Giấc Mộng Sói Vương

Chương 12: Chương 12




Con trâu rừng vểnh mũi, gập đầu, rướn đôi sừng màu phân voi nhắm thẳng ngực Ca Lỗ Lỗ mà húc. Theo lẽ thường, ở vào giờ phút nguy hiểm này, Ca Lỗ Lỗ phải biết quay người nhanh như một tia chớp để tránh cái húc mạnh vô song của con trâu rừng ngu ngốc rồi tấn công vào bên mạn sườn là điểm yếu của nó. Đó là cách vồ mồi thường thấy của loài sói. Nhưng Ca Lỗ Lỗ vẫn đứng trơ như đá trước mặt con trâu, tình thế thật vô cùng nguy hiểm! Mũi sừng của con trâu cứ từ từ nhích lại gần làn da trên khuôn ngực của Ca Lỗ Lỗ từng chút một. Vào thời khắc ngặt nghèo ấy, Ca Lỗ Lỗ không chậm trễ một phút, bật nhảy nhanh như một tia chớp, vút qua khoảng không hẹp giữa đôi sừng của con trâu, nhảy xổ lên trên cổ nó. Tử Lam nghĩ, Ca Lỗ Lỗ đúng là đang đùa giỡn với mạng sống của mình. Khoảng không hẹp giữa hai cái sừng trâu vừa đủ để một con sói lọt qua, chỉ sơ sẩy nhảy lệch một chút là sẽ bị cái sừng trâu húc cho lòi ruột, tiêu đời như chơi. Tử Lam vừa trách móc vừa thầm cảm phục sự can đảm hơn người và tài nghệ siêu quần của Ca Lỗ Lỗ. Ca Lỗ Lỗ không những nắm chắc thời cơ mà còn chọn điểm rơi chuẩn xác vô cùng. Cú nhảy không khác nào một màn biểu diễn nghệ thuật.

Con trâu húc sừng vào khoảng không, tức tối rống lên một tiếng, xoạc rộng bốn vó chạy thục mạng vào sâu trong thảo nguyên. Nó muốn thoát khỏi sự uy hiếp của bầy sói. Nhưng đã quá muộn. Ca Lỗ Lỗ bám trên cổ nó, bắt đầu dùng hàm răng sắc nhọn của mình cắn vào tĩnh mạch bên cổ nó. Con trâu rừng hẳn ý thức được tình cảnh ngặt nghèo của mình, hẳn biết rằng con ác lang đang bám trên cổ nó kia là sự uy hiếp vô cùng lớn đối với sinh mạng của nó. Nó vừa chạy vừa nhảy, cố gắng vung vẩy cái cổ rồi lao thẳng vào một cái cây lớn hòng hất con ác lang trên cổ xuống. Tội nghiệp con trâu rừng, mọi nỗ lực cứu vớt sinh mạng của nó đều vô ích vì Ca Lỗ Lỗ như một con đỉa bám lấy nó.

Phựt một tiếng, huyết quản của con trâu rừng đứt lìa, một dòng máu đỏ tuôn trào. Ca Lỗ Lỗ hướng khuôn mặt dính đầy máu tanh về phía Tử Lam, liếc nhìn Tử Lam đầy tình ý trong tiếng reo vui của bầy sói và tiếng rên bi thương của con trâu rừng.

Mùa thu là mùa phát dục của loài sói. Đám sói đực bứt rứt trong người. Chúng tìm tình yêu bằng nhiều cách rất kỳ lạ. Chúng thường lựa chọn cách săn mồi nguy hiểm và những thủ đoạn giết chóc dã man để thể hiện bản lĩnh và sự kiêu dũng của mình, hòng làm vui lòng và chinh phục đám sói cái trở thành ý trung nhân của mình, hoàn thành bản năng sinh con đẻ cái của chúng.

