều món ăn cô nấu khiến anh bác sỹ cứ khen tấm tắc, trái lại với cô thì Cúc lại hơi kém về khoản nội trợ, Cúc đả nhận lau dọn nhà cửa. Một ngày, tranh thủ xử lý ổn thỏa công việc ở mỏ quặng, Hiểu lái xe tải của mình đến nhà anh bạn bác sỹ, bình thường rất ít khi anh đến đây. Thực chất là cả năm không đến một lần, nhưng hiện tại Mùa đang ở đó, bởi vậy đã thôi thúc anh lái xe cả chặng đường dài đến để xem những ngày qua cô ấy sống thế nào.
Nhà Hiểu có điều kiện. Anh cũng giỏi tính toán làm ăn, thế nhưng anh mãi chưa chịu mua một chiếc xe ô tô đẹp đẽ cho riêng mình. Hiểu là người có tính độc lập, anh vốn không thân thiết với bố, từ ngày mẹ mất, bố suốt ngày quấn quýt bên bà mẹ kế,, Hiểu thấy khó chịu lắm. Tình cha con cũng rạn nứt hơn kể từ ngày mẹ anh từ giã cõi trần, bố ko dành thời gian quan tâm đến con trai.
Hiện tại anh đang làm việc dưới trướng của bố, bởi vậy tiền bạc có nhiều đến đâu thì Hiểu vẫn cho rằng đó là của bố mình. Chưa phải thực sự là do anh làm ra, bởi vậy, chiếc xe tải cũ kỹ này tuy ko đẹp và sang nhưng Hiểu rất trân trọng nó. Anh tự nhủ, sau này đủ thực lực anh sẽ hoạt động làm ăn riêng rẽ và dùng tiền của mình để sắm thứ mình muốn. Còn bây giờ, dù có ăn diện thế nào, Hiểu vẫn chạy con xe tải ấy...
Chiếc xe tải chạy vào con hẻm nơi anh bác sỹ ở, dưới nhà có chỗ để xe rất rộng, đến nơi Hiểu ko bấm còi ra hiệu, anh yên lặng ngồi ôm vô lăng và nhìn vào trong nhà. Cô gái mà anh nhung nhớ, lo lắng những ngày qua đang đeo tạp dề, hai cánh tay nhanh nhẹn nấu nướng bên bếp. Ngoài bàn ăn, thằng bạn thân của anh đang gác chân lên bàn ngồi đọc báo, thỉnh thoáng cặp kính trễ xuống mũi, nhân tiện anh ta lại đá ánh mắt lén nhìn Mùa, ngắm nghía cô hăng say nấu nướng. Đúng là, mẫu người phụ nữ của gia đình, thế này thì ông chồng nào chẳng thích!
Nhìn thấy cảnh ấy máu ghen trong người Hiểu nổi lên, thật là... người phụ nữ của anh lại để cho thằng khác ngắm nghía được à? Sao có thể chứ? Hiểu không ngồi yên được nữa, anh bấm còi xe inh ỏi, không gian yên tĩnh bị phá vỡ, anh bác sỹ đang say sưa ngắm nghía thì giật mình quay ra. Mùa cũng vậy, nghe tiếng còi cô suýt đánh rơi đôi đũa trên tay.
Hiểu càu nhàu "Nếu anh không đến... chắc em cứ chổng mông mãi thế cho thằng khỉ này nó ngắm à"?. Nghĩ vậy rồi anh xuống xe, đẩy cửa đi vào trong với khuôn mặt không mấy vui vẻ, nếu không nói là khó coi. Anh bác sỹ thấy vậy tưởng xảy ra chuyện gì nên hỏi tới tấp, Hiểu lờ đi không trả lời.
Mùa thấy Hiểu đến thì vui lắm, nhưng cô ko thể hiện ra mặt, bởi hai người đã là gì đâu? Nhưng mà, theo phép lịch sự thì nên chào hỏi chút chứ nhỉ?
Anh có chuyện gì mà tâm trạng quá vậy?
Hiểu từ lúc vào nhà chưa nhìn Mùa lấy một cái, nghe cô hỏi xong anh mới giả vờ hướng ánh mắt sang gần chỗ cô rồi nói bâng quơ.
Tôi bận trăm công nghìn việc. Đâu có như một số người an nhàn mà ngồi hưởng thụ thế này đâu?
Câu ấy là để ám chỉ anh bác sỹ, tuy nhiên anh ấy đâu có hiểu được anh nói gì... bởi vậy anh bác sỹ cứ toét miệng cười sảng khoái. Nhưng mà, nghĩ lại Hiểu cũng thấy mình giận dỗi vô cớ, là anh đã gửi cô ấy đến đây, cô ấy là đàn bà con gái, anh nhìn còn thấy vừa mắt nữa là người khác. Anh bác sỹ đắm đuối như vậy thì chứng tỏ sự lựa chọn của anh là không tồi rồi. Hiểu lập tức thay đổi thái độ, anh quay sang trò chuyện với bạn như chưa xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng lại lén nhìn Mùa mấy cái, mới có ít ngày mà trông cô ấy như đẹp hơn thì phải, trái tim anh có chút rạo rực..
Hôm ấy là lần đầu tiên Mùa ăn chung bữa cơm với Hiểu, cả Cúc cũng vậy. Như mọi khi Cúc chỉ lén nhìn mặt anh chứ không có cơ hội ngồi gần thế này, dù sao thì cũng đã đi khỏi nhà rồi, Trong lúc trò chuyện với bạn mình là anh bác sỹ, Hiểu dùng tiếng Trung. Nghĩ lại, Cúc bây giờ cũng coi như là người thân của Mùa, anh cũng nên giữ phép lịch sự, Hiểu ko biết Mùa đã tiết lộ chuyện anh có thể sử dụng tiếng Việt đề giao tiếp. Bởi vậy, Hiểu nhìn vào Cúc, anh hắng giọng một cái rồi nói nhỏ nhẹ.
Em là Cúc à?
Cúc cũng không ngạc nhiên khi Hiểu có thể giao tiếp như người Việt, chỉ có điều lý do anh ấy có thể trò chuyện như vậy thì cả Mùa cũng chưa được biết. Nghe Hiểu nói tiếng Trung quen rồi nên lần đầu tiên nghe anh ấy nói tiếng Việt, Cúc thấy giọng nói sao dễ nghe quá. Cảm giác nhẹ nhàng và... rất gì đó mà Cúc ko biết diễn tả thế nào.
Dạ. Em là Cúc ạ!
Ừ. Ăn nhiều vào em nhé!
Hiểu định nói thêm mấy câu gì đó kiểu dạng an ủi "ăn nhiều để em bé trong bụng khỏe mạnh", hoặc "ăn nhiều vào cho mẹ khỏe con khỏe",... nhưng anh lại ko nói ra được, vì anh nghĩ mình mà nói ra sẽ có cảm giác giống như an ủi vợ hay bạn gái... sợ cả Mùa ghen... nên anh thôi ko nói ra miệng nữa.