Kê Vô Trần không sao, Lý Do Hỉ cũng yên tâm.
Thần thức quay lại, thân thể lại trở thành gánh nặng một lần nữa. Mắt nàng không thể thấy gì, chống cánh tay, ngồi dậy.
Tiểu Phù nhanh chóng đặt một cái gối mềm sau lưng nàng, Lý Do Hỉ giữ chặt tay nàng ta, lạnh giọng hỏi: “Ai đấy?”
Giọng nói của Tiểu Phù yếu ớt, “Em, em là Tiểu Phù mà, Thánh nữ không nhớ em à?” Thế mà chúng ta cùng nhau lớn lên đấy.
“Thặng nữ (gái ế)?” Lí Do Hỉ không hiểu, “Tiểu phù cái gì, thặng nữ cái gì, tôi đang ở đâu đây?”
Lập tức Tiểu Phù thấy đau lòng. Cũng không biết thời gian ba năm Thánh nữ rời đi đã xảy ra chuyện gì, đến cả nàng ta mà cũng quên mất. Nàng ta nâng tay áo lau lệ ở khóe mắt, vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng, “Đây là Định Bắc cung, Sương Lâm giới. Người là Thánh nữ, em là thị nữ của người, Tiểu Phù.”
“Thặng nữ? Cô nói tôi là thặng nữ?” Lý Do Hỉ không thể tin nổi. Lại nhớ đến bí văn đồn đại mà Thập Dương đã kể cho mình nghe, “Thánh nữ của Bắc Cung thị tộc, Sương Lâm giới?”
Tiểu Phù cúi đầu xuống, “Vâng.”
Thật không ngờ, thân phận của Lâm Nguyệt lại cao thế.
Lý Do Hỉ nói: “Thế ai đã mang tôi đến đây?”
Tiểu Phù nói: “Là Giới chủ.”
“Giới chủ? Bắc Cung Từ?” Lý Do Hỉ bật thẳng dậy, thế thì chính Bắc Cung Từ muốn giết Vô Trần! Thiệt cho nàng lúc ở Thượng Xuyên còn cảm thấy gã là một người tốt đấy! Không ngờ lại đâm một phát sau lưng người ta! Nàng sờ soạng trên tháp, “Túi giới tử của tôi đâu?”
Tiểu Phù bèn vội nhét cái túi nhỏ ở đầu giường vào tay nàng. Nàng thò tay vào lục lọi một hồi, lấy Lang nha bổng ra, giãy giụa muốn bò xuống giường, “Bắc Cung Từ đang ở đâu! Giờ tôi phải đi giết gã!”
Tiểu Phù đến cản nàng, tay chân Lý Do Hỉ mềm oặt, không có sức, muốn đẩy cũng không đẩy ra được. Hai người kéo kéo đẩy đẩy, giằng co một hồi lâu mới đi xa được hai trượng. Lý Do Hỉ nằm lăn ra đất, thở hồng hộc, “Mết quá…..”
Lý Viên Viên bị ồn mà tỉnh, ngáp một cái, cuộn tròn móng vuốt, gối đầu lên, nằm bò trên giường nhìn hai người.
Tiểu Phù đỡ Lý Do Hỉ dậy, vỗ lưng giúp nàng thở bình thường, “Thánh nữ, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi tính kế lâu dài sau. Tiểu Phù biết người bị tủi thân, nhưng bây giờ mắt người không thấy, thân thể lại yếu, vẫn nên ngoan ngoãn, đừng chạy loạn.”
Lý Do Hỉ dựa vào vai nàng ta, “Đừng gọi tôi là thặng nữ.”
Tiểu Phù hỏi: “Vì sao cơ?”
Lý Do Hỉ ho khan hai tiếng, thế mà lại không bị hộc máu, chỉ là hơi khó thở. Nàng nghỉ một hồi mới nói: “Tôi không thích.”
Tiểu Phù nói: “Thế gọi là gì đây, từ nhỏ em đã gọi người là Thánh nữ mà.” Không gọi Thánh nữ thì gọi là gì? Tên của Thánh nữ á? Một người hầu như nàng ta không thể gọi trực tiếp thế được.