Thực ra, dựa vào sự mẫn cảm vốn có của một con sói cái, Tử Lam đã thấu tỏ tâm ý của Ca Lỗ Lỗ từ lâu. Mắt là cửa sổ tâm hồn, câu nói chí tình chí lý này không những hợp với loài người mà đúng cả với loài sói. Ngay từ ngày đầu tiên khi bầy sói tụ họp, Tử Lam đã nhận thấy ánh mắt của Ca Lỗ Lỗ nhìn mình rất khác lạ. Ánh nhìn của Ca Lỗ Lỗ thật nóng bỏng, nó như thiêu như đốt, nồng nàn yêu thương. Tử Lam giả như không hiểu. Giả ngây giả ngô là cách tốt nhất để thoát khỏi sự mê hoặc. Tử Lam giờ đâu còn tâm tư để nói chuyện yêu đương. Lam Hồn Nhi, Song Mao và Ni Ni vẫn còn nhỏ, nó phải dốc toàn bộ tâm sức để nuôi dạy các con.

Tung tung, con trâu rừng cuối cùng cũng đổ sập xuống đất do mất quá nhiều máu. Miệng nó phun từng búng huyết, bốn chân co rút. Bầy sói ào tới, tranh nhau xâu xé thi thể con mồi. Tử Lam mải nghĩ tâm sự trong lòng nên hành động chậm trễ, nó không len được vào bên trong vòng vây sói để tranh ăn. Đang lúc buồn nản, đột nhiên nó trông thấy Ca Lỗ Lỗ tha bộ lòng trâu len ra khỏi bầy sói, hồ hởi chạy tới một cái hố nhỏ tạo thành do nước mưa xói lâu ngày. Cái hố cách chỗ Tử Lam đứng không xa. Ca Lỗ Lỗ khẽ tru lên gọi Tử Lam, tiếng gọi ấm áp và đong đầy niềm nhiệt thành yêu thương. Tử Lam hiểu rằng, Ca Lỗ Lỗ muốn mời nó cùng hưởng miếng ngon.

Tử Lam do dự không biết có nên tới hay không . Đối với một con sói đực và một con sói cái mà nói, cùng ăn có nghĩa là nói lời yêu thương. Tử Lam đã có kinh nghiệm rồi. Năm đó, khi Tử Lam còn là một con sói cái mới dậy thì, nó đã cùng Hắc Tang đuổi bắt một con lợn lòi bên vũng nước thối. Khi đó, không có sự tranh giành của bầy sói, chỉ có nó và Hắc Tang gắn bó bên nhau cùng chia sẻ ngọt bùi. Sau lần đó, nó và Hắc Tang gắn bó với nhau như hình với bóng.

Tử Lam hiện thời vẫn chưa muốn tìm bạn đời, nhưng nhìn thấy bộ lòng trâu béo ngậy, nó lại thèm rỏ dãi. Cách tốt nhất là nên tìm kế nào vẹn cả đôi đường.

Tử Lam chau mày suy nghĩ. À, tại sao mình không dùng cách đối phó với con sói một mắt Điếu Điếu ngày trước để đối phó với Ca Lỗ Lỗ bây giờ nhỉ? Điếu Điếu là một con sói đực trưởng thành. Ngày Hắc Tang mới mất, nó đã từng dùng một con chồn chó làm mồi câu tình yêu với Tử Lam, kết quả nó mất trắng con chồn chó với Tử Lam.

Trong lòng đã có tính toán, Tử Lam ra vẻ thẹn thùng nhích lại gần Ca Lỗ Lỗ. Ca Lỗ Lỗ thân thiện dành một chỗ trống trong hố cho Tử Lam rồi đẩy bộ lòng tới trước mặt Tử Lam. Tử Lam nũng nịu quay người và bắt đầu thưởng thức miếng ngon. Chỉ chút công phu cỏn con đã khiến Tử Lam chiếm trọn hai phần ba bộ lòng. Nỗi khát thèm trong ánh mắt của Ca Lỗ Lỗ mỗi lúc một mãnh liệt, nó bắt đầu dùng chiếc lưỡi thô ráp của mình liếm khắp bốn chân rồi lên dọc sống lưng của Tử Lam. Nó tham lam ngửi khắp cơ thể Tử Lam. Nó chẳng hề che giấu mục đích cuối cùng của mình. Tử Lam cố gắng chịu đựng và nuốt nhanh từng miếng mồi. Chỉ một loáng, Tử Lam đã chén sạch bộ lòng, không để sót ngay cả một giọt máu rơi trên đất. Ca Lỗ Lỗ vẫn si mê bên cạnh nó.

