Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 75: Chương 75: Thiếu






Tiểu Phù đỡ nàng ngồi ở cạnh giường, lau tay cho nàng.

Thập Dương đứng ở một bên khác, hét rát cổ họng: “Bắc Cung Từ đi rồi!”

Lý Do nói: “Đi rồi á? Dắt tôi đi sang bên kia, tôi còn chưa ăn no.” Tiểu Phù chỉ đành lại dắt nàng sang đó.

Thập Dương nói với hai người nướng thịt: “Lại nướng hai con nữa!”

Tiểu Phù khiếp sợ, “Có thể ăn hết hai con sao?”

Lý Do Hỉ mò mẫm ngồi xuống bàn, “Ăn được hết, ăn được hết, nướng đi. Lại làm một bình băng tan, cho thêm hoa tươi hoặc mứt quả, thái nhỏ chút hoa quả mới, cho thêm lá bạc hà, thả chút băng vụn vào. Nhanh đi làm đi.” Tiểu Phù chỉ đành đi phân phó nhà bếp làm.

Nàng mò được một đĩa thịt đã thái mỏng, ăn trực tiếp bằng tay, hỏi: “Em thấy lúc nãy chị diễn thế nào?”

Thập Dương giơ ngón cái lên, “Biểu diễn đặc sắc đầy dấu ấn cá nhân! Chắc chắn không đến nửa tháng thì Bắc Cung Từ sẽ nhìn chị với cặp mắt khác xưa.”

Lý Do Hỉ nói: “Chị thấy gã đã phải nhìn chị với cặp mắt khác xưa rồi. Chỉ là mắt mù ảnh hưởng đến biểu hiện của chị. Nếu không đã có thể diễn càng tốt hơn. Em mau nghĩ cách đi, chữa cho chị nhanh một chút!”

Thập Dương nói: “Nếu không thì mai em gọi Tần Thải Thải đến nhé? Để cô ta xem thử cho chị?”

Lý Do Hỉ nghĩ một lúc, “Cũng được.”

Hai người vừa ăn vừa tán chuyện, rất nhanh đã hết cả con dê nướng. Trong lúc ngồi đợi, chẳng có việc gì làm, Lý Do Hỉ nảy ra ý nghĩ, nói: “Hay là em vào thức hải của chị xem Vô Trần đi, cái lỗ to đùng trước ngực chàng vẫn bốc khí đen ra, chị cũng không biết là nghiêm trọng hay không.”

Thập Dương nói: “Được.” Sau đó dắt nàng đi đến một góc ẩn nấp, kéo bình phong che chắn, “Chị không được đề phòng em, cũng không thể chống đối em, nếu không cả hai chúng ta sẽ đều bị thương trong quá trình tiến vào.”

Lý Do Hỉ nói: “Có lúc nào chị đề phòng em đâu.”

Thập Dương cũng không dong dài nữa, “Nhắm mắt, ngưng thần, đừng nghĩ bất cứ điều gì.” Sau đó dí bàn tay lên trán nàng.

Lý Do Hỉ chẳng có cảm giác gì, chắc là vì nàng không hề đề phòng Thập Dương chút nào, quá trình tiến vào thuận lợi lạ thường. Ánh sáng lại xuất hiện trước mắt một lần nữa, hai người đã đặt chân trên thảm cỏ mềm mại trong thức hải rồi.

Thập Dương ngó xung quanh một vòng, thấy rừng cây và vườn rau ở phía xa xa, lầm bầm: “Thật sự là quá bủn xỉn.”

“Có sao?” Lý Do Hỉ đã tự tiến lên phía trước, Kê Vô Trần ngồi xếp bằng ở trước phần mộ, cái lỗ to ở ngực có thể đưa một bàn tay xuyên qua. Nhưng bọn họ đã đến mà chàng lại chẳng có phản ứng gì.

Thập Dương nhấc chân đuổi theo, “Em từng thấy có người xây cung điện bằng vàng, núi linh thạch to vô hạn vô biên, muốn nhìn cũng không thấy ngọn đâu trong thức hải. Mặc dù đều là giả, nhưng yêu tài như thế cũng làm cho người ta bội phục vô cùng. Chị có thể đoán được là ai không?”

Lý Do Hỉ hỏi: “Trầm Nghiêm? Hay là Lạc Hà?”

Thập Dương giơ một ngón tay lên lắc lắc, “Không, không, không, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”

Lý Do Hỉ quay đầu, “Là của em?”

“Sao có thể được!” Thập Dương nói: “Tiểu gia ta đây cũng không phải là người như thế. Thức hải là biểu hiện trực quan nhất về dục vọng của nội tâm một người, đại diện cho thứ mà người ta trân trọng nhất, khát vọng nhất, hoặc là quan tâm nhất. Thế nên tại sao nói bị người ta thâm nhập thức hải là rất nguy hiểm, đó là vì trong nội tâm một người cất giấu rất nhiều loại dơ bẩn, ô uế. Chị hào phóng cho em vào đây thế này thật sự làm cho em thấy bất ngờ đấy.”

Lý Do Hỉ đã đi đến bên Vô Trần, “Đột nhiên em lại nghiêm túc thế làm chị sợ, bình thường chút đi được không? Nhưng mà từ khi chị có ý thức thì ở đây đã thế này rồi. Hoặc là nói, đây là nội tâm của Lâm Nguyệt.” Mà nội tâm của mình thì chỉ có một tấc vuông trước mắt này thôi.

Thập Dương ngồi xổm trước mặt Kê Vô Trần, quan sát cái lỗ trước ngực chàng thật tỉ mỉ.

Đấu đá với nhau, ngồi tù với nhau, trên thế gian này, không có ai có thể hiểu được bản chất ma bằng Thập Dương sinh ra để chém ma. Thập Dương lại càng hiểu rõ Kê Vô Trần hơn nữa.

Cậu ấy nói: “Đây là vết thương bị tạo thành bởi vũ khí chuyên để giết ma. Giết Hữu Trần thì uy lực không đủ. Giết Vô Trần thì vô dụng vì trên người Vô Trần đã không còn trọc khí nữa. Nhất định Bắc Cung Từ đã đi điều tra rất rõ ràng về chúng ta rồi, gã đợi lúc hai khí thanh, trọc giao nhau để ra tay ngay lúc đó. May mà chị đã chắn một tên, nếu hai tên thì có lẽ Vô Trần đã chết rồi.”

Vẻ mặt Lý Do Hỉ lạnh xuống ngay lập tức, “Cũng có thể nói là bị thương rất nặng, đúng không?”

“Đúng.” Thập Dương khẳng định. Sau đó đứng lên, đi vòng quanh nấm mồ phía sau Kê Vô Trần: “Đào cái này lên.”

Thế là hai người hò dô, hò dô, đào mộ cùng nhau. Cũng không lâu lắm mà xẻng đã chạm được một vật thể cứng rắn, là một cái quan tài đá.

Thập Dương đẩy nắp ra, bên trong có một Vô Trần khác, hoặc là nói là thân thể có xương, thịt của chàng. Lý Do Hỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn, tướng mạo của Vô Trần bên trong giống hệt người bên ngoài, chỉ là hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, tử khí nặng nề.

Nàng sững sờ một lúc, nói: “Lẽ nào lâu nay chị vẫn đang yêu đương với quỷ à?”

Thập Dương đã đến vác Vô Trần ngồi trước nấm mộ lên, khiêng đến quan tài đá rồi thả


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.