Lý Do Hỉ nghĩ ngợi, nói: “Gọi mỹ nữ, gọi tôi mỹ nữ.”
Tiểu Phù: ……….
Tiểu Phù đỡ nàng về lại giường, đắp chăn, nói: “Thánh… à, mỹ nữ, người đói không, muốn ăn gì, Tiểu Phù đi dặn phòng bếp làm.” Xưng hô này cứ là lạ sao ý?
Lý Do Hỉ còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy tiếng Thập Dương chẳng biết ở đâu chui ra, “Tôi cũng muốn ăn! Tôi muốn ăn dê nướng nguyên con, cô mau đi đi.”
Lý Do Hỉ nghiêng đầu, “Thập Dương? Em cũng ở đây à, Bắc Cung Từ bắt em đến hả?”
Tiểu Phù thấy nàng không dị nghị, bèn chạy đi chuẩn bị.
Thập Dương tiến đến trước mặt nàng, thuận tay ôm hổ lên vuốt lông, “Chị còn chưa biết nhỉ, em với Viên Viên đã tự định chung thân rồi, bây giờ em chính là con rể của Bắc Cung thị đấy! Chị là vị hôn thê của Bắc Cung Từ, chúng ta song song ăn bám nhà giàu, không tồi!”
Lý Do Hỉ nói: “Em cúi đầu gần lại đây.”
“Làm gì?” Mặc dù Thập Dương không hiểu, vẫn ngoan ngoãn sáp lại gần. Lý Do Hỉ chạm vào mặt cậu ấy, véo lỗ tai xoắn ba vòng, “Ăn cái đầu nhà em! Chị phải giết Bắc Cung Từ… khụ khụ khụ…..” Nói chuyện gấp quá, lại không nhịn được ho lên.
Thập Dương ôm lỗ tai cháy bừng bừng, “Chị thôi đi, nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của chị này.”
Lý Do Hỉ ôm ngực, giọng nói khàn khàn, “Không thể nào, chị không phải Thánh nữ, không thể khuất phục.”
Thập Dương nói: “Thế thì phải nghỉ ngơi cho thật khỏe trước đi đã, xong rồi lại chạy thì cũng không muộn đâu. Bắc Cung Từ bắt chị đến đây, bất kể chị là ai, huyết mạch Thánh nữ là không thể nghi ngờ được. Chắc chắn hắn đã quyết tâm phải có con với chị rồi. Chị phải cẩn thận, đừng để cho hắn thực hiện được đấy! Làm sao cũng phải lấy được một khoản to trước đã!”
Lý Do Hỉ gật đầu, xem như chấp nhận thân phận mới này, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên như vậy.
“May mà Vô Trần không có gì đáng ngại, nếu không chị sẽ đi liều mạng với gã kia thật. Chẳng qua, không phải gã muốn có Thánh nữ à? Chị có thể, chị có thể làm cho gã biết được thế nào gọi là thời gian như dao mổ lợn, làm đỏ lá chuối, làm xanh anh đào (1).”
Nàng ngồi dựa vào đầu giường một lúc, lại thở dài, “Mắt mù thật bất tiện, nếu không thì chị đã đi tìm gã tính sổ ngay bây giờ.”
“Cái gì?” Thập Dương giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, “Lúc nào thì chị mù thế!”
Lý Do Hỉ tức, “Em không nhìn ra à? Lẽ nào em cũng mù rồi?”
Thập Dương khẽ hừ, “Chị có nói cho em biết đâu, đúng là không nhìn ra được mà!”
Lý Do Hỉ nói: “Căn bản là em chẳng quan tâm đến chị.”
Thập Dương không phục, “Chị cũng có quan tâm đến em đâu. Chị còn suốt ngày bỏ rơi em, mệt người ta còn có tình cảm sâu đậm với chị như thế.”
“Được rồi.” Lý Do Hỉ cạn lời, “Em không biết nói chuyện thì ngậm miệng. Hoặc là nói cái gì có ích tí đi, chữa mắt thế nào đây.”
Thập Dương nói: “Còn có thể chữa thế nào, chị ăn nhiều một chút, thân thể chị khỏe rồi thì thân thể anh ta mới khỏe