Tốt rồi, no bụng rồi, thứ muốn lấy đã lấy được rồi, giờ thì trở mặt thôi. Về khoản trở mặt ở vào giờ phút quan trọng, Tử Lam đã có kinh nghiệm. Lần đó, khi Điếu Điếu mời Tử Lam ăn con chồn chó, ăn xong, Tử Lam dùng chân vuốt mặt, vẻ e lệ như trong mộng không còn nữa, thay vào đó là cái nhìn băng giá như thể muốn đuổi đối phương ra xa ngàn dặm. Khi Điếu Điếu còn đang mê mải đắm chìm trong dục vọng, chưa kịp tỉnh ngộ, Tử Lam lạnh lùng cắn vào dưới tai nó một cái. Điếu Điếu bị đòn bất ngờ, xém chút nữa thì ngất. Lúc sau, Điếu Điếu dùng hành động thô bạo muốn cưỡng đoạt Tử Lam, ép Tử Lam phải thuận theo. Hành vi vẫn thường thấy ở loài sói. Nhưng Tử Lam chống trả quyết liệt khiến Điếu Điếu phải từ bỏ ý muốn cưỡng đoạt. Màn kịch có lẽ nó phải diễn lại lần nữa rồi.

Chiếc lưỡi ẩm ướt của Ca Lỗ Lỗ đã liếm tới mặt Tử Lam. Tử Lam chỉ cần hé miệng là có thể cắn trúng vào cổ đối phương, góc độ và thời cơ tấn công đều rất tốt, không thể nào chệch mục tiêu được. Tử Lam mở miệng, nhe những chiếc răng sắc nhọn đang định cắn Ca Lỗ Lỗ. Đột nhiên, nó thấy mình mất khả năng cắn. Nó không nỡ cắn. Nó bất chợt thấy mình không nên đối xử với Ca Lỗ Lỗ như đối xử với Điếu Điếu.

Điếu Điếu là một con sói đực thuộc cấp thấp nhất trong bầy sói. Thân hình nó gầy guộc đã đành, mà phản ứng lại chậm chạp, đầu óc vụng về ngu độn. Nó mất một mắt là do bị sừng dê chọc mù. Giả như con mắt của nó mất trong tay loài hổ báo thì đó là biểu tượng của lòng dũng cảm, đằng này lại bị thương dưới sừng một con dê thì thật là nhục nhã. Bởi thế, chẳng con sói cái nào thèm để ý đến Điếu Điếu.

Nhưng Ca Lỗ Lỗ thì khác. Nó là con đực lai với hai màu lông đen và vàng, bốn chân to khỏe và rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, sống mũi thẳng, cái tai dựng đứng, nom vừa tuấn tú vừa phong độ, là hiện thân của vẻ đẹp sói đực. Nó là con sói đực chân chính chỉ sau Hắc Tang. Hiện giờ địa vị của nó trong bầy sói chỉ thua kém Sói Vương Lạc Giáp và bạn chí cốt của hắn là Cổ Cổ.

Tử Lam làm sao có thể đánh đồng một Ca Lỗ Lỗ ưu tú như thế với một Điếu Điếu ngu ngốc cơ chứ! Bởi thế, nó không thể đối xử thô bạo với Ca Lỗ Lỗ. Nó phải lịch sự tỏ lòng biết ơn với Ca Lỗ Lỗ.

Đang lúc miên man suy nghĩ, Tử Lam chợt thấy bóng hai chiếc chân sói dao động bên trái mình. Tử Lam quay đầu lại nhìn, thì ra là hai con sói cái mới lớn tên Nhã Nhã và Giai Giai. Hai con sói cái nhìn chòng chọc vào Tử Lam, ánh mắt bật lên những tia nhìn đố kỵ, chất chứa ý muốn bài xích đồng loại.

Tử Lam biết rõ, Ca Lỗ Lỗ được rất nhiều sói cái để ý nên dù lúc nó đi bộ tiêu dao trên thảo nguyên để tiêu hóa thức ăn hay lúc xuất hiện trong khu rừng nhỏ lấp lánh ánh trăng cũng đều có vài con sói cái vây lấy nó, liếm lại chòm lông bị rối bởi gió thu, hoặc giúp nó đuổi những con nhặng đáng ghét cứ vo ve xung quanh. Trong tâm tưởng của lũ sói cái, Ca Lỗ Lỗ là người bạn đời lý tưởng. Nhã Nhã và Giai Giai đương nhiên là hận mình muốn chết rồi, Tử Lam nghĩ, chúng căm mình tới mức chỉ muốn nhảy xổ tới xé mình ra thành từng mảnh vụn nếu như chúng có thể. Phút chốc, Tử Lam thấy trong lòng mình trào dâng một nỗi khoái cảm dạt dào. Khoái cảm ấy bắt nguồn từ sự thỏa mãn và thích thú bởi là kẻ thắng trong cuộc ganh đua. Nhã Nhã và Giai Giai đang độ xuân thì chớm nở còn mình là gái đã có chồng, sinh con vậy mà Ca Lỗ Lỗ vẫn yêu mình. Sói đực là chiếc gương soi của sói cái, Tử Lam thấy rõ sức hấp dẫn của mình qua ánh mắt rạo rực của Ca Lỗ Lỗ.

Nhã Nhã và Giai Giai tức tối đi đi lại lại không yên trên bãi cỏ.

Lòng đố kỵ với đồng loại của Tử Lam bỗng chốc nổi lên và biến thành liều thuốc kích thích với nó. Tử Lam đã quên mất ý nghĩ cự tuyệt Ca Lỗ Lỗ. Dường như nó muốn cố tình chọc tức đối phương, cái miệng vốn dĩ đang há ra để cắn vào cổ Ca Lỗ Lỗ giờ biến thành một nụ hôn. Trong giây phút đắm đuối ấy, nó liếc xéo về phía Nhã Nhã và Giai Giai. Các ngươi hãy hận đi, hãy đau khổ đi, hãy nhỏ những giọt nước cay đắng đi, ai bảo các ngươi đã xấu xí lại còn ngốc nghếch.

Nhã Nhã và Giai Giai tru lên đầy đau khổ. Chúng quay người chạy về phía thảo nguyên.

Tử Lam thấy hả hê lắm. Cảm giác ấy nó chưa có bao giờ.

Động tác của Ca Lỗ Lỗ mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Nó thở dồn dập, chảy cả nước. Nó cuồng dại liếm bốn chân, vai, cổ, eo lưng… của Tử Lam.

Nhã Nhã và Giai Giai uất quá bỏ đi rồi, vở kịch này nên khép lại tại đây thôi, Tử Lam nghĩ thế. Nhưng tình yêu mãnh liệt mà Ca Lỗ Lỗ phủ lên người nó như một thứ ma lực làm tim nó trở nên mềm nhũn, nó rất khó kiềm chế mình. Nó lại nhớ tới Hắc Tang. Động tác của Hắc Tang cũng mạnh mẽ và dồn dập như thế. Hắc Tang thường nhảy lên người nó vừa cắn vừa hôn khiến nó cảm thấy đám xương cứng chắc trong cơ thể nó như được tắm trong ánh mặt trời, mềm ra và tan chảy và trái tim nó nảy sinh một khối tình cảm lưu luyến của một kẻ bị chinh phục. Nó chìm đắm trong niềm háo hức đón chờ tình yêu của Hắc Tang. Vào khoảnh khắc ấy, cuộc sống trở nên tươi đẹp biết bao, cỏ như xanh hơn, mây như trắng hơn, ngọn núi tuyết xa xa như hùng vĩ hơn. Sinh mệnh của loài sói bỗng có được sự diệu kỳ và những gam màu tươi đẹp khi chúng giao phối với nhau.

Trong con mắt của loài người thì việc Tử Lam nhớ tới Hắc Tang khi đang mặn mà với một con sói khác là điều không thể chấp nhận. Hình bóng của người chồng cũ có lẽ sẽ hủy hoại hạnh phúc của nó. Loài sói không nghĩ thế, bởi chúng không coi trọng thủ tiết, không cần phải giữ trọn chữ trinh, khi giao lưu với bạn khác giới, chúng chỉ quan tâm tới hai chữ vui vẻ. Niềm vui thú khi ở bên Hắc Tang ùa về càng khiến Tử Lam không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn đặc biệt tỏa ra từ cơ thể một con sói đực như Ca Lỗ Lỗ. Hơi thở và ý vị của Ca Lỗ Lỗ khiến nó thần hồn điên đảo.

Hãy lại đây đi Ca Lỗ Lỗ, mặt trời đang rải những tia nắng ấm áp xuống mặt đất, lá cây và đám cỏ đã trải một lớp nệm dày trong hố này rồi. Tràn ngập khắp không gian là mùi hương cỏ quyến rũ và ánh nắng chan hòa. Đó là chiếc giường tuyệt vời nhất của loài sói. Mọi ý nghĩ tranh giành vụt bay khỏi đầu óc, ánh mắt cự tuyệt của Tử Lam giờ chuyển sang chờ đợi.

Màu xanh ngọc bích của cây lá và ráng vàng của ánh tà dương hòa quyện với nhau trùm phủ thảo nguyên Ga Marr. Gió thu cuốn theo những bụi tuyết từ trên núi tuyết Streca thổi một làn hơi tê buốt. Giá như lúc này hai con sói dựa sát vào nhau thì cơn gió lạnh sẽ biến thành làn gió xuân êm dịu. Lại đây nào, Ca Lỗ Lỗ. Tử Lam nằm ngửa xuống hố trong tư thế yểu điệu vốn có của một con sói cái.

Phải rồi, nó là một con sói cái, một con sói cái hãy còn trẻ trung và hừng hực sức sống. Hơn nữa, nó đang ở vào mùa tìm bạn tình của loài sói.

Cơ thể nặng nề của Ca Lỗ Lỗ từ từ đè ép xuống người Tử Lam. Tử Lam mê đắm đợi chờ giây phút tuyệt diệu. Từ nay về sau, nó với Ca Lỗ Lỗ sẽ quấn quýt bên nhau làm thành một cặp đôi mới.

Thảo nguyên Ga Marr yên ắng đến không ngờ.

Vào giây cuối cùng, Tử Lam đột nhiên ngồi nhổm dậy trên chiếc giường tân hôn, vẻ đắm say mơ màng trong ánh mắt chợt tan biến, thay vào đó là sự lạnh lùng, nghiêm khắc lúc ban đầu. Nó căng mắt nhìn ra thảo nguyên phía trước.

Ánh mắt của Tử Lam đột ngột thay đổi là bởi nó phải dõi theo một bầy sói non đang đuổi bắt một con trâu rừng non trên thảo nguyên. Nó không thể hiểu nổi con trâu rừng từ đâu tới, có lẽ nó đang đi tìm con trâu mẹ bị bầy sói giết hại chăng? Bởi thế nên mới hồ đồ chạy tới đây. Dù gì thì con trâu non cũng bị bầy sói non vây chặt lại rồi. Đám sói trưởng thành lười biếng nằm dài trên bãi cỏ, chẳng thèm nhúng tay vào cuộc vui đùa của lũ con cháu. Bởi tất cả bọn chúng đều biết rằng, một bầy sói con thừa sức đối phó với một con trâu rừng non, cho dù con trâu ấy có cao lớn hơn sói con gấp mấy lần đi nữa. Đây là cơ hội tốt nhất để chúng rèn luyện đời sau. Nghĩ vậy, đám sói trưởng thành nằm yên quan sát và thưởng thức tài nghệ của con cháu mình.

Điều khiến Tử Lam phải tập trung cao độ không phải là cuộc truy sát, bởi những cảnh tượng đẫm máu như thế này nó thấy nhiều rồi, tới mức tâm hồn nó đã chai sạn. Nó cao hứng là vì thấy ba đứa con yêu của mình cũng đang thể hiện bản lĩnh.

Con trâu non nhảy tới một cái gò nhỏ phía trước mặt. Bốn bề xung quanh nó đều bị vây chặt, gần như chẳng còn con đường thoát thân nào nữa. Ở vào thế chó cùng dứt giậu, nó vừa gầm vừa lắc lư đôi sừng mới nhú hãy còn ngắn và mềm, chỉ mang tính tượng trưng hòng uy hiếp lũ sói con. Lũ sói con còn nhỏ nên chưa biết gì, lại thêm thiếu kinh nghiệm vây bắt mồi bị mưu giả đò hư trương thanh thế làm cho sợ hãi. Chỉ còn cách con trâu chừng bốn, năm mét mà chúng cứ loay hoay mày tiến tao lui mãi. Tử Lam biết lúc này, chỉ cần một con sói can đảm đi đầu, nhảy lên phía trước, tất cả bọn sói con sẽ ào lên theo. Tử Lam trông thấy Song Mao và Mi Mi đang co vòi rụt cổ lui ra phía ngoài cùng của vòng vây, chúng chỉ đóng vai hò hét cho thêm phần uy lực. Nó cũng chẳng mấy thất vọng vì nó cũng không gửi gắm hi vọng nhiều vào Song Mao và Mi Mi. Nó dõi ánh mắt về phía Lam Hồn Nhi và nhìn trân trân vào đó. Lam Hồn Nhi đang đứng ở hàng đầu, bên cạnh nó chỉ có Hoàng Độc. Mười mấy con sói phía sau đổ dồn về phía Lam Hồn Nhi và Hoàng Độc, chúng đang chờ Lam Hồn Nhi và Hoàng Độc dẫn đầu.

Lam Hồn Nhi, bảo bối của mẹ, con hãy dũng cảm xông lên trước đi, tiếng lòng của Tử Lam đang réo gọi như thế. Con trâu đó tuy to xác nhưng chẳng qua cũng chỉ là bao cỏ mà thôi. Con chẳng việc gì phải sợ nó cả. Dù phải đối diện với kẻ thù hung hãn ngay trước mặt, con cũng không được lùi bước. Con không phải là con sói bình thường phải nhờ vào lòng can đảm của tập thể mới giành chiến thắng, con là Sói Vương tương lai, cá tính của con phải luôn hung mãnh, hung mãnh, hung mãnh hơn nữa. Lam Hồn Nhi à, đây là cơ hội tuyệt vời để con thể hiện lòng can đảm hơn người của con, chỉ cần là kẻ đầu tiên xông lên cắn con trâu đó, con đã có tiếng nói trong đám sói con cùng trang lứa rồi. Như thế, vô hình trung con trở thành lãnh tụ tinh thần của bọn chúng, nó sẽ là bước đệm vững chắc để con tranh giành ngôi báu Sói Vương sau này.

Hãy trở thành người đầu tiên xông lên đi nào, Lam Hồn Nhi của mẹ, con đừng do dự nữa.

Nhưng Lam Hồn Nhi thì chần chừ mãi, nửa muốn tiến nửa lại muốn lùi.

Đột nhiên, con trâu rừng rống lên một tiếng, chĩa đôi sừng hướng thẳng phía Lam Hồn Nhi, Lam Hồn Nhi giật mình né người sang một bên, con trâu lợi dụng kẽ hở trong vòng vây phi thẳng ra ngoài, chạy thục mạng về phía thảo nguyên. Bọn sói con tru lên kinh hãi rồi vội vàng đuổi theo.

Tử Lam buồn bã thở dài. Nó thất vọng đến cùng cực.

Ca Lỗ Lỗ lúc này lại xoắn xuýt lấy Tử Lam. Tử Lam khẽ lui lại một bước để tránh. Ca Lỗ Lỗ à, xin anh đấy, đừng như thế nữa, em bây giờ chẳng còn chút tâm trí nào cả. Ca Lỗ Lỗ lầm tưởng hành động cự tuyệt của Tử Lam là biểu hiện của chút thẹn thùng e lệ, nó lại tiếp tục ép sát thân mình vào Tử Lam, cái lưỡi tham lam của nó liếm khắp người Tử Lam. Tử Lam thấy bực bội. Tử Lam biết rằng, lúc này, nếu nó đón nhận tình yêu của Ca Lỗ Lỗ, nó phải dành một nửa thời gian và công sức cho Ca Lỗ Lỗ. Không, không phải một nửa thời gian và công sức mà là toàn bộ. Còn nhớ ngày trước, khi nó kết đôi với Hắc Tang, nó với Hắc Tang cả ngày say sưa trong mật ngọt tình yêu, ngoài việc săn mồi ra, chúng chẳng thiết làm việc gì nữa. Giờ lại yêu, chẳng những phải san sẻ thời gian và công sức, mà nhiều khả năng nó lại mang bầu rồi sinh con lần nữa. Lúc ấy, nó lấy đâu ra thời gian để chăm sóc và bồi dưỡng Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi. Nếu thế, chẳng phải giấc mộng tạo nên một Sói Vương Lam Hồn Nhi trong tương lai sẽ tan theo khói mây hay sao? Hãy nhìn biểu hiện của Lam Hồn Nhi trước mặt con trâu non khi nãy mà xem, Lam Hồn Nhi còn cần một chặng đường dài bồi dưỡng nữa mới có được phong thái và khí chất cần có của một Sói Vương. Bởi thế, Tử Lam phải dồn toàn tâm lực để nhào nặn lại con. Nó không còn chút hơi sức để bầu bạn bên cạnh Ca Lỗ Lỗ, mặc dù trái tim nó đã bắt đầu rung động trước Ca Lỗ Lỗ. Ca Lỗ Lỗ à, xin anh hãy tha thứ cho sự tuyệt tình của em, xin anh hãy hiểu cái khó của một người mẹ mang trên vai trọng trách nuôi dạy con cái, xin anh hãy hiểu những mâu thuẫn giằng xé trong lòng em. Khi nào các con trưởng thành, khi nào lý tưởng của em thành hiện thực, em sẽ chủ động ngả vào lòng anh.

Ca Lỗ Lỗ không phải là một con sói cái. Nó chưa từng làm mẹ bao giờ nên nó không thể hiểu được hoàn cảnh khó xử của Tử Lam, càng không thể có sự đồng cảm và thấu hiểu sâu sắc với nỗi lòng của Tử Lam. Nó là một con sói theo chủ nghĩa hiện thực, nó không thể chỉ biết hài lòng với những lời hứa suông như thế được. Nó đã không kiềm chế được nữa rồi, nó nhảy lên người Tử Lam, bất chấp tất cả.

Tử Lam dùng sức thật mạnh, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi Ca Lỗ Lỗ.

Ca Lỗ Lỗ sửng sốt nhìn Tử Lam, vẻ rất lúng túng. Rồi nó lại bất ngờ lao vào Tử Lam, cắn vào một bên tai của Tử Lam. Nó muốn dùng sức mạnh chinh phục Tử Lam.

Tử Lam không nén nổi tiếng thở dài. Xem ra, cự tuyệt một cách nhẹ nhàng là vô ích với một con sói đực ngang tàng, nó chỉ còn cách dùng bạo lực đáp trả bạo lực mà thôi. Tử Lam nhằm trúng cơ hội, cắn vào bả vai Ca Lỗ Lỗ một cái.

Ca Lỗ Lỗ tru lên một tiếng, thân hình nó giãn ra khỏi Tử Lam. Cái cắn có lẽ làm nó đau hoặc thức tỉnh nó. Trong mắt nó, bật ra một ánh nhìn lạnh lùng, âm thanh từ cổ họng nó nhỏ và đục, nó từ từ buông Tử Lam.

Tử Lam không trốn chạy, cũng không chuẩn bị tư thế nghênh chiến. Tử Lam lặng lẽ chờ đợi. Ca Lỗ Lỗ à, anh hãy nhảy lên cắn em đi, đừng thương xót em, cũng đừng khách khí, hãy cắn em tới mức mình em bê bết máu đi, như thế em mới trả hết ân tình cho anh được.

Chẳng biết Ca Lỗ Lỗ vì không muốn hạ thấp thân phận mình để đấu nhau với một con sói cái hay vì yêu Tử Lam mà không nỡ làm tổn hại đến nàng mà dù chỉ cách Tử Lam có một bước chân mà nó chẳng làm gì cả, chỉ thấy một tiếng “khâng” phát ra từ mũi của nó. Ca Lỗ Lỗ quay người, lặng lẽ rời khỏi cái hố.

Tử Lam thấy lòng nặng trĩu. Nó những mong Ca Lỗ Lỗ nhảy lên người nó mà cắn mà xé cho hả giận, như thế, nó mới thấy lòng nhẹ vơi đi được.

Mặt trời gác sau núi, thảo nguyên Ga Marr mênh mông mờ mịt dần. Chỉ có một ánh lửa leo lét phía xa xa. Mấy con dế vẫn thường hay hát những khúc ca ai oán vào mùa thu. Tử Lam nhảy khỏi cái hố. Đi được vài bước chân, nó không kìm nổi lòng bèn ngoái đầu nhìn lại, cỏ và lớp lá cây trong hố đang tỏa ra hơi ấm và bàng bạc sáng dưới ánh sao đêm. Đúng là một chiếc giường cưới lý tưởng. Tử Lam mỉm cười đau khổ. Cuối cùng, những bước chân của nó dần rời xa cái hố.

Lúc này, lũ sói con vừa đuổi bắt con trâu trở về, con nào con nấy cúi đầu ủ rũ. Rõ ràng cuộc vây bắt của chúng đã không thành công. Chúng đã để vuột mất con trâu. Tử Lam lao tới bầy sói con như một cơn lốc. Nó ngoạm lấy Lam Hồn Nhi và chạy một mạch tới một nơi vắng vẻ. Nó không nói không rằng, cứ nhè đầu mà cắn mà đá, khiến cả thân mình Lam Hồn Nhi đau như dần. Hãy nhớ lấy, con sinh ra vốn đã xuất sắc hơn các bạn cùng trang lứa của con rồi, trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi nữa, con cũng không được lùi bước, con phải là con sói đầu tiên xông lên phía trước!

Dưới ánh trăng mờ tỏ, Lam Hồn Nhi nằm thu lu trong bãi cỏ, tấm tức khóc.

Tử Lam bắt đầu thấy hối hận. Dù sao đi nữa, Lam Hồn Nhi vẫn chỉ là một con sói non chưa hiểu chuyện, khó tránh khỏi sai lầm, nó hà tất phải trừng phạt con mạnh tay như vậy. Là nó không giữ nổi bình tĩnh. Nó không thể không thừa nhận, trong lòng nó đang u uất, cần phải bộc phát ra bên ngoài mới mong tìm lại sự cân bằng.

Ai, tủi thân con rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.